Lúc Úc Tử Ân tắm xong ra ngoài, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, đi lại cầm lấy, nhìn cái tên hiện bên trên, thấy mấy chữ “Đường Minh Lân”, cô tiện tay đặt lại trên bàn, không hề muốn nghe điện thoại của người kia.
Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại phát huy tính kiên nhẫn và sự dẻo dai, cô không nhận điện thoại anh cứ gọi, cho đến khi cô không thể nhịn được nữa, phải nhận điện thoại mới thôi.
"Đường Minh Lân, anh có chuyện gì mà không thể đến sáng mai, nhất định chọn buổi tối sao? Tôi ngủ, có chuyện gì mai nói!" Điện thoại vừa mới bắt máy, Úc Tử Ân liền rất không khách khí rống giận với người ở đầu dây bên kia điện thoại.
"Ân Ân, anh biết em còn chưa ngủ, đèn trên lầu cũng còn sáng, em ghét nói chuyện với anh như thế sao?!"
Mới nghe anh nói như vậy, Úc Tử Ân từ trên giường đứng dậy, chân trần đi tới trước cửa sổ nhìn xuống, đèn xe an tĩnh, bóng dáng cao to của một người đang tựa vào cửa xe, thoải mái nhàn nhã nói chuyện điện thoại với cô, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn đèn trên lầu hai, rất kiên nhẫn khiến người chắc lưỡi hít hà!
"Hơn nửa đêm anh tới nhà tôi làm cái gì?" Kéo rèm cửa sổ về, cô tức giận dậm chân, thật sự không biết người đàn ông vô lại kia còn dùng đến chiêu này!
"Nhớ em chứ gì, nếu không làm sao sẽ tới tìm em?"
"Cút đi, tôi không muốn gặp em, từ đâu tới thì về chỗ đó!" Khẽ hừ một tiếng, cô trực tiếp bấm nút chấm dứt cuộc gọi, ném nó lên sofa, vừa muốn xoay người đi đến phòng tắm đánh răng, điện thoại di động trên giường lại vang lên, ảo não nắm điện thoại di động lên, cô tức giận rống với người ở đầu dây bên kia: "Xong chưa?!"
"Ân Ân, anh cũng là người, em không thể đối xử với anh như thế. Em nhất định phải gặp anh, nếu không anh sẽ đứng ở chỗ này cả đêm, thế thì ngày mai có bị viên phổi, em phải chịu trách nhiệm."
". . . . . ." Bấm tắt điện thoại, cô hung hăng trợn mắt nhìn điện thoại di động mấy lần, đúng là vẫn là kẻ có dễ mềm lòng, đứng dậy chụp lấy cái áo khoác bằng ren hồng, xuống lầu mở cửa cho người bên ngoài.
Nghe được tiếng cửa mở, Đường Minh Lân vội đứng thẳng người đi tới chô cô, trên gương mặt bất cần đời treo nụ cười nhàn nhạt, thấy cô sắc mặt đang tái nhợt giờ có thêm mấy phần ửng hồng.
"Anh đứng đây làm gì, cút đi!" Khoanh tay trước ngực, cô lạnh lùng liếc Đường Minh Lân một cái, hình như cũng không muốn cho anh đi vào.
Buổi tối khuya làm ầm ĩ muốn gặp cô, khẳng định không có chuyện gì tốt, cô còn chưa có ngu đến dẫn sói vào nhà.
Đứng ở cửa, Đường Minh Lân cười như không cười nhìn cô, mặt dày mày dạn không chịu đi, "Đừng gấp gáp đuổi anh đi mà, bụng của anh rất đói, muốn đến đây ăn một chút gì đó?"
"Mới vừa rồi ở khách sạn anh ăn chưa no sao? Sao lại đến nơi đây ăn chực, anh rất đúng là đủ nhàm chán!"
"Anh là bệnh nhân, đồ ăn ở khách sạn không hợp khẩu vị của anh, muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc."
". . . . . ." Hít một hơi thật sâu, cô chịu đựng việc không buột miệng mắng chửi người, lành lạnh nhìn anh, "Nếu tôi không đồng ý... có phải anh sẽ đứng ở cửa nhà tôi cả đêm hay không? !"
"Ừ, anh chỉ muốn đến đây ăn chút gì đó thôi, không có ý tứ gì khác." Anh đưa vẻ mặt thành thật nói với cô, vẻ mặt vô hại giống như một đứa bé đơn thuần.
"Ăn xong cút ngay sao?" Do dự, cô cảnh giác nhìn anh.
"Ừ." Gật đầu một cái, thấy mặt cô dường như dãn ra, anh cũng không còn chơi xỏ lá nữa.
Buổi tối khuya, thật sự không muốn cứ để anh đứng ở cửa nhà cô như thế, Úc Tử Ân suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn phải cho anh đi vào.
Phục vụ đại thiếu gia rất khó khăn, nửa đêm canh ba lại còn bắt cô rữa tay làm canh, nếu không phải băn khoăn đến việc anh đang bệnh, cô chắc chắn sẽ không mềm lòng như vậy!
Đứng ở bên cạnh bồn rửa chén, Úc Tử Ân quay đầu liếc nhìn bóng dáng đứng tựa cửa ra vào chờ ăn, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, cắt gọn hành và thịt nạc thả vào trong nồi nấu, trong phòng bếp yên tĩnh chỉ phát ra tiếng nồi lạch cạch.
"Ân Ân, em biết không? Khi các em mới vừa đi, tụi anh cũng liền ra khỏi khách sạn. Cái người bạn kia của em, biết Dịch thiếu đã đưa em về trước, sắc mặt vô cùng khó coi!" Dừng một chút, anh làm như nghĩ tới điều gì, lại nói: "Cái người chị của Dao Dao, thế nhưng anh chưa bao giờ gặp qua!"
"Cô ta đã đi nước ngoài du học, làm sao anh có thể gặp!"
"Rất đẹp, thế nhưng cô ta lại thích Dịch thiếu, nếu cô ấy thích Dịch thiếu, lại còn là bạn bè bên cạnh em, Ân Ân, em có phải nên buông tay và đi cùng anh hay không!"
Yêu cầu vô lễ như vậy, nhất thời khiến Úc Tử Ân chê cười ra tiếng, "Trở lại bên cạnh anh? Đường Tam, anh cho rằng tôi là cái gì? Hơn nữa, bên cạnh anh không phải còn có một tiểu thư Lâm sao? Chân đứng hai thuyền, chết đuối không ai có thể cứu anh đâu!"
"Anh và Lâm Quân Dao đã là quá khứ rồi, chỉ cần em chịu cho anh cơ hội, chúng ta vẫn có thể bắt đầu sống lại lần nữa, không phải sao? Rốt cuộc em đang trốn tránh cái gì?!"
"Chính là trốn tránh có quan hệ với anh! Việc của anh và Lâm Quân Dao không có liên quan đến tôi. Chuyện này không nên nhắc lại, nếu không tôi sẽ trở mặt!" Khuấy đều cháo trong nồi, cô đưa lưng về phía anh, sắc mặt dần dần lạnh xuống.
Không khí trong phòng bếp nhất thời cương cứng, thu hồi cái muỗng lại, Úc Tử Ân thuận miệng ngăn đề tài: "Hôm nay trong khách sạn nhiều thức ăn ngon như vậy, thế nào lại ăn ít, buổi tối khuya tới quấy rầy tôi, Đường Tam anh càng ngày càng không có lương tâm!"
"Ân Ân, không thể nói như thế, anh biết tính của anh, không thích anh chưa bao giờ miễn cưỡng mình." Khẽ cười một tiếng, anh nhìn theo bóng dáng đang vì anh mà nấu cạnh, có một sự thỏa mãn trước nay chưa từng có "Đầu bếp ở khách sạn có nấu ngon hơn nữa, cũng không tốt bằng em nấu, bởi vì bên trong thiếu một vấn đề."
"Thiếu cái gì?" Lau sạch tay, cô quay đầu nhìn anh một cái.
"Tâm ý. Thiếu tâm ý, thức ăn không có mùi vị gì cả.”
“…” Làm như nghe được ý trong lời nói của anh, Úc Tử Ân khẽ vặn lông mày, mắt lạnh liếc nhìn anh một cái, “Ít tự mình đa tình đi, buổi tối khuya đến nói tôi nấu cháo cho, anh cho rằng tôi tự nguyện sao! Đó là tôi bị ép buộc, lấy ở đâu ra tâm ý! Anh đừng mơ tưởng!”
“Làm sao sẽ không có đây? Ân Ân, theo tính tình của em, có phải khi em không muốn làm việc thì ai cũng không miễn cưỡng được em… Em nguyện ý nấu cháo cho anh, mặc dù trong lòng có mấy phần không tình nguyện, nhưng tối thiểu em không thể tuyệt tình đối với anh.”
Với Đường phu nhân này, vĩnh viễn không giống như người khác, hoặc là lòng dạ ác độc đến tuyệt không quay đầu lại, hoặc là chịu uất ức vì nội tâm lương thiện của mình, cũng hoàn toàn bởi vì như vậy, anh mới không thể buông tay được, không bỏ được chỗ tình cảm này.
Mặc dù anh đã từng gây ra muôn vàn lỗi lầm, nhưng anh vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần cô chịu cho anh cơ hội bắt đầu lần nữa, chắc chắn bọn họ sẽ có cơ hội ở bên cạnh nhau.
Bây giờ cô có thể độc ác cự tuyệt anh, có lẽ tương lai ngày nào đó, cô cũng sẽ như hôm nay vậy, không đủ quyết tâm hạ tình cảm.
Như vậy thì anh sẽ chờ, chờ một thời cơ như vậy.
“Tôi không đem anh đuổi ra khỏi cửa là vì tôi xem anh như bệnh nhân, khoan hả hê! Ăn xong rồi thì cút cho tôi!” Khẽ hừ một tiếng, cô xoay người thả gia vị vào trong nồi, đợi đến cháo nhừ rồi mới múc một chén nữa đặt lên bàn.
“Ăn xong rồi thì đi đi, nhớ khóa cửa!” Đặt đũa xuống, cô chẳng thèm quay đầu nhìn lại, xoay người lên lầu.
“…” Cúi đầu nhìn chén cháo thịt nạc thơm nồng, Đường Minh lân nửa cười nhìn về phía bóng dáng đã đi lên lầu, kéo ghế ngồi xuống, thoải mái thưởng thức tác phẩm đêm khuya của cô.
Ăn gần hơn nửa tiếng mới đứng dậy, rửa bát đũa xong đặt lên kệ, lúc ra cửa chuẩn bị rời đi, anh lơ đãng cầm chìa khóa xe, quay đầu nhìn về cầu thang một chút, cuối cùng vẫn còn lấy chìa khóa đi qua, đổi giày.
Nằm ở trên giường, Úc Tử Ân nghe động cơ xe khởi động bên ngoài, cho đến khi âm thanh kia nhỏ dần, cô mới từ trong bóng tối mở mắt ra, ánh đèn vàng ở đầu giường phát ra ánh sáng yếu ớt, giống nhau hô hấp hơi yếu của cô vào lúc này.
Có quá nhiều chuyện chém không đứt để ý càng loạn, bất luận là Đường Minh Luân hay là Dịch, lồng ngực phập phồng lo lắng phiền não.
cô ngồi dậy, kéo cửa sổ ra, nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn xung quanh, bị cách ly trong không gian nhỏ, cô thoáng tìm về chút cảm giác an toàn.
Cả đêm chưa chợp mắt, ngày thứ hai nhìn chằm chằm quầng thâm trên mắt, mới vừa xuống lầu liền thấy bóng dáng lắc lư ở dưới phòng khách, cô đầy bất ngờ, sao mấy chuyện dỡ hơi này cứ xảy ra, thả nhẹ bước chân xuống lầu, cô cảnh giác nhìn bóng lưng ở phòng khách, đang muốn rút bình hoa trên kệ đánh người, thì người kia đột nhiên quay lưng lại, thấy cô, trên mặt người kia nở nụ cười hạnh phúc.
“Đường Minh Lân! Tại sao lại là anh? Làm sao là anh được?!” Nhìn cửa chính hoàn hảo kia, cô không vui nhíu mày, trầm giọng chất vấn: “Tối hôm qua anh không đi?!”
“Đừng vội định tội anh, tối hôm qua anh có đi, chẳng qua là lúc anh đi có cầm theo chìa khóa cửa cho nên sáng nay anh trở lại.” đi lên trước, anh dịu dàng cười với cô. “Anh đã mua bữa sáng rồi, em rửa mặt chưa? Anh đã đặt sẵn phần ăn trong bếp rồi! Anh chuẩn bị đi làm!”
“…” Dụi dụi mắt, cô có chút không tin tưởng người đàn ông trước mặt, mắt ghét quan sát: “Mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Đại gia như anh lại vui vẻ đi làm chuyện đó?”
“Anh đã nói rồi, anh nguyện ý làm tất cả mọi chuyện vì em.” Hơi híp mắt lại, anh giơ tay chỉ vào thời gian trên đồng hồ đeo tay: “Thời gian không còn sớm, vội vàng đi!”
Nhớ tới chuyện chính, cô duỗi tay về phía anh: “Mau trả chìa khóa lại cho tôi!”
“Cái chìa khóa anh đặt ở cửa trước, em đi ăn điểm tâm đi! Anh đi trước!”
“…” Im lặng nhìn bóng lưng đang đi về phía cửa, Úc Tử Ân gãi gãi đầu, luôn cảm giác mình dùng một quyền đánh vào không trung, không chỗ phát tiết.
đang lúc này, tiếng chuông cửa vang lên…
Úc Tử Ân quay đầu nhìn thời gian ở phòng khách, khẽ nhíu mày, nhấc chân đi về phía cửa, sáng sớm ai lại đến tìm cô nữa?!
Nghe được tiếng chuông cửa, Đường Minh Lân dẫn đầu đi đến mở cửa, vậy mà, chứng kiến tới dáng người đang đứng bên ngoài, không khỏi sững sốt, động tác mở cửa có phần dừng lại.
đi lên trước, Úc Tử Ân liếc nhìn cánh cửa, vừa nhìn thấy tấm thân dịu dàng, gương mặt anh tuấn, bỗng dừng lại bước chân.
Trường hợp như vậy, ba người gặp mặt, thật sự cẩu huyết, nhưng không biết thế nào, cô lại có chút luống cuống.