Quan Lộ Trầm Luân

Chương 570: Một sóng chưa bình, một sóng lại lên (Phần 2)




Lương Thần tuy không phải là không có trách nhiệm nhưng lại quăng vụ án này cho Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh. Tuy làm việc chung với Hứa Phượng Anh chưa lâu, nhưng Lương Thần cảm giác hai người phối hợp với nhau rất ăn ý. Khi gặp phải vụ án chết người khó giải quyết, Hứa Phượng Anh trước tiên sẽ trình lên hắn xin quyết định. Mà đối với ý tưởng và chỉ thị của hắn, Hứa Phượng Anh chỉ biết xắn tay áo mà chấp hành. Đối với vụ án trước mặt này mà nói, hắn đã đẩy Hứa Phượng Anh ra đằng trước, đóng luôn vai Bao Công mặt hắc thiết diện vô tư. Khi Hứa Phượng Anh phát hiện ra chân tướng sẽ đem trái bóng này đá sang cho hắn. Còn về phần hắn, đương nhiên là đã có thể trốn rất xa và rất lâu rồi.

Xe của Lương Thần tiến thẳng đến đường lộ. Cải lương thì không bằng bạo lực. Lương Thần hôm nay quyết định phải tìm hiểu rõ cho bằng được sự tình. Lần này hắn mang theo Đỗ Trọng Tiêu và Từ Dịch Lảng chính là để phòng bị Hồ Tịnh Tịnh lại giở thủ đoạn bịp bợm.

Tại phòng làm việc của Chủ tịch thành phố, Phó chủ tịch thành phố Trần Trúc đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt rất xấu hổ. Y vừa gọi điện thoại cho Lương Thần nhưng điện thoại của hắn lại tắt máy. Gọi đến điện thoại phòng làm việc của Lương Thần thì lại không thông. Sau đó quyết định gọi đến văn phòng cục công an thành phố. Lúc này thì điện thoại liên lạc được, nhưng khi vừa hỏi đến Lương Thần thì được đầu dây bên kia trả lời là không biết.

Từ khi Lương Thần tiếp nhận cục công an thành phố, hiệu suất phá án của cục mỗi ngày một nhanh và cao. Sau khi vụ án chết người phát sinh, nhận được thông báo của cảnh sát địa phương, đại đội hình sự cục công an thành phố đã hỏa tốc đến hiện trường, lập tức đem toàn bộ nhân viên có liên quan đến vụ án, bao gồm cả con trai của Chủ tịch thành phố Trương Thiếu Phong về cục. Không đợi có sự điều động của Lương Thần, cục công an thành phố đã hoàn tất việc điều tra chứng cứ, chính thức tạm giam đám người Trương Thiếu Phong.

Phó cục trưởng cục công an thành phố đúng là nước đổ đầu vịt, cứ khăng khăng không có mệnh lệnh Cục trưởng thì không thể thả người. Mà hiện tại, bóng dáng của Lương Thần lại biến đâu mất.

- Chủ tịch, tôi sẽ đích thân đến cục công an thành phố.

Chú ý đến thái độ thâm trầm của Trương Bỉnh Lâm, Phó chủ tịch thành phố Trần kiên trì nói.

- Vậy thì phiền lão Trần cậu đi một chuyến. Đứa con trai này thật sự không bao giờ làm tôi bớt lo.

Trương Bỉnh Lâm nét mặt bình tĩnh nói.

Sau khi Trần Trúc rời khỏi, Trưởng Bỉnh Lâm đập một cái thật mạnh xuống bàn. Lương Thần lúc này lại không thấy bóng dáng đâu cả, mười phần là có ý muốn trốn tránh. Nói thật, ông ta cũng không muốn xem Lương Thần là địch nhưng thái độ và phản ứng của Lương Thần lúc này là không nể mặt Chủ tịch thành phố mà.

Cùng với sự căm tức Lương Thần thì Trương Bỉnh Lâm cũng phát bực với con trai của mình. Từ khi được đề bạt lên làm Đại đội trưởng đội quản lý đô thị, con trai của ông đã từ bỏ quá khứ ngoan ngoãn mà trở nên ngang ngược hơn. Lần này Trương Bỉnh Lâm hiểu rõ, ông ta nhất định là không thể đỡ nổi con trai của mình.

Lúc này, tại phòng hỏi cung ở lầu một cục công an thành phố, trong quá trình thẩm vấn, Trương Thiếu Phong không hề có chút hối hận và sợ hãi. Y chính là Trương Thiếu Phong của hiện tại, người mà có cha là Chủ tịch thành phố "hàng thật giá thật, là nhân vật số một chân chính" và y xứng danh là công tử. Đừng nói là hôm nay tại y say rượu nên đánh người. Cho dù là có ý định đánh chết cái tên điêu dân kia thì cũng không thành vấn đề.

Nói đến chuyện hôm nay, quả thật là có chút xui xẻo. Vào giữa trưa, sau khi cơm rượu no say, y và vài đội viên cấp dưới từ quán rượu đi ra, vốn là chuẩn bị đi tắm một cái cho tỉnh rượu. Nhưng khi xe của y đậu tại cầu Tiểu Kiều phía tây lại bị một chiếc xe tải chạm vào.

Đã có vài phần men say, y và các đội viên khác xuống xe, kéo tài xế xe tải xuống đánh cho một trận, nhưng lại không nghĩ tại một quầy bán trái cây nhỏ cách đó không xa có một đôi vợ chồng già chạy vọt đến, cao giọng hô:

- Quản lý đô thị đánh người, đừng đánh con tôi.

Trong lúc tranh chấp, chỉ thấy lão già kia xé rách áo của mình, chỉ vào vết mổ trên ngực, nói to:



- Tôi mới vừa phẫu thuật tim xong, có ai gan dám đánh tôi lần nữa đi?

Vài đội viên thấy thế lập tức ngừng tay lại, lui về phía sau hai bước. Y liền nhớ đến thời gian trước đó, một gã đội viên cấp dưới của y bị tiểu thương đâm chết nên trong lòng không khỏi tức giận, nảy sinh tà ác, ỷ vào cảm giác say của mình mà hung hăng tát một cái thật mạnh khiến cho ông lão ngã xuống đất.

Khi có hành động của y làm mẫu trước, nhóm đội viên bắt đầu tiến lên đấm đá túi bụi vào ba người cho đến khi tay chân bủn rủn mới chịu dừng lại, khi đang chuẩn bị rời khỏi thì bị cảnh sát ập đến bắt về đồn.

Liên tục bị thẩm vấn nhưng Trương Thiếu Phong nửa điểm cũng không sợ, thậm chí còn không kiêng kị mà nhìn chằm chằm vào nữ cảnh sát đang thẩm vấn y. Mà Phó cục trưởng Hứa thật sự là rất đúng giờ. Nhìn cô ấy trong trang phục cảnh sát, thật xứng danh một đóa hoa trong ngành. Trương Thiếu Phong không kìm nổi lòng tà trong lòng. Y đã chơi qua không ít đàn bà, loại nào cũng có nhưng trước cô gái này, y cũng vẫn không thể khống chế được tâm địa của mình.

Đây chính là loại người ăn chơi trác táng, thứ con ông cháu cha. Hứa Phượng Anh trong đôi mắt đẹp lộ ra sự căm hận. Cô đối với thành phần con ông cháu cha cũng không hề có thành kiến. Ở trường đại học cảnh sát, cô cũng có vài người bạn học tốt, bối cảnh gia đình cũng không hề tầm thường. Nhưng bình thường những người bạn học này luôn vô cùng khiêm tốn.


Nhưng xem ra cái loại hở động một chút là lại đem cha của mình ra để uy hiếp người khác thì không hề nghi ngờ là đầu óc của y có vấn đề. Ngoại trừ ỷ lại quyền thế của cha mình thì những mặt khác đều không ra gì.

Qua hai lần thẩm vấn, cái tên Trương Thiếu Phong vẫn giữ thái độ ngang ngược, kiêu ngạo. Đối với hàng loạt các câu hỏi mà cô đặt ra đều áp dụng thái độ không hợp tác. Cho dù là có đưa ra bằng chứng cụ thể, nhưng đối phương vẫn lắc đầu nói "Tôi không rõ lắm" hoặc "Tôi không làm điều đó" hay "Tôi không nhớ rõ".

Đúng lúc này, Hứa Phượng Anh chẳng muốn tốn thêm thời gian. Với những chứng cứ vô cùng xác thực, viện kiểm sát cũng phải phê duyệt, do đó đã tiến hành giai đoạn khởi tố.

Trở lại phòng làm việc của mình, Hứa Phượng Anh nhận điện thoại, là Chi đội phó, Chính ủy Tôn Dung Nhạn của chi đội cảnh sát có vũ trang thành phố gọi đến.

- Nhạn tỷ, cám ơn chị. Chỉ có điều hiện tại em tạm thời em không suy xét vấn đề cá nhân.

Không biết là từ đâu mà Tôn Dung Nhạn biết tin cô bị thất bại trong tình cảm, thì luôn luôn nhiệt tình giới thiệu bạn trai mới cho cô. Chỉ có điều, hiện tại cô thật sự không có tâm trạng nghĩ đến vấn đề này.

Tìm một người đàn ông cho mình, có lẽ không khó. Nhưng khi tìm được người mình thích mà lại không thể tiếp xúc thân thể với người đó thì vấn đề lại càng thêm khó. Trước mắt thì dường như chỉ có một nhưng người đó đã có gia đình. Trong đầu cô nhớ lại cảnh ngày hôm đó, Hứa Phượng Anh cảm thấy tim mình đập mạnh, theo bản năng mà giơ tay áp lên gương mặt đang nóng bừng lên.

Xe của Lương Thần tiến vào khu biệt thự Trân Châu, dừng trước cửa ngôi biệt thự xa hoa, Lương Thần cảm thấy trong lòng có vài phần không yên.

- Chà, cuối cùng anh cũng đã tới. Em biết nhất định là anh sẽ đến mà.

Một bóng người nhảy bổ vào trong giữ xe khiến cho Từ Dịch Lãng và Đỗ Trọng Tiêu cảm thấy căng thẳng. Hai người một trên một dưới, hộ tống Lương Thần ở giữa. Nhưng khi nghe được âm thanh quen thuộc, Từ Dịch Lãng hơi thả lỏng người, nắm tay đang nắm chặt cũng buông lỏng hơn.


Lương Thần cảm thấy hứng thú nhìn người đang nở nụ cười như ánh nắng trước mặt. Qua Từ Dịch Lãng, hắn biết được cô gái này có thân thủ rất đáng sợ. Đương nhiên, hắn biết đến nay Từ Dịch Lãng vẫn giữ mối quan hệ với cô gái này. Nếu như không phải vì động cơ và những nhân tố không ổn định ở bên ngoài tác động vào thì hắn thật sự đồng ý cho Từ Dịch Lãng có thể phát triển tình cảm của mình ngày càng tốt hơn.

Giơ tay vỗ lên vai Từ Dịch Lãng, hắn mỉm cười nói:

- Các người cứ thong thả nói chuyện, tôi đi vào trước.

Nói xong, liền liếc mắt nhìn Đỗ Trọng Tiêu một cái rồi bước chân lên bậc thang biệt thự.

- Sư ca, sao không giới thiệu một chút vậy?

Đỗ Trọng Tiêu đối với cô gái này không kìm nổi sự hiếu kỳ. Gã dùng cánh tay huých nhẹ Từ Dịch Lãng hỏi han.

Nét mặt Từ Dịch Lãng lộ ra vài phần mất tự nhiên, thân thể hơi cứng lại, sau một lúc lâu mới nói:

- Cô ấy là Thôi Tú Trinh.

- Xin chào, tôi tên là Thôi Tú Trinh. Lần đầu gặp mặt, có gì xin mời chỉ giáo nhiều hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

Thôi Tú Trinh hơi gấp người xuống, rất lễ phép nói.


- Xin chào, tôi tên là Đỗ Trọng Tiêu. Về sau cũng xin cô chỉ dạy nhiều hơn.

Đỗ Trọng Tiêu nghiêm trang xoay người đáp lễ. Nhưng khi đứng thẳng người dậy thì khuôn mặt lại khôi phục lại thần thái hài hước, cười hì hì, chỉ vào cây cột nói:

- Sao không giới thiệu luôn người bên kia nhỉ?

- Em, mau đến đây, có một chàng đẹp trai muốn biết em đấy.

Thôi Tú Trinh trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ. Thôi Dư Vấn đang đứng đằng sau cây cột, từ góc độ của Đỗ Trọng Tiêu thì căn bản không thể nhìn thấy. Dưới tình huống như vậy, đối phương có thể nhận thấy sự hiện diện của em mình có thể chứng minh được trực giác của đối phương vô cùng nhạy bén. Chàng thanh niên trên mặt luôn nở nụ cười này thực lực không phải là tầm thường.


Thôi Dư Vấn lên tiếng trả lời, từ phía sau cây cột đi ra, đứng sát cạnh chị mình.

- Đầu gỗ, tối nay chúng ta ra ngoài chơi được không?

Thôi Tú Trinh không e ngại mà nắm lấy cánh tay Từ Dịch Lãng, cười ngọt ngào hỏi.

- Đầu gỗ?

Đỗ Trọng Tiêu liếc nhìn khuôn mặt đang đỏ lên của sư ca, cố ý lặp lại một lần nữa.

Từ Dịch Lãng quay mặt đi chỗ khác. "Đầu gỗ" là cách gọi thân mật mà Thôi Tú Trinh gọi y. Hiện giờ, trước mặt sư đệ của mình lại nói ra khiến cho khí phách một thời của y bị tan thành bọt biển.

- Tôi tham gia được không?

Đỗ Trọng Tiêu hỏi.

- Rất xin lỗi, tối nay chúng tôi cần có không gian của hai người. Thật sự không thích có kẻ thứ ba quấy rầy. Thành thật xin lỗi.

Thôi Tú Trinh hơi xoay người, lễ phép mà từ chối nói.

Không thích có kẻ thứ ba quấy rầy sao? Nhìn vẻ mặt xấu hổ của sư ca, lại nhìn dung mạo tương tự của hai chị em, Đỗ Trọng Tiêu suýt chút nữa là cằm rơi xuống đất. Đúng là sư ca, quả nhiên là không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho nổi tiếng mà.

Trong ngôi biệt thự, Lương Thần nhìn người đang ngồi trên ghế sofa, cảm giác lo lắng dường như giảm xuống một nửa.

văn phòng của hắn.

Hứa Phượng Anh ngây người một lát, rốt cục phản ứng lại. Nhớ lại bộ dạng cấp tốc vừa rồi của hắn, không khỏi cười ra tiếng.