Nhận lấy tài liệu, mới nghe thấy cô hỏi, Dịch Khiêm đột nhiên khẽ sửng sốt một chút, tiếp theo khẽ cười một tiếng, nụ cười nhạt nhòa khó nén chứng tỏ bây giờ anh đang rất vui vẻ.
“Mảnh đất ở thành Tây kia cũng không lớn, dự án này tôi còn có thể làm chủ.” Nói xong, anh đứng lên đi đến nhấc điện thoại nội bộ trên bàn làm việc: “Thư kí Văn, đưa tư liệu về dự án ở thành Tây vào.”
Tiện tay lật xem tài liệu, hiệu quả làm việc của Văn Khâm thật cao, trong chốc lát đã đem tài liệu đi vào.
Bên cạnh ghế salon, Văn Khâm đứng yên tĩnh một bên, tay cầm một xấp tài liệu, một mực cung kính nhìn bóng dáng đang xem tài liệu ngồi trên ghế sofa: “Tổng giám đốc, đây là tài liệu ngài cần.”
Dịch Khiêm ngẩng đầu lên, tiện tay nhận lấy tài liệu, đem tài liệu đang coi ở trong tay đưa cho hắn, “Anh xem một chút điều kiện trên tập tài liệu.”
“Vâng.” Gật đầu một cái, Văn Khâm nhận lấy tài liệu, lùi sang một bên cẩn thận lật xem.
“Tổng, tổng giám đốc?” Nghe xong cách gọi của Văn Khâm, Úc Tử Ân ngẩn người, một lúc lâu mới bừng tỉnh là mình đã nghe được cái gì, sững sờ nhìn về phía Dịch Khiêm đang cúi đầu xem văn kiện, lại nhìn Văn Khâm bên cạnh, “Anh..anh nói anh ấy là người phụ trách công ty QM?”
Văn Khâm liếc nhìn người không có ý định trả lời vấn đề này, do dự một chút, gật đầu một cái, “À…Đúng, Úc tiểu thư, anh ấy chính là đại boss của công ty chúng tôi.”
“…” Bừng tỉnh hiểu ra, ý thức được những gì mình vừa nói, quả thực là hết sức ngốc mà!
“Được rồi, tài liệu tôi đều xem rồi, điều kiện không tính là quá hà khắc.” Khép lại tài liệu, Dịch Khiêm Khiêm đột nhiên nhàn nhạt ngẩng đầu lên, ánh mắt tối tăm nhìn về phía người con gái còn đang khiếp sợ, “ Trở về cô có thể nói với Úc tổng dành ra chút thời gian tới đây cùng quản lý nghiệp vụ của QM, hoặc là cùng tôi nói chuyện cũng được.”
“Tốt…tôi sẽ trở về nói chuyện với cha mình, Dịch Khiêm tổng, cám ơn người đã giúp một tay! Tôi cho là…”
“Ừ, cho rằng cái gì?” Anh nhìn cô không hiểu, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhạt.
“Tôi cho rằng anh sẽ không giúp, tùy tiện gạt tôi, tôi cũng chỉ giao phó cùng cha mình như vậy. Dù sao anh cũng biết, công ty của ba tôi nếu tham dự cạnh tranh mảnh đất thành Tây kia, nhất định sẽ kéo theo người giúp đỡ, anh tình nguyện cùng ông hợp tác, tôi thật sự có chút ngoài ý muốn.”
Hôm nay, cô mặc dù mang theo hi vọng mà đến nơi này, nhưng cũng tư tưởng nhận lấy sự từ chối, lại không nghĩ rằng anh đường đường là người phụ trách một tập đoàn lại tình nguyện giúp đỡ cô!
Càng khiến cô không ngờ chính là, cô vẫn cho rằng anh chỉ là quản lý cấp cao của tập đoàn QM, lại không nghĩ rằng là tổng giám đốc của QM, trước kia mình vì sao lại ngu như vậy, đem anh coi thường chứ?
“Hai công ty hợp tác, nếu thắng hai bên đều có lợi, tôi nhìn trúng chính là sự phát triển lâu dài chứ không phải lợi ích thiển cận trước mắt, cùng với tập đoàn Bảo Úc hợp tác đối với chúng tôi cũng không phải là không có lợi, ít nhất tập đoàn Bảo Úc có thứ mà QM chúng tôi không có, đây chính là ưu thế.”
Khẽ cười một tiếng, anh chậm rãi đứng lên, đem tài liệu về mảnh đất thành Tây gấp lại, quay đầu nhìn Văn Khâm phân phó: “Thư ký Văn, trở về nói với các phòng, dự án này chúng ta sẽ hoàn chỉnh lại thêm một lần, sẽ cùng với tập đoàn Bảo Úc hợp tác.”
“Vâng…” Hình như không ngờ tổng giám đốc lại đột nhiên thay đổi chủ ý, Văn Khâm ngẩn người, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Tập đoàn Bảo Úc gần đây vấp phải trắc trở ở khắp nơi, chuyện này không phải là tổng giám đốc không biết, đột nhiên anh ấy lại thay đổi chủ ý cạnh tranh dự án này, tiếp theo lại muốn hợp tác cùng tập đoàn Bảo Úc, đây không lẽ là nể mặt của Úc Tử Ân chứ?
Lập tức bỏ qua vài triệu tiền lãi qua tay một cách dễ dàng, lại mang theo một cản trở, chuyện này thực sự không phải là tác phong của người phụ trách tập đoàn QM.
Đứng lên, côc ảm kích nhìn anh, “Dịch tổng, chuyện này cám ơn anh, hạng mục công việc cụ thể cũng là bên anh cùng với người của công ty Bảo Úc nói chuyện, tôi cũng không am hiểu lắm!”
“Được, chuyện hợp tác không cần quá lo lắng, điều kiện của Bảo Úc cũng không tính là hà khắc, cơ hội hợp tác của dự án này là rất lớn!”
“Ừ, thật là cám ơn anh!” Trừ cám ơn, cô cũng không biết nên nói gì, chuyện của công ty cô không hiểu, nhưng anh chịu giúp một tay, nói sao cũng là một cái ơn huệ lớn bằng trời.
“Được rồi, không cần nói cám ơn qua snhieeuf, nếu thật muốn cám ơn tôi, hôm nào mời tôi ăn cơm là tốt rồi!”
“Được, một lời đã định! Nhưng mà lần này tôi muốn một lần mời khách để tôi trả hóa đơn, nếu không sẽ không biểu lộ được thành ý của tôi.” Bởi vì lần trước mời cơm hóa đơn lại do anh trả, lần này thiếu người ta ơn huệ lớn như vậy, lời cám ơn này cô sẽ luôn luôn nhớ kỹ.
“Ừ, cô vui vẻ là tốt rồi!” dưới nụ cười sáng rỡ của cô, anh đột nhiên có loại cảm giác ấm áp như gió xuân.
Úc Tử Ân vừa mới đi, Văn Khâm liền ôm tài liệu gõ cửa phòng đi vào, liếc nhìn bóng dáng đứng bên cửa sổ, nghiêng người đặt xuống các tài liệu.
“Boss” bên cửa sổ, Văn Khâm dừng bước, gọi khẽ.
“Ừ.” Xoay người, Dịch Khiêm đột nhiên liếc nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của người kia, khẽ cười một tiếng, “muốn nói gì thì cứ nói đi!”
“Ngài vì sao lại đột nhiên muốn cùng công ty Bảo Úc hợp tác, với khả năng cùng với thực lực của công ty họ, chỉ làm liên lụy chúng ta, tài sao ngài lại…”
“Mấy ngày trước ta đã đề cử cho cô ấy nhiều công ty, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cô ấy sẽ cũng không tới làm phiền ta, đã như vậy, anh nghĩ mình có nên cự tuyệt người khác như vậy sao?”
“Nhưng…” thế nhưng cũng không thể hi sinh lợi ích công ty làm cái giá nha, trên thương trường chuyện người gạt người là quá nhiều, cá lớn nuốt cá bé luôn là quy tắc bên trong thế giới này, Bảo Úc không bằng người cũng chỉ có thể trách là năng lực chưa đủ thôi, không phải sao?
“Không có nhưng nhị gì hết, cứ làm theo lời của tôi! Nếu ai có ý kiến gì, để bọn họ tới tìm tôi!” Khẽ vặn lông mày, anh trầm giọng nói một câu, xoay người ngồi lại trên ghế làm việc.
Thấy anh không muốn giải thích thêm, Văn Khâm cũng không dám hỏi nữa, boss làm việc luôn có quy tác của mình, làm thuộc hạ chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là đủ rồi..