Quân Môn Sủng Hôn

Chương 114: Cầu hôn




Nhón chân lên, cô cẩn thận mà nghiêm túc thắt cà vạt cho anh, bộ dáng chuyên chú khiến gương mặt mềm mại chứa đầy hơi thở an bình.

Thắt cà vạt xong, cô thuận thế thay anh sửa sang lại cổ áo, hài lòng gật đầu một cái, "Tốt lắm!"

"Cám ơn!" Khẽ giương môi, anh cúi đầu xuống hôn một cái ở trên mặt cô, mang theo cô đi tới trước gương phòng thử đồ, hai người đứng sóng vai, ảnh phản chiếu trên chiếc gương to, thật sự là kiểm chứng câu nói kia, trai tài gái sắc.

Nhìn hai người trong gương, Úc Tử Ân hơi kinh ngạc, hai người xứng đôi như vậy, thật có thể nói là do trời đất tạo nên, cô không biết hoá ra mình đứng chung một chỗ với anh, lại hài hòa như vậy.

Giống như. . . . . . Chính là một đôi vợ chồng.

"Tách tách" một tiếng, không biết Dịch Khiêm lấy điện thoại di động ra từ lúc nào, chụp hai người soi gương, vào lúc cô còn chưa bừng tỉnh thì thu hồi điện thoại di động, đưa tay ôm cô vào trong ngực, "Hiện tại thật muốn cưới em về nhà ngay."

Như vậy, anh mới có thể danh chính ngôn thuận gọi cô một tiếng Dịch phu nhân, hoặc là, cái tên gọi thân mật hơn, bà xã.

"Chuyện kết hôn không thể nhất thời nóng vội như vậy!" Xoay người, cô giảo hoạt ngước mắt, "Ngay cả lời cầu hôn anh cũng chưa nói còn muốn em gả cho anh ư, Dịch tiên sinh, em có bị hạ giá như thế sao? Mặc dù em đã từng cưới một lần rồi, có chút không công bằng đối với anh , mà em cũng là phụ nữ, anh phải lãng mạn một chút, nói không chừng em sẽ bị cảm động."

"Nếu em dễ dàng bị cảm động như vậy, chỉ sợ vào lúc này em đã là Dịch phu nhân rồi." Quay đầu đi, anh cười cười, đáy mắt tràn đầy cưng chiều: "Em muốn cầu hôn. . . . . . Anh sẽ cho em một lần cả đời khó mà quên được."

"Em đùa thôi, anh đừng có làm thật!" Từ trước đến giờ anh nói chuyện luôn nhất ngôn cửu đỉnh, nghiêm túc cho cô cam kết, ngược lại khiến cô luống cuống.

"Lời em đã nói, anh sẽ nhớ." Véo nhẹ mặt cô, anh cười cười đầy cưng chiều, "Đi thôi, xuống lầu ăn điểm tâm, đợi lát nữa sẽ đưa em trở về phòng công tác."

Ăn điểm tâm xong, Dịch Khiêm tự mình lái xe đưa Úc Tử Ân trở về phòng công tác, lúc đến phòng làm việc, tiểu Mễ và tiểu Toa đã chờ tại chỗ rồi, thừa dịp Úc Tử Ân kiểm tra đồ, Dịch Khiêm gọi tiểu Toa qua một bên, nghiêng người sang, tiểu Toa liếc nhìn bóng dáng đang dọn dẹp ở phòng làm việc, nhàn nhạt mở miệng: "Boss."

"Hôm nay ở khán đài sẽ có rất nhiều người, các cô chú ý chút, chớ buông lỏng cảnh giác."

"Tôi biết rồi!" Gật đầu một cái, tiểu Toa hiểu được ý tứ của anh, "Hôm nay ngài không tham gia cuộc so tài sao?"

"Tôi sẽ ở hiện trường, đợi sau khi cuộc tranh tài của cô ấy kết thúc, tôi còn có việc bận, vệ sỹ của tôi cũng sẽ ở gần đó, hiện trường có nhiều ký giả, đừng để bọn họ áp quá gần."

"Biết!"

Dặn dò xong, Dịch Khiêm rời phòng công tác trước một bước, do tiểu Toa lái xe đưa Úc Tử Ân đến hiện trường.

Từ trên ký túc xá xuống, Dịch Khiêm nghiêng người ngồi vào trong xe, cầm lấy điện thoại trên kệ gọi một cú điện thoại cho Hạ Ninh Huân, "Nói với tất cả các toà soạn, bảo bọn họ thông báo ký giả đến hiện trường cuộc thi thiết kế của Thụy Nhĩ."

"Có tình báo gì quan trọng sao?" Bên đầu kia điện thoại, Hạ Ninh Huân đang thoải mái nhàn nhã ăn bữa sáng, nhận được điện thoại của Dịch Khiêm vốn cảm thấy kinh ngạc, quả nhiên vô sự bất đăng tam bảo điện!

"Cầu hôn!" Đảo quanh tay lái, Dịch Khiêm nhàn nhạt mở miệng.

Hình như là Hạ Ninh Huân sửng sốt mấy giây, tiếp theo khẩn trương hỏi: "Người nào cầu hôn?"

"Tôi, còn lại chính cậu xem mà làm đi!" Không người đợi đầu kia lên tiếng kinh hô, anh đã bấm cúp điện thoại, tiếp theo gọi điện thoại cho một người khác.

Điện thoại vừa mới tiếp thông, anh chỉ nhàn nhạt mở miệng nói một câu: "Trước chín giờ, đưa đồ kia tới phòng làm việc của tôi."

Xe màu đen băng qua ngã tư đường, nhanh chóng đi tới hướng tập đoàn QM.

Đến ký túc xá, Dịch Khiêm bước vào phòng thư ký, Văn Khâm vẫn như thường ngày, tới công ty sớm hơn anh năm phút đồng hồ, gõ cửa kính một cái, anh trầm giọng nói: "Văn Khâm, nói với Phó tổng Thụy Nhĩ một tiếng, tôi sẽ trình diện trong cuộc thi thiết kế hôm nay. Về phần hội nghị sáng hôm nay, hoãn đến xế chiều."

"Được!" Ngừng tạm, Văn Khâm ngẩng đầu nhìn anh, "Boss, hôm nay đi đến hiện trường, tôi cũng cần đi cùng sao?"

"Cậu có thời gian thì cùng đi đi!"

"Dạ, tôi biết rồi!"

Mới vừa bước vào phòng làm việc, trong chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, người bên trong đáp một tiếng xong, người bên ngoài đẩy cửa đi vào, trong tay đang cầm một hộp nhỏ, lễ phép đưa cho người đàn ông sau bàn làm việc, Dịch Khiêm liếc nhìn thời gian trên laptop, vừa hay chín giờ.

"Dịch tiên sinh, đây là vật phẩm ngài cần, Yang bảo tôi đưa tới, xin ký tên ở chỗ này." Nói xong, người tới lấy từ trong túi ra tờ ký tên, một mực cung kính đưa tới trước mặt Dịch Khiêm.

"Trở về thay tôi nói tiếng cảm ơn với Yang, hôm nào sẽ mời anh ta ăn cơm." Nhanh chóng ký tên trên tờ giấy, Dịch Khiêm cười yếu ớt ngẩng đầu lên chuyển lại.

"Dạ, tôi sẽ thay ngài chuyển đạt chi tiết!" Gật đầu một cái, người tới nhận lấy giấy ký tên xong, nói tiếng cám ơn liền rời đi, tác phong làm việc giống như nhà thiết kế trang sức liều lĩnh mà lãng mạn.

Nhìn bóng dáng rời đi, Dịch Khiêm không nhịn được cười khẽ, quả nhiên là có nhiều cấp trên thì sẽ có nhiều trợ lý!

Quay đầu lại, anh lấy hộp quà trong hộp gấm nhỏ ra, trong hộp gấm, một chiếc nhẫn kim cương màu hồng toả ra hào quang rực rỡ, ví như con ngươi sáng trong, lại tựa như mềm mại gò má của cô, ánh sáng sáng quắc, chiếu lên tâm tư dịu dàng của anh vào lúc này.

Không đợi anh bừng tỉnh lại từ trong dịu dàng, Hạ Ninh Huân đi vào, còn chưa kịp lấy hơi liền hỏi: "Ông anh, không phải thật sự muốn cầu hôn chứ? Em tung tin ra ngoài, đến lúc đó không chỉ toàn bộ ký giả của thành phố C có mặt ở hiện trường đều biết, anh lại bố trí bọn họ làm quạ!"

"Không biết. Tôi nghiêm túc!" Chậm rãi thu hồi hộp gấm trong tay, Dịch Khiêm khẽ tựa vào trên ghế dựa, khẽ nâng con mắt, "Tôi chỉ muốn một kết quả, đó chính là ngày mai toàn bộ người của thành phố C đều biết, đối tượng đính hôn với tôi là Úc Tử Ân là đủ rồi."

"...." Chẳng mấy khi anh nghiêm túc như vậy, Hạ Ninh Huân hơi sợ, cuối cùng vẫn nhắm mắt gật đầu một cái, "Em biết rồi, cuộc thi thiết kế Thụy Nhĩ hôm nay, không phải anh nói anh không tham dự sao?" Anh có thân phận lão tổng Thụy Nhĩ, sợ rằng Úc Tử Ân còn chưa biết?!

"Tôi không tham dự, cậu cầu hôn thay tôi à?" Chau chau mày, hình như là tâm tình rất tốt, Dịch Khiêm không nhịn đươc đùa người khác.

"đi, chớ hại em, em không muốn dính đến người phụ nữ Úc Tử ÂN kia!" Xinh đẹp thì xinh đẹp, cũng rất có cá tính, nhưng anh ta vẫn thích người phụ nữ dịu dàng như nước, mà cô lại chính là mèo hoang, khụ khụ, dường như thích hợp với con sói phúc hắc Dịch Khiêm.

"Vậy thì ít nói nhảm đi." Chậm rãi đứng lên, anh nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, "đã đến lúc rồi, tôi muốn đến hiện trường, cậu thì sao?"

"Có trò hay để xem, tại sao em có thể bỏ qua?!" Lưu manh đứng thẳng thân, Hạ Ninh Huân nửa cười đi theo phía sau anh ra khỏi phòng làm việc.

-- quân môn sủng hôn --

Trong hội trường náo nhiệt, tụ tập các cao thủ lớn đến từ mode mới, thậm chí Thụy Nhĩ còn mời mấy minh tinh tới đây hiện trường, nơi có mỹ nam mỹ nữ như mây, tiếng người huyên náo, chỗ ngồi hàng cuối cùng tụ tập không ít ký giả truyền thông, các khách quý trình diện cũng đều ngồi xuống chuẩn bị sẵn sàng.

Vừa lúc đó, ký giả truyền thông ngửi được mùi đột nhiên như thủy triều chạy về phía cửa --

"Mau nhìn, đó không phải là tổng tài QM sao? Nhanh, bên này --" Mấy tiếng sợ hãi kêu lên, các ký giả chen chúc tiến lên, lập tức bị an ninh ngăn cách ly ra hai bên đường, giơ máy chụp hình tách tách liên tục.

Nghe được cái tên đó, khách khứa bốn phía đều nhìn về cửa!

Lóe lên đèn flash, bóng dáng kiêu ngạo của Dịch Khiêm xuất hiện ở trước mặt mọi người, mặc một bộ tây trang Khổng Tước màu lam cắt xén thủ công vừa người, vóc người cao lớn rắn rỏi, khi giơ tay nhấc chân hiển thị rõ người đàn ông thành đạt ưu nhã và tôn quý.

"Dịch tiên sinh, nghe nói cuộc thi thiết kế lần này bởi ngài phát động, có chuyện này sao?"

"Dịch tiên sinh, lần tranh tài này, ngài cảm thấy Thụy Nhĩ có thể giành được vô địch sao?"

"Dịch tổng...."

Ký giả giống như thủy triều vấn đáp liên hồi, Dịch Khiêm đi trên hành lang được bảo vệ che chắn, quá nhiều vấn đề, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời câu hỏi nào của ký giả.

Đến trước khách khứa, anh chậm rãi dừng lại bước chân, lễ phép cười nói câu: "Tôi có lòng tin đối với Thụy Nhĩ!"

Tiếp theo, không đợi ký giả hỏi tiếp anh đã dẫn thư ký và Hạ Ninh Huân sau lưng ngồi xuống chỗ ngồi ở hàng đầu tiên.

So sánh với trước đài dần dần an tĩnh lại, phía sau đài đài T ngược lại rối ren không thể dàn xếp, ba mươi mấy nhà thiết kế mang tới tác phẩm thiết kế được mặt trên người mẫu khác nhau, mỗi người một khác, phong cách đặc biệt, thợ trang điểm căng thẳng tô vẽ, Tổng giám hậu trường chỉ huy đâu vào đấy ở phía sau đài, chờ trước đài đọc diễn văn kết thúc, âm nhạc vang lên bắt đầu tấu tú.

Tiểu Mễ và Tiểu Toa rối rít mời tới minh tinh thay tốt trang phục thiết kế, động tác thợ trang điểm mình thuê tới nhanh nhẹn, kỹ thuật cao siêu, tiểu Mễ không khỏi cảm thán, mạnh bạo đạp một khoản tiền xuống thật cũng không kém.

Lần này người mẫu chính là người mẫu mới của công ty tên là Yên Nhi, vì muốn tránh ngoài ý muốn khi tú, Úc Tử Ân tự mình mặc lên giúp cô ta, từng cái từng cái hết sức cẩn thận.

Nhìn trang phục trên người người mẫu, đáy mắt Yên Nhi sáng bừng thoáng qua chút kinh ngạc: "Chị Ân Ân, bộ quần áo này thật là đẹp!"

"Ừ, em thưởng thức cái đẹp của nó đi, chị hi vong đợi lát nữa em ở trên đài, cũng trình diễn ra vẻ đẹp của nó, còn nhớ rõ chị dạy em bước đi thế nào chứ? Chi không cần em đi rón rén như người mẫu, cứ bước đi theo những gì chị dạy em, còn có vẻ mặt, chớ quên."

"Em nhớ được, lúc trở về em luyện thật lâu! Trước kia chưa từng đi như vậy, thật mới mẻ và rất thú vị đấy!" Nhớ tới Úc Tử Ân dạy bước đi đặc biệt, Yên Nhi tò mò nheo mắt lại.

Cài tốt nút áo, Úc Tử Ân ngẩng đầu lên khẽ cười một tiếng, "Đợi lát nữa thời điểm lên đài cũng không phải là chơi đâu, em phải biểu hiện ra vẻ mặt tốt nhất của em, biết không?"

"Biết!" Gật đầu một cái, trên mặt mềm mại của Yên Nhi biểu lộ rõ ràng.

Đây chính là thứ cô muốn, cô gái Giang Nam mềm mại, cùng với cô gái phương Bắc bền bỉ.

Vì đạt tới hiệu quả mình dự tính, trang điểm và kiểu tóc của Yên Nhi đều do Úc Tử Ân tự mình thực hiện, phút chốc lấy mũ phượng từ trong hộp gỗ ra, rõ ràng nghe được tiếng kinh ngạc xung quanh mình .