-Đúng, chính là Trưởng phòng Lương.
Hứa Phượng Anh gật đầu đáp.
-Lí lịch hắn anh có xem qua. Tháng tư năm trước hắn cũng chỉ là một tên cảnh sát nhân dân bình thường, đến bây giờ còn chưa được hai năm. Chậc chậc, Cục trưởng Công an thành phố, nhân vật số một. Nếu chỉ là một người bình thường chỉ cần suy nghĩ một chút thì thấy ngay, nếu không phải có gia thế, tài năng ít ỏi mà được đề bạt ba lần liên tiếp? Tiểu Phượng năm mười sáu tuổi đã nhập ngũ, mười lăm năm trôi qua mà chỉ lên đến chức Phó đoàn cấp trung tá mà có người còn nói thăng chức nhanh. Công bằng mà nói thì hắn làm trợ thủ cho em mới phải chứ.
Hầu Tuấn Kiệt tỏ vẻ xem thường, nói với vẻ bất bình.
-Cũng không thể nói như vậy, mặc kệ cho Lương Thần có gia thế như thế nào nhưng mấy vụ trọng án mà hắn phá được rất phức tạp. Thẳng thắn mà nói, về điểm ấy em không bằng người ta.
Hứa Phượng Anh đỡ bạn trai ngồi lên ghế sô pha, còn mình thì ngồi trên một chiếc ghế khác. Hôm nay cô gặp Cục trưởng Lương, ấn tượng của cô không đến nỗi như những lời nói ác cảm vừa rồi của Hầu Tuấn Kiệt.
Đúng như lời y nói, trong một khoảng thời gian chưa đến hai năm mà từ một viên cảnh sát nhân dân bình thường lên tới chức Cục trưởng cục Công an thành phố, nếu không có bối cảnh đặc biệt thì tuyệt đối không thể làm được chuyện đó. Việc thăng chức nhanh chóng như vậy vốn bị dân chúng và dư luận nghi ngờ, nhưng cho tới bây giờ, các phương tiện truyền thông và Đọc Truyện trở ngược lại đều ủng hộ hắn, nguyên nhân là vì sao? Nguyên nhân là ở chỗ, mỗi lần Lương Thần lên chức đều có một bản thành tích lóa mắt làm bức bình phòng khiến cho người khác căn bản không thể nào nói được gì.
Do bắt được hai gã tội phạm cấp A bị truy nã nên hắn được đề bạt lên làm Đại đội trưởng Trị an phòng Công an huyện. Do bắt được tên tội phạm trong vụ án buôn lậu ma túy, bắn chết cảnh sát mà hắn được thăng chức Đại đội trưởng hình sự cục Công an thành phố. Lại do đấu súng với bọn tội phạm ghi được công lớn nên chẳng bao lâu sau lại đến làm Trưởng phòng phòng Công an huyện Giang Vân. Tại huyện Giang Vân, hắn đã có công chỉnh đốn đội ngũ cảnh sát tại đây, tạo nên bộ mặt mới cho lực lượng cảnh sát, dẹp yên thế lực ngầm ở đây.
Lần này được điều đến Giang Nam, hắn lại không phụ sự mong đợi của mọi người, liên tiếp phá được vụ án phóng hỏa gây nên thảm án tại nhà hàng Bách Hưng, trực tiếp làm cho Bí thư thành ủy Phó Chủ tịch thành phố Vương Phục Sinh phải mất chức.
Hứa Phượng Anh vẫn rất tự hào rằng mình trải qua hơn mười năm phấn đấu, những thành tích mà cô có được không hề thua kém Lương Thần. Nhưng cô cũng không hề nghi ngờ rằng trong mắt dân chúng và giới truyền thông thì Lương Thần mới xuất sắc và ưu tú nhất.
-Tiểu Phượng, em không hỏi xem bối cảnh của Lương Thần như thế nào? Chính ủy Cổ và em cũng chưa từng nói về chuyện đó ư?
Hầu Tuấn Kiệt chớp mắt hỏi lại một câu.
-Không.
Hứa Phượng Anh lắc đầu thản nhiên nói:
-Em chỉ làm tốt việc được giao, những cái khác em không quan tâm.
Trung đoàn cảnh sát vũ trang tham gia việc hỗ trợ cho cục Công an thành phố Cẩm Bình bắt Vương Tập Sinh, con trai của Bí thư Thành ủy. Cô không chỉ nghe như vậy mà trên thực tế, khi màn đêm buông xuống, sở phái hơn hai mươi chiến sĩ cảnh sát vũ trang, cũng là cấp dưới cô trực tiếp quản lý. Cô cũng có phần tò mò nhưng không hỏi rõ ràng.
Hầu Tuấn Kiệt cũng rất hiểu tính cô nên không hỏi lại mà chỉ than thở nói:
-Tiểu Phượng, bây giờ chúng ta ở xa nhau như vậy, có muốn gặp cũng không dễ đâu. Hay là, anh chuyển đến Cẩm Bình làm nhé?
-Đừng nói ngốc như vậy, anh ở tỉnh làm là tốt rồi, đến Cẩm Bình làm gì.
Hứa Phượng Anh liếc mắt nhìn y một cái.
Hầu Tuấn Kiệt là phóng viên nhật báo của tỉnh, là phóng viên cơ quan ngôn luận Tỉnh ủy, tiền đồ phát triển và đãi ngộ đều hơn nhiều so với ở Cẩm Bình.
-Nơi đây không phải có em sao. Em ở đâu, anh ở đó.
Hầu Tuấn Kiệt nói với vẻ rất tình cảm. Đương nhiên y sẽ không đến Cẩm Bình làm việc, y cũng biết Hứa Phượng Anh sẽ không cho y tới đây. Y chỉ nói như vậy để lấy lòng cô mà thôi.
-Tỉnh và thành phố Cẩm Bình cũng không xa là mấy, chúng ta gặp nhau thì có khó gì.
Hứa Phượng Anh trên mặt có vẻ cảm động, dịu dàng nói.
-Nhớ em.
Hầu Tuấn Kiệt tiến sát lại gần cô, giơ tay ra cầm lấy tay Hứa Phượng Anh.
Hứa Phượng Anh như phản xạ có điều kiện, lập tức lùi ra phía sau, tuy rằng không rút tay khỏi tay y nhưng cô bắt đầu hơi cứng nhắc. Thấy tình cảnh như vậy, trong lòng Hầu Tuấn Kiệt không khỏi hết sức thất vọng. Dường như cái cơ thể tuyệt vời trước mặt y không bao giờ y chạm tới được nếu không dùng tới thủ đoạn. Y cũng không muốn sau khi kết hôn thì sẽ sống cả một cuộc đời khổ hạnh như vậy.
Lương Thần từ văn phòng Thành ủy đi ra cửa , khi bước xuống bậc thang, sắp bước vào xe jeep thì chợt nghe thấy tiếng nói vang lên sau lưng:
-Tiểu Lương.
Hắn quay lại thì thấy Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Khổng Ba mang theo cặp táp, vẻ mặt tươi cười đi tới.
Sau khi vụ án phóng hỏa tại nhà hàng Bách Hưng bị phá thì nguyên Bí thư Thành ủy, Phó chủ tich thành phố Vương Phục Sinh bị cách chức, một số cán bộ có liên quan cũng bị vạ lây. Chỉ có điều cây đổ bầy khỉ tan, sau khi Vương Phục Sinh bị mất chức, họ lại nhanh chóng chuyển qua tận tâm phục vụ cho vị Bí thư thành ủy mới Tống Thái Bình.
-Sếp Khổng.
Lương Thần lễ phép chào.
-Tiểu Lương, tôi chưa nói với cậu, sắp tới trung ương phái phóng viên xuống đây, cậu sắp xếp để phỏng vấn nhé.
Trưởng ban Khổng nhiệt tình đưa tay ra, miệng nói.
-Vâng.
Lương Thần bắt tay đối phương, cười đáp lại.
-Tôi vừa mới nhận được thông áo của Ban tuyên giáo tỉnh, bước đầu ấn định thời gian khoảng ngày mười lăm tháng mười một. Tiểu Lương, cậu tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút. Đây là cơ hội làm vẻ vang bộ mặt thành phố chúng ta.
Tay bộ trưởng Khổng vẫn giữ nguyên không buông ra.
-Tôi biết rồi, cám ơn sếp Khổng.
Lương Thần mỉm cười nói lời cảm ơn. Ngày mười lăm tháng mười một? Tối đó có bữa tiệc ca nhạc ở Giang Nam, hắn đã đồng ý cùng với Lan Nguyệt đi tiệc rồi. Cô bé đó rất mê Tô Mộng Nghiên, Bạch Băng, không chừng đến lúc đó còn muốn được kí tặng nữa.
Từ biệt Trưởng ban Khổng, Lương Thần lên xe trở lại cục Công an thành phố. Hắn đang ngồi hút thuốc tại phòng làm việc thì Phó cục trưởng Bao Hoa gõ cửa bước vào, gã đưa báo cáo về việc điều động phân phối cảnh lực, giữ trật tự hội trường đến trước mặt hắn.
Cẩn thận lật xem một lát, Lương Thần trả báo cáo lại cho gã. Về phương diện này cơ bản là hắn không có kinh nghiệm, tuy nhiên hắn không ngại gì mà thản nhiên cười rồi nói:
-Ông Hoa, phương án này của ông không sai chút nào, tôi hoàn toàn ủng hộ.
Hắn là người thường nhưng Bao Hoa thì khác. Sở dĩ hắn giao cho Bao Hoa việc này vì gã đã từng có kinh nghiệm.
Hôm nay là ngày mười một tháng mười một, chỉ cách ngày hắn nhận lời phỏng vấn và bữa tiệc tối có bốn ngày nữa thôi. Nhưng với hắn thì căn bản là hắn muốn rõ ràng với tên đầu đảng mới của tổ chức Medusa, người phụ nữ tên là Chris ấy. Rốt cục ba trăm triệu có đưa hay là không đưa cho ả ta đây.
Lương Thần không hề để ý đến cuộc phỏng vấn của đài truyền hình trung ương CCTV. Nhưng trái lại, Ban Tuyên giáo Trung ương, bộ Công an thì rất coi trọng cuộc phỏng vấn của CCTV lần này. Phó bộ trưởng bộ Công an Chu Xuyên Bình từng nói với giọng hài hước:
-Trên chiến tuyến của công an chúng ta, cho tới bây giờ thì không thiếu những nhân vật anh hùng. Nhưng người có lai lịch thần kì như đồng chí Lương Thần thì hoàn toàn phù hợp với quảng đại quần chúng nhân dân. Cho đến nay thì mới chỉ có một người như vậy.
Theo quá trình công tác của Lương Thần thì cuộc phỏng vấn sẽ bắt đầu từ tỉnh Liêu Đông, xã Hòa Bình nơi làm việc đầu tiên của Lương Thần rồi đến phòng Công an huyện Tây Phong, đến cục Công an thành phố Liêu Dương, đến phòng Công an huyện Giang Vân, Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân huyện. Cha mẹ Lương Thần, đồng nghiệp, thầy cô, lãnh đạo đều được sắp xếp để phóng viên CCTV phỏng vấn.
Để tạo thế với đài truyền hình CCTV, Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh Liêu Đông Lộ Ngọc Tuyền trong hội nghị thường vụ cùng tháng đã tỏ vẻ rất tiếc hận vì đã để tuột mất Lương Thần, kết quả là bị Giang Nam cướp mất.
Đêm ngày mười một, Lương Thần và Lan Kiếm cuối cùng đã liên hệ được với nhau. Qua điện thoại, Lương Thần biết được Lan Kiếm, Nghiêm Phong, Hà Binh đã đến New York và cũng đã gặp Tây Á. Họ bàn bạc suốt chuẩn bị cho việc đánh vào đầu não của tổ chức Medusa ở New York, nghĩ cách cứu Tề Vũ Nhu.
-Chú Lan, chi bằng cháu trả trước ba trăm triệu, nếu thật sự Chris như lời nói chịu thả người thì thôi…
Trong lòng Lương Thần sự kiên định bị lung lay. Thật sự thì sự an nguy của ba chú, Tề Vũ Nhu và Helen so với ba trăm triệu thì hắn không ngại ngần gì việc bỏ ra ba trăm triệu. Dù sao tiền cũng chỉ là giấy, còn nếu như có ai có mệnh hệ gì thì thực là đau lòng.
-Tiểu Thần, có phải là cậu không tin bọn tôi không? Hết đêm nay cậu sẽ biết ngay, như thế nào gọi là gừng càng già càng cay.
Lan Kiếm phá lệ mở miệng nói đùa một câu rồi nói tiếp:
-Không nói nữa, bọn tôi đã có cách.
Gác máy, Lương Thần khẽ thở dài. Hắn hiểu mấy chú đó nghĩ gì. Lần trước hắn đã trả ba trăm triệu, nhất định lần này chú Lan và chú Phong không thể để cho hắn gặp tổn thất như vậy.
Suốt cả đêm, Lương Thần gần như không ngủ. Rạng sáng ngày hôm sau, vào lúc khoảng hai giờ sáng, tiếng chuông điện thoại réo bên tai liên hồi khiến hắn ngồi bật dậy nhanh như tia chớp, cầm lấy điện thoại đặt lên tai. Sau mấy giây nghe điện thoại, hắn như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Nghe xong, hắn ném điện thoại sang một bên nằm vật xuống giường. Diệp Tử Thanh nằm ngủ cạnh hắn lặng lẽ nheo đôi mắt lại. Cô đặt chân mình lên bụng hắn như muốn trả thù.
Có lẽ gặp chuyện vui vẻ nên mặc dù gần như cả nửa đêm không ngủ nhưng sáng sớm hôm sau tinh thần Lương Thần vẫn hết sức minh mẫn. Ăn sáng xong, hắn hôn Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh mỗi người một cái rồi mang cặp táp rời khỏi nhà.
-Tiểu Thần xem ra đang rất vui vẻ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Vương Phỉ Hạm làm như vô tình nói một câu.
-Tối hôm qua nghe nói Vũ Nhu và cô gái ngoại quốc đã thoát hiểm, đương nhiên anh ấy vui mừng rồi.
Diệp Tử Thanh khẽ hừ một tiếng đáp lại.
-Đó đúng là tin vui.
Diệp Thanh Oánh khẽ mỉm cười, nói:
-Quả thật rất phấn khởi.
Vương Phỉ Hạm cũng thoải mái gật đầu:
-Đỡ mất ba trăm triệu, mẹ cũng phấn khởi.
Lương Thần vào thang máy đi xuống lầu, vừa mới ra tới cửa, hắn đột nhiên phát hiện thấy hai chiếc xe Audi màu đen đang tiến tới, chậm rãi dừng lại ở cửa.
Hai người đàn ông mặc bộ tây phục bước ra, sau đó mở cánh cửa phía sau xe.
Lương Thần giật mình, phái đoàn này nếu không phải là lãnh đạo cao cấp thì cũng là đại gia.