Quan Lộ Trầm Luân

Chương 611: Động đất (Phần 3)




Giờ khắc này, Trương Bỉnh Lâm cuối cùng đã tỉnh ngộ, những hành vi và hành động của y với Lương Thần là ngu xuẩn cỡ nào. Suy nghĩ kĩ, sự việc Bí thư thành ủy nhiệm kì trước Trương Phục Sinh và Phó chủ tịch thường vụ bị mất chức, rồi liên tưởng đến Bí thư thành ủy nhiệm kì này, không, có khi cũng sắp đổi thành Bí thư thành uỷ nhiệm kì trước -Tống Thái Bình, Trương Bỉnh Lâm thật sự căm hận bản thân đã nghe lời của Trâu Nhuệ Lâm.

Không sai, lúc đầu dưới sự mách nước của Trâu Nhuệ Lâm, thủ đô có một nhân vật tầm cỡ, nhưng sự việc liên quan đến vận mệnh tiền đồ trước mắt, Trâu Nhuệ Lâm đã khó mà bảo toàn bản thân, sao có thể lo lắng chu toàn cho y?

Y buộc phải thừa nhận, y quả thật đã đánh giá thấp lực lượng khủng bố đằng sau Lương Thần. Phó Giám đốc sở Công an Tỉnh Lưu Chấn Hoa chỉ vì một nhân viên cảnh sát tên Đỗ Trọng Tiêu đã có những lời không hay với Lương Thần, kết quả bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh mời lên uống nước, còn Tống Thái Bình chỉ là trong hội nghị thường vụ mở rộng đã đích danh phê bình Lương Thần vài câu, kết quả chưa đến hai ngày đã bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh trực tiếp tạm giữ. Bản thân y cũng sắp phải đối mặt với tai ương mất quyền mất chức, thậm chí là ngục tù.

Nếu nói những điều này không liên quan đến Lương Thần, vậy phải giải thích sao mối liên hệ nhân quả kì diệu này. Nếu nói tất cả đều là sự trùng hợp, vậy tại sao sự trùng hợp này không rời vào đầu người khác?

Vì vậy Trương Bỉnh Lâm rút ra một kết luận, lúc này có thể cứu hắn chỉ có một người là Lương Thần. Nghĩ đến đó, y lập tức với lấy điện thoại, lúc cầm chiếc điện thoại lên, tay y cứng đờ lại.

Coi như là y mở miệng cầu cứu, Lương Thần sẽ dựa vào cái gì mà đồng ý cứu y chứ? Y có con bài nào có thể làm Lương Thần động lòng? Đúng, con dâu của y, Tư Vũ, Lăng Tư Vũ chính là bạn học cũ của Lương Thần. Thông qua mối quan hệ này, có thể Lương Thần sẽ nương tay cứu y một mạng.

Lúc này Trương Bỉnh Lâm giống như một kẻ đang chết chìm, thời khắc đối mắt với sự nguy hiểm tính mạng, không bỏ qua bất kì thứ gì có thể cứu mạng ở bên cạnh mình. Vì vậy y không chút do dự cầm điện thoại lên, gọi cho con dâu Lăng Tư Vũ.

Nhận được điện thoại của bố chồng, Lăng Tư Vũ đang làm việc lập tức chạy đến trụ sở Thành ủy. Lúc gặp Trương Bỉnh Lâm, Lăng Tư Vũ trong lòng vô cùng kinh ngạc, vì xuất hiện trước mặt cô là một ông già tóc bạc lơ phơ, sắc mặt tiều tụy. Nếu cô không nhớ nhầm, hôm qua cô còn gặp bố chồng, hình tượng lãnh đạo tràn đầy tự tin và sự quyết đoán lúc đó dường như qua một đêm đã không còn tồn tại nữa!

- Tư Vũ, lần này con nhất định phải giúp ba!

Trương Bỉnh Lâm bước lên nắm chặt lấy bàn tay cô con dâu, nét mặt khẩn cầu tha thiết.

- Ba, thế này là thế nào?

Lăng Tư Vũ giật mình kinh hãi, vội vàng đỡ bố chồng ngồi xuống ghế sofa, dịu dàng an ủi:

- Đừng vội, ba, ba từ từ nói cho con biết rốt cuộc là thế nào?

Buổi sáng nay, Cục trưởng Lương đã cho bản kiểm điểm vào túi, ngồi lên xe đi đến trụ sở Thành ủy. Hôm nay hắn đến đó, một là nộp bản kiểm điểm, hai là báo cáo với Bí thư Đảng ủy Khâu Lĩnh Mai và Phó chủ tịch thường trực Trần Trúc về tình hình mới nhất liên quan đến video cướp thi thể hỏa táng đang lưu truyền trên mạng.

Đi vào phòng làm việc của Bí thư Đảng ủy, Lương Thần kinh ngạc nhận thấy, Trần Trúc không ngờ khi chạm mặt Lương Thần, sắc mặt y lộ ra vẻ gì đó không tự nhiên, nhưng rất nhanh Trần Trúc điều chỉnh lại tinh thần, thái độ hòa nhã dễ gần nói:



- Tiểu Lương đến rồi, tôi với Bí thư Khâu đang nói về cậu đó!

Khâu Lĩnh Mai thì dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm Lương Thần vài giây, sau đó mới mỉm cười gật đầu nói:

- Bí thư Hà và các vị lãnh đạo khác rất xem trọng việc này, vị vậy tạm thời chuyển đến phòng họp nhỏ, cậu sẽ báo cáo chi tiết với các vị lãnh đạo!

Lương Thần lập tức sững người, thầm nhủ tình huống này dăm ba câu là có thể nói rõ rồi, cần gì phải làm phiền toái như vậy?


Trong phòng họp nhỏ của Thành ủy, Phó Bí thư Thành ủy Hà Văn Khánh, Trưởng ban tổ chức cán bộ Kiều Bách Kiệt, Trưởng ban Tuyên giáo Khổng Ba, Bí thư Ủy ban Kỷ luật Chu Lực Đông, thậm chí đến trưởng ban thư kí Thành ủy Trịnh Tiên Tiến đều có mặt. Có thể nói, ngoài Bí thư Thành ủy vừa đi lên tỉnh liền không trở về và Chủ tịch Thành phố Trương Bỉnh Lâm đột nhiên nghỉ ốm và Ủy viên Chính trị Bộ chỉ huy quân sự Lạc Thiết Quân, ngoài ba người này ra, cuộc họp này gần như có quy mô của cuộc họp thường vụ.

Nhìn thấy ba người Lương Thần, Khâu Lĩnh Mai, Trần Trúc đi vào, Trưởng ban thư kí Trịnh Tiên Tiến đột nhiên đứng dậy, cười vẫy tay về phía Lương Thần:

- Nào, Tiểu Lương, ngồi đây đi!

Nhìn các vị lãnh đạo ttrọng phòng họp, ai cũng bộ dạng cười nói đon đả, Lương Thần lập tức có cảm giác được sủng ái mà phát sợ. Hôm qua, hắn từ chỗ Đỗ Trọng Tiêu biết được sự việc đã xảy ra, trong lòng đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân sự thay đổi thái độ của những người này trước mặt mình. Hiện thực là thế nào, thế này chính là hiện thực.

- Trước mắt, video này đã được lưu truyền rộng rãi trên mạng, gây ra ảnh hưởng vô cùng xấu. Đã có không ít giới truyền thông yêu cầu tiến hành phỏng vấn Cục chúng tôi. Tôi e rằng, nếu cứ tiếp tục không có câu trả lời sẽ càng làm dân mạng bức xúc, từ đó dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, tổn hại hình tượng chính quyền Cẩm Bình chúng ta!

Lương Thần báo cáo toàn bộ sự thật, không thêm thắt điều gì.

- Tiểu Thần nói có lý!

Phó Chủ tịch thường trực Trần Trúc thể hiện thái độ đầu tiên:

- Che cũng không che mãi được, tình hình trước mắt, càng giấu diếm càng làm tình hình trở nên xấu hơn.

Khâu Lĩnh Mai liếc sang Trần Trúc, thái độ của Trần Trúc quay ngoắt 360 độ khiến người ta cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Ngẫm nghĩ, rồi liên tưởng đến thái độ của không ít người với tài dùng ngòi bút làm vũ khí của Lương Thần trong hội nghị thường vụ mở rộng lần trước, rồi so với ngày hôm nay, không nghi ngờ gì nữa, sự thay đổi này khiến người ta cảm thấy thật nực cười. Và đây cũng chính là một trong muôn màu cuộc sống, khắc hoặc chân thực nhất một mặt nào đó cuộc sống con người.


Tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả bà trong đó, cảm giác về Lương Thần cho đến nay đều không tránh khỏi có vài phần “Sợ hãi”. Tất cả mọi người đều tin rằng, đây là sự đáp trả vô cùng tàn nhẫn của Lương Thần đối với những kẻ dám khiêu khích hắn, dám chống đối hắn, dám làm khó dễ cho hắn.

Quan sát vị Cục trưởng Cục công an vẻ mặt anh dũng, khoác trên người bộ quân phục, Khâu Lĩnh Mai trong lòng thở dài. Bà không thể nào đánh giá được thế lực đằng sau hắn, ngầm giấu năng lượng chính trị khủng bố như vậy mà bà không biết, ở Giang Nam, ở Cẩm Bình, Lương Thần từ nay về sau không ai dám chọc vào.

- Tôi thấy chi bằng thế này, trước tiên thông báo các trang mạng của chính phủ, sẽ có câu trả lời công khai về video cướp thi thể hỏa táng, tiểu Lương là người trong cuộc, có thể trả lời phỏng vấn của các phóng viên? Về nguyên tắc, cần tôn trọng sự thật, chi tiết sự việc Lương Thần đều nắm rõ. Tôi tin rằng tiểu Lương có thể xử lý tốt chuyện này!

Bí thư Thành ủy và Chủ tịch Thành phố đều không có mặt, cuối cùng phó Bí thư Hà Văn Khánh đã đưa ra ý kiến dứt khoát, trong lời nói tràn đầy sự tín nhiệm với Lương Thần, đặc biệt câu “Tôn trọng sự thật”, mơ hồ thể hiện ý nâng đỡ ủng hộ Lương Thần, từ điểm này không khó nhận ra, người luôn khiêm tốn như Hà Văn Khánh cuối cũng đã đứng trên lập trường của bản thân đưa ra quyết định.

Sau khi làm xong bài báo cáo ngắn gọn, Lương Thần rút ra bản kiểm điểm của mình nộp cho Khâu Lĩnh Mai, Khâu Lĩnh Mai sau khi liếc qua, trên khuôn mặt hiện ra vẻ dở khóc dở cười, rồi đem bản kiểm điểm giao cho Hà Văn Khánh.

- Đây là bản kiểm điểm của tôi!

Cục trưởng lương vẻ mặt xấu hổ:

- Xin các vị lãnh đạo xem qua, nếu có chỗ nào chưa thỏa đáng tôi sẽ mang về sửa hoặc viết lại!


Trong khoảng thời gian ngắn, bao gồm Phó bí thư Hà Văn Khánh trong đó, những lãnh đạo nam đều cảm thấy bất lực . Còn vị lãnh đạo nữ duy nhất, Khâu Lĩnh Mai lại cảm thấy dạ dày co giật, cảm giác đau nhói.

- Khụ!

Hà Văn Khánh lúng lúng ho một tiếng, đắn đo vài giây, vẻ mặt mới trịnh trọng nói:

- Tiểu Lương, tôi thấy cậu không có lỗi gì cả, vì vậy cũng không phải làm kiểm điểm nữa, ngược lại, phẩm chất tôn trọng sự thật, giữ vững nguyên tắc này của cậu đáng nhận được khen thưởng!

- Bí thư Hà nói đúng!

Bọn người Trịnh Tiên Tiến, Trần Trúc, Kiều Bách Kiệt, Tôn Ba liên tục gật đầu, nhao nhao nói phụ họa.


Sau khi tan họp, Lương Thần mượn cớ gia đình có việc, từ chối khéo lời mời ăn cơm trưa của bọn người Trịnh Tiên Tiến. Trên thực tế, hắn chẳng có việc gì cả, chỉ là không muốn cùng với những người này lá mặt lá trái mà thôi.

Nhưng vừa rời khỏi trụ sở Thành ủy, hắn liền nhận được điện thoại của người bạn học cũ Lăng Tư Vũ, nói có việc tìm hắn, nhân tiện muốn mời hắn ăn cơm trưa, và địa điểm gặp mặt chính là khu chung cư Long Môn, nơi ở của Lăng Tư Vũ và Lý Băng.

Lương Thần một lần nữa đến khu chung cư Long Môn, tâm trạng có chút phức tạp. Mặc dù đã được ba tháng, nhưng lần rượu say điên cuồng với Lý Băng, cho đến giờ vẫn hiện rõ ràng trong đầu hắn. Đối với hắn mà nói, lần quan hệ với Lý Băng chẳng qua là hoàn thành ước mơ hồi niên thiếu. Hắn không biết Lý Băng nghĩ gì, nhưng từ lần đó, Lý Băng không hề chủ động liên lạc với hắn. Và hôm nay Lăng Tư Vũ hẹn hắn, Lý Băng chắc cũng sẽ có mặt.

Nhưng ngoài dự đoán của Lương Thần, Lý Băng không hề có nhà. Chờ hắn đến chỉ có một mình Lăng Tư Vũ.

Rót cho Lương Thần ly trà, Lăng Tư Vũ ngồi xuống, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt. Trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt khổ sở cầu cứu của bố chồng “Bây giờ chỉ có con mới cứu được ba, ba cầu xin con, hãy cứu ba, bất luận thế nào, xin Lương Thần tha cho ba một lần…!”

Mặc dù không giao thiệp với giới quan chức, nhưng cô ít nhiều cũng biết, người có thể nắm giữ vận mệnh làm quan của một Chủ tịch Thành phố cần có thế lực và khả năng cỡ nào. Ngày xưa thời còn đi học, ai có thể ngờ rằng, anh chàng học hành không mấy xuất sắc, chỉ thích tranh giành đánh lộn, giờ lại trở thành nhân vật quyền thế đến mức một lời nói có thể quyết định sự sống chết của người khác?

Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người Lăng Tư Vũ. Làn da trắng nõn nà được bao chùm bởi ánh hào quang rạng rỡ. Lăng Tư Vũ mặc bộ váy ở nhà màu trắng vô cùng xinh tươi và quyến rũ, toàn thân phát ra sự mê hoặc mà ở một thiếu phụ mới có.

- Bạn học, gọi tôi đến gấp như vậy, có chuyện gì đó?

Lương Thần bị ánh mắt nhìn chằm chằm của đối phương làm cho không được tự nhiên. Người phụ nữ trước mặt dù sao cũng là mối tình đầu của hắn, mặc dù kết thúc vui vẻ, thậm chí có thể dùng câu nói của một đại thúc “ Lúc đó vốn chẳng hiểu tình yêu là gì”, nhưng không thể phủ nhận, Lăng Tư Vũ trong lòng hắn vẫn chiếm một vị trí đặc biệt.

- Lương Thần, tôi muốn xin cậu tha cho bố chồng tôi, cậu có đồng ý không?

Lăng Tư Vũ không che dấu gì, đôi mắt đẹp nhìn hắn, hỏi thẳng vấn đề.