Quan Lộ Trầm Luân

Chương 557: Sự đau khổ của Hứa Phượng Anh




Hứa Phượng Anh mặt mày tái nhợt, nhìn Hầu Tuấn Kiệt đang ra sức cầu xin cô tha thứ, một lúc lâu sau cô không nói gì cả. Hung thủ sát hại anh cô hiện giờ đang nằm ở chỗ chân tường, nhưng lúc này đây, trong lòng Hứa Phượng Anh không cảm thấy vui sướng lắm. Người đàn ông kia luôn mồm nói sẽ yêu cô suốt đời, ngày thường tình cảm của gã với cô hết sức chân thành, hết sức quan tâm cô. Vậy mà sao giờ đây lại cấu kết cùng với tên Đào Triết Long hung ác đó, mưu toan đẩy cô vào chỗ chết chứ?

Cô muốn hiểu rõ người đàn ông này, muốn nhìn thấu cả lục phủ ngũ tạng của gã. Cô muốn biết, rốt cục người đàn ông này suy nghĩ như thế nào. Hứa Phượng Anh cắn chặt môi mình đến mức bật máu. Cô không cảm thấy đau, bởi vì hiện giờ trong lòng cô tất cả đã chết rồi.

-Hứa Phượng Anh yêu quý, em phải tin anh, anh thật sự là bị ép buộc.

Hầu Tuấn Kiệt quỳ trên mặt đất, lết đi lết lại, khóc rống lên, nước mắt giàn dụa, nói với vẻ cầu xin.

Thường ngày, nghe mấy chữ "Phượng Anh yêu quý", Hứa Phượng Anh cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn. Cô quay mặt đi chỗ khác, cố nén không cho nước mắt rơi xuống. Cô đi lên trước vài bước, lấy tay nhấc đầu Đào Triết Long lên.

Đại ca Long vẫn đang nằm rũ, dường như gã đã mất hoàn toàn khả năng phản kháng. Nhưng vào lúc Hứa Phượng Anh nhấc đầu gã lên, trong một khoảnh khắc, trong mắt gã ánh lên một tia hung ác khiến người ta sợ hãi. Trên tay gã không biết từ lúc nào đã rút ra được con gao găm, hung hãn phóng về phía Hứa Phượng Anh.

Con dao găm đến trước Hứa Phượng Anh rồi bỗng nhiên dừng lại. Một động tác mềm mại nhưng lại có sức mạnh khác thường, hết sức chuẩn xác cầm lấy tay Đào Triết Long khiến cho gã có cố hết sức như thế nào chăng nữa cũng không thể đâm con dao tới trước.

Đôi mắt đẹp của Hứa Phượng Anh tỏa ánh nhìn lạnh như băng. Năm ngón tay cô chậm rãi thu hồi, mơ hồ trong không gian có tiếng vỡ răng rắc phát ra từ tay của Đào Triết Long. Con dao găm rơi một tiếng "ba" trên mặt đất, vẻ mặt gã méo mó đầy vẻ đau đớn. Ngay sau đó, thân hình to lớn của Đào Triết Long lại bị quật mạnh xuống sàn nhà một lần nữa.

Một tiếng ầm thật lớn vang lên làm cho cả phòng khách chấn động. Từ miệng Đào Triết Long phun ra một ngụm máu tươi, chân tay gã rũ rượi, lập tức gã rơi vào cơn mê man bất tỉnh.

Nhìn khuôn mặt lạnh như băng của cấp dưới, Lương Thần thầm hít sâu một cái, trong lòng thầm nhủ mình thật may mắn. Hứa Phượng Anh đối với hắn coi như thủ hạ lưu tình, nếu không kết cục của hắn cũng chẳng khác gì đại ca Long đang nằm kia.

Hắn cúi đầu luồn tay vào trong cái túi vải bạt mà hắn đã nhặt được trong phòng ngủ. Ồ, bên trong túi bạt là mấy tập nhân dân tệ đỏ rực, một cây côn điện đen ngòm, lại còn có mấy bức ảnh. Hắn lấy bất kì ra một tấm ảnh, trên mặt không khỏi thay đổi, theo bản năng hắn liếc nhìn phóng viên Hầu đang nằm trên mặt đất một cái.

Hứa Phượng Anh đã đi tới, chụp lấy tấm ảnh trên tay Lương Thần, ánh mắt cô đảo qua, trên khuôn mặt hiện lên vẻ bi thương. Cô không xem những tấm ảnh khác mà đem cái túi vải bạt ném lên người Hầu Tuấn Kiệt, lấy giọng bình tĩnh nói:

-Đây là tiền thù lao của anh, anh cầm lấy rồi đi ngay đi.

-Phượng Anh yêu quý, cầu xin em, em cho anh một cơ hội, anh biết anh sai rồi…



Hầu Tuấn Kiệt vẫn chưa từ bỏ ý định mà muốn thực hiện nỗ lực cuối cùng để cứu vãn tình hình.

-Anh không đi phải không? Tốt lắm, vậy tôi giữ lại mấy tấm ảnh này, ngày mai tôi đưa đến cho lãnh đạo tòa soạn của anh.

Hứa Phượng Anh nói với vẻ mặt không hề thay đổi.

Hầu Tuấn Kiệt lập tức cầm lấy cái túi vải bạt ôm vào ngực, lau nước mắt rồi chật vật đứng dậy đi về phía cửa phòng. Gã biết là không thể nào lay chuyển được tâm can Hứa Phượng Anh. Nếu đối phương tha cho gã một con đường sống thì gã chỉ còn cách là theo đó mà làm thôi. Trước tiên việc quan trọng là phải bảo vệ tiền đồ cái đã.


Lương Thần nhíu nhíu mày, phóng viên Hầu và hai tên hung phạm này cùng thông đồng làm bậy, xem như là đồng phạm, vậy sao có thể khinh địch mà bỏ qua như vậy được? Hắn đang muốn mở miệng thì nhìn thấy Hứa Phượng Anh nhìn về phía mình với ánh mắt đau thương. Hắn không khỏi thở dài trong lòng, quay đầu đi mặc cho Hầu Tuấn Kiệt rời khỏi phòng.

Hầu Tuấn Kiệt đi rồi, những chuyện còn lại trở nên đơn giản. Lương Thần tìm thấy chiếc di động của mình trên bàn trà, hắn mở ra rồi gọi điện thoại cho Chi đội trưởng Lô Dũng. Ước chừng hơn mười phút sau, đầu tiên là cảnh sát nhân dân ở đồn công an gần đó tới, rồi sau đó chừng hơn mười phút nữa, Đội cảnh sát Hình sự cục Công an thành phố do Chi đội trưởng Lô Dũng dẫn dầu cũng tới nơi.

Tất cả đều kinh sợ kẻ bắt cóc to gan lớn mật, lại vui mừng trước sự bình yên vô sự của Cục trưởng và Phó cục trưởng. Lô Dũng chào sếp Lương và sếp Hứa rồi đưa Đào Triết Long và tên Hòa áp giải đi.

Nhìn Hứa Phượng Anh đang ngồi ngơ ngác trên ghế sô pha, trong lòng Lương Thần có chút không đành lòng nhưng hắn lại không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể mở miệng nói một câu:

-Trên đời này cũng có những thời điểm mấu chốt quyết định, đừng quá để tâm đến. Tôi cho cô nghỉ hai ngày để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho thoải mái.

-Sếp Lương, có thể nói chuyện với tôi một lát được không?

Hứa Phượng Anh nhẹ nhàng lắc đầu, ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên hỏi nhỏ.

-Được.

Lương Thần gật đầu đáp rồi ngồi xuống ghế sô pha. Nếu hắn từ chối yêu cầu này của Hứa Phượng Anh thì đúng là hơi có vẻ như không biết điều. Giống như chú Sơn đã từng nói vậy, vào lúc này, con người ta cần nhất là sự an ủi.


Từ Dịch Lãng im lặng lui ra ngoài, ra đến cửa phòng rồi đi xuống lầu vào xe đợi lệnh.

-Quê tôi ở Thiểm Tây, chỉ có điều do công việc của cha tôi nên cả nhà mới từ Thiểm Tây chuyển tới Giang Nam. Năm ấy tôi mới sáu tuổi, còn anh tôi mười hai tuổi. Truyện Sắc Hiệp -

Hứa Phượng Anh co rúm người lại trên ghế sô pha, cũng không quan tâm xem Lương Thần có thích nghe hay không, cô hồi tưởng lại rồi nói.

-Chuyển tới nơi ở mới, hoàn cảnh lạ lẫm, đối với tôi mà nói, lúc đó còn nhỏ nên tất thảy đều không quen được. Tính tôi rất khó chơi với bạn bè, may thay có anh trai tôi sau mỗi ngày tan học đều cùng chơi với tôi. Vào năm ấy, khi tôi sáu tuổi thì tôi bị một lão già hơn sáu mươi tuổi lừa vào phòng làm bậy. Sau khi biết tôi bị làm nhục, anh tôi như nổi điên, cầm lấy con dao làm bếp đâm lão súc sinh đó sáu nhát. Lão súc sinh bị chết, anh tôi chưa tới mười bốn tuổi nên không bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Từ đó về sau tôi trở nên vô cùng căm ghét đàn ông, ngoại trừ cha tôi và anh tôi thì tôi đều kháng cự lại tất cả những người đàn ông muốn đến gần mình.

-Dần dần tôi lớn lên, nhìn thấy những người bạn học đều có người yêu rồi kết hôn, trong lòng tôi cũng rất ao ước như vậy. Tôi cũng đã từng có mấy người bạn trai, nhưng họ đều không kiên nhẫn với chứng bệnh của tôi nên đều rời bỏ tôi. Chỉ có Hầu Tuấn Kiệt khi nghe tôi thổ lộ liền trịnh trọng hứa hẹn sẽ không để tâm đến bệnh của tôi, sẽ từ từ cùng tôi cố gắng thích ứng, đợi đến một ngày tôi có thể loại bỏ hoàn toàn nỗi ám ảnh trong lòng mà chấp nhận anh ấy, nhưng, nhưng…

Giọng nói của Hứa Phượng Anh trở nên nghẹn ngào. Ngày thường cô kiên cường giỏi giang là vậy mà bây giờ lại trở nên bất lực nhu nhược nhường ấy, thể hiện tất cả sự đau khổ và yếu ớt của mình ra trước mặt người khác.

Lương Thần ngồi một chỗ, lẳng lặng nhìn người phụ nữ hằng ngày hiên ngang là vậy, bây giờ lại khóc nức nở rung cả hai vai. Hắn không có ý ngăn cản, bởi hắn biết cô cần phải giải phóng nỗi đau khổ này. Một lúc lâu sau, hắn mới lấy từ trên bàn trà mấy tờ khăn giấy đưa cho cô.

Hứa Phượng Anh ngừng khóc, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, chậm rãi giơ tay phải ra. Không phải là cô lấy giấy lau mặt mà là để cẩn thận nắm chặt lấy tay hắn. Bỗng nhiên cô dùng sức mình kéo thân hình hắn lại phía mình. Cơ thể cô cũng linh hoạt lật lại, dễ dàng đặt cơ thể Lương Thần phía dưới người mình.


-Phó cục trưởng Hứa, đồng chí Phượng Anh, chị Phượng Anh…

Bị bất ngờ không kịp phòng thủ, Lương Thần liên tiếp thay đổi cách xưng hô. Hắn thấy hành động của Hứa Phượng Anh như vậy thì cảm thấy rất giật mình, Trong lòng hắn đoán rằng liệu có phải là do đối phương quá bị kích động nên hành động như vậy chăng.

Hứa Phượng Anh áp sát người vào Lương Thần, cô hơi nâng mặt hắn lên, hai mắt đẫm lệ nhìn vào mắt hắn, nhỏ giọng hỏi:

-Sếp Lương, ngài có thể nói cho tôi biết, vì sao tôi lại không kháng cự ngài không?

-Chuyện này, chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Có khả năng do con người tôi vốn bình dị, gần gũi, hòa hã dễ gần, luôn chân thành nên thế chăng?


Sếp Lương suy nghĩ rồi đáp lại. Hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc đang bị hôn mê thì có cảm giác như có người đang âu yếm vuốt ve khuôn mặt mình. Chắc không phải là Hứa Phượng Anh muốn nhân cơ hội chế nhạo hắn mà rất có thể là do cô ấy muốn thể nghiệm với hắn.

Mặc dù trong lòng đang rất đau khổ nhưng Hứa Phượng Anh vẫn bị câu trả lời của đối phương chọc cười. Khuôn mặt đẹp của cô hơi giãn ra khiến cho cô trở nên đẹp rạng ngời.

-Có lẽ thế. Mặc kệ.

Tựa đầu nhẹ nhàng lên người Lương Thần, hai tay cô tự nhiên vòng lại sau lưng Lương Thần, đôi mắt đẹp hơi khép hờ. Hứa Phượng Anh nỉ non trong miệng:

-Sếp Lương, cầu xin ngài ôm tôi trong chốc lát.

Lương Thần không nói gì, một tay hắn âu yếm vòng về sau lưng cô, vỗ nhè nhẹ an ủi. Tuy rằng cơ thể hai người đang tiếp xúc thân mật với nhau nhưng những ý nghĩ xót thương vẫn vấn vương trong đầu Cục trưởng đại nhân.

Không biết đã trôi qua bao lâu, trong phòng ánh sáng đã trở nên lờ mờ, biểu thị ban đêm đã sắp tới. Tiếng thở nhỏ đều đều vang lên, dường như người phụ nữ đang nằm trên người hắn đã đi vào giấc mộng đẹp. Lương Thần thử nhúc nhích người, sau đó từ từ nhích người mình ra, cẩn thận đặt Hứa Phượng Anh lên ghế sô pha.

Hắn bước nhẹ nhàng tới phòng ngủ lấy gối và chăn vì bây giờ Hứa Phượng Anh đang ngủ ngon. Lương Thần đang định đi thì chợt nghe thấy dưới chân vang lên những tiếng rào rạo nho nhỏ. Nhìn trên mặt đất, hắn thấy những mảnh vỡ của chiếc đèn chùm. Lương Thần hơi suy nghĩ một lát, lại tới phòng vệ sinh lấy chổi và cái hốt rác tới quét sạch những mảnh vỡ.

Nhìn thoáng qua thời gian hắn thấy lúc này đã sáu rưỡi tối nên lại đi vào bếp, bắc nồi lên rồi đánh trứng, bật lửa xào rau. Một lát sau, món rau xanh xào trứng đã hoàn thành. Tắt lửa, xoa xoa tay, Lương Thần trở lại phòng khách, tìm giấy bút viết mấy dòng để lại trên bàn trà. Lúc này hắn mời lặng lẽ rời đi.

Trên đường về nhà, Cục trưởng đại nhân trong lòng lo sợ. Hôm nay chẳng những hắn về nhà muộn mà ngay cả điện thoại cũng không gọi, phỏng chừng về nhà sẽ bị Tử Thanh gặng hỏi. Theo bản năng, hắn đoán chừng nếu như thấy mặt hắn có vẻ khác lạ, người thì có hương thơm thoang thoảng, chắc chắn sẽ không thoát được khứu giác nhạy bén của Tử Thanh.

Lúc này, trong nhà Hứa Phượng Anh, cô đang nhấm nháp bữa tối, nước mắt bất giác lăn từ hai gò má xuống bát. Dường như đã quên hết đau thương, quên hết những nỗi thống khổ, cô chỉ còn cảm thấy đúng là thức ăn rất ngon.