Lý Hinh Đình, Đinh Lan đi rồi. Chu Tiểu Mạn cũng đi luôn. Lương Thần trong tâm trạng mất mát lái xe trở về nhà.
Nhìn thấy hắn trở về, Hàn Yến Hoa hơi ngạc nhiên, nhẹ giọng nói:
- Con trai, sao hôm nay lại về nhà sớm vậy?
Bà nhìn thấy tâm trạng ỉu xìu của Lương Thần liền nhớ đến ngày hôm trước con có nói qua việc bị lãnh đạo phê bình, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
- Lãnh đạo cho con nghỉ!
Lương Thần nhăn nhó tựa vào ghế, hai tay lau mặt lười biếng nói.
- Sao?
Hàn Yến Hoa lập tức nhảy dựng lên, vội vàng kéo cánh tay con trai hỏi:
- Con bị xử phạt? Lãnh đạo của con không thể xử phạt như vậy được. Vụ án đó đâu phải chỉ mình con có lỗi. Dựa vào cái gì để xử phạt con chứ?
- Mẹ, không giống như mẹ nghĩ đâu.
Lương Thần vội vàng giải thích.
- Phá được vụ án, con tự tay bắt được hai gã hung thủ, lập được công lớn nên lãnh đạo mới cho con ba ngày phép để nghỉ ngơi.
- Chính là vụ án giết cảnh sát cướp súng sao? Con đã bắt được hung thủ?
Hàn Yến Hoa run sợ bảy tám giây, sau đó trấn tĩnh lại, trên gương mặt lộ vẻ vui mừng:
- Con trai, điều con nói là sự thật?
- Con lừa mẹ làm cái gì?
Lương Thần cười đáp.
- Nhưng hung thủ có súng, con làm sao mà bắt được chúng?
Hàn Yên Hoa nhìn khắp người Lương Thần, sợ con trai bị thương ở đâu đó.
- Hai tên này đúng là ngu ngốc. Súng còn chưa lấy ra thì đã bị con tay trái dùng chiêu Giáng Long Thập Bát Chưởng, tay phải dùng chiêu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đánh ngã xuống đất, sau đó còng tay lại. Đối với con thì không có gì khó khăn. Căn bản không cần tốn nhiều sức.
Lương Thần cười hì hì với mẹ. Hắn sở dĩ khoa trương như vậy là hoàn toàn sợ mẹ lo lắng. Nếu hắn nói thật thì nhất định cả đêm mẹ hắn không thể ngủ được.
- Con đúng là ba hoa!
Hàn Yến Hoa vỗ đầu Lương Thần nói:
- Con của mẹ thật là lợi hại. Ban đầu con được phân đến đồn công an ở nông thôn kia, thím Triệu, thím Trương lầu trên hay nói mát với mẹ, rằng con chọn sai đường, sợ rằng phải kẹt lại nơi đó suốt đời. Họ còn nói các con của họ đứa làm Giám đốc chủ quản, một tháng cũng kiếm được năm, sáu ngàn. Hiện nay con đã được triều hồi về phòng Công an huyện, lại làm Đại đội trưởng đội trị an. Cả ngày đều lên xuống xe cảnh sát. Thím Trương, thím Triệu ngoài miệng không nói gì nhưng khẳng định trong lòng ghen ty phải biết. Buổi sáng ngồi nói chuyện với mẹ, mẹ còn đề cao con lên. Kết quả hai người kia chịu không nổi bỏ về.
- Mẹ còn thù dai hơn con!
Lương Thần cười. Thím Trương, thím Triệu không phải là người xấu, chỉ là lòng dạ hơi hẹp hòi. Hơn nữa đều thuộc loại người thích tâng bốc con mình quá đáng. Con của họ cũng bằng tuổi Lương Thần, đều làm công ở thành phố lớn. Kỳ thật có khi Lương Thần cũng khá hâm mộ cái thành phần tri thức trong cuộc sống này.
- Khinh thường con của mẹ thì cũng chính là khinh thường mẹ.
Hàn Yến Hoa phất tay khí thế. Sau đó bỗng nhiên bà nhớ tới cái gì liền nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, giọng điệu dịu dàng nói:
- Tiểu Thần, bốn giờ rồi, đi đón Tiểu Nguyệt tan học đi.
- Mẹ, con vừa mới về, ngồi còn chưa nóng chỗ mà.
Lương Thần nhìn mẹ nói:
- Tội cho con trai của mẹ. Mẹ đúng là bất công. Không phải con là con trai yêu quý nhất của mẹ sao? Hay là không bằng cô bé chỉ mới đến ở vài ngày.
- Con quan trọng!
Hàn Yến Hoa không chút do dự nói:
- Nhưng con dâu quan trọng hơn. Ít nhất là lúc này. Mau đi đón Tiểu Nguyệt về cho mẹ.
- Nếu như con không về thì sao?
Lương Thần miễn cưỡng đứng lên, miệng lầu bầu nói.
- Giả thiết này sẽ không có ý nghĩa!
Hàn Yến Hoa xuất thân là giáo viên, miệng mồm đương nhiên lợi hại. Bà lơ đãng nhìn Lương Thần:
- Nếu như con không trở lại, Nguyệt Nguyệt ở trường sẽ phải đối phó với một đám người xấu. Không đâu an toàn bằng trong nhà. Mau đi đón Tiểu Nguyệt về. Ba của con cũng sắp về rồi. Ông ấy sẽ chuẩn bị món ăn ngon cho các con.
Lương Thần nhìn mẹ, bất đắc dĩ đi ra ngoài, lái xe thẳng đến trường trung học Tây Phong. Khi Lương Thần tới cổng trường học cũng đúng lúc tan học. Nhìn những đám học sinh nam nữ đi ra, hắn không khỏi nhớ đến những năm tháng trung học của mình. Dậy sớm đi học, không dứt cuốn giấy đề thi, ba ngày thi giữa kỳ, năm ngày thi cuối kỳ. Ai đã từng học qua trung học đều phải trải qua kỳ thi này để bước vào đại học.
Lấy điện thoại di động gọi điện cho Lan Nguyệt, một lát sau đã nghe giọng nói ngọt ngào của cô gái:
- Tiểu Thần ca, có phải anh đến đón em về nhà ăn cơm?
- Ừ, còn không mau ra ngoài. Tiểu Nguyệt đúng là có bản lãnh đoán trước được sự việc.
Lương Thần kinh ngạc nói.
- Hì hì! Tiểu Thần ca ngu ngốc. Em còn nhìn thấy cái xe cảnh sát của anh nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Lương Thần nghe tiếng cười của cô gái đồng thời nhìn thấy bóng dáng của cô xuất hiện trước mặt. Cô gái mặc áo thun màu trắng có quấn khăn quàng cổ, quần dài màu lam, dưới chân mang đôi dày thể thao màu trắng. Lan Nguyệt bước ra, toàn thân dạt dào nét thanh xuân. Khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh khiết đỏ hồng tự nhiên, đôi mắt đẹp linh động nhìn quanh. Nhất cử nhất động của cô đều hấp dẫn ánh mắt của người khác. Nếu là giữa đám người này, có thể liếc mắt cũng nhận ra cô gái giống như con hạc lạc giữa bầy gà.
Nhìn chiếc xe cảnh sát quen thuộc của Lương Thần, cô gái cười tươi như hoa, bước chân như nhanh hơn. Ngay khi chuẩn bị gần tới Lương Thần thì đột ngột xuất hiện hai tên kỳ đà cản mũi, ngăn cản đường đi của cô.
- Lan Nguyệt, không phải em nói cùng nhau đi ăn cơm sao? Muốn đùa giỡn với anh à?
Một gã thanh niên cao gầy đứng chặn trước người Lan Nguyệt, dùng giọng điệu mơ hồ hỏi. Gã còn lại thì vóc dáng hơi thấp một tí, trên mặt lộ ra vẻ đáng khinh. Nhìn qua là đã biết là bọn ôn thần.
- Hứa Hải, ai hứa, ai chấp nhận đi ăn cơm với bạn. Đừng có nói càn.
Lan Nguyệt trừng mắt nhìn hai nam sinh, bước chân chuẩn bị lướt qua hai tên này. Nhưng căn bản bọn chúng không buông tha cho cô. Khi thấy cô chuẩn bị bỏ đi liền nhanh chóng ngăn cản.
- Hứa Hải, Chu Tiểu Tùng, hai bạn không để yên? Nhiều người nhìn như vậy, hai bạn không ngại mất mặt thì mình cũng không ngại đâu. Mau tránh ra, không nói nhiều!
Lan Nguyệt dùng ánh mắt chán ghét nhìn hai nam sinh học cùng lớp. Bởi vì sắp tốt nghiệp nên gã Hứa Hải này tấn công cô thật nhanh, tỏ tình vô số lần nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt.
Lan Nguyệt dường như càng chán ghét hai gã nam sinh này thêm. Cái tên Hứa Hải chỉ mới mười chín tuổi nhưng đã lừa gạt mười mấy cô gái. Còn cái tên Chu Tiểu Tùng kia cũng không biết xấu hổ. Hứa Hải ăn thịt thì gã húp canh, xứng danh đồng lõa kiêm chó săn. Hai tên này ở trong trường tiếng xấu đồn xa. Tuy nhiên, trong nhà có quan hệ lớn, các lãnh đạo trường học và giáo sư cũng không dám quản. Hơn nữa, hiện tại sắp thi vào đại học, tất cả giáo viên đều muốn mấy tên ôn thần này mau mau tốt nghiệp rồi biến khỏi đây, đỡ phải gây tai họa cho nữ sinh trong trường.
- Em cùng đi ăn cơm với anh thì anh sẽ không ngăn cản em nữa. Nếu không thì để xem. Lão tử đây không sợ mất mặt đâu.
Cái tên Hứa Hải cao gầy dáng vẻ vô lại nói. Suốt một năm nay, gã không tán tỉnh được Lan Nguyệt. Hiện giờ, kỳ thi vào trường đại học sắp đến. Nếu không giở thủ đoạn thì tiểu thiên nga xinh đẹp mà gã ngày đêm mong nhớ sẽ bay đi mất.
- Lan Nguyệt, chỉ ăn bữa cơm thôi mà. Em không cần phải lo lắng. Bây giờ cũng đâu phải buổi tối. Tụi anh không có ý gì với em đâu
Chu Tiểu Tùng dùng ánh mắt mê đắm nhìn cô gái. Gã tuyệt đối có hứng thú với cô gái kia. Nhất là cặp ngực dậy thì cao ngất khiến cho gã khó chịu trong lòng. Gã cùng với Hứa Hải tuổi không lớn nhưng lại gây họa cho nữ sinh không ít. Về phương diện kinh nghiệm kia có thể nói là lão luyện. Mấy ngày nay, không lúc nào là gã không nghĩ tới việc lên giường cùng cô gái. Khi đó, gã và Hải ca sẽ tiền hậu giáp kích giày vò cô cho cực khoái.
- Bệnh thần kinh!
Lan Nguyệt căm giận nói, sau đó bất ngờ đẩy Chu Tiểu Tùng rồi nhanh chân bỏ chạy.
- Còn muốn chạy?
Hứa Hải nhanh tay nắm lấy cô gái.
- Buông tay ra!
Lan Nguyệt vừa sợ vừa tức, lấy chân đá vào đầu gối đối phương. Hứa Hải cảm giác đau ở đùi nhưng nhất quyết không buông, ngược lại các ngón tay còn siết chặt, ánh mắt lạnh lùng bạo ngược.
Cơn đau trên cổ tay truyền đến khiến Lan Nguyệt muốn bật khóc nhưng cô cắn răng không thốt ra một tiếng, chỉ dùng ánh mắt phẫn nộ và sự giãy dụa yếu ớt để biểu đạt sự phản kháng của mình.
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Trước sự chỉ trỏ của một số giáo sư và học sinh, Chu Tiểu Tùng không khỏi thẹn quá hóa giận, nắm cổ tay cô gái kéo đi. Nhưng đột nhiên gã cảm thấy chính mình bị kéo lấy. Sau đó một áp lực mạnh mẽ truyền đến khiến cho gã không tự chủ được, lảo đảo lui về phía sau vài bước rồi té bịch xuống đất.
- Tụi bay dám giở trò!
Nhìn vẻ mặt độc ác của gã thanh niên, Lương Thần không khỏi bốc lửa giận trong lòng. Chỉ mới mười mấy tuổi đầu mà dám ở trước cổng trường bắt nạt bạn học. Vậy mà các giáo sư, học sinh nhiều như vậy nhưng không một ai ra ngăn cản. Đây là trường học hay là tổ chức xã hội đen?
Tiến lên hai bước, nắm lấy cổ tay đối phương, Lương Thần lạnh lùng gia tăng thêm lực đạo. Gã thanh niên bắt đầu hiện ra nét đau đớn trên gương mặt, liền bỏ tay cô gái ra. Ngay lập tức, Lương Thần ném gã thanh niên cao gầy ra phía ngoài.
- Mày là ai, dựa vào cái gì mà xen vào việc của người khác?
Lồm cồm bò dậy, gã Chu Tiểu Tùng không hề sợ hãi mà còn nói cứng:
- Mày có biết ba tao là ai không?
- Ba mày là ai? Vấn đề này mày nên về nhà hỏi mẹ.
Lương Thần nói một câu khiến cho mặt Chu Tiểu Tùng trương lên giống khối gan lợn, khiến cho cô gái bên cạnh phải nín khóc mỉm cười.
Nhớ đến gia đình của hai tên kia có thế lực, Lan Nguyệt không khỏi âu lo. Cô biết Tiểu Thần ca rất lợi hại, có thể bắt bọn lưu manh này phải tâm phục. Nhưng thế lực gia đình hai tên đó quá hùng mạnh, còn gia đình cô thì quá bình thường không thể đối kháng được. Cô ở nhà họ Lương nhiều ngày, cũng biết hai vợ chồng bác Lương đều là giáo sư, căn bản không có thế lực thân thích. Nếu đắc tội với hai tên kia, nhất định sẽ có rắc rối lớn. Vì thế cô nhẹ lắc cánh tay Lương Thần, hạ thấp giọng nói:
- Tiểu Thần ca, chúng ta đi thôi.
- Đi? Đi đâu? Cảnh sát thì giỏi lắm sao?
Lương Thần còn chưa kịp trả lời thì Hứa Hải đã nhảy ngang vào. Tiến lên hai bước đến trước mặt Lương Thần, lấy tay chỉ cảnh bài nơi ngực đối phương lạnh lùng nói:
- Tao đã nhớ kỹ cảnh số của mày. Mày chỉ cần đụng đến tao một chút là tao sẽ bắt mày quỳ xuống lạy tao.
Nói xong, gã quay đầu sang Lan Nguyệt tiếp:
- Ngoan ngoãn đi ăn cơm với bọn anh. Bằng không, vị Tiểu Thần ca của em cũng đừng nghĩ đến việc ở lại phòng công an làm việc, nghe rõ rồi chứ? Cô bạn Lan Nguyệt thân ái của tôi.
Lương Thần hít một hơi, trong bụng thầm nghĩ chẳng lẽ học sinh trung học đều trở nên đáng sợ vậy sao? Nhìn sắc mặt và cách cư xử giống như phiên bản của Lý Nha Nội và Điền Văn Bưu. Bọn chúng là con nhà ai mà ăn chơi trác táng như vậy?
- Tôi...!
Lan Nguyệt cắn môi, chuẩn bị hạ quyết tâm quyết định một cái gì đó thì phía sau vang lên giọng nói nhẹ nhàng:
- Tiểu Nguyệt, em lên xe trước đi. Chuyện ở đây giao cho anh xử lý.
- Mày muốn giải quyết à? Được, tao xem mày giải quyết thế nào?
Nói xong, Hứa Hải liền giơ tay toan tóm lấy cô gái.
Lương Thần không chút do dự chặn đối phương lại, đã nhìn thấy trong mắt gã thanh niên lộ rõ hung quang, nhưng không ngờ lại nhằm thẳng vào đầu hắn đánh tới. Phía sau Lương Thần còn có Lan Nguyệt, trong tình huống không thể né tránh, hắn quyết định tóm lấy cổ đối phương, dùng chút lực, đẩy y sang một bên. Hắn hiện đang mặc trang phục cảnh sát, cho nên hành sự khá e dè, hơn nữa gã thanh niên này dù sao cũng chỉ quãng độ mười mấy tuổi, hắn không muốn nặng tay.
Hứa Hải sau khi bị đẩy ra, tức giận mắt đỏ vằn lên, lao về phía Lương Thần tay đấm chân đá. Lương Thần cuối cùng không kiềm chế nổi, liền một quyền đánh thẳng vào ngực y. Hắn sử dụng lực có chừng mực, hoàn toàn không để lại thương tổn cho y, nhưng đã thấy y ngã xuống đất, trông như bị chưởng lực làm chấn thương lục phủ ngũ tạng thê thảm rồi hét to:
- Tùng Tử, gọi điện thoại cho cha tao, nói với ông ấy tao bị người ta đánh!
Chu Tiểu Tùng giật nảy mình, vội lấy điện thoại ra bấm số.
Lương Thần ngẩn ra, sau đó cười lạnh lùng, kéo bàn tay nhỏ bé của Lan Nguyệt xoay người đi về phía xe cảnh sát. Vừa thấy Lương Thần và Lan Nguyệt bỏ đi, Hứa Hải đang lăn lộn trên mặt đất vội lao tới, y chắc rằng đối phương không dám nặng tay với y, cho nên muốn quấn lấy hắn, quyết không cho đối phương đi khỏi.
- Tiểu Nguyệt, vào xe đóng cửa lại...!
Lương Thần thấp giọng nói một câu, sau đó quay người đối mặt với gã thanh niên đang lao tới. Hắn cố sức ngăn cản đối phương đang điên cuồng tấn công, lại không thể tránh né nên đã trúng một số quyền cước. Khoảng hơn hai mươi giây sau, hắn đột nhiên tung ra một cước, hung hăng đá vào bụng đối phương.
Hứa Hải tay ôm bụng ngã xuống đất, mặt đỏ ửng lên, miệng thở hộc ra một tiếng, sau đó rên rỉ đau đớn đứng lên.
- Đồng chí này, anh làm sao có thể đánh người này chứ? Anh không biết hay sao, cả hai người này vốn là học sinh của trường, tôi chính là phó hiệu trưởng trường này, có nghĩa vụ bảo vệ quyền lợi của học sinh, xin hỏi anh là người của phòng Công an huyện hay đại đội nào, tôi muốn phản ánh hành vi thô bạo của anh với cấp trên.
Một người đàn ông trung niên hói đầu đi tới, ân cần đỡ Hứa Hải dậy, quay về phía Lương Thần nghiêm túc kháng nghị.
- Xin hỏi vị hiệu trưởng này, khi nãy em tôi bị hai người kia ức hiếp, lúc ấy ông đang ở đâu?
Lương Thần trong lòng lửa giận dâng lên bừng bừng, dùng ánh mắt chất chứa khinh thường nhìn người đàn ông.
- Tuy hai học sinh này và Lan Nguyệt có chút xung đột, nhưng cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ trong lúc cùng học, có đáng để anh hạ độc thủ như vậy không?
Hiệu trưởng hói đầu quả không hổ là xuất thân trong ngành giáo dục, miệng đầy chính nghĩa, nghiêm giọng nói:
- Thân là một cảnh sát nhân dân, trách nhiệm của anh là bảo vệ an toàn tài sản và tính mạng của nhân dân, vậy mà hiện giờ anh lại đang đi ngược lại, thô bạo với một học sinh trung học, dám hỏi, anh không thấy xấu hổ với quốc huy trên đầu sao, anh không thấy xấu hổ với bộ đồng phục trên người sao?
- Ông nói hai điều này, tôi đều không thấy xấu hổ, hơn nữa tôi còn không thấy xấu hổ với lương tâm của chính bản thân mình, ngược lại là ông, phó hiệu trưởng, lúc ông nói những lời này, chắc là đang xấu hổ trong lòng, hay là đang mất thể diện, nếu ông còn cảm thấy hổ thẹn với lương tâm dù chỉ một chút, thì sớm đã đâm đầu vào tường tự vẫn rồi! Rốt cục thì đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mọi người đều biết rõ, ông nghĩ muốn nịnh bợ kẻ này như thế nào tôi không muốn xen vào, nhưng nếu có mưu ma chước quỷ gì, đừng trách tồi không nhắc nhở ông, ông sẽ phải gánh lấy hậu quả.
Nói xong, Lương Thần để mặc vị phó hiệu trưởng đang cứng họng vì xấu hổ, xoay người trở về xe cảnh sát của mình. Xe chuyển bánh, chiếc xe chậm rãi rời khỏi cổng trường, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của cả giáo viên lẫn học sinh.
Mãi lúc này, Chu Tiểu Tùng mới gọi được điện thoại, vội vàng nói vài câu sau đó liền chuyển máy cho hiệu trưởng hói.
- Trưởng ban Hứa, xin chào, xin chào ngài? Là thế này, tình huống cụ thể tôi đã biết, quả thực hình tượng cảnh sát nhân dân đã bị bôi đen, việc bên trường học tôi sẽ xử lý tốt, xin ngài cứ yên tâm ạ, dạ, vâng, vâng!
Hiệu trưởng hói gật đầu lia lịa, sau đó đem trả điện thoại lại cho Chu Tiểu Tùng, ông ta như mở cờ trong bụng. Nếu có thể khiến Trưởng ban Hứa hài lòng, chỉ cần ông ấy nói một câu, cũng có thể khiến hắn ta thăng tiến một bước.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Hứa Quốc Thụy vừa dự Hội nghị thường vụ Huyện ủy xong. Hội nghị lần này rất lớn, liên tiếp thông qua những vấn đề lớn về dỡ bỏ những tụ điểm ăn chơi và nghiêm khắc trừng trị những kẻ xã hội đen trong huyện.
Cho đến nay, Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân Huyện đối với những tụ điểm ăn chơi đều áp dụng chính sách buông lỏng hay dung túng. Trong huyện có rất nhiều tụ điểm ăn chơi và những khách sạn, ở sau lưng bọn chúng cùng với những vị lãnh đạo huyện đều có muôn vàn quan hệ. Ai ai cũng biết câu lạc bộ giải trí Thời Gian Vàng, trên danh nghĩa là do nước ngoài đầu tư, trên thực tế cũng là sản nghiệp của con trai bí thư Lý. Cũng như khách sạn Tinh Vũ, trực tiếp nằm dưới sự quản lý của em trai Phó Chủ tịch huyện Điền Văn Bưu.
Nếu nói về đả kích giới xã hội đen, Lý Bân - con trai của Bí thư Lý, Điền Văn Bưu - em trai Phó Chủ tịch Huyện cùng một bộ phận giới lãnh đạo huyện nhà, đều có liên quan dù nhiều dù ít với giới hắc đạo bản địa.
Trước đây không phải chưa từng chỉnh đốn về phương diện này, nhưng 'Sửa trị' và 'Đại quy mô sửa trị', 'Đả kích' và 'Nghiêm khắc đả kích' lại tuyệt đối không có khái niệm như nhau. Trước có thể chỉ là ứng phó nhất thời, còn sau đó thì tất nhiên là làm thật.
Hứa Quốc Thụy đoán không ra tâm tư Lý Tung Kiệt, nhưng hắn lại quá mẫn cảm. Dường như thái độ của Lý Tung Kiệt đối với Lục Nhất Minh có chút gì đó thay đổi, khi trong tay chiếm số phiếu ưu thế tuyệt đối nhưng vẫn có thể khiến hai đề nghị của Lục Nhất Minh được thông qua, chỉ có thể nói rằng, Lý Tung Kiệt có ý đồ khuấy nước. Mà loại khuấy nước này còn biểu lộ thỏa hiệp. Là thỏa hiệp với Lục Nhất Minh sao? Làm như vậy có dụng ý gì đây?
Khi hắn đi vào văn phòng của chính mình, mới nghe thấy tiếng điện thoại di động đã được đặt lên bàn làm việc. Sau khi nghe Chu Tiểu Tùng - bạn của đứa con hư hỏng kể lại, thanh âm giận dữ không giảm, trong lòng hắn lập tức hiểu ra: Con trai hắn lại không chịu an phận!
Sau khi hiểu rõ chân tướng sự việc, sắc mặt Hứa Quốc Thụy sa sầm xuống. Ngày thường con trai hắn làm gì hắn rất rõ, hắn cũng biết con hắn ngày thường đùa giỡn bạn gái cùng học không ít, nhưng dù thế nào, con trai của Hứa Quốc Thụy cũng không đến lượt người khác giáo huấn. Tên cảnh sát kia thật là to gan lớn mật, biết rõ là con trai mình vậy mà vẫn dám động thủ!
Cầm lấy di động, bấm số điện thoại, chỉ vài giây sau, hắn nói bằng giọng trầm thấp:
- Trưởng phòng Đinh à? Tôi là Hứa Quốc Thụy.
Trưởng phòng Công an huyện Đinh Trác đang cùng chính ủy Tề, phó chính ủy Khâu cùng với ba vị phó Trưởng phòng Tiếu Lập Quân, Đinh Trường Lâm, Vương Văn Diệc cùng nghiên cứu thảo luận làm thế nào để 'Động đao' mới có thể khiến sở Công an tỉnh và cục Công an thành phố hài lòng, có năng lực duy trì đội ngũ công an huyện ổn định. Hội nghị Đảng ủy vừa đi được một nửa, Đinh Trác liền nhận được điện thoại của Hứa Quốc Thụy.
- Ừ, Trưởng ban Hứa, ông cứ yên tâm, tôi sẽ điều tra rõ ràng, chúng tôi sẽ nghiêm túc tiến hành chỉnh đốn tác phong hoạt động của phòng công an huyện, sau khi thẩm tra xong, sẽ nghiêm túc tiến hành xử lý. Vâng, vâng, đây là lời hứa của tôi! Vâng, chào ông!
Đặt điện thoại xuống, Trưởng phòng Đinh nghiêm giọng nói với phó chính ủy, Chủ nhiệm phòng công tác chính trị Khâu Vĩnh Lợi:
- Anh Khâu, anh đi thăm dò xem, trong phòng chúng ta có người họ Lan, cảnh sát nhân dân vừa đánh công tử của Trưởng ban Hứa tại trường cấp ba Tây Phong, nghe nói bị thương rất nghiêm trọng. Số hiệu cảnh sát và biển số xe đều bị người ta ghi lại, sau khi xác minh xong nhất định phải nghiêm túc xử lý, báo cáo cho Trưởng ban Hứa!
- Vâng! Tôi sẽ đi xử lý ngay!
Phó chính ủy Khâu cùng mấy vị lãnh đạo trong phòng đều cảm thấy kinh ngạc, không ai nghĩ trong phòng sẽ xuất hiện nhân tài như thế này, dám nhằm vào công tử của Huyện ủy ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hứa Quốc Thụy mà động thủ. Nếu muốn khiến Trưởng ban Hứa hài lòng, nhất định phải bắt viên cảnh sát nhân dân kia.
Lúc này Lương Thần đang lái xe cảnh sát đi về nhà. Lan Nguyệt ngồi ở ghế cạnh tay lái, khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ buồn rầu, gần như mỗi phút đều thở dài. Lương Thần nhìn thấy mỉm cười, không kìm nổi nói:
- Thôi nào, Tiểu Nguyệt, thở dài một hồi, có chuyện gì buồn hay sao?
- Anh Tiểu Thần, em và anh đều biết, cha của tên Hứa Hải khốn kiếp kia là Huyện ủy ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nghe nói Phó chủ tịch huyện cũng phải nể. Thật sự đã gây rắc rối cho anh rồi, biết làm sao bây giờ?
Lan Nguyệt cắn môi buồn rầu nói:
- Đều tại em, cùng lắm chỉ là cùng ăn với tên khốn khiếp kia một bữa!
- Thu lại câu nói cuối cùng đi!
Lương Thần nghiêm mặt không hài lòng nói:
- Hai tên đó vốn không phải là người tốt, em không được tiếp xúc với bọn chúng. Chuyện vừa rồi em không nên lo lắng, anh, Tiểu Thần này có thể xử lý được, em có nghe không?
- Dạ, em biết!
Nghe Lương Thần khẳng định, tâm trạng Lan Nguyệt hạ xuống một nửa, ít nhất không còn như vừa rồi, liên tiếp thở dài nữa. Đợi cho xe đi vào khu vực dưới lầu, Lan Nguyệt giống như con mèo nhỏ dựa vào ngực anh, không nói một câu nào.
- Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu!
Lương Thần nhẹ nhàng vỗ về cô gái, an ủi thật dịu dàng:
- Anh cam đoan với em, chúng ta nhất định sẽ không bị người ta ức hiếp!
Vào trong nhà, Lương Thần và Lan Nguyệt không hề nói một lời nào về việc xảy ra ở cổng trường. Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa cũng không để ý, hai người đang làm vài món ăn, nhìn thấy con trai và cô gái ăn rất ngon miệng, trong lòng rất vui vẻ.
Buổi tối, Lương Thần lái xe đưa Lan Nguyệt đến trường học, bản thân chạy xe để vào một bên, kiên nhẫn chờ em gái tan học. Bởi vì hôm nay có chuyện xảy ra, nên hắn hơi lo lắng, nên không về nhà ngay mà đợi ở chỗ này. Mở một chiếc cd ở trong xe, châm một điếu thuốc, Lương Thần thả lỏng thân mình vào chiếc ghế trong xe, hai giờ đối với hắn mà nói, cũng không có gì khó khăn.
Chín giờ, sau khi nghe tiếng chuông tan học truyền tới từ phía vườn trường, Lương Thần mở mắt ngồi ngay ngắn, chờ cô gái đi ra. Hơn mười phút trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng, Lương Thần lập tức gọi di động cho Lan Nguyệt, nhưng chỉ nghe thấy tiếng tít tít thật dài mà không có người nghe máy.
Lương Thần biến sắc, mở cửa xuống xe. Đùng lúc này, anh thấy một cô gái chạy về phía xe mình. Dựa vào ánh sáng của đèn, thì đó là một cô gái mặt tròn cùng học với Lan Nguyệt.
- Nguyệt Nguyệt bị phó hiệu trưởng Tạ gọi vào văn phòng, bạn ấy bảo em đến cổng trường tìm anh, rồi vào trường gặp bạn ấy!
Cô gái mặt tròn lấy tay ôm ngực, thở hổn hển mấy hơi, xe cảnh sát rất dễ nhận ra, hơn nữa cô cũng đã có ấn tượng rất sâu sắc với người đàn ông này, cho nên rất dễ dàng tìm đúng người.
"Phiền anh, cùng tôi đi cứu Tiểu Nguyệt!" Lương Thần cau mày, anh cảm thấy việc này có chút kì quái, Tạ phó hiệu trưởng hẳn là gã hói đầu lúc ban ngày, có chuyện gì mà không thể để ngày mai nói, lại cứ phải chọn đúng lúc này!
- Đi theo em!
Cô gái mặt tròn lên tiếng, cùng với Lương Thần đi về phía trường học.
Đi qua vài đám học sinh túm năm tụm ba, Lương Thần theo cô gái mặt tròn đi về phía sau khu lớp học. Toàn bộ khu lớp học được thắp sáng bởi những ngọn đèn dầu, hiện tại đang bắt đầu tắt đèn lần lượt.
- Văn phòng của Phó hiệu trưởng Tạ ở tầng năm phòng thứ ba bên phải.
Cô gái mặt tròn vô cùng sốt ruột, chạy về phía khu lớp học, theo sau là Lương Thần, sau đó thở hồng hộc leo lên cầu thang.
- Anh đi lên trước!
Lương Thần vội đi nhanh, cầm tay vịn cầu thang mà nhảy lên vèo vèo. Vì đi quá nhanh, nên khi lên đến tầng bốn thì đụng phải một người đàn ông hói đầu khiến ông ta suýt ngã xuống đất.
- Xin lỗi...!
Vừa định cất lời xin lỗi, Lương Thần chợt nhận ra, người đàn ông thiếu chút nữa bị anh đẩy ngã không phải ai khác, chính là vị Phó hiệu trưởng Tạ kia. Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, lão già này đi xuống dưới, thì Lan Nguyệt không còn lý do gì phải ở lại trên đó, trừ phi có chuyện gì! Ngay lập tức, hắn giơ tay chặn trước mặt đối phương rồi lạnh lùng hỏi:
- Lan Nguyệt em tôi đâu?
- Lan...Cô Lan Nguyệt đi rồi!
Phó hiệu trưởng Tạ mặt mũi biến sắc, trong lòng không tránh khỏi hoang mang, tuy cố gắng điềm tĩnh trả lời, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ rõ bối rối.
Lương Thần chỉ liếc mắt cũng nhận ra lão ta đang nói dối, liền hung hăng bước tới nắm cổ áo lão dí sát vào vách tường, sau đó dùng khuỷu tay ghìm trên cổ phó hiệu trưởng, tức giận quát:
- Mau nói nhanh, Lan Nguyệt đang ở đâu?
- Dạ, dạ...ở trong phòng làm việc của tôi.
Phó hiệu trưởng Tạ cảm thấy hô hấp khó khăn, hít thở cũng không được khiến hắn sợ hãi, sắc mặt tái đi, cuối cùng biết không thể giấu nổi, đành thành thật trả lời.
Lương Thần buông lỏng tay, cũng không thèm nhìn đối phương lấy một cái, leo nhanh lên tầng năm. Dựa vào lời cô gái mặt tròn, đi vào phòng có bảng ghi phó hiệu trưởng trước cửa, Lương Thần hình như nghe tiếng em gái kêu lên sợ hãi. Không cần nghĩ nhiều, hắn liền bước tới đá thẳng vào cửa, chợt nghe phịch một tiếng, cánh cửa văn phòng đã bị bật tung ra.
Xông vào bên trong, Lương Thần nhìn thấy hai thanh niên, một đằng trước, một đằng sau đang giữ Lan Nguyệt trên bàn làm việc, trong đó tên cao gầy đang vươn tay muốn xé áo phông của Lan Nguyệt. Lương Thần chỉ cảm thấy máu bốc lên đầu, tức giận điên cuồng giống như con sư tử, chỉ vài bước nhảy đã tới trước bàn làm việc, hung hăng đá cho tên cao gầy một đá vào be sườn.
Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng thấy bỗng nhiên có người xông vào thì hoảng sợ, không kịp phản ứng, Chu Tiểu Tùng chỉ thấy người đó điên cuồng lao tới, giận dữ dùng một đá đá cho Hứa Hải văng xa mấy thước, va vào tường một tiếng rồi bật ra, cuối cùng rớt xuống đất.
Nhận thấy tình hình không tốt, Chu Tiểu Tùng vội buông Lan Nguyệt ra, xoay người định bỏ trốn. Nhưng một bàn tay cực nhanh tóm lấy hắn, hắn vừa quay đầu lại thì chỉ kịp thấy một quyền từ phía trước phóng tới, vù vù một tiếng, đã bị đối phương đánh trúng mắt, thấy sao bay loạn xạ, bụng lại truyền đến một cơn đau, khiến hắn không tự chủ được mà ngã xuống giống như con tôm đang co mình lại, ngã xuống đất.
- Anh Tiểu Thần!
Lan Nguyệt đang giãy dụa trên bàn làm việc nhảy xuống, nhào vào lòng Lương Thần, khóc thảm thiết.
- Không sao rồi, không sao rồi!
Lương Thần trong lòng khó chịu, hắn nhớ tới buổi tối 'Nhặt' được cô, Lan Nguyệt dựa vào ngực hắn, khóc rống lên. Ở nhà thì có những kẻ táng tận lương tâm, trong trường có bọn học sinh hư hỏng đồng lõa, số kiếp em gái mình thật là rối rắm và bất hạnh!
Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đẫm nước mắt lên, trên gương mặt trắng mịn một vết bàn tay đỏ hằn lên rõ ràng. Lương Thần vừa bình tĩnh thì lửa giận lại bốc lên, buông cô gái ra, đi về phía trước người tên cao gầy, giơ tay tóm lấy cổ áo đối phương, nâng hắn ta lên khỏi mặt đất, cùng lúc tặng cho đối phương hai cái tát vang dội, sau đó tóm lấy đầu đối phương nhằm vào vách tường mà đánh tới.
- Không, không, tôi sai rồi, tha cho tôi...!
Nhận thấy dụng ý của người đàn ông, Hứa Hải sợ hãi đến mức tim gan nứt ra, hồn bay phách lạc, đầu hắn có cứng cũng không bằng vách tường cứng, điều này là thật, dù không chết cũng phải mất nửa mạng, vì thế hắn hoảng sợ kêu to, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hai tay vội vã che lấy đầu.
Lương Thần lạnh lùng hừ một tiếng, vứt hắn xuống đất, sau đó lấy vai dìu Lan Nguyệt đi ra cửa. Vừa ra đến cửa văn phòng, Lương Thần và Lan Nguyệt liền gặp cô gái mặt tròn đang tức giận chạy tới.
- Nguyệt, Nguyệt, bạn sao thế? Mặt của bạn...?
Cô gái mặt tròn nhìn vết bàn tay trên mặt bạn, vừa sợ hãi vừa tức giận.
- Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng ức hiếp tớ, cùng may Tiểu Thần ca tới kịp lúc, đã dạy cho bọn chúng một bài học.
Lan Nguyệt nắm chặt lấy tay Lương Thần, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo hơi run rẩy, hiện tại người này chình là chỗ dựa duy nhất của cô, có hắn bên cạnh, cô mới cảm thấy cô không bị thế giới này vứt bỏ.
Giọng cô gái như gió thoảng mây trôi, nhưng Lương Thần lại cảm giác được qua bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của cô, cô vẫn chưa hết sợ hãi.
- Lại là hai tên khốn kiếp ấy!
Cô gái mặt tròn bất đắc dĩ phải lắc đầu. Ban đầu Chu Tiểu Tùng là một tên không gây ra được việc gì ở trong trường học, nhưng khi lên cấp ba tên khốn kiếp Hứa Hải từ long nguyên chuyển trường tới, hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu, gây tai họa không ít cho các bạn nữ cùng học. Đầu năm nay Hiệu trưởng Trần đi Bắc Kinh làm việc, sau đó ở luôn tại Bắc Kinh an dưỡng, trường học tạm do Phó hiệu trưởng Tạ quản lý. Đã không có Hiệu trưởng Trần đức độ quản lý, Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng càng trở nên coi trời bằng vung. Lần này chúng có chủ ý nhưng vẫn phải nếm mùi thất bại khi tấn công Lan Nguyệt.
Lương Thần, Lan Nguyệt và cô gái mặt tròn cùng nhau xuống dưới, bất ngờ, ở cửa tòa nhà ba người nhìn thấy đèn báo hiệu của xe cảnh sát 110.
Mười phút trước, phòng chỉ huy trung tâm 110 công an Huyện nhận được điện thoại báo cảnh sát của người tự xưng là giáo viên trường trung học Tây Phong, trung tâm chỉ huy lập tức chỉ thị cho xe tuần tra cảnh sát nhân dân đang ở gần đường Tây Phong. Năm phút sau, một chiếc xe tuần tra 110 đi vào cổng trường trung học Tây Phong, Phó hiệu trưởng Tạ đang chờ ở dưới lầu để đón, mô tả tình huống đang xảy ra cho cảnh sát.
Không thể không nói, Phó hiệu trưởng Tạ quả là suy nghĩ nhanh nhẹn. Hắn đã đoán trước trăm phần trăm rằng người đàn ông vừa đi lên lầu kia nhất định sẽ dùng vũ lực trả thù Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng, cho nên hắn không chút do dự gọi 110. Khả năng của hắn chống lại anh trai của Lan Nguyệt là không thể, nhưng khi cánh sát tới, sự việc sẽ to lên, lúc ấy dựa vào khả năng của Trưởng ban Hứa, nhất định sẽ khiến tên cảnh sát nhân dân không biết trời cao đất rộng này phải tuân phục.
- Chính là hắn, tùy tiện xâm nhập trường học, chẳng những nhiễu loạn trật tự trường học, mà còn đánh bị thương hai học sinh trong trường, tôi và vài vị giáo sư trong trường này đều có thể làm chứng!
Vừa thấy Lương Thần đi ra, Phó hiệu trưởng Tạ đã sớm có chuẩn bị, vội vàng tố cáo tội danh của Lương Thần với cảnh sát. Ở bên cạnh hắn ta còn có mấy vị giáo sư trong trường, dường như sợ uy của Phó hiệu trưởng Tạ, đứng đó đờ đẫn gật đầu.
Giơ nắm tay lên hung hăng nện vào mặt đối phương.
- Tôi đang muốn tìm ông đây!
Lương Thần bước tới tóm lấy áo đối phương nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vì muốn bợ đỡ cha mẹ của hai tên kia, không ngờ dám cùng bọn chúng lừa em gái tôi đến văn phòng của ông. Ông gọi thế này là thái độ làm người gương mẫu sao? Ông còn không bằng loài súc sinh!
Nói xong, Lương Thần giơ nắm tay lên hung hăng nện vào mặt đối phương.
- Đánh người, đánh người!
Phó hiệu trưởng Tạ phun máu mũi, hai tay quơ lung tung, miệng kêu thét hãi hùng.
- Không được đánh người!
Nhóm cảnh sát không thể cho qua, lập tức lao tới kéo Lương Thần ra, quay về phía Lương Thần nói:
- Cảnh sát đến đây còn dám đánh người, anh quả thực coi trời bằng vung.
- Anh là sếp Lương?
Một cảnh sát trung niên đích thân xem xét, đến trước mặt Lương Thần quan sát một lượt, sau đó kinh ngạc nói.
- Anh biết tôi?
Lương Thần nhìn người cảnh sát trung niên này, cảm thấy kì quái liền hỏi.
- Trong buổi họp hôm qua, tôi ngồi đằng sau anh, một đồng sự của tôi đã chỉ cho tôi xem, nói rằng người ngồi ở hàng ghế trước chúng ta chính là đại đội trưởng trị an Lương Thần!
Cảnh sát trung niên cười ha hả nói:
- Tôi là trung đội cảnh sát tuần tra số 2 Hồ Vi Dân.
- Xin chào!
Mặt Lương Thần giãn ra, giơ tay chào và bắt tay đối phương.
Nghe trung đội trưởng nói ra thân phận của Lương Thần, hai viên cảnh sát còn lại giật mình nhìn, dường như so với họ thì người này còn trẻ tuổi hơn, hóa ra đây lại chính là đại đội trưởng Lương danh tiếng lẫy lừng trong huyện. Danh tiếng "sếp Lương - Lương chống trời" này đối với bọn họ quả như sấm dậy bên tai. Người có thể đưa 'nhị vương' trong huyện vào phòng tạm giam, cả huyện chỉ có duy nhất nhân vật này mà thôi.
- Sếp Lương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Hồ Vi Dân làm cảnh sát nhiều năm nay, là người lọc lõi, không vội vàng tỏ thái độ, mà trước tiên muốn làm rõ sự tình vừa xảy ra.
- Con trai Trưởng ban Hứa trên Huyện ủy và con trai Trưởng phòng Chu phòng Văn hóa muốn đùa giỡn làm nhục em gái tôi, mà tên khốn kiếp này...!
Lương Thần chỉ thẳng vào khuôn mặt kinh ngạc của Phó hiệu trưởng Tạ lạnh lùng nói:
- Không ngờ hắn lừa em tôi tới văn phòng!
Nghe Lương Thần nói xong, Hồ Vi Dân và hai cảnh sát khác ngơ ngác nhìn nhau. Trưởng ban Hứa và Trưởng phòng Chu, dù là ai bọn họ cũng không thể trêu vào. Nhưng Lương Thần cũng không phải dễ chọc, ngay cả em trai phó chủ tịch huyện Điền cũng dám bắt thật là bạo dạn hơn người. Nếu nói phía sau lưng Lương Thần không có ai, đến kẻ ngốc cũng không tin. Hơn nữa nếu chuyện này đúng như vừa rồi thì rõ ràng là Lương Thần có lý do chính đáng.
Trong tình huống này, bất kể giúp bên nào, đều không thể tránh khỏi đắc tội với bên còn lại. Cách duy nhất, ngoại trừ kế thứ ba mươi sáu trong binh pháp Tôn Tử ra không còn cách nào khác. Vì thế trung đội trưởng cánh sát Hồ Vi Dân quyết định thật nhanh, cầm bộ đàm ừ à gì đó chúng tôi lập tức đến ngay, sau đó vô cùng lo lắng đưa ra mệnh lệnh, những cảnh sát không hiểu ra sao cũng vội vã lên xe, rồi hướng về phía Lương Thần khoát tay cười nói:
- Phố bên kia có đám đánh nhau, cần có người qua giải quyết, sếp Lương, hẹn gặp lại.
- Còn Phó hiệu trưởng Tạ, nếu ông không thấy hài lòng với chúng tôi thì hãy trực tiếp báo lên đại đội cảnh sát trị an đi, dù sao nơi này cũng thuộc phạm vi quản lý của trung đội ba trực thuộc đại đội trị an.
Trung đội trưởng Hồ Vi Dân trịnh trọng đề nghị, sau đó đánh tay lái đưa xe cảnh sát đi mất, chỉ để lại một đám khói.
- Đừng đi, đội trưởng Hồ, đừng đi!
Xe cảnh sát vừa đi khỏi, Phó hiệu trưởng Tạ mù quáng gọi theo. Lên trung đội ba đại đội trị an báo án ư? Chuyện đùa chắc, không phải chính mình tự nhảy vào hố lửa hay sao? Hắn đến giờ mới hiểu ra, hóa ra người thanh niên trẻ tuổi này đúng là Đại đội trưởng Trị an, xem chừng cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Thật sự đã gặp quỷ rồi, Lan Nguyệt có người anh trai lợi hại như vậy từ khi nào chứ?
- Lần này chỉ cho ông bài học, nếu không phải cùng một giuộc với hai kẻ kia, thì răng miệng ông đã không gõ vào nhau như thế, mau nói xem, ông tính toán cái gì? Nếu tôi là ông, tôi đã tự đâm đầu vào tường mà chết!
Lương Thần dùng ánh mắt khinh thường liếc vị giáo sư gương mẫu một cái, rồi kéo Lan Nguyệt ra cổng trường.
Trên nét mặt Phó hiệu trưởng Tạ lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng bất chợt nghĩ ra điều gì đó, vội vàng chạy vào khu dạy học, leo một hơi đến văn phòng của mình ở tầng năm, chỉ thấy cửa phòng rộng mở. Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng một đôi anh không ra anh, em không ra em nằm song song trên mặt đất, một tay ôm đầu, một tay ôm bụng, khuôn mặt méo mó, miệng không ngừng rên rỉ.
Quá sợ hãi, Phó hiệu trưởng Tạ bước tới đỡ Hứa Hải dậy, nhìn hai người dường như đau đớn lắm, trong lòng âm thầm kêu khổ, nếu hai vị tổ tiên này mà bị làm sao, thì mình cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Y rút di động bấm số 120, xe cứu thương tới đưa Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng đến bệnh viện nhân dân huyện, sau đó Phó hiệu trưởng Tạ vô cùng lo sợ gọi điện thoại cho Trưởng ban Hứa.
Nhận được điện thoại, Hứa Quốc Thụy vừa sợ vừa giận, vội vàng cùng vợ con đến bệnh viện nhân dân. Tuy rằng bác sĩ nói rằng chỉ bị tổn thương phần mềm, tình huống không có gì nghiêm trọng, nhưng nhìn dấu tay hai bên mặt con trai, lửa giận trong lòng Hứa Quốc Thụy gần như có thể đốt cháy toàn bộ bệnh viện.
- Ông nói xem, tại sao lại thế này hả?
Hứa Quốc Thụy chỉ vào mặt Phó hiệu trưởng Tạ tức giận hỏi.
Phó hiệu trưởng Tạ không dám chậm trễ, vội đem sự tình đã xảy ra kể lại tỉ mỉ, cuối cùng còn nhấn mạnh:
- Tên đó không phải anh ruột của Lan Nguyệt, hắn họ Lương, nghe nói là Đại đội trưởng đại đội trị an!
Lương Thần? Vẻ mặt Hứa Quốc Thụy lập tức đanh lại. Người này đối với hắn cũng không xa lạ gì, Phó bí thư Thành ủy kiêm Bí thư Đảng ủy Công an Hàn Lôi đã điểm danh rằng, Lương Thần là người được ông ta đích thân đề bạt. Chẳng trách đối phương không hề sợ hãi, không trách đối phương biết rõ Hứa Hải là con trai hắn mà vẫn dám nặng tay như vậy, hóa ra đối phương căn bản là không hề coi hắn - Trưởng ban Tổ chức cán bộ này ra gì.
- Anh Hứa.
Vợ Hứa Quốc Thụy một tay lau nước mắt nói:
- Con bị thương như vậy, anh thân là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, đến con của mình còn không bảo vệ nổi, anh không thấy ấm ức sao? Em mặc kệ gã họ Lương kia có phải Đại đội trưởng Trị an hay không, em chỉ biết là con chúng ta phải chịu uất ức, anh phải đòi lại lẽ công bằng, nếu anh không đi, em đi tìm cha em!
- Con anh sao anh lại không đau lòng?
Mặt Hứa Quốc Thụy trầm xuống nói:
- Gã Lương Thần kia hơi khó đối phó, không phải dễ dàng trừng trị. Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ xử lý. Hắn không chịu nể mặt Trưởng ban Tổ chức cán bộ này, thì đừng trách sao anh không lưu tình.
Lúc này, Lương Thần và Lan Nguyệt đã về đến nhà. Cha mẹ Lương Thần luôn luôn ngủ sớm, chắc giờ này đã đi nghỉ. Lương Thần mở tủ lạnh cầm viên đá, lấy khăn mặt gói lại đặt lên mặt Lan Nguyệt. Cô gái nằm trên giường trong phòng ngủ, nắm chặt lấy tay Lương Thần không chịu buông.
- Không có chuyện gì đâu, không phải sợ, anh ở đây canh cho em ngủ!
Lương Thần nói cho cô gái hiện đang sợ hãi hiểu, rồi ngồi ở đầu giường an ủi cô.
- Anh Tiểu Thần, ôm em ngủ đi!
Lan Nguyệt không hề ngượng ngùng, chỉ lộ rõ sự khủng hoảng. Ai cũng thấy, sự việc xảy ra đã trở thành bóng ma rất lớn khiến cô bị tổn thương. Hiện giờ cô như người trượt chân rơi xuống nước, chỉ muốn tìm được một cọng rơm để bám vào.
- Được!
Lương Thần suy nghĩ một chút rồi chậm rãi gật đầu. Hắn tắt đèn, trèo lên giường, cô gái lấy tay ôm ngang thắt lưng hắn, đem gương mặt xinh xắn vùi vào trong ngực hắn. Chỉ trong chốc lát, hắn đã nghe thấy tiếng thở sâu của cô gái. Cúi đầu nhìn khuôn mặt bình yên của cô gái, Lương Thần âm thầm thở dài một tiếng, thử chuyển động thân thể, cô gái lập tức càng ôm chặt lấy hắn.
Sau hai lần thử, Lương Thần không còn muốn thử nữa, cứ duy trì tư thế ôm như vậy, mãi cho đến khi ý thức dần biến mất, sau đó không lâu cũng rơi vào giấc mộng.
Hơn năm giờ sáng, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa cùng rời khỏi giường, đi qua phòng khách, bỗng phát hiện salon trống rỗng, hơn nữa nhìn dấu vết, thì hình như hôm qua con trai họ không ngủ ở đó. Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa nghi hoặc nhìn nhau, giày vẫn còn để ở cửa, điều này chứng tỏ con họ vẫn ở nhà, nhưng người đi đâu rồi?
Đi tìm khắp toilet, ban công đều không thấy! Cuối cùng hai người đột nhiên nghĩ ra một khả năng, trên gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó không hẹn mà cùng đi đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Lập tức, hình ảnh Lương Thần và Lan Nguyệt đang ôm nhau ngủ một cách thân mật hiện ra trong mắt hai người.
Lại nhẹ nhàng đóng cửa, quay lại phòng khách, Hàn Yến Hoa cùng chồng vỗ tay, cười nói:
- Nhìn xem, con trai chúng ta lợi hại thế nào? Chỉ có hơn mười ngày đã bắt được Tiểu Nguyệt làm tù binh, nói nó là sát thủ tình trường cũng không ngoa!
- Không hay cho lắm, hai đứa vẫn còn chưa kết hôn sao đã ngủ chung phòng?
Lương Hướng Đông có chút chần chừ.
- Ông thật là cổ hủ!
Hàn Yến Hoa trợn mắt nhìn chồng nói:
- Giờ là thời đại nào rồi? Lên xe trước rồi mua vé bổ sung sau cũng phải là chuyện gì lạ, còn chuyện này thì có gì đáng ngạc nhiên! Vừa rồi chúng ta cũng thấy đó, thằng bé và Tiểu Nguyệt đều mặc quần áo, phải nói là giữa hai đứa này căn bản không xảy ra chuyện gì! Tôi vui mừng, chẳng qua là vì nhìn thấy tình cảm có tiến triển, khoảng cách Tiểu Nguyệt trở thành con dâu tôi lại tiến gần hơn một bước!
Trong phòng ngủ, trời đã sáng rõ mà Lan Nguyệt vẫn còn ngủ, Lương Thần tỉnh lại đầu tiên. Nhìn qua di động, Lương Thần không khỏi hoảng sợ, gần sáu giờ, chắc chắn cha mẹ đã dậy, nếu phát hiện mình không ngủ ở salon thì...? Nghĩ đến đó, Lương Thần vội vàng cầm tay cô gái đang ở trên lưng mình nhẹ nhàng đặt xuống giường, nhưng khi rút tay ra thì cánh tay tê dại, nhanh chân nhẹ tay trèo xuống giường, lén lút chuồn ra khỏi phòng.