Không khí có chút lúng túng.
Nhìn người phụ nữ trước mặt, Lam Mộ Duy đột nhiên cảm thấy Úc Tử Ân đối với anh vô cùng lạnh nhạt và xa lạ.
Chuyện đã qua nhiều năm rồi, có lẽ năm tháng đã làm cô kiên cường và mạnh mẽ hơn. Đã năm năm không gặp, gặp lại thì trên người của cô đã nhiều hơn vẻ lạnh lẽo, lạnh được độ khiến anh chẳng thể đến gần được.
Cô càng lạnh nhạt không quan tâm, anh càng cảm thấy cự ly giữa cô và anh chẳng thể nào vượt qua được.
"Hôn nhân cần kinh doanh, lại gây ra nhiều chuyện như thế đối với em cũng không tốt. Cho dù hai vợ chồng sống qua ngày, cũng không nên làm ầm ĩ như vậy, anh nhớ được em đã từng nói, bình yên mới là thật, không phải sao?"
Dừng một chút, anh châm chước dùng từ, ánh mắt tối tăm nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô, "Ân Ân, anh chỉ hy vọng em sống tốt, không có ý tứ gì khác."
"Cám ơn Phó tổng giám đốc đã quan tâm, hiện tại tôi thấy mình vẫn sống rất tốt! Thỉnh thoảng giữa vợ chồng có những cãi vã nho nhỏ, giai điệu tình yêu có chút thăng trầm cũng khiến cuộc sống thêm gia vị, nhưng nói chung đó là chuyện riêng tư của tôi không có liên quan đến phó tổng giám đốc!"
Cô đứng lên, nhìn anh một cách chăm chú, "Nếu như không có việc gì, vậy tôi đi trước đây."
"Ân Ân. . . . . ." Lam Mộ Duy đột nhiên mở miệng gọi cô lại.
Úc Tử Ân dừng bước, xoay người nhìn anh, an tĩnh chờ anh nói tiếp.
"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi! Anh trở về lâu như thế, chúng ta cũng chưa lần nào thật sự trò chuyện." Đi theo cô, anh cố ý hạ thấp thân phận để nói chuyện với cô, cũng chẳng muốn đem mình đặt vào ghế cấp trên mãi.
Úc Tử Ân do dự chốc lát, gật đầu một cái, "Được."
"Vậy thì đi Ngự Uyển được chứ? Chỗ đó có rất nhiều món ăn em thích." Thấy cô đồng ý, trên mặt Lam Mộ Duy hiện ra vẻ vui mừng, nụ cười thản nhiên giương lên ở khóe miệng, gương mặt tuấn tú khó nén được tâm tình rực rỡ, "Cứ như vậy đi, hết giờ làm việc sáng anh sẽ chờ em ở lầu dưới."
"Ừ." Cô đáp nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa, xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Trước bàn làm việc, Lam Mộ Duy nhìn thời gian trên máy vi tính, khẽ cười một tiếng, một buổi sáng dài văng vẳng đột nhiên trở nên ngắn ngủi.
Mới vừa đi xuống phòng làm việc, điện thoại di động trong túi chợt vang lên, cô đi tới cửa sổ sát đất, liếc nhìn cái tên hiển thị bên trên, do dự một lát rồi trực tiếp nhấn phím tắt.
Ánh mặt trời sáng rỡ từ bên ngoài cửa sổ sát đất truyền tới, cô híp mắt nhìn con đường phía dưới, cái nóng ran giữa trưa hè xuyên qua cửa sổ thủy tinh, khiến cho ta có thể cảm thụ nó rõ ràng.
Trong chốc lát, điện thoại di động lần nữa vang lên, cầm điện thoại lên và nhìn vào, vẫn là số của Đường Minh Lâm
Tính kiên nhẫn của người ở đầu dây bên kia thật tốt, cô lần lượt tắt máy, thì anh lại một lần nữa gọi lại, thì ra cô không nhận điện thoại thì anh sẽ buông tay.
Thời điểm điện thoại reo lần thứ N, lúc này Úc Tử Ân mới nhận điện thoại, xoa xoa cái trán đau buốt của mình, giọng nói lạnh lạnh nhạt: "Xin hỏi Tam Thiếu gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì sao?"
"Bà xã. . . . . ." Người ở đầu dây điện thoại bên kia như vừa sặc một tiếng, lời nói vừa ra khỏi miệng đã kéo cô trở về, "Bà xã, cái đó. . . . . ."
"Có lời gì muốn nói, tôi nghe, không có chuyện nhàm chán gọi đến đây tán gẫn, tôi còn rất bận, cúp."
"Haizzz, bã xã em chờ một chút!" Người đầu dây bên kia nghe vậy liền nóng nảy, "Bã xã, những chuyện trên báo viết anh đã thấy rồi, em. . . . . . Có thể nghe anh giải thích được không? Chuyện này thật không phải không như lời cánh truyền thông đâm thọt!"
"À, anh gọi điện thoại đến cho tôi là vì chuyện này sao? Trước kia xì căng đan như vậy chẳng phải là chuyện như cơm bữa sao? Thế vì sao hôm nay anh lại khẩn trương như vậy? Chẳng lẽ là anh đã làm chuyện gì có lỗi với tôi rồi?"
"Bà xã, em nghe lời anh nói này, gần đây anh không có tạo ra xì căng đan nào cả? Chuyện ở sân bay chỉ là trùng hợp ngẫn nhiên mà thôi, anh cũng không ngờ là đám nhà báo lại bắt gặp! Bà xã, anh và Dao Dao chỉ là vô tình gặp nhau trên máy bay mà thôi, mọi chuyện không như em nghĩ đâu."
"Tôi nghĩ như thế nào? Tam Thiếu, tôi đã nói là tôi không muốn nhắc lại chuyện ngày hôm qua rồi? Tôi nghĩ anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi, anh là Đường Tam thiếu đào hoa ai cũng biết, có phải vì những lúc tôi không phối hợp khiến cho anh không thoải mái? Thiếu gia, hôm nay gọi điện thoại tới chỉ có dụng ý này sao? Trách cứ tôi là vợ nhưng lại không biết chăm sóc chồng? Nếu như là vậy thì thật xin lỗi rồi, gần đây tôi không có tâm tình gì để cùng anh gây náo loạn, thật ngại quá! Về sau tôi nhất định phối hợp, OK?"
"Bã xã . . . . ." Liên tiếp nhiều vấn đề ập tới như thế, giọng của kẻ gây sự Đường Tam Thiếu nhất thời trở thành ấp úng không biết nên nói gì.
"Còn chuyện khác sao?" tính khí Đường Tam thiếu vô cùng khó đoán, lại còn là nói thông qua điện thoại, nên cô càng không muốn phí công dò xét, hôn nhân giữa bọn họ, mặc dù không phải là thực, nhưng cứ mãi đè nặng trên vai cô khiến cô không thở nổi.
"Bà xã, buổi tối em về nhà ăn cơm không?" Đầu dây được thoại bên kia, dường như đổi một người khác trò chuyện, giọng nói dịu dàng, dù sao thì anh cũng là kẻ có lỗi
"Em. . . . . ." Chợt nhớ tới chuyện cô đã hẹn đi ăn tối cùng với Dịch Khiêm, vội bừng tỉnh, "Hôm nay em có hẹn đi ăn cơm với người khác rồi, không trở về được, anh tìm người khác ăn cơm cùng đi! Người thanh mai trúc mã của anh đã trở về rồi đó, anh đừng lo mình chết đói"
"Bà xã, lời này của em làm anh thấy chua chát qua? Chẳng lẽ em muốn ăn dấm chua của Dao Dao sao?" Nghĩ đến khả năng này, trong đầu của hai người ở hai đầu dây điện thoại có những thái độ khác nhau, anh khẽ cười một nụ cười thản nhiên
Còn Úc Tử Ân hỏi ngược lại: "Ghen?" Làm sao lại xảy ra chuyện buồn cười như thế chứ, Úc Tử Ân khẽ cười một tiếng, "Tam Thiếu, anh thật quá nể mặt tôi rồi, ngoan, tìm cô gái khác đi chơi đi!"
"Bà xã, vậy lúc nào thì em về?" Lúc cô sắp cúp điện thoại, đầu kia người đột nhiên hỏi lớn.
"Tạm thời không trở về, tuần này tôi rất bận, không trở về nhà được, ba mẹ anh cũng rất yêu quý người bạn thanh mai trúc mã của anh kia mà, anh mang cô ấy trở về là tốt rồi!"
"Bà xã, lời này của em có ý gì? Trở về nhà lớn là bổn phận cuả con dâu nhà họ Đường, làm sao mang Dao Dao trở về!"
"Vậy thì thôi, chuyện của anh, không quan hệ với tôi. Cứ như vậy đi, tôi rất bận rộn, có thời gian hãy nói!" Không đợi người ở đầu dây bên kia nói thêm lời nào, cô trực tiếp cúp điện thoại.
Nắm chặt điện thoại di động trong tay, cô hít một hơi thật sâu, vừa mới xoay người liền thấy Diệp Tư Mẫn, khẽ dừng bước, tiếp theo mặt không đổi sắc tiến nhìn ánh mắt khiêu khích của cô ta, "Phó tổng giám đốc Diệp."
"Ân Ân, cô không thương anh ta, tại sao còn phải gả cho anh ta?"
Đây cũng là vấn đề mà Diệp Tư Mẫn không hiểu, năm đó cô ta và Lam Mộ Duy yêu nhau đến độ thề sống chết, hôm nay bọn họ trở lại, cô ta đã gả cho người khác, nếu nói cô ta không thương Lam Mộ Duy là không phải, nhưng Úc Tử Ân cho cô một cảm giác xa lạ
"Phó tổng giám đốc Diệp, bây giờ là giờ làm việc, cô rất có hứng thú với chuyện riêng của tôi sao, hôm nào chúng ta có thể rút thời gian rãnh ngồi nói chuyện một buổi." Dừng một chút, cô đi lên trước, dùng vẻ mặt lạnh nhạt như tráng sĩ đang so tài, "Hôn nhân là chuyện của hai người, về sau phó tổng giám đốc Diệp kết hôn rồi cũng sẽ hiểu."
Khẽ cười một tiếng, cô quay đầu nhìn về phía hành lang, "Không có việc gì nữa, tôi đi trước!"
Nhìn bóng dáng đã đi xa, Diệp Tư Mẫn xì khẽ một tiếng, hài hước chau mày lại, xoay người bước vào thang máy.