Có lẽ là nhìn thấy mặt Dịch Khiêm, tổng giám Lý thật đúng là hào phóng cho Thụy Nhĩ thời gian, nếu là ôn chuyện, Úc Tử Ân cũng không tiện có mặt ở đây, có ý định trở về phòng họp, chờ đợi Tương Tương đưa tài liệu tới.
Thấy cô đi vào, Diệp Tư Mẫn ngước mắt nhìn cô một cái, bộ dáng kiêu ngạo nhìn cô, trong ánh mắt có mấy phần hả hê.
Nhìn thời gian trên laptop đã sắp tới giờ hội nghị bắt đầu, ngược lại cô ta phát hiện Úc Tử Ân càng trấn định tự nhiên, ngược lại không có nóng nảy cùng luống cuống mới vừa rồi.
Cho đến khi thời gian hội nghị bắt đầu, còn không thấy Tổng giám Y•JO tới đây họp, lúc này cô ta mới nhìn về phía gương mặt trấn định của Úc Tử Ân: "Tổng giám Lý đâu? Tại sao còn chưa tới?"
"Tổng giám Lý mới vừa gặp người quen ở bê ôn chuyện ở phòng họp khác! Ngài ấy cũng đồng ý cho Thụy Nhĩ chúng ta thêm thời gian nửa tiếng nên hoãn hội nghị!”
“Người quen? Người quen nào?” Mới nghe đến nửa đường bỗng nhảy ra người quen trì hoãn thời gian, giọng của Diệp Tư Mẫn nhất thời trở nên bén nhọn, thậm chí thêm mấy phần chất vấn tức giận.
Úc Tử Ân làm như không thấy cô ta khiêu khích cùng gây khó khăn cho mình, Tiểu Nhạn bên cạnh đã sớm không nhìn được, khẽ hừ một tiếng chen vào nói: “Phó tổng Diệp, đây là ông trời đang giúp chị Ân Ân!?
Hài hước liếc Diệp Tư Mẫn một cái, Tiểu Nhạn nhìn cô ta khiêu khích, “Là Thụy Nhĩ chúng ta phạm sai lầm trước, nếu bên tổng giám Lý chịu cho chúng ta thời gian kéo dài hội nghị, vậy thì chờ xem! Ai bảo lỗi này là cô phạm đâu!”
“…” Diệp Tư Mẫn tức giận quay đầu trợn mắt nhìn Úc Tử Ân, ai ngờ cô lại cúi đầu tự nhiên nhìn tài liệu dành riêng, căn bản không nhìn cô ta, ý thức được mình bị xem thường, cô ta đột nhiên cảm thấy tức giận chặn ở cổ họng, phun không ra, nuốt không trôi!
Hình như là bấm đúng thời gian ôn luyện, trong chốc lát, Tương Tương vừa vặn cầm tài liệu tới phòng họp, Úc Tử Ân đang muốn đứng dậy qua đó xin tổng giám Lý tới đây họp, tiếng gõ cửa phòng họp vang lên, hai bóng người từ bên ngoài đi vào.
Nhìn người đàn ông dẫn đầu, Diệp Tư Mẫn hơi sững sốt, chợt quay đầu nhìn về phía Úc Tử Ân, cuối cùng cũng hiểu Trình Giảo Kim xuất hiện giữa chừng là ai, lại không nghĩ rằng cư nhiên sẽ là ông cậu!
“Cậu nhỏ, tại sao là cậu…” Nhìn ông cậu tới đây, Diệp Tư Mẫn vội vàng cười, đứng dậy nghênh đón.
Ai ngờ người khác không cảm kích chút nào đối với việc cô ta khách sáo, trên gương mặt tuấn tú là nguội lạnh nhàn nhạt, giọng nói xa cách: “Diệp tiểu thư gọi một tiếng cậu nhỏ này làm tôi không dám nhận, chờ sau này cô và Mộ Duy kết hôn, lấy lễ nghi xưng cũng không muộn!”
nói xong, anh nghiêng người sang nhìn tổng giám Lý phía sau, “Lee, tôi không quấy rầy các cậu đi họp, sau khi hội nghị kết thúc, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, cũng để cho tôi tận nghĩa chủ nhà một lần!”
“OK! không thành vấn đề!” Tổng giám Lý gật đầu, nhìn về phía Úc Tử Ân, “Úc tiểu thư, vấn đề của các cô giải quyết sao rồi?”
Úc Tử Ân cảm kích nhìn về phía Dịch Khiêm, quay đầu mở miệng nghiêm túc: “đã không sao rồi, tổng giám Lý, vậy chúng ta bắt đầu thôi!”
“Tốt!” Tổng giám Lý hướng trợ lý gật đầu, “Dịch, đợi lát nữa chúng ta bàn lại.”
“Được, vậy tôi về công ty một chuyến trước đã, đợi lát nữa các cậu kết thúc, tôi sẽ lái xe tới đây!”Cười hòa nhã, anh quay đầu nhìn về phía Úc Tử Ân, gật đầu khích lệ, xoay người ra khỏi phòng họp.
Ngồi trở lại bên cạnh bàn hội nghị, tổng giám Lý bất ngời chỉ đích danh Úc Tử Ân nói chuyện với anh ta, điều này làm cho Diệp Tư Mẫn chợt cảm thấy thể diện mất sạch, vì có người ngoài ở đây nên chỉ có thể âm thầm nhịn xuống.
Liếc nhìn tài liệu trong tay, Úc Tử Ân rốt cuộc tìm lại tự tin, một cuộc đánh giằng co y hệt bày ra văn kiện giảng hòa, cuối cùng cô cố chấp kiên trì cũng không chịu thối lui nói chuyện.
Thời điểm ký tên ở trên hợp đồng, giờ cô mới hiểu được, việc khiến tổng giám Lý chịu hạ bút ký hai hợp đồng, tất cả đều là bởi vì cô cố chấp cùng kiên trì.
Có thể nói cô kiên trì cùng sự dẻo dai nào đó chinh phục anh ta, cuối cùng thuận lợi ký hợp đồng.
Ký hợp đồng xong, Diệp Tư Mẫn bày ra khuôn mặt tươi cười, bắt tay với tổng giám Lý, lạnh lùng trợn mắt nhìn Úc Tử Ân, xoay người dẫn đầu ra khỏi phòng họp.
“Tương Tương, Tiểu Nhạn, trước tiên các cô đem hợp đồng mang về công ty đi! Tôi cùng tổng giám Lý nói chuyện một lát.”
“Dạ, vậy chúng em đi về trước! Lý tổng giám, tạm biệt!”
“Tạm biệt.”
đi ra thang máy, tổng giám Lý nửa cười nhìn về phía Úc Tử Ân, “Úc tiểu thư, cô kiên trì khiến tôi rất bội phục, ở trong giới mới, chỉ có người kiên trì cuối cùng, mới có thể đi được xa hơn.”
“Tổng giám Lý khen nhầm rồi, tôi chỉ không muốn dễ dàng buông tha mà thôi. Cũng cám ơn tổng giám Lý cho Thụy Nhĩ chúng tôi một cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ đảm nhận tốt hạng mục này!”
“Tôi tin tưởng các cô có thực lực này!” Gật đầu một cái, anh ta lễ phép mời cô đi ra cửa xoay tròn trước.
Ở bên ngoài cửa, nhìn bọn họ ra ngoài, Văn Khâm lễ phép tiến lên đón, “Tổng giám Lý, Úc tiểu thư, Dịch tiên sinh ở Thập Tam Lâu chờ hai người qua đó!”
“Hả, tôi?” Cho là mình nghe lầm, Úc Tử Ân nhìn anh ta không hiểu, “không phải Dịch tổng muốn ôn chuyện cùng tổng giám Lý à, tôi…”
“Đây là ý của Dịch tiên sinh, hai vị, xin mời!” Nghiêng người sang, Văn Khâm mở cửa xe, lễ phép chờ.
Dịch thiếu có ý tốt nên cô không tiện cự tuyệt, Úc Tử Ân thả lỏng vai, đi theo lên xe.