Quan Lộ Trầm Luân

Chương 76: Rước phải rắc rối




Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

Bất chợt, Lương Thần mở mắt ra. Lý Hinh Đình không khỏi ngạc nhiên, gương mặt lộ vẻ vui mừng. Cô quay lại gọi:

- Lan Lan, Tiểu Mạn, mau tới đây, Tiểu Thần tỉnh rồi!

Lương Thần ngước nhìn, thấy Chu Tiểu Mạn và Đinh Lan bước tới. Chỉ mấy ngày không gặp mà hai má Chu Tiểu Mạn đã gầy đi trông thấy, mái tóc dài đã được cắt ngắn cùng với Đinh Lan, tạo cho người ta một ấn tượng mạnh mẽ. Mới không gặp nhau vài ngày, Lương Thần đã cảm thấy cô ta dường như đã biến thành một người khác, chỉ có ánh mắt thân thiết vẫn còn quen thuộc với hắn.

Chính là cô ấy! Không phải đã chia tay rồi sao? Lương Thần kinh ngạc nhìn cô gái mà hắn vô cùng thân quen này, gợi nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào trong quá khứ đã qua đi! Từ nay về sau, hắn và cô, mỗi người mỗi ngả, đều tự bắt đầu cuộc sống của chính mình. Có lẽ, nếu sau này gặp lại, cũng chỉ có thể dùng tư cách bạn bè để hỏi thăm nhau mà thôi.

- Thật là không giống anh chút nào, ngày xưa lúc còn ở trường, anh khỏe như voi vậy, có bao giờ bị ngất xỉu đâu?

Đinh tiểu thư bước tới đầy khí thế, giơ tay đưa qua đưa lại trước mặt Lương Thần, mỉm cười tinh nghịch.

- Cho dù là voi, thì cũng có lúc mệt mỏi ngã gục chứ.

Lương Thần ngồi dậy, muốn dựa lưng vào đầu giường, Lý Hinh Đình đã cầm gối đặt ở sau lưng cho hắn.

- Tiểu Thần, chị phải phê bình em rồi, hôm qua đến Liêu Dương, cũng không gọi điện báo cho bà chị này một tiếng, nếu không phải cha nói cho chị biết thì chị còn không biết em lén lút tới Liêu Dương đâu!

Lý Hinh Đình cố ý nghiêm mặt, nhưng trong một giây phút, cô không nén nổi cười:

- Tiểu Thần, nghe nói em lại lập công? Em gần đây thật là gặp vận may! Một huy chương hạng ba, hai huy chương hạng nhất, mà lần này, khẳng định cũng là huy chương hạng nhất. Nghe cha nói, chính Bí thư Đảng ủy Thôi đã đề đạt em làm cảnh sát nhân dân gương mẫu cho toàn bộ công an trong tỉnh. Chúc mừng, chúc mừng, vừa có danh lại vừa được lợi. Sắp tới lại được thăng quan phát tài rồi!

- Thăng quan phát tài sao?

Lương Thần vuốt cằm, cảm thấy vừa được đặc biệt thăng hai cấp lên Phó phòng, tạm thời đừng nghĩ thăng chức. Còn tiền tài? Lập được đại công thì tiền thưởng nhiều nhất cũng chỉ có mười ngàn nhân dân tệ, tuy không phải ít, nhưng còn lâu mới có thể phát tài.

Đương nhiên, cũng phải nhìn xa một chút. Những điều này đều là do tư cách và kinh nghiệm, nhưng cũng phải trong tương lai mới có thể đạt tới. Hồi tưởng lại, vận mệnh của mình thay đổi, hoàn toàn vì gặp được vụ án Diệp Thanh Oánh bị bắt cóc! Bởi vậy, mới khiến hắn bỗng nhiên có được năng lực đặc biệt, ba lần đều lập công lớn, không hề ngoại lệ cũng đều do hắn vận dụng đúng năng lực đặc biệt ấy. Mà như vậy, hắn đã trở thành người nắm lấy cơ hội, lợi dụng cơ hội mà tiến về phía trước, leo lên đỉnh cao.

Chu Tiểu Mạn càng ngày càng trưởng thành điềm đạm, chắc chắn người con trai kia vẫn còn khiến cô đau lòng. Tâm trạng cô không hề thể hiện trên khuôn mặt, vẻ mặt nhẹ như gió thoảng mây trôi, cô biết rằng muốn quên người này còn cần rất nhiều thời gian, mà cô cũng đã hạ quyết tâm, nếu như không xóa bỏ mọi thứ trong trí nhớ về người con trai này, cô tuyệt đối sẽ không bắt đầu một tình cảm mới. Đây chính là một sự trừng phạt, đây là sự trừng phạt của chính cô vì mềm yếu mà đã để vuột mất hạnh phúc!

- Anh còn chưa ăn sáng! Em đi mua cho anh nhé! Chu Tiểu Mạn khẽ nói một câu, sau đó quay người bước ra phòng bệnh. Lương Thần mở miệng muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại không nói tiếng nào.

Lý Hinh Đình và Đinh Lan liếc nhìn nhau, thầm thở dài, Tiểu Mạn vốn muốn bắt đầu cuộc sống mới tại Liêu Dương, ai ngờ đến đây chưa được một tuần, Lương Thần lại chạy đến, hơn nữa còn nằm viện. Không cắt đứt hẳn, tâm trạng tất loạn. Chuyện này đối với Tiểu Mạn và Lương Thần mà nói, cũng không phải là chuyện tốt. Đã không thể ở bên nhau, ai cũng cảm thấy đau đớn trong lòng. Gặp nhau coi như không thấy, tốt nhất là dùng phương pháp trực tiếp, cho hai người trời nam đất bắc, để thời gian khiến tình cảm ấy phai nhạt dần.

Cửa phòng bệnh bật mở, hai cô y tá trẻ trung xinh đẹp bước tới. Nhìn về phía Lương Thần ngọt ngào cười nói:

- Đội trưởng Lương, bữa sáng muốn ăn gì, chúng tôi đi chuẩn bị!

- Không cần đâu, chúng tôi đã chuẩn bị rồi!

Lương Thần còn chưa kịp mở miệng, Lý Hinh Đình đã giành trả lời trước, sau đó nhìn Lương Thần, mỉm cười ẩn ý:



- Phải vậy không, Đội trưởng Lương?

- Đúng, bạn tôi đã đi mua bữa sáng rồi, không cần làm phiền nữa, cảm ơn các cô!

Cảm thấy vẻ mặt chị Đình kỳ lạ, Lương Thần có chút không hiểu, tuy nhiên đó cũng là sự thật

- Mạn đã đi mua bữa sáng!

- Không cần khách khí, có việc gì cần xin cứ rung chuông!

Hai cô y tá dường như cảm thấy thái độ thù địch của những cô gái trong phòng, không khỏi mỉm cười, xoay người đi ra ngoài.

- Tiểu Thần, em càng ngày càng đắc ý đó! Có y tá xinh đẹp như vậy chăm sóc, chắc là vui đến quên cả trời đất luôn!


Lý Hinh Đình giơ tay phải dí vào mặt Lương Thần, Lương Thần theo phản xạ đưa tay ra đỡ, thình lình bên kia Đinh Lan đã giữ chặt hai tay của hắn, sau đó, khuôn mặt hắn giống như một nắm bột nhão, bị hai người nhào nặn.

Cửa phòng bệnh lại mở, một cô gái mặc đồng phục y tá da trắng như tuyết vô cùng quyến rũ tha thướt đi tới. Nhìn thấy cảnh vừa rồi, gương mặt tuyệt mỹ kia không khỏi kinh ngạc.

Cảm thấy có người bước vào, Lý Hinh Đình và Đinh Lan đành buông tha Lương Thần, đồng thời quay lại nhìn người vừa đi tới. Vừa nhìn thấy mặt đối phương, hai cô không khỏi ngây dại.

Lý Hinh Đình và Đinh Lan dung mạo cũng như khí chất đều thuộc hạng nhất, ngày thường cũng có đôi chút tự phụ, nhưng hôm nay, mắt thấy gương mặt quyến rũ cùng với thân hình mê hoặc của người đối diện, người này chính là một tai họa tuyệt mĩ, hai cô tự nhiên sinh ra mặc cảm.

Đôi mắt đẹp nhìn quanh phòng không nói gì, thân hình đong đưa lộ vẻ tha thướt. Rõ ràng quần áo là của thiên sứ tinh khiết, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy sự quyến rũ của Địa ngục, vô cùng hấp dẫn.

Lý Hinh Đình, Đinh Lan ngây dại. Mà Lương Thần cũng hoàn toàn biến thành thằng ngốc. Thân thể phong lưu xinh đẹp trước mắt không phải ai khác, chính là người mà đàn ông dù có mê mẩn chết người cũng không phải đền mạng hắn vừa mới gặp hôm qua, chị cùng cha khác mẹ của Diệp Thanh Oánh - Diệp Tử Thanh! Sao cô ta lại ở đây? Chẳng lẽ là y tá của bệnh viện này? Bộ áo y tá mặc trên người cô, trăm phần trăm chính là bộ đồng phục hấp dẫn, tưởng như muốn lấy mạng người ta!

- Hình như tôi tới không đúng lúc!

Diệp Tử Thanh cười lớn, đôi mắt quyến rũ đa tình liếc qua gương mặt ngẩn ngơ của Lương Thần, cất giọng nói riêng biệt của mình.

- Khụ khụ, sao cô lại ở đây?

Lương Thần tỉnh trí lại, ho nhẹ hai tiếng hỏi.

- Anh biết cô ta?

Nghe Lương Thần nói, hai cô gái lập tức chuyển từ Diệp Tử Thanh về phía Lương Thần, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.

- Tôi là chị vợ tương lai của anh ta, các cô nói xem anh ta có nên biết tôi không?

Diệp Tử Thanh đi đôi giày cao gót màu tím, cộp cộp đi tới, miệng thốt ra một quả bom.


- Thật à Tiểu Thần, mới vài ngày không gặp, cả chị vợ cũng có rồi sao?

Lý Hinh Đình nheo đôi mắt xếch, toàn thân cũng như hơi thở đều toát lên sự nguy hiểm khiến Lương Thần không khỏi rùng mình một cái, kinh nghiệm trong quá khứ cho hay, đây chính là điềm báo của quyền đạo nữ vương. Thật là nguy hiểm, chị Đình không biết sẽ gây nên chuyện gì đây!

- Cô này là chị gái của Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh!

Lương Thần vội vàng giải thích:

- Là bạn của em!

- Diệp Thanh Oánh là ai?

Sát khí trên người Lý Hinh Đình càng ngày càng đậm, miệng truy hỏi đến cùng.

- Em tôi đương nhiên là bạn gái của Tiểu Thần!

Diệp Tử Thanh tiếp lời, lúc này cô đã tiến tới bên giường, thân thể mềm mại hơi nghiêng về phía trước, dùng ánh mắt mờ ám liếc nhìn Lương Thần một cái, sau đó quay về hướng Lý Hinh Đình, Đinh Lan nói:

- Không biết mấy người là gì của Tiểu Thần?

- Chúng tôi và Tiểu Thần cùng ngồi trên một cái giường, cô đoán thử xem, chúng tôi là gì của Tiểu Thần?

Nữ vương trả lời mạnh mẽ.

- Các cô, quả nhiên là đang chơi với anh ta?

Diệp Tử Thanh lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn lại, hỏi một câu giống như cực kỳ khiếp sợ.


Lý Hinh Đình và Đinh Lan lập tức đỏ mặt. Biết là nói sai rồi, nhưng thua người chứ không thua trận, chị Lý ưỡn ngực lên, làm ra vẻ hợp tình hợp lý nói:

- Ghen tị sao? Nếu không phục thì cô và em cô cùng nhau thử xem!

- Bà cô của tôi, làm ơn tha cho tôi đi!

Nhìn thấy hai cô gái không rõ vì chuyện gì mà cùng nổi nóng, ỷ vào miệng mà không ngừng leo thang, càng lúc càng không có mục đích gì cả, Lương Thần không kìm nổi. Hắn chỉ vào Lý Hinh Đình và Đinh Lan nói:

- Đây là bạn học cùng đại học với tôi, cũng là hai người bạn tốt Lý Hinh Đình và Đinh Lan.

Sau đó chỉ vào Diệp Tử Thanh nói:

- Em của cô ấy là Diệp Thanh Oánh, chính là cô gái tôi đã cứu khi còn làm cảnh sát nhân dân ở xã Hòa Bình.


- Xin chào, vừa rồi chỉ là đùa một chút, xin hai người chớ để tâm!

Diệp Tử Thanh vươn bàn tay nhỏ và dài ra, mỉm cười nhìn hai cô Đinh, Lý.

- Không sao, tôi cũng chỉ muốn thử một chút không khí thôi!

Lý Hinh Đình giơ tay nắm bàn tay đối phương, khuôn mặt cũng trở lại vẻ tao nhã thong dong bình thường, thản nhiên nói:

- Cô là y tá ở đây?

- Phải, trợ lý y tá trưởng, một vị trí nhàn hạ, thực ra là muốn kiếm cơm ăn ở đây! Hôm nay đi làm, nghe y tá trực ban nói tối qua có đại nhân vật đến đây, đem tình cảnh hỗn loạn đến cho bệnh viện, vì thế liền đến xem, không ngờ là Tiểu Thần!

Diệp Tử Thanh làm như vô tình nhưng cố ý liếc Lương Thần một cái, một luồng sóng điện chạy qua khiến cho người con trai mạnh mẽ đang không phòng bị lập tức có cảm giác điện giật.

- Phải không vậy! Chúng tôi cũng mới nhận được điện thoại của Lương Thần tối qua, nếu anh ta không nằm viện, tôi còn không biết anh ta đã đến Liêu Dương đâu?

Ngụ ý của Lý Hinh Đình cũng không khó lý giải. "Lương Thần nằm viện không báo cho cô biết, nhưng lại báo cho chúng tôi" ai xa ai gần vừa nhìn đã biết ngay.

- Trong lúc khẩn cấp như vậy em tôi lại đánh rơi điện thoại, người lớn như vậy rồi, còn không biết tự chăm sóc chính mình, công việc như vậy cần gì phải liều mạng chứ?

Diệp Tử Thanh lấy cớ oán trách mà dùng giọng điệu trách cứ nói Lương Thần một câu, trong đó lộ ra ý thân mật khiến Lý Hinh Đình và Đinh Lan ngầm nhíu mày.

- Còn nữa, chiều qua trước khi anh đi, đã để quên chiếc cặp da ở nhà tôi. Một lúc nữa Thanh Oánh sẽ mang tới cho anh! Được rồi, tôi đi trước vậy, mọi người cứ từ từ tán gẫu nhé!

Nói xong, Diệp Tử Thanh hơi trừng mắt nhìn Lương Thần, rồi hướng về phía hai cô gái khẽ khoát tay, sau đó tha thướt quyến rũ mà đến, rồi lại quyến rũ tha thướt mà đi, chỉ phất một ống tay áo, chẳng những không mang lại điều gì, ngược lại còn để lại cho Lương Thần một đống phiền phức lớn.

- Được lắm, hôm qua đến Liêu Dương không tìm chúng ta trước, ngược lại tìm đến nhà người ta làm khách! Tiểu Thần, cậu thật khiến chúng tôi thất vọng!

Vẻ mặt Lý Hinh Đình rất giống người vợ hiền đang chất vấn người chồng phụ bạc. Một bên Đinh Lan cũng hầm hừ tức giận nói:

- Người ta có bạn gái mới, đã sớm đem chúng ta quẳng sang một bên rồi!

Đúng lúc này, Chu Tiểu Mạn vừa đi mua bữa sáng trở về. Vừa đem bữa sáng đặt trên tủ đầu giường, còn chưa kịp nói gì, đã bị Lý Hinh Đình và Đinh Lan bước tới ngang ngạnh kéo đi, rồi nói:

- Chúng ta đi thôi, đừng gặp tên đáng ghét này nữa!

Nhìn vẻ tức giận của hai cô Lý, Đinh, Chu Tiểu Mạn không hiểu ra sao đành rời đi, Lương Thần há miệng ngẩn người, cuối cùng, mơ màng quay đi lẩm bẩm:

- Ta lại rước phải rắc rối gì đây?