Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Thủ trưởng Trương Học Binh vỗ vai Lương Thần, khích lệ nói:
- Vốn cũng không muốn cho cậu đi, nhưng không có cách nào khác vì Bí thư Lương đã nhắc tên cậu. Đương nhiên, đây cũng là một cơ hội tốt để cậu phát huy...
- Vâng!
Lương Thần đáp, nhưng trong tâm trí hắn nghĩ, hắn thà không đi còn hơn.
Chính ủy Chu Kiến Quân, Phó cục trưởng thường trực Uông Phàm cũng đến khích lệ hắn. Sau đó dưới sự dẫn dắt của Phó cục trưởng Phó của cục Công an thành phố, đoàn người ra khỏi toà nhà cục Công an thành phố. Cục Công an thành phố do phó cục trưởng Phó dẫn đầu, bao gồm cả chính ủy Hà Liên Sinh của chi đội hình sự thì năm thành viên đều rất quen thuộc. Đó đều là những nhân viên hình sự đi theo phó cục trưởng Phó tới Tây Phong khi xử lý vụ án giết người cướp súng số 424, Lương Thần và những người này đều quen mặt nhau.
Đúng 9 giờ, 3 chiếc xe có 10 người bắt đầu xuất phát từ cục công an thành phố Long Nguyên. Lương Thần dự đoán trước 12 giờ trưa xe sẽ tới thành phố Liêu Dương. Xe cảnh sát áp giải thủ phạm vụ án giết người cướp súng số 424 đã tới cục công an thành phố Liêu Dương từ sớm ngày hôm qua.
11 giờ 30 phút, 3 chiếc xe cảnh sát xuất phát, từ đường cao tốc tới thành phố Liêu Dương. Là thành phố thủ phủ tỉnh Liêu Đông, sự phồn hoa của Liêu Dương thì Long Nguyên không thể sánh nổi. Lương Thần lái chiếc xe cảnh sát chạy trên con đường thẳng tắp, rộng thênh thang, trong lòng bùi ngùi, xúc động.
Hắn nhớ mấy ngày trước, phóng sự phát trên đài truyền hình Liêu Đông mô tả con đường đã có hàng trăm năm lịch sử này.
Bất cứ một thành phố nào đều có trong nó một con đường tiêu biểu. Đường Thắng Lợi chính là linh hồn của thành phố Liêu Dương. Lương Thần còn nhớ rất rõ con đường có hàng trăm năm lịch sử trong phóng sự này. Vào những năm 50 đến đầu những năm 80 của thế kỷ trước, mỗi lần có những hoạt động xã hội trọng đại, toàn bộ con đường đều trở thành một dòng người. Đến hô hào khẩu hiệu, tiếng chiêng trống động trời, tiếng pháo nổ ầm ầm, tiếng nhạc hùng hậu, hàng ngàn người xum họp về đây, tiếng bước chân dồn dập làm trời đất rung chuyển.
Thủ tướng đã từng cùng lãnh đạo Triều Tiên đi qua nơi đây, thân vương Sihanouk và phu nhân Monique cũng đã từng đi qua nơi đây. Sau đó là đập tan "tứ nhân bang" (1).
1. Tứ nhân bang: Hay còn được gọi là "bè lũ bốn tên" theo các phương tiện truyền thông của Việt Nam, là cụm từ để chỉ một nhóm lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc bị nhà cầm quyền Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cho là cấu kết với nhau lộng quyền và để sát hại những Đảng viên không theo phe cánh từ Đại hội X của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng sau đó bị bắt và xét xử năm 1976, sau khi Mao Trạch Đông mất. "Bè lũ bốn tên" là những thành viên hoạt động tích cực nhất Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc. Nhóm Tứ Nhân Bang gồm: Giang Thanh (vợ thứ tư của Mao Trạch Đông), Trương Xuân Kiều, Diêu Văn Nguyên và Vương Hồng Văn
Http: //vi. wikipedia. org/wiki/T%E1%BB%A9_nh%C3%A2n_bang
Lương Thần đến Liêu Dương không phải là lần đầu, nhưng do ảnh hưởng của phim tài liệu đã khiến hắn thay đổi cách nhìn với lịch sử. Xuyên qua đường Thắng Lợi, trải qua quảng trường Thắng Lợi, vào 12 giờ 5 phút, ba chiếc xe cảnh sát đã tới cục công an thành phố Liêu Dương.
Tại phòng hội nghị tầng 4 cục công an thành phố Liêu Dương đã tổ chức buổi hoan nghênh. Cục trưởng công an thành phố Bộ Khắc Kỷ, Chính uỷ Sở Vũ, Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham và các lãnh đạo cục đều đọc những lời diễn văn bày tỏ sự hoan nghênh lãnh đạo đơn vị anh em và các thành viên. Sau buổi đón tiếp ngắn ngủi đó, cục trưởng Bộ Khắc Kỷ mời Phó Viễn Chí và các anh em ăn trưa ở nhà ăn của cục.
Tại bữa tiệc, cục trưởng Kỷ lấy nước thay rượu, đại diện cho cục công an Liêu Dương mời các anh em thành viên tổ chuyên án thành phố Long Nguyên từ xa mà đến. Cục trưởng Bộ nói rất hay, nào là: "hợp tác chân thành, hỗ trợ đoàn kết. Một mẻ đưa bọn buôn bán ma tuý vào lưới", nào là: "cảm ơn các anh em Long Nguyên đã cung cấp đầu mối quan trọng, cần phải học tập các anh em Long Nguyên, học tập những kinh nghiệm phá án của anh em." Nhưng trên thực tế, đến cả Lương Thần cũng có thể nhận ra, dưới nụ cười giả tạo của cục trưởng Bộ và các thành viên trong ban lãnh đạo cục Công an thành phố Liêu Dương chính là ẩn giấu sự khinh bỉ đối với các thành viên tổ chuyên án bọn họ.
Liêu Dương dù sao cũng là thành phố thủ phủ của tỉnh, là 1 trong 16 thành phố phó tỉnh của cả nước. Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ cho dù chưa lên chức thường vụ thành uỷ thì cũng là cấp Phó giám đốc sở. Cơ cấu trong cục cao hơn nửa cấp so với cục công an thành phố Long Nguyên là thành phố cấp địa khu, cho nên thường thì những người nhậm chức ở Liêu Dương đều cố tình hoặc vô tình thể hiện rõ tính hơn người của mình.
Phó Viễn Chí cố nén sự bức xúc trong lòng lại, bữa ăn trưa với ông ta không có vị gì cả. Trong lòng ông hiểu rõ, nếu như không có sự đốc thúc của công an tỉnh thì sẽ không bao giờ có loại chuyên án liên kết giữa hai thành phố để truy bắt bọn buôn bán ma tuý này.
"mẹ nó" Phó Viễn Chí trong lòng tức giận nói ra câu thô tục đó, nói muốn phá đường dây buôn bán ma tuý này mà không có bọn tao bắt đến đây đường dây thì bọn mày làm được gì chứ? Toàn một lũ nói phét, không biết làm cái gì.
Sau bữa ăn trưa, Bộ Khắc Kỷ đưa đoàn Phó Viễn Chí đến phòng tiếp khách của cục, nói vài câu khách sáo rồi đi. Lão ta nghĩ, tao đã giữ thể diện cho chúng mày rồi, nếu như có hứng tao còn có thể cho chúng mày hụm nước canh, còn không thì dù sao vụ án đã thuộc về tay bọn tao, chúng mày có thể trở về Long Nguyên được rồi.
- Cục trường Bộ, khi nào chúng ta có thể cùng các đồng chí trong quý cục thảo luận về tình tiết vụ án, để có thể tìm ra phương án hành động sớm nhất và an bài nhiệm vụ.
Phó Viễn Chí gọi cục trưởng Bộ ngay tại đó lại và nói.
- Cái này không vội.
- Các anh em từ xa tới, phải nghỉ ngơi đã chứ.
Cục trưởng Bộ mỉm cười nói:
- Ngày mai đi, ngày mai chúng ta sẽ mở một hội nghị phân tích về tình tiết vụ án, đến lúc đó sẽ cùng nhau nghiên cứu.
Nghe cục trưởng Bộ Khắc Kỷ nói như vậy, Phó Viễn Chí cũng không còn cách nào khác, ông đành phải lủi thủi bước vào phòng, nằm vật xuống giường.
Lương Thần thì ngược lại cảm thấy không có gì bất ổn, buổi chiều có thời gian, hắn có thể đi thăm Diệp Thanh Oánh. Do đó hắn xin cục trưởng Phó cho hắn được nghỉ phép:
- Sếp Phó, chiều này em muốn đi thăm một người bạn, em có thể nghỉ phép khộng ạ?
- Đi đi, dù sao ở đây cũng chẳng có việc gì làm.
Phó Viễn Chí có nỗi khổ tâm của riêng mình, Ông ta nói:
- Tí nữa tôi cũng ra ngoài đi cho thoải mái.
Lương Thần quay mặt đi cười, biết rằng Phó cục trưởng Phó do tức giận thái độ của Cục trưởng Bộ nên không cần phải phải thêm một câu nào. Ra khỏi cửa Lương Thần gọi điện cho Diệp Thanh Oánh:
- Anh tới rồi, thế nào, có thời gian không?
- Đợi một chút, để em nói với mẹ một câu, tẹo nữa gọi cho anh.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh vui vẻ của ngườicon gái làm trái tim Lương Thần như ấm hơn. Hắn đáp lại một câu ngăn ngủi những lại có tính thuyết phục:
- Ừ.
Lúc này Diệp Thanh Oánh và Vương Phi Hạm đang ở lầu trà Nhất Phẩm Hiên nổi tiếng nhất ở thành phố Liêu Dương. Chiếc bàn cổ có mấy góc cạnh, hai mẹ con Vương Phi Hạm ngồi đối diện với hai bố con họ Niếp. Tại một vị trí giữa lầu trà có một nghệ nhân biểu diễn nghệ thuật uống trà do lầu trà mời đến.
Sau khi nghe con gái nghe điện thoại xong, Vương Phi Hạm không do dự cau mày lại, bà đoán ngay đến cậu thanh niên vừa gọi điện đến hôm nay, nhưng bà càng không nghĩ rằng, người thanh niên đã làm cho bà tức giận đó đã bước chân tới Liêu Dương.
- Mẹ, bác Niếp, con có chút việc không thể tiếp mọi người được.
Diệp Thanh Oánh tỏ vẻ áy náy nói với người đàn ông ngồi đối diện.
- Oánh Oánh, chú ý lễ phép.
Vương Phi Hạm hôm nay mặc bộ váy công sở trên trắng dưới đen, vừa mát mẻ, điềm đạm, mà lại đoan trang bên cạnh con gái đầy tao nhã và rực rỡ, hai người đã trở thành điểm nổi bật nhấttrong lầu trà. Bà vừa từ công ty đến, nên không có ý muốn thay quần áo. Hành vi của con gái làm bà không vừa lòng bởi vậy bà mới mở miệng trách con gái.
- Oánh Oánh, bác không dễ gì mới đến được đây, vậy mà cháu không nghĩ cho bác, bác đau lòng lắm cháu có biết không?
Người đàn ông khoảng 50 tuổi, hai mắt có thần, khí phách điềm đạm, đó là bố của Niếp Phong tên Niếp Quảng Vũ, đã từng giữ chức phó chủ tịch tỉnh Liêu Đông, nay giữ chức Thứ trưởng bộ thương mại.
- Rất xin lỗi bác Niếp, hôm nay con có một người bạn đặc biệt từ nơi xa đến thăm con, con nhất định phải đến gặp người ta một lúc.
Diệp Thanh Oánh cười tỏ vẻ áy náy, nhưng trong từ ngữ và thần sắc của cô thể hiện sự quyết đoán. Điều này làm mẹ cô và Niếp Quảng Vũ cảm thấy bất ngờ.
- Bạn ở đâu? Sao mẹ không thấy con nhắc tới bao giờ?
Vương Phi Hạm cau mày hỏi con gái.
- Mẹ!
Diệp Thanh Oánh thản nhiên nói.
- Chẳng lẽ mỗi lần con kết bạn con lại phải báo cáo với mẹ sao?
- Con cũng biết mẹ không có ý đó mà.
Nghe con gái hỏi lại như vậy, Vương Phi Hạm lại hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.
- Chỉ là bác Niếp chẳng mới khi đến được, con lại không ở lại, như thế có được không con? Con nghĩ người bạn của con quan trọng hay bác Niếp quan trọng?
- Vậy mẹ có ý gì?
Diệp Thanh Oánh vẫn điềm đạm không tức giận và cũng không vội vàng hỏi lại mẹ. Vẻ bên ngoài thì điềm đạm, nhưng sâu thẳm bên trong là dòng chảy xiết mãnh liệt, những ngôn ngữ đặc biệt của hai mẹ con đã có từ cách đây bảy tám năm nay, không có một thước đo thắng bại, chỉ cần một bên có biểu hiện tức giận là đã thua.
- Cái này cần hỏi ý kiển của bác Niếp.
Vương Phi Hạm bình tĩnh đùn đẩy cho Niếp Quảng Vũ.
- Oánh Oánh à, nếu đã là bạn của cháu thì cũng không phải là người ngoài, hay cháu gọi bạn cháu đến đây, chúng ta cùng uống trà và nói chuyện. Sau đó các cháu muốn làm gì thì làm, có được không?
Niếp Quảng Vũ nhẹ nhàng nói với con bé. Lão ta rất thích vẻ thanh nhã như lan, đẹp như thơ của con bé, lão rất muốn con bé làm con dâu của lão, nhưng con bé lại không biết nghe lời, đã thế còn phát ngôn ra những câu làm người khác thấy tổn thương, hại lão già từ nơi xa tới chỉ để ngồi một lát. Những từ ngữ làm tổn thương, nó như mũi dao đâm vào tim, khiến cho thằng con trai của lão Niếp mà muốn theo đuổi thì lại càng khó khăn hơn.
Diệp Thanh Oánh do dự một lúc rồinói:
- Để con gọi điện hỏi bạn con xem thế nào.
Vừa nói, cô vừa đi ra một phía và rút trong túi chiếc điện thoại gọi cho Lương Thần.
Nhận được điện thoại của Diệp Thanh Oánh, Lương Thần suy nghĩ một lúc lâu, có nên đi hay không. Hắn vừa muốn đến gặp cô gái nhưng lại không muốn gặp người mẹ lạnh lùng của cô, lại càng không muốn gặp tên nho nhã Niếp Phong kia.
Trong điện thoại chỉ truyền đến tiếng hít thở của cô gái.
Diệp Thanh Oánh đứng đằng xa cầm chiếc điện thoại, cô nhận ra vẻ do dự của người đàn ông, cuối cùng, cô nói:
- Em hy vọng anh sẽ đến.
- Được rồi, ở đâu, em hãy chỉ đường cho anh?
Lương Thần trong lòng nghĩ, mẹ của Diệp Thanh Oánh cũng đâu phải cọp chứ, làm gì mà ta phải sợ? Còn cái lão Niếp gì đó và tên Niếp Phong kia thích coi khinh thì coi khinh, hai bên đều đi guốc trong bụng nhau, chẳng bên nào cao quý hơn bên nào đâu.
Quyết định hỏi rõ đường đi xong hắn rời đồn công an thành phố Liêu Dương, vẫy tay gọi taxi, vừa nói đến lầu trà Nhất Phẩm Hiên, lái xe đã lập tức gật đầu tỏ vẻ biết đường.
Sau nửa tiếng, chiếc xe dừng lại ở trước lầu trà. Trả tiền xong hắn ngẩng đầu xem 3 chữ Nhất Phẩm Hiên để chắc chắn mình đã đến đúng địa điểm, sau đó hắn rút chiếc điện thoại trong túi gọi cho Diệp Thanh Oánh:
- Anh tới nơi rồi, em xuống đón đi.
Nghe điện thoại của Lương Thần, Diệp Thanh Doanh vội vàng đứng dậy bước xuống lầu. Người đàn ông đứng trước cửa lầu mặc chiếc áo khoác màu xanh lam, chiếc áo khoác để mở tà áo lộ ra chiếc áo sơ mi màu đen, chiếc quần bò tạo cảm giác thoải mái, dễ chịu, chính vì vậy lại càng để lộ đôi chân đàn ông thon dài, dáng người cao ráo.
Khi thấy cô gái xuất hiện, khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông không được xếp vào hàng khôi ngô nhưng lại rất đàn ông hiện lên vẻ ngạc nhiên. Vẻ mặt ca ngợi, sự chăm chú thưởng thức của đối phương, khiến đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra cô có cảm giác buồn bực chân tay.
Cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng cổ tròn tạo cảm giác thoải mái. Chiếc áo tay lửng để lộ màu trắng hồng của làn da ở chỗ cánh tay, cô gái cũng mặc chiếc quần bò như Lương Thần. Mái tóc dài đen mượt buộc kiểu đuôi ngựa thả xuống bờ vai càng tôn lên khuôn mặt thanh lịch như ngọc, đôi mắt trong veo đầy vui sướng, đôi môi hồng tươi, lại càng làm người khác rung động hơn đó chính là đôi má hơi lúm đồng tiền.
Lại một mùi thơm thoang thoảng. Lương Thần ngẩn ngơ một lúc. Trong đầu hắn hiện lên cảnh lúc hắn bị thương phải nằm viện, một cô gái đã đến chăm sóc hắn, mặc dù chỉ có hai ngày ngắn ngủi, nhưng đã để lại trong tâm trí hắn một khoảng khắc đáng nhớ mà hắn không bao giờ có thể quên được.
- Này, anh đến rồi!
Bị người con trai nhìn đến nỗi có phần sợ hãi, Diệp Thanh Oánh cố gắng thoát khỏi tầm nhìn của đối phương, giọng ngượng ngùng nói.
- Ừ, đến rồi!
Lương Thần tỉnh táo trở lại, ngại ngùng ho nhẹ một cái, nói một câu vô nghĩa:
- Đợi rất lâu rồi phải không? Ừ! Chỗ này, thực ra cũng rất dễ tìm.
Diệp Thanh Oánh nhếch miệng cười nói:
- Đi lên đi, mẹ và bác Niếp đang đợi chúng ta!
Dừng lại một lúc bỗng cô do dự nói thêm:
- Đừng để ý những gì họ nói, tóm lại, cố gắng một lúc rồi chúng ta sẽ chuồn đi.
Hai từ chuồn đi do Diệp Thanh Oánh nói, chứng tỏ cô gái hết sức dí dỏm. Lương Thần trong lòng lập tức mỉm cười và gật đầu nói:
- Hiểu rồi, là uống trà chứ đâu có phải là bị tra tấn đâu, anh sẽ kiên trì tới cùng.
Nói thì dễ dàng, nhưng khi Lương Thần đi sau Diệp Thanh Oánh tới phòng ở tầng hai lầu trà, và sau khi được cô giới thiệu một cách ngắn gọn, lại bị sắp xếp ở vị trí giữa Vương Phỉ Hạm và Niếp Quảng Vũ, hắn bỗng cảm thấy, thế này còn hơn cả bị tra tấn và cũng không chịu được bao lâu đâu.
Sáu con mắt nhìn hắn, bốn trái hai phải, mặc dù thể hiện cảm xúc khác nhau, nhưng cũng không có thiện ý gì.
Vương Phỉ Hạm với ánh mắt lạnh lùng, Niếp Quảng Vũ với ánh mắt khinh bỉ, còn ánh mắt của Niếp Phong thì không che dấu một chút gì về địch ý. Nếu như không phải Diệp Thanh Oánh đã khích lệ từ đầu thì Lương Thần gần như không chịu nổi và đi rồi. Ông chọc gì chúng mày mà chúng mày đứa nào đứa nấy cũng dở chết dở sống nhìn ông chăm chăm!
- Uống chút gì?
Diệp Thanh Oánh nhẹ nhàng hỏi và đưa thực đơn trà cho Lương Thần. Hành động này làm cho ánh mắt của Niếp Quảng Vũ càng thêm tức giận. Còn Niếp Phong thì càng không phải nói, nhìn Lương Thần với con mắt hoá thành lưỡi dao.
- Cái này là được.
Lương Thần không khách sáo chút nào chỉ vào loại trà đắt nhất " Bích đàm Phiêu Tuyết". Hắn đoán ở những nơi như thế này, nếu như không phải là Vương Phỉ Hạm thì là Niếp Quảng Vũ trả tiền, nhất định không bao giờ phải đến lượt Diệp Thanh Oánh phải trả, cho nên hắn cũng không nhất thiết phải tiết kiệm gì cả.
- Phục vụ, làm phiền cho tôi cốc Bích Đàm Phiêu Tuyết!
Diệp Thanh Oánh gọi to cô nhân viên phục vụ ở ngoài cửa phòng.
- Hoá ra tiểu Lương thích uống trà hoa.
Niếp Quảng Vũ cười he he nói:
- Thường thì những người thích Bích Đàm Phiêu Tuyết có tính cá nhân.
- Bác Niếp, bác đoán nhầm rồi!
Lương Thần gọi bác Niếp một cách gượng gạo, trên mặt hiện lên nụ cười khiêm tốn của lớp trẻ:
- Bình thường cháu cũng không mới khi uống trà, gọi loại này là do cháu thấy tên trà hay, với lại giá loại trà này lại đắt nhất, nên nghĩ chắc loại trà này hương vị cũng không tồi.
- Lấy bề ngoài để nhận vật, lấy giá cả để mua hàng cũng không phải là một thói quen tốt.
Niếp Quảng Vũ cười ôn hoà. Như bậc cha chú, nói như vậy là có hàm ý bảo Lương Thần:
- Có một số thứ phải xem kỹ lưỡng cả bên trong nữa, ví như đồ cổ chẳng hạn, nhìn có vẻ sứt mẻ nhưng thực chất lại là một thứ vô giá, cái thứ vô giá này ngoài giá trị về tài sản thì nó còn chỉ nhiều hơn về giá trị văn hoá và lịch sử. Ngược lại, có những đồ vật bề ngoài thì lộng lẫy, giá niêm yết làm cho người ta phải sợ hãi, nhưng trên thực tế nó lại không đáng giá như vậy. Bích Đàm Phiêu Tuyết mặc dù là loại trà tốt, nhưng ở đây lại không phải là trà chính cống, vậy mà, một chén nhỏ chỉ có 5g trà mà lên tới 86 tệ, cái này thực sự hơi quá!
- Bác Niếp dạy phải.
Lương Thần khiêm tốn tỏ vẻ tiếp nhận lời khuyên của đối phương. Nhưng khi nhân viên phục vụ bưng chén trà Bích Đàm Phiêu Tuyết đến, hắn nhấp một hụm xong liên tục gật đầu khen:
- Cháu không biết thưởng thức trà, nhưng cũng cảm thấy loại trà này vừa đẹp mắt lại rất ngon, xem ra lần này cháu đã chọn đúng. Có những lúc: "Của rẻ là của ôi, của tốt thì không rẻ, cũng có chút đạo lý đấy chứ!"
Niếp Quảng Vũ không nhịn nổi nhẹ nhàng cau mày lại, cảm thấy những lời nói lúc trước của ông ta như là những lời nói thừa.
Vốn với thân phận và địa vị của ông thì cũng không phải phí lời với tên tiểu tử kia, nhưng vì con trai, ông không thể không hạ mình tìm cơ hội để bác bỏ đối phương vài câu.
Đáng thương cho những bậc cha mẹ khổ tâm trên đời này. Đến cả quan lớn cấp thứ bộ, khi hạnh phúc hôn nhân của con trai gặp phải vấn đề, nhất định cũng phải có chút thái độ khác thường.
- Tiểu Lương, cậu cũng có thói quen như vậy ư? Trông mặt mà bắt hình dong hay lấy giá cả để cưới vợ?
Vương Phỉ Hạm gian xảo bỗng mở miệng hỏi làm cho bố con Niếp Quảng Vũ trong lòng không khỏi mừng thầm. Quả nhiên, trong việc này Vương Phỉ Hạm có ý nghiêng về bên họ. Diệp Thanh Oánh bước đến bên mẹ với ánh mắt không vừa lòng, nếu như những câu của bác Niếp lúc vừa rồi có thể miễn cưỡng chấp nhận là lời khuyên của bậc trên, nhưng câu nói vừa rồi của mẹ cô rõ ràng là cố ý chọc tức người ta. Cô rất lo cho Lương Thần sẽ gặp khó xử mà dẫn tới xung đột với mẹ.
- Đúng vậy!
Lương Thần gật đầu tỏ vẻ đúng rồi, sau đó ra vẻ kinh ngạc hỏi lại:
- Lẽ nào cô cảm thấy thói quen này của cháu không tốt sao ạ?
- Thế theo cháu? Vương Phỉ Hạm cười nhạt nói:
- Trông mặt mà bắt hình dong, hoặc có câu tục ngữ: Đừng trông mặt mà bắt hình dong, Nước biển không thể đấu lượng! Tiểu Lương, lẽ nào cháu cho rằng thói quen này rất tốt sao?
- Tốt hay không tốt cháu không dám nói hoàn toàn tốt hay không, nhưng ít nhất cũng không đến nỗi quá sai.
Lương Thần dường như cười một cách ngượng ngùng nói:
- Lấy một ví dụ từ dung mạo mà nói, cô là người đẹp nhất trong số 3000 người đẹp, là người làm cho những người phụ nữ trong lục viện ngưỡng mộ, cái gọi là phẩm hạnh trời cho, vô cùng tài hoa cũng là như vậy. Lấy thân phận để đánh giá, cô xứng với danh bạc triệu quấn thắt lưng, giàu nhất một phương. Tiêu tiền như rác, sắc mặt không hề thay đổi khi nhắc tới vấn đề tiền bạc dù trong nháy mắt hơn hai trăm ngàn bay đi theo mây khói.
Nói đến đây Lương Thần cố ý dừng lại một lúc, rồi nói tiếp:
- Cho nên, cháu đoán cô là người rất ưu tú, mà phán đoán này của cháu không biết có đúng với thực tế không. Cháu nói thì cũng không tính, nhưng bác Niếp, bạn Niếp Phong, và cả con gái của cô thì hiểu rất rõ.
Nhìn vẻ mặt của người đàn ông không hề cười đùa, nghe những lời chế nhạo của người đàn ông suýt nữa đã làm Vương Phỉ Hạm cắn vỡ cả hàm răng. Bà biết Lương Thần đang cố ý, đặc biệt là câu "trong nháy mắt hơn hai trăm ngàn bay đi theo mây khói." Rõ ràng là châm chọc bà trả phí cảm ơn những hai trăm ngàn vào thẻ ngân hàng cho đối phương.
Niếp Quảng Vũ vẫn giữ nguyên bộ dạng thản nhiên, Niếp Phong thì càng tức giận, luôn luôn tìm cách để bắt bẻ nhưng không được. Còn Diệp Thanh Oánh vừa mới cúi đầu, cơ thể mềm mại khẽ rung động, cô không muốn để mẹ và mọi người nhìn thấy vẻ mặt bật cười của cô. Từ trước tới nay cô đều không nghĩ tài năng ăn nói của Lương Thần lại sắc bén như vậy, khiến cho những người có tài ăn nói hơn người như mẹ cô còn phải chịu thua.
- Tiểu Lương, cháu có ý đầu cơ trục lợi à, những người phụ nữ thông minh suất sắc như Phi Hạm là rất hiếm đấy, cháu không thể dùng trường hợp đặc biệt để chứng minh quan điểm của mình.
Niếp Quảng Vũ thân là quan lớn cấp thứ bộ, lại là người ngoài cuộc nên rất tỉnh táo và đã rất nhanh chóng tìm ra điểm để phản bác lại.
- Tại sao lại là trường hợp đặc biệt nhỉ? Vậy thì cháu lại nói đến bác Niếp vậy.
Lương Thần không một chút hoang mang chuyển trọng tâm câu truyện sang đối phương, tỏ vẻ chân thành nói:
- Theo tướng mạo mà nói, bác Niếp phong thái phi thường, hai mắt khép mở rõ ràng, giơ tay nhấc chân thể hiện rõ uy phong, lại nhắc đến giá trị con người, mặc dù bác không có gia tài bạc triệu, nhưng cũng có quyền nắm giữ một phương, bác ưu tú là điều không còn gì phải nghi ngờ.
- Cái miệng của cậu, nói hay một chút thì là khéo ăn khéo nói, còn nói khó nghe thì đều là những lời nói sắc bén!
Niếp Quảng Vũ dùng ánh mắt không vừa lòng nhìn Diệp Thanh Oánh, ông ta hiểu lầm tưởng cô gái để lộ thân phận của mình cho Lương Thần. Ngay sau đó Ông ta trở lại vẻ uy nghi, phê bình nói:
- Vừa rồi Phi Hạm nhắc tới "trông mặt mà bắt hình dong", dùng cho cháu là rất hợp đấy.
- Đáng tiếc, cháu không phải là Tể Dư (1), bác cũng không phải là Khổng Tử.
Lương Thần không tự ti cũng không kiêu ngạo trả lời:
- Bác quyền cao chức trọng, theo lý mà nói bác cũng không nên chấp kẻ tiểu dân kém hiểu biết như cháu. Cháu không biết bác nghĩ gì, cháu chỉ biết có một chén trà hoa mà dẫn đến " đề tài lấy vẻ bề ngoài để xem vật, trong mặt mà bắt hình dong, vốn chỉ là chuyện bé mà lại xé ra to, mượn cái này để nói cái kia, để đạt được mục đích lại càng làm cho người khác miễn cưỡng một cách nực cười. Cháu nói thẳng một câu này, bác và cô Vương đều không phải đang nói lý, mà là đang chọn người! Mà phương pháp này thì hoàn toàn không thích hợp với thân phận và phong độ của hai vị. Thủ đoạn cũ xưa mà lại tầm thường lại càng làm cho con cái của các vị không thể tự tin mà thể hiện được.
1. Tể Dư: Http: //chimviet. free. fr/vanhoc/bachg...utu03. htm#tedu
Diệp Thanh Oánh sửng sốt nhìn đôi mắt thản nhiên của người đàn ông. Thứ nhất cô gái rất không ngờ rằng người đàn ông này có thể nhìn rõ thân phận của bác Niếp, thứ hai là do sau khi biết rõ thân phận của bác Niếp mà vẫn còn dám dùng những lời sắc bén để đả kích lại.
Những từ ngữ sắc bén của Lương Thần làm Niếp Quảng Vũ không thể nổi giận. Sau một lúc trầm lặng ông đưa tay sang đặt lên tay của đứa con trai chuẩn bị nóng nảy tức giận. Ông trong lòng thầm thở dài một tiếng, những cái khác thì không nói, nhưng nói về lòng can đảm, sự hiểu biết và tài hùng biện thì người thanh niên này giỏi hơn con trai ông ta không chỉ một bậc. Rõ ràng biết ông là Thứ trưởng bộ thương mại, là quan to trong cấp thứ bộ trưởng, vậy mà còn không tự ti, không sợ hãi phát ngôn ra những câu phản kích sắc bén như vậy, trong những người thanh niên mà ông ta biết, thật đúng là không có mấy người.
Trầm lặng mấy giây, Niếp Quảng Vũ đột nhiên hỏi:
- Tiểu Lương, cậu làm ở đơn vị nào?