Quan Lộ Trầm Luân

Chương 559: Trở về Liêu Dương




Lô Dũng vốn là cấp bậc Chi đội trưởng, bình thường ỷ lại chức vị nên việc đánh người kiểu này không cần y động thủ. Nhưng hôm nay cả sếp Lương và sếp Hứa đều ở đây, muốn thể hiện lòng nhiệt tình của mình và gây ấn tượng với hai vị thủ trưởng nên y phá lệ ra tay.

Lương Thần làm cảnh sát đã bốn năm, bất kể là làm cảnh sát nhân dân ở đồn công an, hay là sau này trở thành Đại đội trưởng Trị an, kể cả khi được điều đến Liêu Dương làm Đại đội trưởng chi đội Hình sự đều đã quen thuộc với cách thức thẩm vấn nghi phạm.

Pháp luật quốc gia nghiêm cấm việc dùng bạo lực tra khảo, nhưng cả hệ thống công an từ trên xuống dưới, trong quá trình cảnh sát thẩm vấn phạm nhân đều ít nhiều có dùng đến bạo lực. Lương Thần không đồng ý với việc dùng bạo lực, nhưng hắn cũng cho rằng đối với loại hung phạm như Đào Triết Long thì có sử dụng một ít bạo lực cũng là đáng.

Đánh cho đến khi mặt của Đào Triết Long sưng phồng lên, Lô Dũng mới rút tay lại. Nếu không nghĩ đến việc còn phải để gã khai thì y đã không ngại đập bể miệng gã.

Đào Triết Long hai má tím bầm, khóe miệng chảy máu, thoạt nhìn thật khốn khổ, nhưng đôi mắt gã vẫn nhìn về phía Hứa Phượng anh đầy điên cuồng. Gã lấy lưỡi liếm máu ở miệng, cười phá lên như điên:

-Tôi chỉ yêu cầu như vậy, chỉ cần sếp Hứa cởi nội y trên người ra thôi. Sếp không ngại cẩn thận suy xét một chút, vừa báo thù được cho anh trai, lại vừa tiêu diệt được một con sâu trong hệ thống cảnh sát, về chuyện này thì sự nhục nhã của sếp có là gì đâu?

Cơ thể Hứa Phượng anh run lên nhè nhè. Cô đang hết sức kiềm chế. Lời nói của Đào Triết Long đúng là xúc phạm cô, nhưng đồng thời nghĩ đến việc báo thù cho anh trai cũng mới là việc quan trọng. Đào Triết Long ôm chắc cái chết trong tay, những thủ đoạn tra tấn bình thường hẳn nhiên là không có tác dụng gì với gã, muốn để cho gã khai ra tên nội gián thì chỉ có cách làm theo yêu cầu của gã mà thôi.

-Sếp Lương, anh có thể tránh ra một chút được không?

Hứa Phượng Anh quay đầu, hạ giọng nói với Lương Thần.

-Đừng nghĩ vớ vẩn, gã không có khả năng nói cho cô biết đó là ai đâu. Gã chỉ muốn làm nhục cô thôi.

Lương Thần biết đối phương chuẩn bị húc vào sừng trâu, hy sinh danh dự để thỏa mãn yêu cầu Đào Triết Long. Nhưng hắn cũng biết chắc trăm phần trăm là nhất định Đào Triết Long sẽ lật lọng.

-Nhưng…

Hứa Phượng Anh đương nhiên là nghĩ tới chuyện này, nhưng thật sự là cô không còn cách nào khác.

-Không nhưng gì cả.

Lương Thần cười cười, rất tự nhiên vỗ vỗ vào cổ tay cô, nhỏ giọng nói:

-Nhìn tôi bắt hắn khai đây này.

Nói xong, hắn đứng lên hướng về phía vẻ mặt đang đắc ý điên cuồng của Đào Triết Long đi tới.

-Lần trước Tiền Tử Hưng không giết được mày, mày thật đúng là mạng lớn. Thế nào, muốn thay sếp Hứa sao? Thật sự là rất xin lỗi, tao không có hứng thú với nội y của nam giới.

Đào Triết Long hơi ngẩng đầu, nhìn sếp Lương đứng trước mặt, nói một cách độc ác. Chưa dứt lời, gã liền cảm thấy cả người như bay lên, sau đó một cơn đau đớn nổi lên, cả người gã bay lên rơi xuống cách đó mấy mét, đến tận vách tường mới dừng lại.

Trong hơn nửa ngày mà Đào Triết Long đã mấy lần bầm dập, gương mặt gã bầm tím, cú đánh vừa rồi khiến cho lục phủ ngũ tạng của gã như đảo lộn hết cả. Gã nhìn Lương Thần với vẻ hung dữ, gượng cười ha hả, sau đó chuyển ánh mắt về phía Hứa Phượng Anh nói:

-Sếp Hứa, tôi thay đổi điều kiện, nếu muốn biết đó là ai thì cô phải ngủ với tôi một đêm.

-Ba.

Lương Thần giơ tay lên hung hăng tát một cái khiến Đào Triết Long rơi ngược lại mặt đất như rác rưởi.

-Có giỏi thì giết chết bố mày đi.

Đào Triết Long ngang nhiên cười. Gã biết mình càng vui vẻ thì càng khiến đối phương phẫn uất.

Lương Thần cũng cười, lấy từ trong túi ra chiếc khăn tay, xoa xoa tay rồi ném lên mặt Đào Triết Long, nói với giọng khinh miệt:

-Nếu mày không tự nói thì tao sẽ nói cho mày biết đó là ai chăng?

-Tao nghĩ vậy đấy? Có vấn đề gì sao?

Nghe Lương Thần nói như vậy, Đào Triết Long cười lạnh. Nếu tên cảnh sát kia đã biết chính xác ai là nội gian thì còn hao tâm tổn sức mà thẩm vấn gã ư? Mà đối với đề xuất ngạo mạn của gã, Hứa Phượng Anh còn do dự và khó xử kia mà?

-Tao nói ra một cái tên, mày nhất định sẽ thấy rất quen.

Lương Thần hơi cúi người xuống, mỉm cười nói hai chữ:



-Trương Tiền.

Khuôn mặt Đào Triết Long lập tức thay đổi, nhưng gã cũng ngay lập tức lắc đầu nói:

-Trương Tiền là ai? Tao không biết.

-Không biết sao? Tôi nói cho đại ca Long tỉnh ngộ ra nhé.

Lương Thần khoanh tay, thong thả bước tới trước mặt Đào Triết Long, thản nhiên nói:

-Cách đây không lâu, chi đội bài trừ ma túy và chi đội hình sự của chúng tao xuất động, phá hủy tụ điểm buôn bán ma túy của bọn mày. Mày nhận được một cuộc gọi nên lần nữa lại may mắn chạy trốn được. Cận Tiến Đinh, cũng chính là lão Lục, bị mày giết chết. Sau đó, mày và Tiền Tử Hưng, tên hói cùng chạy trốn lên tỉnh. Nhưng mày không ngờ được rằng tung tích của mày bị lộ. Sếp Hứa tự mình dẫn người lên tỉnh truy bắt mày ở thương vụ Bắc Hải. Tiếc thay, một lần nữa mày lại thoát được.

-Những điều mày nói thì ai chả biết.

Đào Triết Long nói khiêu khích.

Ngẩng đôi mắt đẹp nhìn sếp Lương, Hứa Phượng Anh rất muốn biết là có thực sự hắn biết kẻ nội gian hay là chỉ nghĩ kế để bắt Đào Triết Long khai ra. Theo cô suy xét thì khả năng nội gian là người kia thì không lớn lắm, vậy nên mục đích của Lương Thần rất khó thành hiện thực. Chỉ có điều cô không hiểu là tại sao Lương Thần không nói đến người khác mà cứ cố tình đề cập đến vị công an hình sự tỉnh Trường Trương Tiền.


-Cùng lúc mày cảm thấy thẹn quá thành giận. Mặt khác, mày cho rằng nếu không loại trừ sếp Hứa thì mày sẽ không thể sống yên ổn sau này. Thế nên mày quyết định phải loại trừ cô ấy. Sau khi dạy cho Cận Tiến Định một bài học, mày loại trừ anh ấy, rồi bỏ tên hói lại mà chỉ mang theo Tiền Tử Hưng cùng xuống Cẩm Bình xuống tay với sếp Hứa. Tại đây, mày gọi điện thoại cho một người, yêu cầu tên này cung cấp mọi thông tin liên quan về các mối quan hệ của sếp Hứa.

Nói đến đây, Lương Thần nói chậm lại, lại cúi xuống nhìn chằm chằm vào mắt Đào Tử Long, gằn từng chữ:

-Người đó chính là Trương Tiền.

-Tao không rảnh mà ngồi nghe mày nói hươu nói vượn.

Ánh mắt Đào Triết Long hiện lên vẻ hốt hoảng. Mấy lời nói vừa rồi của đối phương đều là phân tích không đến nơi đến chốn, gã có thể không cần chú ý tới. Nhưng hai câu cuối cùng như tiếng sấm dội bên tai gã, vang tới tận đáy lòng gã. Quả thật gã đã gọi điện thoại cho Trương Tiền, nhưng chuyện này ngoài gã và Trương Tiền ra thì không có người thứ ba nào biết. Chẳng lẽ Trương Tiền đã…!

-Chưa từ bỏ ý định phải không?

Lương Thần quay lại chỗ mình ngồi xuống, hắn nói tiếp với giọng hết sức thoải mái:

-Lúc mày gọi điện cho Trương Tiền thì giữa bọn mày đã xảy ra tranh cãi. Trương Tiền không muốn mày mạo hiểm, bởi vì y biết, một khi mày không bắt được sếp Hứa thì nhất định sẽ làm cho thân phận y bại lộ. Mà cuối cùng, mày vừa đấm vừa xoa, sau khi thỏa hiệp cũng đồng ý trả cho y tám trăm ngàn tệ.

Nhìn thấy ánh mắt đã hoảng sợ của Đào Triết Long, Lương Thần nói tiếp:

-Rất nhanh, mày tập trung mục tiêu vào Hầu Tuấn Kiệt. Sau vài ngày theo dõi, sau khi biết được quán ăn quen thuộc của Hầu Tuấn Kiệt, mày và Tiền Tử Hưng thiết kế, nắm được điểm yếu của y, lấy điều đó để uy hiếp y làm theo lời mày. Chuyện tiếp theo không cần tao kể nữa phải không, đại ca Long?

Rốt cục ánh mắt Đào Triết Long lộ ra vẻ tuyệt vọng, gã nuốt nước bọt một cách khó khăn rồi nhìn về phía vị Cục trưởng Công an trẻ tuổi nói với giọng khàn khàn:

-Trương Tước bị bắt rồi sao?

-Đại ca Long nghĩ sao?

Lương Thần gõ gõ vào chỗ đau trên đầu mình, khuôn mặt vẫn tươi cười nói tiếp:

-Với chỉ số thông minh của đại ca Long mà còn cần hỏi đến điều đó sao?

-Vậy sao mấy người hồi nãy còn…?

Đào Triết Long ngơ ngác hỏi.

-Đùa mày một chút thôi.

Lương Thần cười cười, lấy ngòi bút Lô Dũng đang ghi khẩu cung, dúi vào tay Đào Triết Long rồi vỗ vỗ vai gã nói:

-Tốt lắm đại ca Long. Ký đi, đỡ phải phiền đến tất cả mọi người, mày xem có đúng không?

Từ trong phòng thẩm vấn đi ra, Chi đội trưởng Lô Dũng cầm theo bản khẩu cung, cùng với sếp Hứa đi về văn phòng Cục trưởng của Lương Thần.


-Sếp Lương, sao ngài biết vậy?

Tuy rằng đã từng nghe về tài năng phá án của thủ trưởng nhưng hôm nay, đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến thủ đoạn thần kỳ của đối phương.

-Rất ngạc nhiên có phải không? Kỳ thật nếu nói trắng ra thì không đáng giá một chút nào cả.

Lương Thần khẽ mỉm cười nói.

-Đó là tôi nghe được tin tức từ Phó giám đốc sở Lưu. Chừng hai ngày nữa, bên tỉnh sẽ ra tay với Trương Tiền.

-Ồ,

Hứa Phượng Anh gật đầu. Nhưng trên thực tế, cô vẫn có thái độ hoài nghi đối với lời giải thích của đối phương. Với tin tức quan trọng như vậy thì không thể nào mà tỉnh lại có thể nói cho cơ quan công an cấp dưới biết trước được. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng Lương Thần thần thông quảng đại, có nhiều mối quan hệ đối với các lãnh đạo tỉnh.

-Nhìn sắc mặt cô không được tốt lắm, phải chú ý nghỉ ngơi.

Lương Thần chuyển sang đề tài khác. Đương nhiên lời giải thích vừa rồi của hắn là bậy bạ. Mặc cho Hứa Phượng Anh có tin hay không thì cô ta cũng không thể đối chứng với Phó giám đốc sở Lưu.

-Không sao đâu.

Không biết nhớ tới chuyện gì, mặt Hứa Phượng Anh đột nhiên đỏ ửng lên, cô đứng lên nói:

-Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Sau khi thấy Lương Thần gật đầu, cô nói nhỏ với hắn:

-Sếp Lương, cảm ơn ngài. Ngài nấu ăn ngon lắm.

Sau đó cô quay người bước ra khỏi văn phòng.

Trong mấy ngày tiếp theo, Hà Tâm Nguyệt cảm thấy rất bất an, đối với cô một ngày dường như dài cả một năm. Bên cục Công an thành phố đã điều tra vụ án liên quan đến việc dùng bạo lực giải phóng mặt bằng. Nếu như lúc đầu sếp Lương vốn là bạn học với Lâm Triết Thông mà còn nể mặt cô thì bây giờ sự nể nang ấy hoàn toàn không còn nữa. Là người phụ trách công ty Vĩnh Hưng, cô và phó tổng công ty đã liên tục hai lần bị cục Công an thành phố gọi đến.

Gần đây cô lại nghe được tin là lãnh đạo thành phố Cẩm Bình quyết ra tay hành động, bài trừ những hộp đêm làm ăn phi pháp. Cục Công an thành phố đã đưa ra tội danh "nghi ngờ tổ chức bán ma túy, chứa chấp người sử dụng thuốc phiện" cho Phùng Lệ Á, thực thi việc tạm giam hình sự, đồng thời cũng bắt giữ nhân viên hộp đêm Bá Tước với tội danh "tổ chức, lãnh đạo, tham gia tổ chức xã hội đen". Trưởng công an và Chính ủy khu phát triển Vạn Hưng, bị mất chức. Những hành động liên tiếp đó cho thấy Lương Thần đã bắt đầu ra tay không chút khách khí. Vậy mà cô cho đến giờ này cũng không có cách nào cả.

Cô lại tìm đến Phó chủ tịch thành phố Trâu Duệ Lâm, nhưng thái độ biểu lộ của Trâu Duệ Lâm không rõ ràng. Cô nhận thấy là mặc dù đúng là rất bất mãn với Lương Thần nhưng Trâu Duệ Lâm cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cô không thể tranh thủ được sự giúp đỡ của Trâu Duệ Lâm bởi lẽ sức hấp dẫn của cô với Trâu Duệ Lâm không lớn hơn sự e dè của y đối với Lương Thần.


Cô không phải là loại người lẳng lơ nhưng cũng không phải là loại người phụ nữ đoan chính. Cô vui lòng hy sinh chính mình, nhưng cô phải chắc chắn rằng sự hy sinh của mình sẽ mang lại lợi ích tương xứng.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy được an ủi là sự đáp ứng của con gái Bí thư Tỉnh ủy Hồ Tịnh Tịnh. Hồ Tịnh Tịnh cũng là một người đàn bà rất đặc biệt, bình thường vốn là một người không kiềm chế được, trên người bao phủ một địa vị cao trọng nên rất kiêu ngạo. Tuy nhiên trong mấy ngày ở cùng cô ta, cô có cảm giác được rằng Hồ Tịnh Tịnh rèn luyện được những thói quen tao nhã hằng ngày và cũng có vẻ bình dị gần gũi. Theo như cô thấy thì với loại người xảo trá như Hồ Tịnh Tịnh, một khi phát hiện ra mình muốn điều gì đó sẽ làm tới cùng, bất kể hậu quả như thế nào. Việc đặt bẫy Lương Thần trên đây là một ví dụ rất rõ ràng.

Có nên đem chuyện này nói với bố mình không? Cô nhanh chóng loại trừ phương án này. Nếu như báo cáo chuyện này với bên Hong Kong, cô có thể tưởng tượng được ban giám đốc chắc chắn sẽ xem xét. Một số người khẳng định sẽ mượn cơ hội này phế truất ba cô.

Lương Thần ơi là Lương Thần, chẳng lẽ cậu không thể tha cho tôi lần này sao? Cậu có biết là tôi chờ đợi cơ hội này bao lâu rồi không?

Hà Tâm Nguyệt vỗ nhẹ đầu, cô bây giờ vẫn chưa tuyệt vọng vì vẫn còn có cơ hội.

Ngày hai mươi tám, Lương Thần dùng máy bay riêng về Liêu Dương. Hắn về theo "tối hậu thư" của cha nuôi Lâm Tử Hiên, mặt khác, quả thật hắn muốn thăm con mình. Đã ba tháng kể từ khi hắn được điều đến Cẩm Bình, hắn chưa có thời gian đến thăm con.

Hai giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống sân bay Liêu Dương. Tới đón hắn là chú Lan Kiếm. Chiếc xe Audi đưa hắn về hội quán Hoàng Triều.

Mùa đông ở Liêu Dương lạnh kinh khủng, nhưng đối với Lương Thần thì lại hết sức thân thương. Hơn nữa nhìn thấy cảnh tuyết phủ trắng xóa, trong lòng hắn cảm thấy xúc động lạ thường. Giang Nam mặc dù rất đẹp nhưng lại không phải là nhà hắn, Liêu Đông mới là nhà hắn thật sự.

Gặp mặt Lâm Tử Hiên, Lương Thần rút tay ra khỏi bao tay, lấy ra một ít thuốc bổ. Hắn biết Lâm Tử Hiên không thiếu thứ gì nhưng đây là quà hắn có thành ý biếu cha nuôi.

Sức khỏe của Lâm Tử Hiên cũng tốt, tuy rằng sắc mặt vẫn hơi nhợt nhạt nhưng cũng đã có chút hồng hào hơn trước. Ông ta ngồi trên xe lăn, nhìn hắn với ánh mắt hiền lành, mỉm cười gật gật đầu, nói nhẹ nhàng:

-Đầu tiên đi gặp con con đã rồi quay lại đây nói chuyện sau.

Lương Thần đồng ý, sau đó đi theo Trương Ngữ Giai đến một phòng khác phía sau.


- Cậu, cậu có khỏe không?

Trương Ngữ Giai mặc một bộ váy dài. Cơ thể của cô vẫn nhỏ nhắn xinh đẹp như trước khi sinh. Trên hai gò má đột nhiên ửng đỏ. Cho dù là đang nói nhưng ánh mắt cô vẫn trốn tránh không dám nhìn thẳng vào mắt Lương Thần.

-Đều khỏe, không có vấn đề gì.

Lương Thần trong lòng rất thương cảm đối với cô. Cô trông vẫn chẳng khác gì so với trước đây, vẫn hay ngượng ngùng e thẹn như vậy. Trong số những người phụ nữ của hắn thì cô là người chịu nhiều thua thiệt nhất. Cô đã vì hắn mà sinh con, nhưng lại không có danh phận gì, thậm chí cũng không được ở bên cạnh hắn như Tử Thanh nữa chứ.

-Vâng.

Trương Ngữ Giai vâng một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa. Dường như ngoại trừ vấn đề sức khỏe của hắn ra thì cô không quan tâm đến chuyện gì khác nữa.

-Ngữ Giai.

Lương Thần thở dài, giơ tay ôm lấy vai cô. Hắn cảm thấy được cơ thể Trương Ngữ Giai hơi nhè nhẹ run lên, sau đó cô tựa đầu lên cổ hắn.

Trong phòng trẻ, Lương Thần nhìn thấy đứa con yêu quý của hắn đang ngủ, miệng vẫn còn đang chóp chép, hai tay đang đặt ở hai bên trông rất đáng yêu.

Có lẽ là bằng linh cảm tình phụ tử, khi Lương Thần đứng cạnh, lẳng lặng chăm chú ngắm nhìn đứa nhỏ thì mi mắt của nó từ từ nhấp nháy, sau đó nó mở mắt ra.

-Con yêu dậy rồi à. Đói bụng không, mẹ cho con bú tí nhé.

Cẩn thận ôm con vào lòng, Trương Ngữ Giai kéo áo lên, theo thói quen mở áo ngực ra cho con bú. Bỗng nhiên cô nhớ tới Lương Thần đang ở cạnh mình. Dù đó là người đàn ông của cô nhưng trong một thời gian dài ở xa nhau khiến cho cô cảm thấy có chút thẹn thùng.

Lương Thần chưa hề nghĩ đến chuyện này, hắn chăm chú nhìn Trương Ngữ Giai bỏ áo ngực ra cho con bú.

Dật Kiêu vừa ra sức bú mẹ, vừa liếc mắt nhìn người đàn ông đang đứng cạnh mẹ mình. Người đàn ông này khiến nó cảm thấy có chút xa lạ, rồi lại có chút quen thuộc.

No nê xong, Dật Kiêu thoã mãn buông vú mẹ ra, hai tay bắt đầu không an phận khua đi khua lại, trong miệng phát ra những âm thanh bi bô đáng yêu.

-Cục cưng, cho ba ôm một lát được không?

Lương Thần không kìm nổi, đưa tay ra thăm dò. Trương Ngữ Giai hé miệng cười, đưa đứa bé đến tay hắn, còn mình thì sửa sang lại áo ngực.

-Ngoan, con kêu ba đi.

Lương Thần như bắt được báu vật, vô cùng vui vẻ chơi đùa với đứa nhỏ.

-Ba, ba.

Dật Kiêu nhìn người đàn ông tự xưng là ba mình với ánh mắt tò mò, miệng phát ra âm thanh vô cùng rõ ràng. Những từ này nó đã được mẹ dạy từ lâu.

-Con ngoan.

Cục trưởng đại nhân không kiềm chế được, nồng nhiệt hôn vào hai má con. Sau đó hắn lại kề sát mặt dụ dỗ thằng nhỏ:

-Con ngoan, thơm ba một cái đi.

Dật Kiêu lấy miệng thơm lên hai má Lương Thần, khuôn mặt hắn đầy nước miếng của đứa bé.

-Con ngoan, con ngoan.

Lương Thần trong mắt hơi ngấn nước, hắn đưa trả Dật Kiêu lại trong lòng Trương Ngữ Giai rồi giang tay ra ôm hai mẹ con họ vào ngực.