Cùng với tiểu nha đầu làm ầm ĩ hai ngày, Dịch Khiêm đột nhiên trở thành tài xế miễn phí của hai người, cho đến khi hai người tiễn tiểu nha đầu lên máy bay về Bắc Kinh, lúc này Úc Tử Ân mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường trở về, người đàn ông ngồi ở vị trí tài xế yên lặng nhìn gò má mệt mỏi để cho người ta đau của Úc Tử Ân.
"Hai ngày qua nha đầu kia đã khiến cô mệt nhiều rồi?" Vốn không nên dung túng nha đầu kia phiền toái cô như vậy, lại không nghĩ rằng hai ngày qua nhanh như cái chớp mắt, nhanh đến để cho anh khó mà tin tưởng.
"Cũng không có gì, đã rất lâu rồi tôi không được vui vẻ như thế, giống như anh nói, hóa giải áp lực, cả người nhẹ nhõm đi rất nhiều."
Thời điểm đèn đỏ, đột nhiên Dịch Khiêm cúi đầu nhìn đồng hồ, "Thời gian vẫn còn sớm, dẫn cô đến một nơi."
"Hả? Đi nơi nào?" Quay đầu, cô không hiểu nhìn anh.
"Chỗ đó. . . . . .Cô sẽ thích ." Ở ngã tư đường, đợi đèn đỏ bắt qua, anh đảo tay lái, hướng một con đường khác.
Màn đêm dưới đô thị phồn hoa, ngọn đèn dầu sáng chói, đốt sáng cả phố đêm ồn ào, chiếc xe hơi màu đen xuyên qua những ánh sáng kia, nhanh chóng lao qua những con đường đông đúc, mơ hồ lộ ra mấy phần cô đơn.
Bước vào thang máy ngắm cảnh, đột nhiên Dịch Khiêm nghiêng người sang đè xuống phiếm số, Úc Tử Ân quay đầu nhìn ra bên ngoài, đô thị phồn hoa chậm rãi dời khỏi bước chân cô, không còn nữa những ngọn đèn đường tỏ rõ, những dòng người không dứt.
Quay đầu lại, Dịch Khiêm an tĩnh nhìn gò má ưu thương của cô, không biết vì sao anh đột nhiên không muốn quấy rầy giây phút này.
Vào giờ phút này, cô cũng đang quan sát anh, trên người anh là một cổ cảm xúc làm cho người ta khó thở, cho dù là cô, cũng không dám đến gần.
Khi thang máy bật lên một âm thanh vang dội, lúc này Úc Tử Ân mới chậm rãi bừng tỉnh, quay đầu nhìn người đang nghiêng thân thể đợi mình bước ra, cô cười cười xấu hổ, xoay người ra khỏi thang máy.
Trên hành lang sáng ngời, cô ngước mắt nhìn, chung quanh phòng ăn được thiết kế những bức tường trắng sang trọng, những chiếc ghế chiếc bàn được đặt vô cùng tinh tế, không chỉ cho chúng ta thấy được nghệ thuật cao cấp, mà ánh đèn màu vàng rơi xuống, còn cho ta cảm giác cả thế giới vô cùng ấm áp.
Hơi quét mắt nhìn bốn phía khách khứa thưa thớt, phòng khách to như thế chỉ có hai đôi tình nhân, mặc dù không nhiều người lắm, lại dưới hoàn cảnh này, thực là khó nén không khí lãng mạn và ấm áp.
Thân thể Dịch Khiêm khẽ nghiêng, hướng về cô làm tư thế chào mời: "Ngồi đi!"
Nhân viên phục vụ tiến lên, lễ phép đưa menu đến, chứng kiến người đàn ông ngồi đối diện thì hơi sững sờ, tiếp theo là lễ phép gật đầu chào hỏi: "Dịch tiên sinh!"
Dịch Khiêm đột nhiên khẽ vuốt cằm, quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ đối diện, khẽ cười một tiếng, "Gian phòng này tương đối đặc biệt, chỉ cung cấp các món điểm tâm ngọt, tôi nhớ rằng cô rất thích món ngọt."
"Hả?" Trừng mắt nhìn, cô có chút không hiểu, cúi đầu, tiện tay mở menu ra, màu sắc rực rỡ cùng những hình ảnh về các món ăn nổi tiếng trên thế giới, bất luận là nước Pháp, Mã Lai còn có Italy, Đề Lạp Mễ Tô, hay là Tây Ban Nha cả bánh mì Thổ Nhĩ Kỳ ... đều có.
Ngước mắt, cô không khỏi mỉm cười, gọi một phần Đề Lạp Mễ Tô rồi đem menu đưa lại cho người phục vụ
"Dịch tiên sinh, ngài vẫn dùng một ly nước nóng sao?" Thu hồi menu, nhân viên phục vụ lễ phép nhìn về phía Dịch Khiêm, tôn kính anh như thể anh là một người khách quí.
"Như cũ đi!" Quay đầu, anh khẽ cười nhìn chằm chằm về phía Úc Tử Ân, hơi híp mắt lại, "Cô đang suy nghĩ tôi làm gì ở đây sao?"
"Tôi nghĩ anh là khách quen ở nơi này, chỉ là anh không thích ăn đồ ngọt, vậy thì vì sao lại trở thành khách quen ở đây? Thật sự là kỳ quái!" Hoàn cảnh nơi này quả thật ưu nhã và an tĩnh, thấy thế nào cũng không giống như một quán bình thường, chắc hẳn người tới nơi này phần lớn đều là những kẻ giàu có.
"Tôi thích hoàn cảnh nơi này, thỉnh thoảng sẽ lên ngồi một chút, ngắm cảnh đêm." Nói xong anh quay đầu nhìn về cảnh đêm bên ngoài, "Có lúc công việc quá bận rộn, cần cho mình một không gian riêng, cô cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt sáng quắc nhìn đến anh, Úc Tử Ân nhẹ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, một lúc lâu mới mở miệng trả lời vấn đề của anh: "Có lúc nghĩ lắng xuống, đáng tiếc thời gian và địa điểm đều không cho phép, mỗi một ngày đều phải trôi qua hết sức vội vã."
"Tôi nhớ cô từng nói với tôi, đi qua một đoạn đường, phải biết dừng bước nhìn lại những nơi mình từng đi qua. Không cần cho mình áp lực quá lớn, bất luận là sáng tác hay thiết kế đều cần buông lỏng cảm xúc, chắc hẳn cô vẫn nhớ rõ chuyện này."
"Ừ, tôi hiểu rõ." Gật đầu một cái, cô quay đầu, làm như nghĩ tới điều gì, nên lên tiếng hỏi: "Dịch tiên sinh, có một vấn đề muốn hỏi anh, nhưng có chút mạo muội."
"Ừ, xin hỏi." Cầm cái ly lên, anh ngước mắt nhìn cô, an tĩnh mà bí ẩn.
"Ặc, vấn đề của tôi hơi nhiều. . . . . ."
"Không sao, cô có thể hỏi từ từ, tôi có thời gian để trả lời."
"Tôi có thể biết anh là người thế nào không? Anh cho tôi một cảm giác vô cùng thần bí, thân phận cũng không rõ."
Nghe cô hỏi về vấn đề này, Dịch Khiêm đột nhiên khẽ mỉm cười, thưởng thức ly thủy tinh trong tay, hơi nhíu mày nhìn cô, "Cái vấn đề này đã bị tôi bỏ quên, hình như tôi chưa giới thiệu chân chính về mình. Theo ý của cô, tôi giống như người làm nghề nào?"
"Ừ. . . . . . Thương nhân? Chẳng qua tôi nghĩ hẳn không phải là người xấu."
"Ừ, thương nhân thì không sai, nhưng tối thiểu có thể bảo đảm không phải người xấu." Bị hỏi về đề tài này, Dịch Khiêm đột nhiên khẽ cười một tiếng, "Cô có gì chất vấn thân phận của tôi sao?"
"Cũng không có, chẳng qua là cảm thấy tò mò." Dừng một chút, cô cười chuyển đề tài, "Anh đã là thương nhân, anh có biết Úc Bảo Sơn là ba của tôi không?"
"Tôi biết, đổng sự trưởng tập đoàn Bảo Úc, thế thì sao?" Thân phận của cô anh có biết một chút, giải trí truyền thông luôn luôn cung cấp đầy đủ thông tin của cô và Đường Minh Lân, thân thế của hai người cũng bị lật tung, muốn không biết cũng khó.
"Gần đây ông ấy coi trọng mảnh đất ở Tây Thành, nhưng tập đoàn Bảo Úc lại không nắm được, đang tìm người hợp tác, anh cũng là người trong giới, có tìm được người nào thích hợp để hợp tác không, đề cử cho tôi với?"