Từ khách sạn đi ra, Úc Tử Ân đứng ở đầu đường đón xe, gió đêm thổi tới, mang theo cái lạnh nhè nhẹ.
Tháng ngày qua, cô từ một người không biết hoàn cảnh máu chó như thế sẽ được trình diễn trên người mình, hôm nay mối quan hệ giữa ba người bọn họ làm cho người ta lúng túng, về sau ai cũng không được thoải mái
Nghĩ đến cái này, cô không khỏi nhíu lông mày, một đôi bạn tốt đồng thời thích cùng một người đàn ông, chuyện tốt như thế làm sao lại đụng đến người cô?
Cười khổ một tiếng, cô ghé đầu nhìn con đường phía trước, thấy có xe tới, đang nghiêng thân thể chuẩn bị đưa tay đón, sau lưng đột nhiên có một cỗ lực lượng kéo cô lại, ngay sau đó là gương mặt bị dán chặt vào lồng ngực của người kia, trong hơi thở quẩn quanh mùi thơm quen thuộc, hương cỏ cây nhàn nhạt và nhịp tim đập mạnh mẽ, nhất thời để cho cô tỉnh táo lên.
"Dịch thiếu, đây là nơi công cộng chúng ta đứng ôm ấp như thế hình như không đúng cho lắm? Không đúng, anh xác định anh không ôm lầm người đó chứ? Chuyện cười gây náo loạn sẽ không tốt!" Cố gắng thoát ra khỏi người anh, vòng tay mới vừa nới lỏng một chút, anh lại bá đạo ôm ghì lấy cô, lần này sức lực còn mạnh hơn lần trước, nó làm cho cô cơ hồ hít thở không thông!
"Ân Ân. . . . . ." Giọng nói êm ái truyền đến bên tai cô, mang theo chút lưu luyến, chút dịu dàng không thay đổi. Khiến cho người đang giãy giụa trong lòng anh bình tĩnh trở lại.
"Nghe anh giải thích có được hay không? Giữa anh và cô ấy không giống như những gì em nghĩ đâu. Ngay từ năm năm trước, anh và cô ấy đã dứt khoát!" Được anh ôm, từ sau lưng truyền đến những ánh sáng xe chói mắt, tiếng thở dài cơ hồ có thể nghe ra chút áy náy.
Chuyện ngày hôm nay là do anh không kịp chuẩn bị, làm thế nào cũng không ngờ đến, Lâm Tiểu Uyển lại là bạn bè của cô, hơn nữa còn để cho cô gặp tình cảnh này, càng làm cho anh cảm thấy khốn quẫn và không biết nên giải thích như thế nào.
Cô vốn rất nhạy cảm, hôm nay để cho cô kẹp ở giữa, anh càng thêm áy náy.
Cô chau mày, khẽ cười một tiếng, giùng giằng thoát ra khỏi lồng ngực của anh, sắc mặt quật cường ngước mắt nhìn anh, khóe miệng khẽ giật giật, nhưng không biết giờ phút này mình nặn ra nụ cười còn khó khăn và khổ sở hơn nhiều, "Mặc kệ anh giải thích như thế nào, cũng không thể thay đổi được mối quan hệ xốc xếch giữa ba người, trôi qua nhiều năm như thế, cô ấy vẫn chỉ nói với em về một mình anh, anh làm sao có thể bảo em xem như không có chuyện gì, yên tâm và thoải mái ở bên cạnh anh? Anh và cô ấy quen biết từ trước, em là người khác xen vào. Người ngoài nhìn vào sẽ nói em là tiểu Tam phá hư hạnh phúc người khác."
Khẽ lui về phía sau vài bước, cô né tránh mùi hương quen thuộc tỏa ra từ người anh, ép sự đau đớn đang cuộn dâng trong lòng xuống, quật cường nở nụ cười với anh, thua cũng thua một cách kiêu ngạo.
"Coi như em là có chút tính toán với anh… nhưng giờ đây anh có ở bên cạnh cũng không thể thoải mái được." Làm sao cô lại không rõ, qua nhiều năm như vậy, Lâm Tiểu Uyển vẫn luôn ở trước mặt cô nhắc tới người đàn ông này, sao lại muốn cô xem nhẹ tình cảm ấy.
Cô ấy vì anh nên mới ra nước ngoài học, cố gắng dấng thân vào giới người mẫu, cũng là vì anh, mỗi lần nghe cô ấy đề cập đến MR. Right là như thể cô đang bước vào một thế giới khác, có thể cảm nhận được hạnh phúc tột cùng dâng lên trong mắt Lâm Tiểu Uyển, anh là tất cả cuộc sống của cô ấy, mà cô lại là bạn thân của cô ấy, làm sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương ấy bạn mình?
Đem hạnh phúc mình xây dựng trên sự khổ sở của người khác, cô không làm được việc tàn nhẫn như thế.
"Dịch thiếu, thừa dịp anh còn chưa sa chân vào vũng bùn, buông tay đi!" Cô nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, hình như chứa đựng tia đau đớn nào đó, cô chợt cảm thấy ngực hung hăn bị ai đó đâm vào!
"Ân Ân, anh sẽ không buông tay, anh nói rồi anh sẽ dắt tay của em, thì sẽ không dễ dàng buông ra. Chuyện ngày hôm nay cũng ngoài dự tính của anh, anh rất xin lỗi!" Hít một hơi thật sâu, anh nhìn thẳng vào mắt cô, ẩn nhẫn ôm lấy ngực phiền não, "Anh chờ em tỉnh táo lại, nguyện ý nghe anh giải thích, chúng ta bàn lại! Hiện tại, anh sẽ đưa em về nhà!"
Nói xong, anh mặc kệ cô có nguyện ý hay không, lấy điện thoại di động ra gọi Văn Khâm tới, xe chậm rãi dừng ở nơi xa.
trên đường trở về, ai cũng không nói gì, không khí trong xe an tĩnh tới gần điểm băng cực, Văn Khâm lái xe ngẩng mắt nhìn hai người trong kính chiếu hậu, khẽ thở dài một cái.
Hôm nay, chuyện đã xảy ra trong phòng cũng là do anh ứng phó không kịp, anh cũng không ngờ Lâm Tiểu Uyển và Úc Tử Ân lại là bạn bè, hai bạn tốt yêu cùng một người đàn ông, cái này khiến Úc Tử Ân càng khó tiếp nhận hơn so với khi biết Boss từng có nhiều bạn gái!
Xe dừng hẳn ở cửa nhà, Úc Tử Ân không chút do dự bước xuống xe, bước chân thật nhanh đi vào trong, khiến cho người đàn ông phía sau cũng đành để cô xuống xe, bộ dạng phát cáu khiến cho người đàn ông ấy thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nếu cô làm bộ như cái gì cũng không để ý, lạnh lùng từ chối người ngoài ngàn dặm, anh sợ rằng sẽ càng khó chịu!
Ít nhất cô còn có thể tức giận, có nghĩa là, cô đối với anh không phải là không có cảm giác, tối thiểu cũng là có……
Chiếc xe màu đen chậm rãi đi xuyên qua bóng đêm, Văn Khâm lái xe chạy nhanh về nhà ở Thành hồ, lo lắng ngẩng mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, tình huống như thế thật ra thì đối với boss mà nói cũng không khó xử lý, anh chỉ có chút không hiểu Dịch Khiêm đang băn khoăn cái gì.
“Tổng giám đốc tôi có chút không hiểu……” Núi vây quanh đường lớn, buồng xe quá mức tĩnh lặng làm cho người ta có chút khó chịu, cuối cùng Văn Khâm vẫn lên tiếng hỏi những nghi vấn của mình.
“không hiểu cái gì.” trên ghế sau Dịch Khiêm chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn về phía cảnh đêm đen láy ngoài cửa sổ, ánh mắt tối tăm, thâm thúy mà lạnh lùng.
“thật ra thì chuyện ngày hôm nay rất dễ giải quyết, anh và tiểu thư Lâm đã chia tay nhiều năm như vậy, coi như hai người chỉ là bạn bè, chỉ cần giải thích rõ là tốt, tại sao anh không giải thích? Tôi thật lo lắng là Úc Tử Ân sẽ hiểu lầm anh……”
“cô ấy vốn là người nhạy cảm, tình huống như thế, nếu cô ấy không nguyện ý tin tưởng tôi, mặt cho tôi giải thích như thế nào cũng không có tác dụng gì. Hôm nay, cô ấy có thể lạnh lùng nói buông tay như thế, tôi rất rõ ràng không phải là một trăm phần trăm cô ấy không để ý đến tôi, mà cô ấy chỉ mới dành một nửa trái tim mình cho tôi. Nhưng tôi muốn toàn bộ trái tim của cô ấy. Nếu để cô ấy cứ mãi bị ám ảnh bởi những tình cảm trong quá khứ, sợ rằng về sau mặc dù tôi có thể ở cùng một chỗ với cô ấy, cũng sẽ cãi nhau không ngừng. Lâm Tiểu Uyển trở lại cũng tốt, có một người phụ nữ ở bên cạnh cô ấy, càng dễ dàng để cho cô thấy rõ ràng tim của mình. Lần này…… tôi muốn để cho cô ấy nhận ra tất cả!”
Tuy anh nói sẽ cho cô thời gian, cùng cô bước qua đoạn quá khứ, nhưng anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, vật anh muốn có cũng không khác gì những người đàn ông khác, không phải là muốn cả trái tim cô thôi, Lâm Tiểu Uyển xuất hiện, có lẽ là sẽ có cơ hội giúp cô hiểu được điều đó.
“Quay đầu lại gọi điện thoại của cận vệ, bảo cậu ta điều tra thật tốt về Lâm Tiểu Uyển, xem mấy năm này cô ấy đã làm những gì, tôi muốn tài liệu cặn kẽ, mà không phải ngoài mặt.”
Nghe anh nói như vậy, Văn Khâm khẽ sửng sốt một chút, “Tổng giám đốc, anh hoài nghi……”
“Hôm nay xem kịch hay, mặc dù tôi bị lợi dụng rồi, nhưng để cho tôi cơ hồ cảm thấy, chuyện này với chuyện tôi tưởng tượng tương đối trùng hợp nhau, Lâm Tiểu Uyển làm như vậy, tự biên tự diễn như vậy là ra kịch hay, rất rõ ràng, cô ta biết tôi và Ân Ân quen nhau, nếu không lấy tính cách của cô ấy sẽ không chọn tổ chức tiệc tại khách sạn, cũng sẽ không biết rõ chúng tôi đã chia tay, còn tạo dáng trước mặt Ân Ân, nói cái gì MR. Right để đùa giỡn.”
“Đúng vậy ạ……” Vừa nghe anh nói như vậy, lúc này Văn Khâm mới thoáng hiểu vừa rồi tại sao mình cảm thấy không được bình thường, anh thật không ngờ cô gái bình thường mà lại nhiều tâm kế như vậy, ngay cả bạn bè tốt của mình cũng đem ra lợi dụng.
Phụ nữ……quả thật đều là độc dược! Bề ngoài rất ngọt ngào, kì thực nội tâm là thạch tín, xem ra về sau anh có tìm bạn gái, thật đúng là không thể tìm người như Lâm Tiểu Uyển được, đẹp thì đẹp thật, nhưng chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn mà thôi!
Xe ngừng lại, trước khi xuống xe, Dịch Khiêm phân phó lần nữa: “Bảo cận vệ tra chuyện này sớm một chút, tôi hy vọng sớm có câu trả lời chính xác.”
“Dạ! Tôi biết rồi!”
“Ừ, lái xe cẩn thận một chút.” Đóng cửa xe, anh xoay người đi vào căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng.
Nằm ở trên giường, Úc Tử Ân cứ mãi lật qua lật lại, đã rạng sáng rồi, cô lại cảm giác trong lòng nóng nảy, không chút buồn ngủ nào.
Vừa lúc đó, điện thoại di động trên tủ đầu giường vang lên, cô lật người cầm điện thoại lên xem một chút, trên màn lóe lên ảnh và tên của Đường Minh Lân, do dự chốc lát, cuối cùng cô vẫn nhận điện thoại
Giương mắt nhìn hình tròn trên trần nhà, cô miễn cưỡng mở miệng: "Ba giờ đêm, Đường thiếu có chuyện gì quan trọng?"
Mặc dù đã ly hôn, cô vẫn không thể tuyệt tình hoàn toàn với anh, mặc kệ nói thế nào, thời điểm Bảo Úc gặp nguy hiểm, vẫn là anh giúp cô một tay, mặc dù là lấy hôn nhân của hai người ra là giá thỏa thuận, nhưng tối thiểu, anh không có thừa dịp công ty cô gặp nguy, đem Úc Bảo hợp với tập đoàn Đường Thị, về điểm này, cô có thể nói lời cảm kích anh từ đáy lòng, nếu lấy bản tính của người làm kinh doanh ra mà nói, thừa dịp đả kích cho thỏa mãn tình dục của mình cũng không thành vấn đề.
“Ân Ân…..” Bên kia đầu điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn vô lực của một người đàn ông: “Anh có chút khó chịu, em có thể tới đây một chút không?”
“Anh làm sao vậy?” Nghe giọng nói của anh lập lờ không giống thường ngày, Úc Tử Ân khẽ vặn lông mày, “Bao tử đau sao? Bao tử đau thì mở ngăn tủ đầu giường ra, trong đó đã có thuốc đau bao tử.”
cô nhớ lúc ly hôn, cô có để mấy viên thuốc đau bao tử ở đầu giường của anh, thói quen mà thôi.
“Hình như là anh đang sốt, cả người không còn hơi sức, trong nhà hết thuốc rồi……”
“Anh đang ở nhà nào? Nhà ở Phỉ Thúy hay Bích Loan Hiên?!” Vì nhà ở Phỉ Thúy là do cha mẹ Đường Minh Lân mua cho, bình thường vì để tiện cho việc đi làm, phần lớn thời gian anh đều ở biệt thự Phục Thức (Duplex) tại Bích Loan Hiên.
“Em không có ở bên cạnh, anh không dám trở về Phỉ Thúy……” Đầu điện thoại bên kia, người đàn ông thở nhẹ, nương theo giọng nói khàn khàn mà truyền đến tai cô, nghe làm cho người ta có chút đau lòng.
“Anh sốt tôi đến làm gì? không phải nên gọi bác sĩ sao? Gọi tôi không có tác dụng! Tôi cũng phải gọi một - hai - không thôi?”
“Đừng! Anh không đi bệnh viện! Khụ khụ…..” Làm như nói chuyện nói quá nhanh và có hơi lớn, khiến một trận ho khan truyền đến, nghe được trận ho kia, Úc Tử Ân khẽ vặn lông mày.
Hít một hơi thật sâu, cô nhìn thời gian trên điện thoại di động, cuối cùng vẫn từ trên giường đứng dậy, “Chờ, tôi đi mua thuốc đến cho anh! Anh đừng có ngủ, nhớ đứng lên mở cửa cho tôi! Tôi không có chìa khóa nhà!”
“Em không cần gạt anh…..”
“Đừng nói nhảm nhiều như vậy, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, nếu anh phải chết, lương tâm tôi có chút áy náy! Chờ tôi!” Quả quyết kết thúc điện thoại, cô tự mình mở ngăn kéo đầu giường lấy ra mấy hộp thuốc trị nóng sốt cảm mạo, vội vội vàng vàng thay bộ quần áo, nắm chìa khóa xe chạy ra ngoài.
Bích Vịnh Hiên cách nhà cô khá xa, ban đêm xe không nhiều lắm, chạy một lúc cũng đã hơn một giờ đêm, đứng ở cửa nhà, Úc Tử Ân dùng sức nhấn chuông cửa, chỉ sợ người bên trong sốt cao mà hôn mê.
Đợi một lúc lâu, người bên trong mới ra mở cửa, thấy cô đến, sắc mặt Đường Minh Lân ửng hồng mỉm cười nhìn cô, vì cơ thể yếu ớt đứng không vững phải dựa vào tường, Úc Tử Ân lanh tay lẹ mắt đỡ lấy anh, đạp giầy dìu anh lên lầu.
Nằm ở trên giường, Đường Minh Lân nhìn chằm chằm vào cô, hai mắt không dám nháy một cái, hình như sợ cô lại vội vàng rời đi, gương mặt anh tuấn lại ửng hồng giờ phút này thoạt nhìn rất đáng yêu.
“không phải anh luôn tự xưng là kim cương vô địch sao? Sao lại để cảm sốt như thế này!” Để hộp thuốc bao tử trong tay xuống, cô xoay người chuẩn bị xuống lầu rót nước.
“Ân Ân, em đừng đi……”
“Để tôi đi lấy nước!” Quay đầu, cô im lặng liếc anh một cái, đi xuống lầu dưới nấu nước.
Thời điểm đi vào phòng bếp, cô liếc nhìn phòng bếp sạch bóng và tủ lạnh chẳng có chút đồ ăn nào, có chút im lặng, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn kín đáo giúp anh nấu một nồi cháo.
Phục vụ người kia uống thuốc xong, rồi cô mới vào phòng bếp bưng một chén cháo muối trắng lên, đặt trên tủ đầu giường, “Ăn chút cháo, ngủ một giấc, ngày mai vẫn còn nghiêm trọng thì phải đến bệnh viện kiểm tra, tránh bị sốt thành viêm phổi thì ba mẹ anh sẽ trách tôi, như thế tôi rất xui xẻo!”
Quay đầu đi, người kia liếc nhìn chén cháo trên tủ đầu giường, không còn hơi sức nhìn cô, “Tay của anh không có chút sức lực nào cả, em đút cho anh đi?”
“……” Hít một hơi thật sâu, cô cầm chén cháo lên, thổi cho nguội, lúc này mới đưa đến miệng anh, mở miệng ra lệnh: “Há mồm!”
Tròng mắt nhìn một chút, Đường Minh Lân há mồm ăn cháo, mày kiếm khẽ cau lại, lúc này còn không nhịn được bắt bẽ: “không có mùi vị……”
“Thiếu gia, có thứ để ăn là được rồi! Phòng bếp và tủ lạnh sạch bóng, nếu không ăn sẽ đói chết anh đó!”
Nhìn thẳng vào mắt cô, Đường Minh Lân cười khổ một tiếng, “Đúng vậy, làm sao lại không đói chết đây? Trước kia ở nhà Phỉ Thúy, có em ở đây, nhà bếp hay tủ lạnh đều đầy đủ đồ ăn, cái gì cũng không thiếu, không có em ở nhà, anh giống như thiếu ngọc Như Ý vậy.”
Khẽ thở dài một cái, anh làm như tự trách: “Ân Ân, anh rất hối hận, hối hận vì thả em đi.”
Nếu như cô vẫn còn ở bên cạnh anh, nếu như bọn họ không có ly hôn, nếu như còn có giấy kết hôn trói buộc, có lẽ bọn họ sẽ không đi tới tình trạng hiện tại.
Anh vẫn cho là anh có đầy đủ tự tin, có thể làm cho cô yêu anh lại một lần nữa, nhưng khi Dịch Khiêm xuất hiện, anh mới phát giác ra, hình như anh đã đến chậm một bước.