Lời nói của Dịch Khiêm không phải là không có đạo lý, làm mẹ ai mà chẳng hy vọng con trai của mình hạnh phúc? ! Chị gái chính là đem ép hai đứa con trai quá gấp, dẫn đến hai anh em bọn họ một không thường về nhà một đến thành phố C, nhìn vết xe đổ như vậy, cho nên chuyện lớn cả đời của con cái chị ấy cũng chỉ có thể lui nhường một bước.
Ngước mắt bà nhìn thấy ánh mắt quật cường của con trai, khẽ thở dài một cái, đối với chuyện Lam Mộ Duy tự mình trở về, bà cũng không có so đo nhiều, "Hôm nay mẹ nể mặt cậu nhỏ nên không so đo với con, Mộ Duy, lần sau không cần vì cô gái kia mà tới chất vấn mẹ, biết không? !"
"Biết!" Lạnh lùng đáp một tiếng, Lam Mộ Duy từ trên ghế salon đứng dậy, "Con lên lầu trước xem ông cố!”
Sau lưng lơ đãng truyền đến tiếng cảm thán của Dịch Ngưng: "Chỉ có cậu là tri kỷ, Mộ Duy nếu được bằng một nửa của cậu thật tốt!"
"Chị, nói cái gì vậy, chỉ là do tính khí của Mộ Duy bướng bỉnh một chút thôi, chứ nó rất hiếu thuận với chị!"
Dừng một chút, Dịch Khiêm đột nhiên nửa cười liếc nhìn bóng dáng khác ở cầu thang, "Thật ra mà nói, nếu nói là danh môn, Úc Tử Ân mới chính thức được xưng tụng là danh môn đời sau, không phải chị cũng nói cô ấy là con gái của nhà giàu mới nổi sao. Chị, về sau định nghĩa tiêu chuẩn chọn con dâu nên sửa đổi một chút rồi, thục nữ danh môn(người con giá đẹp thùy mị của gia đình có tiếng tăm) nhiều như vậy, Mộ Duy thích, mới là tốt nhất."
"Có ý gì?" Làm như nghe ra được cái gì, Dịch Ngưng không hiểu nhìn Dịch Khiêm, "Cậu nói cái gì danh môn?"
"Em nói là nhà họ Úc, mới chính thức được xưng tụng là danh môn, cái này về sau mọi người sẽ hiểu."
Khẽ cười một tiếng, Dịch Khiêm đột nhiên vỗ nhẹ nhẹ bả vai của Dịch Ngưng, từ trên ghế salon đứng dậy: "Mọi người trò chuyện đi, em đi xem ông một chút, xin lỗi không tiếp được rồi."
Không để ý tới sự kinh ngạc của Dịch Ngưng, Dịch Khiêm đột nhiên lạnh nhạt quay người đi lên lầu, để lại cho một phòng khách rộng lớn một màn sương mù.
——《 quân môn sủng hôn》——
Cãi nhau với Đường Minh Lân một trận, sáng sớm Úc Tử Ân đã rời khỏi Phỉ Thúy Nam Uyển, nhìn cô bữa ăn sáng cũng không ăn liền đi ra cửa, Đường Minh Lân đang chuẩn bị gọi cô dùng bữa ăn sáng thì cứ như vậy sững sờ đứng ở cổng nhà hàng, thiếu gia tự ái quá lớn, chết sống cũng không mở miệng kêu cô trở lại được.
Trở về phòng công tác, Úc Tử Ân nhìn thấy Tiểu Mễ cùng tiểu Toa đã đi làm, lên tiếng chào, "Tiểu Mễ, giúp tôi mua bữa ăn sáng, tôi muốn ăn sủi cảo hấp với bánh ngọt hai lớp mật."
Ngồi vào chỗ cô chợt nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu lên, nhìn hai người bọn họ hỏi: "Hai người ăn sáng xong chưa?"
"Lão đại, chúng tôi ăn rồi!" Tiểu Toa giật giật cằm ý bảo Tiểu Mễ đi mua thức ăn, còn cô quay đầu rút một tập tài liệu từ trên bàn làm việc đưa tới, "Lão đại, đây là thư mời gởi tới từ tuần lễ quốc tế thời trang Bắc Kinh, chủ biên Phương mời chị tham gia, chị xem. . . . . ."
Nhận lấy tài liệu, Úc Tử Ân tiện tay lật nhìn , "Chuyện khi nào? Trước đó không phải chị đã nói qua là chị sẽ không tham gia bất kỳ một cái nào phát biểu nào sao?"
Thật ra thì cũng không phải là không tham gia, chỉ là rất lâu rồi cô đều ẩn danh tham gia, sẽ rất ít khi lấy thân phận nhà thiết kế tới dự, cho nên đến nay giới thiết kế biết đến cái tên Tử Ân chính là nhà thiết kế nổi tiếng "YEN".
"Thời gian là ngày mai, bên chủ biên Phương không có trở lại, lần này tuần lễ thời trang so với năm trước náo nhiệt hơn rất nhiều, em sắp xếp thời gian không có vấn đề gì, lão đại chị có thể đi xem một chút."
Nhìn tiết mục biểu diễn một chút, cô gật đầu một cái, "Vậy thì tốt, em nói lại với chủ biên Phương là chị sẽ tham gia, chỉ là không phải lấy thân phận của khách quý."
"Tốt!"
Để thư mời xuống, Úc Tử Ân quét mắt nhìn trên địa chỉ, "Đặt vé máy bay buổi chiều đến Bắc Kinh, sắp xếp xong xuôi nói cho chị biết thời gian là được."
"Được, em sẽ đi!" Đáp một tiếng, tiểu Toa xoay người trở lại xử lý công việc.
Trên bàn làm việc điện thoại vang lên, Úc Tử Ân lấy di động liếc nhìn dãy số hiển thị, vội tiếp thì bên kia nghe thấy một giọng nói mềm dẻo truyền ra: "Cha già, sao lại có thời gian rãnh rỗi gọi điện thoại tới hỏi thăm con à!"
"Ơ, cái đứa con gái không có lương tâm này, cha đây không phải là đang nghĩ tới bảo bối của cha hay sao, gọi điện thoại hỏi thăm cũng không được?" Bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Úc Bảo Sơn, giọng nói khó dấu được của một người làm ăn.
"Chưa nói là không được..., lại nói bây giờ cha đang phiêu du ở đâu đây? Không phải vừa trở về có mấy ngày sao, taị sao con lại không có thấy cha đâu cả! Làm cho con trở thành cô nhi không cha không mẹ, muốn con hiếu kính ngài thì dầu gì ngài cũng phải cho con cái cơ hội chứ!"
Khẽ tựa vào trên ghế dựa, Úc Tử Ân câu được câu không cùng cha trò chuyện, mặc dù hai cha con cô đều ở cùng một thành phố, nhưng công việc của Úc Bảo Sơn quá bận rộn, cho nên một tháng cô đều không nhất định có thể thấy mặt cha một lần!
Cha rất yêu cô, cô biết, chỉ tiếc là ông ấy yêu công việc hơn, mỗi lần cảm thấy thẹn với cô, ông đều dùng tiền mua một đống quà xa xỉ các loại đưa đến trước mặt cô, nhưng lại không có một cái nào là cô muốn.
Thật ra thì cô tình nguyện để cha bỏ ra chút thời gian bồi bên cạnh mình, để cô có thể có một cuộc sống như người bình thường, Phụ Từ nữ hiếu(sự yêu thương của cha mẹ, hiếu kính của con cái) so cái báu vật quý giá còn tốt hơn nhiều lắm! Báu vật có thể sử dụng tiền để mua.
Chỉ tiếc, cô ấy là con gái của nhà giàu mới nổi, cha chỉ biết dùng tiền tới thu mua, chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết vấn đề, đối với cha mà nói tất cả đều không phải là vấn đề.
Mẹ qua đời đã nhiều năm như vậy, cha một đấng mày râu nuôi nấng cô không dễ dàng, mặc dù quanh năm suốt tháng không thấy được mấy lần, nhưng cô cũng chưa từng oán trách cha. Ông đã cố gắng đánh liều như vậy, nhưng mà cũng chỉ là vì muốn cho cô có một cuộc sống không buồn không lo, không lo ăn mặc.
“Bây giờ cha đang ở Bắc Kinh, bên này có một công trình xảy ra chút vấn đề, cha đi tới xem một chút, vài ngày sau mới trở lại. Bảo bối ngoan ngoãn ở nhà, trở lại cha mang cho con đặc sản Bắc Kinh!"
". . . . . ." Nghe bên đầu điện thoại kia vĩnh viễn không đổi là những lời dặn dò cùng trấn an, Úc Tử Ân giật giật khóe miệng, "Không cần mang cho con đâu, buổi chiều nay con bay sang Bắc Kinh, đến lúc đó cha nói địa chỉ ở khách sạn cho con biết, con đi gặp cha!"
"Được, vậy cha chờ con tới đây, muốn cha đặt vé máy bay giúp con không?"
"Không cần, cha không phải là cũng để cho thư ký giúp một tay sao, con đây cũng có phụ tá, không cần làm phiền ông chủ lớn, cứ như vậy đi, con cúp trước, gặp lại sau!"
"Được, con đi cẩn thận một chút, đến nơi cha bảo thư ký đi đón con. . . . . ."
Bên đầu điện thoại kia vẫn như cũ không quên các loại dặn dò, mặc dù đã quen việc cha càu nhàu, nhưng Úc Tử Ân nghe vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp.
"Đã nói không cần, cha cứ làm việc của mình đi, đến nơi con sẽ gọi điện thoại cho, cứ như vậy, cúp!"
Cúp điện thoại, cô kinh ngạc nhìn điện thoại di động, bất đắc dĩ cười cười.