Nguồn truyện: Truyện FULL
Cẩm Bình một ngày tháng 11, ánh nắng vẫn tươi sáng như cũ, chỉ có điều mọi người đi làm đều cảm nhận được hơi thở mùa thu từ làn gió bấc mang theo hơi lạnh.
Cổng chính thành ủy Thành phố Cẩm Bình, một chiếc Toyota màu trắng chậm rãi tiến vào. Bảo vệ đứng gác nhìn chiếc xe Toyota cũ với ánh mắt khác thường, y nhận ra được, đây là chiếc xe của vị Cục trưởng Công an trẻ tuổi kia. Trước cổng lớn của Văn phòng Thành ủy, một người thanh niên trẻ tuổi mặc trang phục cảnh sát màu lam xuống xe, cất bước lên bậc thang, đi vào trong tòa nhà.
Đi vào thang máy, nhấn số, cánh cửa kim loại chậm rãi khép lại. Trong phút chốc, hắn chợt thấy mấy cô gái đang vội vàng chạy tới, giơ tay ấn nút mở, cửa thang máy lại lần nữa mở ra, ba cô gái mang theo làn gió thơm mát chạy vội vào.
- Cảm ơn anh, sếp Lương!
Thấy rõ chàng trai trong thang máy, ba cô gái mặc váy công sở không hẹn mà cùng đỏ mặt cảm ơn.
- Không cần khách khí! Lương Thần mỉm cười đáp lại nói. Ba cô gái này không phải là xinh đẹp nhưng cũng trẻ trung dễ thương, hẳn đều là nhân viên công vụ vừa mới tham gia công tác không lâu.
Sự thật không khác suy đoán của Lương Thần là bao. Ba cô gái này quả đúng là vừa tham gia thi tuyển cuộc thi nhân viên công vụ năm nay và trúng tuyển, vừa mới đi làm được hai tháng. Tuy rằng tham gia công tác không lâu nhưng bởi vì đều làm việc ở các phòng ban quan trọng, cho nên đối với các tin tức bát quái xung quanh Thành ủy, cả ba cô đều rất tinh thông. Tuy rằng là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, nhưng đối với vị Cục trưởng Công an trẻ tuổi nổi tiếng gần như khắp Cẩm Bình này, các cô cũng đã sớm biết rõ tới mức không thể rõ hơn nữa.
Cùng với tiếng cửa thang máy mở ra, bóng dáng người thanh niên trẻ tuổi đi ra khỏi thang máy rồi biến mất khỏi tầm mắt, ba cô gái mới thở dài một hơi rồi nhìn nhau, không khỏi đồng thời cười ra thành tiếng. Các cô cũng không hiểu tại sao, vừa rồi quả thật hồi hộp muốn chết, gần như cả hai tay cũng không biết để chỗ nào mới phải!
Trong phòng làm việc của Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, Khâu Lĩnh Mai rót cho người thanh niên chén nước, hỏi giọng ôn hòa:
- Tiểu Lương, cơ thể bình phục đến đâu rồi?
- Không có gì đáng ngại! Rất cảm ơn Bí thư Khâu đã quan tâm!
Lương Thần tiếp nhận chén nước, mỉm cười hồi đáp. Hắn bị thương vốn không nặng lắm, khả năng hồi phục của cơ thể lại mạnh mẽ, tĩnh dưỡng ở bệnh viện gần hai tháng, về cơ bản là đã khỏi hẳn. Chỉ có điều chỗ bị súng bắn vẫn còn hơi đau nhức, không thể dùng lực quá mức.
- Em cậu thì sao?
Khâu Lĩnh Mai lại hỏi . Hai tháng nay, bà đến bệnh viện thăm Lương Thần nhiều lần, đối với tình trạng của Lương Thần thì bà biết rõ. Bà cũng biết so sánh hơn kém thì em Lương Thần bị súng bắn trọng thương nặng hơn.
- Tiểu Nguyệt bây giờ cũng đã có thể đi lại, tuy nhiên nếu muốn hoàn toàn bình phục, ít nhất phải cần 1 - 2 tháng nữa!
Trong cái rủi có cái may, hung thủ sử dụng súng lục nhái 54, lực sát thương kém xa so với súng thật, nếu không Lan Nguyệt thật lành ít dữ nhiều. Mặc dù Lan Nguyệt đang dần dần hồi phục, nhưng hiện tại Lương Thần nghĩ tới là trong lòng lại có phần lo lắng.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!
Khâu Lĩnh Mai gật gật đầu cười nói:
- Còn nữa, nghe nói vợ cậu sắp sinh? Chúc mừng nhé, sắp trở thành bố rồi!
- Ngày sinh dự định là tháng sau!
Trên mặt Lương Thần lộ ra vẻ tươi cười từ đáy lòng. Thanh Oánh có mang bé gái, sau khi hắn bị thương nằm viện, Thanh Oánh và Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm vẫn ở lại Cẩm Bình chăm sóc hắn và Tiểu Nguyệt.
- Chúc mừng Tiểu Lương, sắp trở thành bố rồi!
Khâu Lĩnh Mai tự đáy lòng mà cười nói:
- Khi nào mở tiệc rượu đầy tháng nhất định phải báo cho tôi biết đấy!
- Nhất định rồi!
Trong mắt Lương Thần hiện lên một tia phức tạp. Hắn cũng không phải lần đầu làm bố, ở tại Liêu Dương xa xôi kia còn có đứa con trai của hắn. Mấy hôm trước cha nuôi vẫn còn gọi điện thoại, sau khi hỏi thăm tình hình vết thương của hắn thì vui vẻ hớn hở mà nói với hắn thằng cu kia thông minh ra sao, bi bô gọi mẹ, tập đi thế nào… Không nói tới việc hiện tại được điều đến Cẩm Bình, kể cả trước đây khi vẫn làm việc ở Giang Vân, thời gian hắn về Liêu Dương thăm hỏi Trương Ngữ Giai và đứa con trai cũng rất ít. Trong đáy lòng hắn chôn giấu một cảm giác vô cùng áy náy.
- Lần này gọi cậu đến đây, chủ yếu là có việc cần cậu phải có sự chuẩn bị trước!
Sau khi tán gẫu chuyện gia đình, Bí thư Khâu mới đi vào chủ đề chính:
- Phó Trưởng Ban tuyên giáo Tỉnh Tô đã gọi điện thoại tới. Theo như Phó trưởng ban Tô tiết lộ, theo nguyện vọng mãnh liệt của phần đông giới truyền thông, Ban tuyên giáo Trung ương, Bộ Công an đã đồng ý thu xếp chu đáo từ tỉnh và thành phố, sắp tới tổ chức một buổi phỏng vấn riêng đặc biệt cho cậu.
- Không làm có được không?
Nghe thấy hai chữ "phỏng vấn", Lương Thần liền cảm thấy trán mình đau âm ỉ.
Không phải hắn khác người, mà hắn không có tí hứng thú nào với tiết mục làm trò kiểu này. Hắn bây giờ hào quang vinh dự bao phủ trên người đã quá nhiều rồi. Nhiều quá hóa dở, hắn không muốn để thanh danh và vinh dự ngày càng nhiều trở thành một loại áp lực lên tinh thần và sức lực của mình nữa.
- Này, không có chỗ mà thương lượng mặc cả đâu!
Bí thư Khâu lấy giọng điệu hài hước nói:
- Tôi biết, Cục trưởng Lương danh tiếng lẫy lừng, oai danh lan xa, cơ bản không cần dựa vào tiết mục phỏng vấn như vậy để dệt hoa trên gấm. Nhưng cậu không cần, thành phố cần, tỉnh cần! Cho nên, tỉnh ngộ đi Tiểu Lương, đây là cái giá phải trả của nhân vật kiểu mẫu điển hình!
- Bà mà cũng nói như vậy thì tôi cũng chẳng có gì hay hơn để nói, mọi việc xin tuân theo sắp xếp của tổ chức và lãnh đạo!
Lương Thần không chút để ý trả lời.
- Lần nào mở miệng cũng đều nói "tuân theo sắp xếp của tổ chức và lãnh đạo"!
Bí thư Khâu cười như không mà liếc mắt nhìn cậu thanh niên trẻ một cái:
- Nhưng trên thực tế, lần nào cũng đều làm theo ý mình, xưa nay chưa hề xem tổ chức và lãnh đạo là cái gì trong mắt!
- Bí thư Khâu, tội danh vô tổ chức, vô lãnh đạo này tôi đảm đương không nổi đâu!
Lương Thần vội vàng khoát tay nói:
- Sắp xếp tôi đi ra ngoài làm báo cáo tôi liền đi ra ngoài làm báo cáo, sắp xếp tôi làm Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thì tôi làm Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật. Bây giờ bảo tôi làm Cục trưởng Công an, tôi cũng tuân thủ vô điều kiện mà!
- Nói như vậy là tôi xử oan cậu rồi!
Bí thư Khâu cười cười, sau đó lại nói:
- Tiểu Lương, nói thật lòng, cậu mong muốn ở lại Cẩm Bình hay là mong muốn quay về Liêu Đông?
Những lời này của Khâu Lĩnh Mai đúng là hỏi với tình cảm. Lúc Lương Thần bị thương nhập viện, trong khoảng thời gian này án phóng hỏa phong ba dần dần bình ổn, việc Lương Thần đi hay ở, phía tỉnh và Liêu Đông gần như là tranh giành sứt đầu mẻ trán! Sau đó nghe nói bộ trưởng Đổng của Bộ Công an tự mình từ thủ đô tới hòa giải. Trải qua đàm phán cuối cùng mới khiến phía Liêu Đông nhượng bộ, để Lương Thần nhậm chức Cục trưởng Công an Thành phố Cẩm Bình, trên thực tế cũng là nhờ Bộ trưởng Đổng giải quyết dứt khoát!
- Đều giống nhau cả!
Lương Thần trên mặt hiếm có mà lộ ra chút mơ hồ, công tác ở đâu với hắn mà nói có lẽ quả thật không có gì khác nhau. Sở dĩ chấp nhận mặc trang phục cảnh sát này, cũng đồng nghĩa với việc bước ra khỏi giấc mộng thơ ấu. Về phương diện khác, hắn cho rằng chỉ có nghiệp vụ hình sự mới có khả năng khiến năng lực đặc biệt của hắn phát huy hết toàn bộ uy lực và hiệu quả.
Không biết là có phải ảo giác hay không, Khâu Lĩnh Mai phát hiện người thanh niên trẻ tuổi ngồi ở trước mặt bà, so với thời điểm trước dường như hơi thiếu một chút góc cạnh, hơi có phần hướng nội sâu lắng, thâm trầm hơn. "Kinh nghiệm khiến người ta trưởng thành, trải qua quan trường tẩy luyện, đến hòn đá cứng rắn cũng sẽ mất đi góc cạnh vốn có, dần dần trở nên trơn tru". Có lẽ đối với Lương Thần mà nói thì đây là một chuyện tốt, trong suy nghĩ có sự trưởng thành và tiến bộ, nhưng Khâu Lĩnh Mai lại mơ hồ cảm thấy, thằng nhóc ngang ngược dám nói dám làm theo ý mình, có dũng khí hiên ngang kia, dường như có phần đáng yêu hơn!
Trong phòng làm việc của Chủ tịch thành phố, Trương Bỉnh Lâm ngồi trên sô pha, trên mặt lộ vẻ thân thiết điềm đạm tươi cười, niềm nở trò chuyện với một người thanh niên trẻ tuổi.
- Duệ Lâm này, tôi biết cậu rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực quy hoạch đô thị, công bố công tác xây dựng khu đô thị quả thật phải làm không sai. Hiện giờ thành phố đem trọng trách này giao cho cậu, tôi rất yên tâm!
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố đã tín nhiệm, tôi sẽ đem hết khả năng, làm tốt công tác xây dựng đô thị!
Trâu Duệ Lâm tràn đầy tự tin trả lời. Trước khi đến nhậm chức ở Cẩm Bình, y đã hỏi thăm vô cùng tỉ mỉ chi tiết về giới quan lại ở Cẩm Bình. Vương Phục Sinh, Trương Hổ thất thế, kết cấu cũ bị phá vỡ, Cẩm Bình hiện tại đang ở trong thời kỳ nảy sinh cuộc đua tranh giữa các thế lực mới. Y biết Trương Bỉnh Lâm lôi kéo y, mà y cũng không ngại bày tỏ khuynh hướng dựa dẫm một chút. Trên thực tế, y cũng nhớ kỹ lời dặn dò của một vị bề trên:
- Không biểu lộ thái độ, không xếp hàng, mượn thủy đi thuyền, mọi bề thuận lợi!
Mới đây Hội nghị thường vụ Thành ủy phân công lãnh đạo, y được phân công quản lý việc phát triển Cẩm Bình, về các mặt như tài chính, ngân hàng, xây dựng đô thị, xây dựng khu phát triển và các công việc khác. Những cái khác không nói, công tác xây dựng đô thị kia vốn là sở trường của y. Y nhớ rõ ràng, khi được giao chức Chủ tịch quận, y từng thỉnh giáo bề trên trong nhà, làm như thế nào để có thể mau chóng mà vực dậy kinh tế, đạt được chiến tích. Bề trên trả lời y:
- Cháu đoán đi!
Y tỏ vẻ đoán không ra đến hỏi lại, bề trên lại nói:
- Cháu đoán lại đi!
Y suy nghĩ khổ sở, cuối cùng vẫn đoán không ra, đành phải mặt đỏ tía tai mà tới báo cáo sự thật nhưng bề trên chỉ cười mà lắc đầu, chỉ vào nhà rồi lại nói câu:
- Cháu cố mà đoán đi!
Y lập tức hiểu ra, hoá ra bề trên nói chính là "Mở ra" chứ không phải "Đoán"! Ngay sau đó dựa vào chữ "Mở ra" này, hàng loạt các khu sinh thái, phố buôn bán, các tòa nhà chọc trời lần lượt mọc lên ở Tuyên Trạch. Dựa vào việc đoán chữ "Mở ra" này, Tuyên Trạch trong tổng kết mục tiêu kinh tế của toàn tỉnh đã đứng top đầu, chỉ sau thành phố Nghi Thành. Đây coi như là một điểm sáng hay có thể nói là một thành tích sáng chói trong cuộc đời chính trị của y.
Trên mặt Trương Bỉnh Lâm vui mừng hớn hở, nói chuyện với cậu Phó chủ tịch thành phố mới nhậm chức này thật vui. Hai người Vương Phục Sinh, Trương Hổ thất thế, không thể nghi ngờ gì, ông ta là một trong số những người được lợi. Tuy rằng Bí thư thành ủy mới nhậm chức Tống Thái Bình cũng không phải loại người dễ đối phó, nhưng so với hồi mới lên thì lời nói của ông ta cũng uy quyền hơn vài lần.
Nói cho cùng, ông ta chính là mượn lực gió đông của Lương Thần.
Trò chuyện hồi lâu, Trâu Duệ Lâm đứng dậy cáo từ, y muốn bắt kịp trước giữa trưa, đi tới thị sát khu phát triển Vạn Hưng. Trương Bỉnh Lâm đích thân tiễn đối phương ra đến tận cửa. Sau khi quay lại văn phòng của mình, trầm ngâm một lát, lấy di động ra bấm số gọi điện thoại cho con dâu Lăng Tư Vũ:
- Tư Vũ à, con gọi điện thoại liên lạc với Tiểu Lương xem, hỏi nó có thời gian rảnh đến nhà mình ăn một bữa cơm không?
Trâu Duệ Lâm cùng thư ký tháp tùng bước vào thang máy xuống lầu, ở ngay đại sảnh, tình cờ lại đúng lúc một thanh niên trẻ từ trong một thang máy khác đi tới chào:
- Chủ tịch thành phố Bộ, chào anh!
Sau khi hơi do dự, Lương Thần đánh tiếng bắt chuyện trước. Trong Hội nghị Ủy ban nhân dân thành phố ngày hôm kia, hắn có ấn tượng rất sâu sắc với vị Phó chủ tịch thành phố đang rất nổi danh trên mạng này. Một bộ mặt thư sinh trắng trẻo, đeo kính cận thông thường, một bộ dạng rất là khiêm tốn.
- Ồ, Cục trưởng Lương!
Trâu Duệ Lâm cũng nhận ra đối phương, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười có phần máy móc, sau đó vươn tay ra.
Hai tay cùng bắt, hai người thanh niên tuổi không chênh nhau là mấy chỉ nói 2 câu như vậy rồi lần lượt ra khỏi tòa cao ốc Văn phòng Thành ủy. Ngồi trong xe, Bộ Duệ Lâm xuyên thấu qua cửa kính xe, nhìn vị Cục trưởng Công an trẻ tuổi ngồi trên chiếc Toyota, trong đầu không khỏi hiện lên lời dặn của bề trên:
- Cậu Lương Thần này, nếu cháu không định kết giao thì tốt nhất đừng có mà làm phiền hắn!