Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 1: Người mà lão tử ngươi muốn giết là thiên tử




Sẩy tay.

Thất bại.

Bọn họ lập tức rút lui.

Hành động lần này của bốn người bọn họ có thể nói là “gan lớn bằng trời”.

Cũng vì kế hoạch này quả thật lớn gan điên cuồng, đủ khiến cả thiên hạ đều kinh hãi, cho nên bọn họ mới chịu ra tay, mới nguyện hành động.

Hành động lần này của bọn họ là ám sát một người.

Người này họ Triệu.

Họ Triệu cũng không có gì đặc biệt. Triệu là họ lớn, quan to đức cao vọng trọng trọng triều thì có đám người Triệu Chiêm, Triệu Quân Tích, tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm cũng có đám hảo thủ như “Long Huynh Hổ Đệ” Triệu Đại Tặc *, Triệu Đại Đạo, cùng với “Sát Nhân Vương” Triệu Nhất.

* Tên của hai người đều đọc là Triệu Đại Đạo, nhưng cách viết và nghĩa khác nhau. Do vậy sẽ đổi tên một người thành Triệu Đại Tặc để dễ phân biệt.

Những người này mặc dù có danh, nhưng giết bọn họ (hơn nữa bất kể có giết được hay không) còn chưa đủ để long trời lở đất.

Nhưng giết họ Triệu này quả thật có thể khiến thiên hạ đại loạn, thay trời đổi đất.

Bởi vì người họ Triệu mà bọn họ muốn giết tên có một chữ Cát. Người này không rành võ nghệ, thậm chí trói gà không chặt, nhưng người này tuyệt đối là người đứng đầu thiên hạ được công nhận.

Lý do rất đơn giản, bởi vì hắn là hoàng đế.

Hắn là một hoàng đế, nhưng chắc chắn không phải là một hoàng đế tốt.

Hắn sủng ái kẻ xấu, ngu ngốc hủ bại, khiến cho nịnh thần nắm quyền, tiểu nhân đắc chí, trung lương gặp nạn, họa nước hại dân, bóc lột tận cùng. Rất nhiều người căm hận muốn giết chết hắn, nhưng hắn vẫn như trước nghênh ngang không biết, để một đám tiểu nhân nịnh thần vây quanh, ngày ngày phong hoa tuyết nguyệt, tìm vui hưởng lạc.

Không biết có bao nhiêu người muốn giết chết hôn quân này để cứu vạn dân.

Bốn người Tôn Vưu Liệt, Lương Tiện Nhi, Hà Thái Tuyệt, Dư Canh Mãnh đã chờ rất lâu, đợi rất nhiều lần, cuối cùng đã chờ được thời cơ tuyệt hảo này.

Thiên tử phong lưu này có tam cung lục viện vẫn không đủ, còn muốn ngồi kiệu vi hành, đến Đông Kinh phồn thịnh để tìm kỹ nữ.

Đây không phải là ngẫu nhiên nổi hứng, mà là làm không biết chán, có thể thấy được hắn lười biếng chính sự, chìm đắm tửu sắc như thế nào.

Như vậy vừa khéo.

Hảo thủ bốn phái Thái Bình môn (Lương), Phi Phủ đội (Dư), Hạ Tam Lạm (Hà), Quái Vật phường (Tôn) đã chờ đợi ngày này.

Đêm nay, Triệu Cát lại ngồi xe kéo, từ cửa Tuyên Đức vòng qua đường Khúc Viện, đi vào hẻm Tiểu Điềm Thủy, tìm danh kỹ Bạch Mẫu Đơn.

Tin tức này tuyệt đối chính xác, đến từ một vị đệ tử ngoại hệ của “Sơn Đông Quái Vật phường” Đại Khẩu Tôn gia, không cần phải nghi ngờ.

Vì vậy, “Danh Môn Ngũ Tú” gồm bốn người Tôn Vưu Liệt, Dư Canh Mãnh, Lương Tiện Nhi, Hà Thái Tuyệt kết nghĩa kim lan, lập tức từ ba phương bốn hướng tụ tập tại kinh sư, sắp đặt, chuẩn bị, mai phục, muốn thực thi “hành động giết trời” này.

Bọn họ đều không dự định còn sống trở về, chỉ cầu có thể giết chết tên hôn quân này.

Tại kinh đô bọn họ chia nhau ra, phân biệt tá túc tại những thế lực võ lâm chính đạo trong kinh như Phát đảng Hoa phủ, Mộng đảng Ôn trạch và Tượng Tị tháp.

Trong đó có một tên cao thủ thế hệ mới của Kim Phong Tế Vũ lâu, cũng là đệ tử của Sơn Đông Đại Khẩu Tôn gia, tên là Tôn Thanh Nha, vốn có quan hệ sâu xa với Tôn Vưu Liệt trong số bốn thích khách. Hắn biết vị tam thúc này trước giờ tính tình nóng nảy, hiện nay lại thần thần bí bí, sắc mặt cảm khái, chỉ uống rượu sầu, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ, chắc hẳn là có trọng trách trên người, vì vậy mới hỏi.

Tôn Vưu Liệt lại trả lời:

- Ta muốn làm một đại sự long trời lở đất.

Tôn Thanh Nha giễu cợt nói:

- Người người đều nói mình làm đại sự, long trời lở đất thì chưa chắc, không làm được đến mức vang động đất trời thì chẳng có ý nghĩa gì.

Tôn Vưu Liệt bực tức:

- Chuyện ta làm thật sự có thể đổi trời. Chúng ta muốn giết một người.

Trước giờ Tôn Thanh Nha vốn thân thiết với vị “tam thúc” này của hắn, cũng thích tranh luận với người khác, chỉ cười nói:

- Giết một người là có thể đổi trời? Vậy đúng là khó trách trời có gió mây bất trắc.

Tôn Vưu Liệt nổi giận, mặt khác hắn cũng tin mình biết rõ tính tình của Tôn Thanh Nha, do đó gầm lên một tiếng, nói ra câu này:

- Bà nội ngươi! Người mà lão tử ngươi muốn giết là đương kim thiên tử, ngươi nói trời long rồi đất còn không lở sao? Hà hà!

Lúc ấy trời có biến sắc hay không cũng không ai biết.

Tôn Thanh Nha nghe vậy, sắc mặt lúc ấy đột nhiên biến đổi.

Có điều, hắn đương nhiên không tiết lộ cơ mật ra ngoài.

Sơn Đông Đại Khẩu Tôn gia, người người đều có một chiếc miệng lớn, nhưng hầu hết chỉ háu ăn háo sắc, lại không lắm mồm nhiều chuyện.

Huống hồ, những lời này không thể truyền ra.

Hơn nữa, Tôn Thanh Nha cũng giống như những huynh đệ trong lâu của hắn, rất căm hận hoàng đế ngu ngốc hiếu chiến, tàn hại trung lương này.

Hắn nghe vậy liền kinh hãi, nhưng cũng có chờ mong.

Chờ mong tam thúc của hắn có thể thành công.

Hắn đã đáp ứng với tam thúc của hắn, chuyện chưa thành quyết không nói cho bất cứ người nào.

Tôn Thanh Nha cũng từng đề nghị thúc phụ của hắn, sao không mời các hảo hán của Kim phong tế vũ lâu, Tượng Tị tháp và Hai đảng Phát Mộng đến “đồng tâm hiệp lực”, nhưng Tôn Vưu Liệt đều từ chối.

Hắn muốn cùng với ba tên hảo hữu “một mình” hoàn thành nhiệm vụ này.

Hắn muốn tạo nên “danh tiếng tuyệt thế”, lập nên “công lao vạn thế” này.

Hắn cho rằng nhiều người ngược lại dễ làm hỏng việc. Phong Vũ lâu tuy là bang hội hiệp đạo, không cùng một giuộc với bè đảng nịnh thần, nhưng cũng khó đảm bảo không có gian tế.

Tôn Vưu Liệt cự tuyệt đề nghị của cháu trai hắn.

Thực ra, trong lòng hắn còn có mấy lời không nói ra, đó là hắn cũng không nắm chắc.

Không thành công thì thành nhân.

Hắn đã một lòng quyết tử, không muốn liên lụy đến bất cứ người nào.

Huống hồ, mấy lực lượng liên hợp Kim Phong Tế Vũ lâu, Tượng Tị tháp, là thế lực duy nhất trên giang hồ hiện nay có thể đối đầu với quyền tướng Thái Kinh họa nước hại dân, sưu cao thuế nặng. Hắn không muốn bởi vì một lần hành thích chưa biết kết quả, mà làm liên lụy tiêu vong lực lượng chính nghĩa này.

Tôn Thanh Nha lại rất giữ lời, không báo cáo với lâu chủ “bí mật động trời” này.

Nếu như hắn sớm nói ra, tình hình có lẽ sẽ khác.

Với sự cơ trí khôn khéo của tân nhiệm lâu chủ thay mặt của Phong Vũ lâu, một khi biết người cung cấp tin tức ám sát là “người kia”, nhất định sẽ dốc hết sức ngăn cản hành động ám sát chẳng khác nào chịu chết này.

Như vậy, trong thời gian ngắn cục diện giang hồ của kinh thành có lẽ sẽ không xảy ra biến hóa lớn như vậy.

Bọn họ được xưng là “Danh Môn Ngũ Tú”, còn có một “Tú”, chính là đệ tử Thái Tâm Không của Hắc Diện Thái gia, nơi nổi danh về chế tạo binh khí.

Hắn đương nhiên biết kế hoạch và hành động của bốn người Dư, Lương, Tôn, Hà.

Hắn cũng biết vì sao bốn vị nghĩa huynh này của hắn muốn làm chuyện như vậy, mạo hiểm như vậy. Nhưng trước khi bọn họ lên đường, cùng nhau uống rượu vui vẻ, khảng khái hùng hồn, hắn lại muốn bọn họ từng người nói ra nguyên nhân chính vì sao không sợ nguy hiểm đi giết thiên tử.

Chỉ có thể nói một nguyên nhân.

Còn như lý do mà không nói mọi người cũng biết, chẳng hạn Triệu Cát ngu ngốc hoang dâm, phung phí vô đạo, vậy thì không cần phải nói.

Muốn nói thì phải là câu nói trong lòng mình.

Dù sao đã không để ý đến sống chết, cũng không còn gì không thể nói ra.

Vì vậy Tôn Vưu Liệt trước tiên căm giận nói:

- Ta rất yêu Bạch Mẫu Đơn. Hắn là hoàng đế, có quyền thấy người nào thì đùa bỡn người đó, cao hứng thì ôm vào trong lòng, không cao hứng thì chặt làm thịt muối. Ta muốn hắn sống phải chịu khốn khổ, dưới kéo của ta đầu mình hai nơi. Ta trị không được, hắn cũng đừng mơ tưởng chiếm được Lý Sư Sư của ta.

Lý Sư Sư chính là Bạch Mẫu Đơn, một ca kỹ được yêu thích tại hẻm Tiểu Điềm Thủy, tề danh với bốn người Từ Bà Tích, Phong Nghi Nô, Tôn Tam Tứ, Trương Tiểu Xướng, cũng là một ca kỹ phong lưu tài hoa nổi tiếng kinh thành.

Hà Thái Tuyệt lại oán hận nói:

- Hà gia chúng ta, bàng môn tả đạo, học thức hỗn tạp, không gì không thông, không gì không tinh, hạ thủ xuất thủ đúng là hơi quỷ quái. Nhưng trên giang hồ, nhân vật hạ lưu không ít, thủ đoạn hèn hạ càng nhiều, sao chỉ có gia tộc ta bị người khác gọi là “Hạ Tam Lạm” (hạ tiện)? Người nhà ta chẳng qua là nhìn không vừa mắt Triệu Cát, Thái Kinh cấu kết với nhau làm việc xấu, hạ chiếu hủy hết tranh chữ bia thơ của đám đại thần danh sĩ tiên triều như Đông Pha cư sĩ, Hoàng Đình Kiên, cho nên cố gắng bảo vệ, lại bị phê chuẩn là “Hạ Tam Lạm”, vĩnh viễn không thể thoát khỏi hộ tịch, hơn nữa còn giết chết mấy vị đương gia của chúng ta. Đây là thù hận nhục nhà diệt môn, khiến đệ tử nhà ta vĩnh viễn không có ngày trở mình. Không giết Triệu Cát thì không thể hả giận.

Sau khi Hà Thái Tuyệt nói ra nguyên nhân muốn giết chết Triệu Cát, cũng nói ra nguyên nhân vì sao đệ tử Hà gia nổi danh về tinh xảo tạp kỹ trong võ lâm lại bị xem là “Hạ Tam Lạm”.

Lương Tiện Nhi lại hậm hực nói:

- Người ta nói người của Thái Bình môn hầu hết giỏi về khinh công, chỉ biết trốn chứ không dám chiến. Hôm nay ta phải giết một kẻ danh động thiên hạ, để cho võ lâm đồng đạo xem thử thủ đoạn và can đảm của Thái Bình môn ta. Lại nói, ta gọi là “Tiện Nhi”, trong võ lâm không có địa vị gì, nhiều người ở sau lưng gọi ta là “tiện nhân”. Nếu khiến cho đương kim thiên tử chết dưới tay một kẻ hạ tiện như ta, cũng là một chuyện rất vui vẻ.

Có lẽ hắn tham dự lần hành thích này là vì muốn chứng minh môn phái của hắn không hèn nhát, bản thân không phải là phàm phu.

Câu trả lời của Dư Canh Mãnh rất đơn giản, thẳng thắn lưu loát:

- Ta muốn nổi danh.

Hắn bổ sung một câu:

- Giết hoàng đế là con đường vang danh tốt nhất.

Hắn rõ ràng là vì muốn “nổi bật” mà giết hoàng đế.

Lúc này, ngay cả Thái Tâm Không cũng nói ra nguyên nhân hắn muốn giết tên hôn quân này:

- Thái Kinh làm tướng, khiến cho trời giận dân oán, bách tính khuynh gia bại sản, mười nhà có chín nhà trắng tay, kêu gào vì đói rét. Hắn họ Thái, đúng là làm mất hết mặt mũi của Thái gia. Ta cũng họ Thái, chỉ cần giết chết hoàng đế ủng hộ hắn, không sợ hắn không xuống đài. Lấy lại thể diện cho Thái gia chúng ta, không để hảo hán giang hồ khinh thường.

Hắn là vì đả kích Thái Kinh nên trước tiên muốn trừ đi chỗ dựa của đối phương là Triệu Cát.

Thế là Lương, Hà, Tôn, Dư đều không để hắn mạo hiểm, từng người nói ra lý do.

- Thứ nhất, người đáng chết là Thái Kinh, không phải Triệu Cát.

- Thứ hai, năm người kết nghĩa chúng ta không thể đồng loạt xuất trận. Lỡ may toàn quân bị diệt, thử hỏi ai sẽ báo thù cho chúng ta?

- Thứ ba, ngộ nhỡ chúng ta không giết được hoàng đế, vậy lưu ngươi lại để diệt trừ gian tướng.

- Thứ tư, nếu như chúng ta thất bại, ngươi phụ trách kể lại câu chuyện của chúng ta cho người trong môn phái chúng ta, bảo bọn họ không nên nản chí nản lòng. Chuyện mà một người không làm được, một trăm người có thể thành công; chuyện mà một trăm người không làm được, một ngàn người, một vạn người, một trăm vạn người một ngày nào đó có thể hoàn thành.

Thái Tâm Không đã nghe.

Hắn không tham dự hành động ám sát lần này, nhưng hắn cũng tới kinh sư.

Hắn gặp được hảo hữu của em trai Thái Thủy Trạch khi còn sống, đó là Trương Thán hảo thủ tinh nhuệ của Tượng Tị tháp.

Hắn ở trong Tượng Tị tháp chờ tin tức.

Trương Thán biết vị bạn cũ này đang đợi một số tin tức, nhưng hắn cũng không hỏi rõ.

Bởi vì hắn cũng là người trong giang hồ, hơn nữa còn rất quen thuộc quy củ võ lâm. Đối phương đã không nói thẳng, hắn cũng không tiện thăm dò.

Ngoài ra, hắn cũng đang đắm chìm trong tình yêu như sơn như keo, đang yêu đến như mê như say, cũng như lửa như dầu.

Đối tượng của hắn là Vô Mộng Nữ, người được hắn cứu về trong trời băng đất tuyết khi chỉ còn thoi thóp một hơi.