---------- nội dung chương -----------
Pháp luật là công chính, đây là tư tưởng và niềm tin nhân sinh quan của Lương Thần hơn hai mươi năm nay. Chính vì có người nói như vậy, "Pháp luật là công chính" nên đã khơi dậy một tư tưởng bất di bất dịch, một niềm tin thần thánh không chịu ảnh hưởng bởi ý chí giai cấp. Trong mấy ngàn năm lịch sử của đất nước Trung Hoa, cũng đã từng xuất hiện quan niệm "Vương tử phạm pháp cũng xử như dân thường"
Sau này, "Pháp luật là công chính" dường như biến thành một loại khẩu hiệu, một loại khẩu hiệu dối mình dối người để thuyết phục mình tin tưởng vào tính công minh của pháp luật. Trong một vụ án hình sự hay dân sự tương tự nhau, đối với nhóm cán bộ cấp cao, người giàu có và nhóm người thường đều có kết quả khác biệt nhau. Chính điều này đã là một dấu vết sỉ nhục, một đòn giáng mạnh vào tính công chính của pháp luật.
Mà cuối cùng, càng ngày càng nhiều người tin rằng trong mười hay hai mươi năm kế tiếp, những lời như "'Pháp luật là công chính" dần sẽ biến thành một truyền thuyết, một thần thoại, một nguyện vọng tốt đẹp không thể thực hiện được.
Đối với tính công chính của pháp luật giờ đây chỉ toàn hoài nghi và thất vọng, ngày càng nhiều người dân bất mãn và phẫn nộ. Thời đại tin tức Đọc Truyện đã đến, cung cấp cho con người một nơi có thể thoải mái giải phóng cảm xúc phẫn nộ của mình. Trên Đọc Truyện, người ta có thể nói hết những ý nguyện và cảm xúc thật của cá nhân mình, có thể lên án những bất công của xã hội hoặc là tức giận với những ung nhọt của đất nước. Thông qua Đọc Truyện, cư dân mạng có thể dùng sức mạnh dư luận để gìn giữ công lý và chính nghĩa mà họ theo đuổi.
Là một người cảnh sát, đối với người bị hại hoặc gia đình của người bị hại, câu nói cửa miệng của Lương Thần thường là: "Xin các vị hãy tin tưởng vào pháp luật". Nhưng câu này đối với những đặc quyền giai cấp hiện nay thì có vẻ như chẳng có tác dụng gì.
Ở thời điểm Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai tìm hắn nói chuyện, Lương Thần đã biết rằng, bây giờ chỉ dựa vào thực lực của bản thân mà đối đầu với Vương Phục Sinh, Trương Hổ thì chắc chắn sẽ không có phần thắng. Vụ án phóng hỏa một năm trước sẽ chẳng đi đến đâu. Vì thế hắn lựa chọn kiếm nét bút nghiêng, quyết ý kéo đám người Vương Phục Sinh và Trương Hổ vào "Đại dương mênh mông của chiến tranh nhân dân".
Làm pháp luật cần dư luận thúc đẩy, như vậy mới có thể tìm được chính nghĩa và công bằng cho quần chúng yếu thế. Điều này ngay cả bản thân nó cũng là một nỗi bi ai của pháp luật quốc gia.
Trong văn phòng Bí thư thành ủy, Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh sắc mặt âm trầm ngồi trong chiếc ghế bành. Màn hình máy tính trên bàn làm việc đang hiện lên những dòng bình luận căm phẫn đối với vụ án đang được lưu truyền nhanh chóng trên Đọc Truyện. Hàng tiêu đề viết bằng chữ Khải uốn lượn không ngừng kích thích thần kinh thị giác của ông ta.
Từ lúc phát hiện ra đoạn video đang được lưu truyền trên mạng tin tức Cẩm Bình, ông ta đã lệnh cho Cục công an kiểm tra các trang tin tức khác, trong thời gian ngắn nhất xóa sạch các đoạn video cùng những lời bình luận có liên quan. Nhưng ông ta rất nhanh chóng phát hiện ra, loại thủ đoạn can thiệp này không thể ngăn cản sự lan truyền của đoạn video đó. Cái đoạn video mang tên "Hung phạm trong vụ đại án phóng hỏa" giống như một mồi lửa, chỉ từ một mồi lửa nhỏ nhanh chóng bốc lên thành một đám cháy lớn, đánh trực diện vào mặt ông ta.
Việc đoạn video được đưa lên mạng không phải là một loại ngẫu nhiên. Rõ ràng là đã được một người nào đó bày ra. Mà không thể nghi ngờ, trong đó Lương Thần là hiềm nghi lớn nhất.
Rất nhanh, Lương Thần liền nhận được điện thoại của Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai. Đối với việc này, hắn rất cẩn thận trả lời:
- Lúc trước để tránh cho việc video bị sự cố làm mất đi, toàn bộ Chi đội hình sự, kể cả các thành viên trong bộ máy Đảng ủy đều có sao lưu lại đoạn video này. Tôi sẽ gọi điện ngay cho Phó cục trưởng Bao, nói ông ta lập tức điều tra việc này.
Chàng trai ương bướng này, không đạt được mục đích là không thể bỏ qua sao? Nữ Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật lắc lắc đầu. Bà rất kinh ngạc vì sự cố chấp của Lương Thần, nhưng đồng thời, bà không thể không thừa nhận, lợi dụng hiệu ứng dư luận chính là phương thức duy nhất hữu hiệu hiện nay để đánh trực diện Vương Phục Sinh và Trương Hổ. Chỉ là nếu cứ như vậy thì mâu thuẫn giữa Lương Thần và Vương Phục Sinh tất sẽ trở nên gắt gao không thể cứu vãn. Nếu Vương Phục Sinh không vì chuyện này mà bị rớt đài thì khẳng định những ngày trong tương lai của Lương Thần sẽ rất khó sống.
Trên diễn đàn của một trang web nổi tiếng, những lời bình luận ngập tràn.
"Yêu cầu đưa hung thủ giết người ra công lý"
"Bắt toàn bộ lại rồi cho một phát súng. Ủng hộ!"
"Xin hỏi Cục công an thành phố Cẩm Bình ăn phân à? Chứng cứ rõ ràng như vậy, sao còn chưa bắt người bị tình nghi về xử lý?"
"Đừng có ngốc thế. Không biết đạo lý "Quan lại bao che cho nhau" sao? Đó là con của Bí thư thành ủy, con của Phó chủ tịch thành phố, Cục trưởng cục công an có mà dám bắt cái rắm".
"Tôi chỉ nói một câu: Xã hội này không thể cứu vãn được nữa".
Tuy không nói rõ ràng, nhưng mọi người đều có thể đoán được. Căng thiếu gia = Vương Căng, con trai của Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh, hiện là cổ đông lớn nhất của Bách Hưng Lâu. Hào thiếu gia = Trương Hào, con trai của Phó chủ tịch thường trực thành phố Cẩm Bình Trương Hổ, cũng đang là cổ đông của Bách Hưng Lâu. Tuấn thiếu gia = Hà Tuấn, con trai chủ tịch công ty TNHH bất động sản Hoa Hằng. Thân phận những người này đều đã được kiểm chứng qua các tin tức từ trước đến nay.
" Tôi rất không hiểu, tại sao đã có chứng cớ rõ ràng như vậy mà Cục công an thành phố Cẩm Bình còn không bắt tay vào. Chẳng lẽ do bối cảnh gia đình của mấy kẻ khả nghi phạm tội sao? Luôn mồm nói "Pháp luật công chính", chẳng lẽ pháp luật chỉ là để áp dụng cho lũ dân đen chúng ta sao?"
"Người cung cấp chứng cớ là Lý Bình lúc trước thì bị bắt cóc, sau thì bị giết hại trong bệnh viện, cái xã hội này hắc ám đến mức này rồi sao. Dân chúng biết dựa vào cái gì đây? Dựa vào lũ chó săn luôn phủ phục trước mặt quan lớn sao? "
"Nghe nói hai tên đại thiếu gia kia đã được thả rồi"
"Cục trưởng Cục công an thành phố Cẩm Bình là ai, tôi thử tìm xem thế nào rồi chửi vào mặt cho".
"Đã sớm tìm hiểu rồi. Mọi người xem đây, cũng là người có hậu thuẫn lớn đấy: Lương Thần, nam, hai mươi lăm tuổi, quê quán thành phố Long Nguyên tỉnh Liêu Đông. Từng là cảnh sát nhân dân xã Hòa Bình huyện Tây Phong thành phố Long Nguyên, Đại đội trưởng trị an huyện Tây Phong, Đại đội trưởng chi đội hình sự một thành phố Liêu Dương, Trưởng phòng công an, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện Giang Vân thành phố Liêu Dương. Tháng 8 năm nay được điều đến là Phó cục trưởng thường trực cục công an thành phố Cẩm Bình.
"Hai mươi lăm tuổi đã là Phó cục trưởng, thật là hoành tráng. Cả nhà đoán đi lên bằng cách nào?"
"Còn phải hỏi sao, cứ nhìn tốc độ thăng chức là biết. Từ một cảnh sát nhân dân bình thường lên Phó phòng, không đầy nửa năm lại từ Phó phòng lên Trưởng phòng, sau đó là Trưởng phòng công an huyện. Rồi không quá nửa năm được đề bạt là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện.
"Tiếp qua vài năm e rằng lại là một đỉnh cao uy phòng hơn..."
"Tìm hiểu cho kỹ rồi hãy cắn càn. Lương Thần là dựa vào bản lĩnh thực sự đi lên, không biết thì đừng có nhe răng".
"Không tin đi tìm trên mạng mà xem, chỉ cần biết chữ là đều có thể xem được". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Đừng ầm ĩ, tôi vừa rồi có tìm qua rồi, có chỗ này nói khá tỉ mỉ, cả nhà xem nhé: Lương Thần, nam, hai mươi lăm tuổi, đương nhiệm Phó cục trưởng công an thành phố Cẩm Bình tỉnh Giang Nam. Năm 2007, vượt qua kỳ thi nhân viên công vụ của thành phố Long Nguyên tỉnh Liêu Đông, trở thành một cảnh sát nhân dân bình thường. Tháng 2 năm 2010, tự tay bắt được hai gã tội phạm nên được phá cách đề bạt lên Đại đội trưởng trị an Phòng công an huyện. Tháng 4 cùng năm, phá án và bắt giam hung phạm đặc biệt sát hại cảnh sát, giết chết một gã hung phạm, đánh cho bị thương một gã. Tháng 5 cùng năm, tham gia tổ chuyên án phá vụ đại án buôn bán thuốc phiện của thành phố Liêu Dương, là công thần số một trong vụ án buôn bán ma túy lớn nhất từ trước tới nay của Tỉnh. Tháng 7 cùng năm, được đề bạt lên làm Đại đội trưởng đại đội hình sự một Cục công an thành phố Liêu Dương. Tháng 10 cùng năm, trong quá trình phá án, để bảo vệ con tin nên đã anh dũng bị thương. Tháng 11 cùng năm, trong vụ án cướp ngân hàng ở khu trung tâm thương mại, đã một mình giết chết 5 tên thổ phỉ. Cuối năm đó, nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp, được điều đến làm Trưởng phòng công an huyện Giang Vân. Vừa mới nhậm chức đã chỉnh đốn kỷ cương, quét sạch các băng nhóm xã hội đen tại địa phương. Tháng 8 năm nay, được điều đến làm Phó cục trưởng Cục công an thành phố Cẩm bình. Ngày 10 tháng này đã phá được vụ thảm án diệt môn 720. Tổng cộng 5 lần được vinh danh chiến công hạng nhất, một lần hạng nhì, một lần hạng ba, là một trong mười đại cảnh sát ưu tú tỉnh Liêu Đông".
"Á, á. Tôi xin thu lại lời mắng chửi vừa rồi. Tôi xin lỗi!"
"Nhìn bản sơ yếu lý lịch này, tôi chỉ có thể nói một từ "Ngưỡng mộ". Thế này mới là hoành tráng chứ".
"Nói nhỏ một câu, chỉ bằng cái sơ yếu lý lịch này thì làm Cục trưởng cục công an thành phố cũng không có gì quá đáng".
"Các huynh đệ, tôi đã tìm ra một đoạn video về sự kiện Phó cục trưởng Lương đấu súng với năm tên cướp kia. Xem ở phía dưới ấy, bảo đảm hàng thật!".
"A, tôi nhớ rồi. Không phải năm ngoái trên mạng đã lưu truyền đoạn video có tên "Đội trưởng Lương mặc thường phục, dũng mãnh phi thường" sao? Ha, hóa ra đã thăng quan thành Phó cục trưởng Lương rồi".
"Phá nhiều vụ án như vậy có ích lợi gì? Còn không phải là tay sai của bọn cẩu quan sao? Cứ hô hào đi, sao tên họ Lương kia lại phải lăn đến Giang Nam chúng ta?"
"Ha, LS là cái đồ khốn kiếp. Biết Phó cục trưởng Lương vì sao bị điều đến Giang Nam không ? Còn không phải bởi vì công an Giang Nam chúng mày toàn lũ vô dụng, một đống vụ án chẳng phá được, khiến cho Sếp Lương phải đến cứu hỏa sao ? Chó chết cắn càn. Có giỏi thì đến Liêu Đông đi, xem ông mày cho mày vài cái tát như thế nào.
"Vừa mới xem đoạn video giết 5 tên cướp. Chỉ có một chữ thôi: Đẹp trai quá!".
"Thôi, cả nhà lạc đề rồi, quan tâm đến vụ án phóng hỏ đi. Cả nhà đoán cuối cùng kết quả sẽ thế nào?"
"Hai tên đại thiếu gia kia mà không bị bắt cũng không bị xử lý thì lẽ trời không dung"
"Cả nhà phải bình tĩnh, không để người khác lợi dụng. Sự thật chắc cũng không đen tối như mọi người tưởng tượng đâu".
Tề Vũ Nhu và Helen ngồi ở trước màn hình Notebook, nhìn những dòng bình luận dài đến mấy chục trang, quay sang nhìn nhau cười một cái. Đây chính là nhiệm vụ mà người đàn ông đã giao cho các cô. Hiện tại thoạt nhìn thì các cô xem như đã hoàn thành một cách mỹ mãn.
Ngay lúc này, Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh nhận được điện thoại của Bí thư tỉnh ủy Hồ. Phó chủ tịch thành phố Trương Hổ đang ở nhà Vương Phục Sinh, tuy rằng không nghe được âm thanh trong di động, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Vương Phục Sinh chợt trở nên tái nhợt.
Sau một lúc lâu, Vương Phục Sinh ngắt điện thoại, quay đầu lại, hướng về phía Trương Hổ thâm trầm nói:
- Lão Hổ, nếu nói trên thuyền này phải giảm bớt tải trọng, ông cảm thấy ném ai xuống là thích hợp hơn cả?
Trái tim Trương Hổ liền co rút kịch liệt.