Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Thế lực đứng đằng sau Bách Hưng Lâu, hẳn tất cả mọi người đều đã biết. Lai lịch của Hào thiếu gia, Tuấn thiếu gia, cùng với vị Căng thiếu gia kia cũng không cần tôi phải nói thêm nữa. Tôi biết rằng nói ra chỉ khiến cho mọi người càng khó quyết định hơn. Nhưng tôi phải nói một câu, trong vụ án phóng hỏa một năm trước, có chín người vô tội đã chết trong biển lửa, mười một người bị thương đến cấp năm hoặc bị tàn tật vĩnh viễn. Mà ngay tối hôm qua, một đương sự đã từng cung cấp chứng cứ cho cơ quan công an tên Lý Bình cũng đã bị giết hại trong phòng bệnh của bệnh viện.
- Không có luật pháp, chúng ta còn có công lý, không có công lý, chúng ta còn có lương tâm. Nếu như ngay cả lương tâm cũng không có, vậy thì tôi nghĩ, chúng ta cũng đã đánh mất ý nghĩa của bộ cảnh phục trên người. Trong cuộc họp này, tôi chỉ đề nghị một điều duy nhất, chính là xin các vị dựa vào lương tâm của chính mình mà đưa ra biểu quyết. Nếu vẫn không thể tán thành, vậy thì tôi chân thành hi vọng, mọi người có thể lựa chọn bỏ phiếu trắng.
- Có lẽ là tôi đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, có lẽ là tôi đã đánh giá quá cao những khó khăn sẽ gặp phải trong vụ án này. Nhưng bất kể thế nào, tôi vẫn hi vọng vụ án phóng hỏa dã man này cuối cùng sẽ có thể có một kết quả công bằng, cũng hi vọng cuối cùng có thể cho những người vô tội đã chết, những người bị thương cùng với người nhà của họ một lời giải thích hợp lý.
Đây là những gì Lương Thần nói trong cuộc họp Đảng ủy. Về việc có nên áp dụng phương pháp thẩm vấn hình sự đối với Trương Hào, Hà Tuấn, Vương Căng thì sau khi hắn nói xong, kế tiếp là bỏ phiếu kín để biểu quyết. Kết quả là có ba phiếu tán thành, hai phiếu phản đối, hai phiếu trắng, đề tài thảo luận được miễn cưỡng thông qua.
Sau khi cuộc họp kết thúc, khi tất cả các thành viên Đảng uỷ lần lượt ra về, Lương Thần hơi khác thường, đặc biệt bắt tay Phó cục trưởng LýPhúc Trụ, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Ngô Hoán Trung, nói một câu đầy thâm ý:
- Cảm ơn!
Phó cục trưởng Lý Phúc Trụ sợ run lên, há hốc miệng, nhưng cuối cùng vẫn cố nén nghi hoặc trong lòng, quay người đi ra. Chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung trong lòng cũng không ngớt kinh hoàng. Trong ba phiếu tán thành, có một phiếu không thể nghi ngờ chính là của Phó cục trưởng Lương, còn hai phiếu nữa, trừ ông ta ra, rất có thể là của Phó cục trưởng Lý Phúc Trụ. Đương nhiên, ai bỏ phiếu tán thành ai bỏ phiếu phản đối cũng không phải vấn đề, vấn đề là, vị Phó cục trưởng Lương này căn cứ vào cái gì mà đoán ra chính xác ông ta và Lý Phúc Trụ bỏ phiếu tán thành? Nhớ lại lần trước bị đối phương dùng một câu mà nói toạc ra ông ta vừa mới 'Điện thoại mật báo' cho Phân cục trưởng Lâm Hà Dương Tân Cương, ông ta lại càng cảm thấy khuôn mặt đang mỉm cười trước mắt mình vô cùng sâu xa khó lường.
Trong nhà ăn của Cục Công an thành phố, Vương Hâm và Tiếu Na mặt đối mặt ngồi ở một bàn ăn gần cửa sổ. Tiếu Na dùng khuôn mặt lạnh lùng, hạ giọng nói:
- Vương Hâm, anh hãy nói thật xem, vừa rồi trong hội nghị anh lén lút cầm điện thoại làm gì?
- Không, không làm gì cả! Anh quên không tắt điện thoại di động, cho nên lấy ra xem thôi.
Gương mặt Vương Hâm lộ vẻ bối rối, vội vàng giải thích.
- Anh định lừa ai? Em đã nhìn thấy hết, anh ghi âm phải không?
Tiếu Na nhìn thẳng đối phương, truy hỏi đến cùng. Lúc ấy cô và Vương Hâm đang ghi chép lại diễn biến hội nghị, từng động tác nhỏ của Vương Hâm mặc dù làm rất kín nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của cô.
- Suỵt, bà cô à, em nói nhỏ chút đi!
Vương Hâm có tật giật mình vội vàng giơ tay làm động tác "suỵt", sau đó hết nhìn đông lại nhìn tây, sau khi biết chắc không có ai để ý, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng cầu xin:
- Tiếu Na, anh xin em ngàn vạn lần, đừng đem chuyện này nói cho người khác biết nhé.
- Không nói cho người khác biết cũng được, vậy anh phải nói cho em biết trước đã, anh ghi âm để làm gì?
Trong mắt Tiếu Na lóe lên nghi ngờ. Cô quả thực rất ngạc nhiên, người luôn luôn trung thực làm tròn bổn phận như Vương Hâm sao lại hành động một cách khác thường như vậy?
- Chị họ của anh gần đây đang muốn viết về Cục công an thành phố chúng ta, muốn anh cung cấp cho chị ấy một ít tài liệu thực tế, anh cũng không còn cách nào khác.
Vương Hâm vẻ mặt đau khổ nói. Kể cả cha mẹ anh ta, từ nhỏ đến lớn, anh ta không hề sợ sệt bất cứ ai, nhưng duy chỉ có người chị họ đang làm phóng viên kia, quả thực là sợ muốn chết. Từ nhỏ đến lớn, chị họ nói một, anh ta không dám nói hai, đó chính là bóng ma trong lòng do bị chị họ bắt nạt mà thành.
- Chị họ của anh? Em nhớ hình như đó là phóng viên Thu Điềm của tờ báo tỉnh?
Trí nhớ của Tiếu Na thật không tồi. Trên thực tế, cô mới chỉ nghe Vương Hâm nhắc tới một lần.
- Đúng vậy!
Vương Hâm buồn rầu nói:
- Hôm trước trong buổi họp báo về vụ án, chị họ không thu được tin tức nào có giá trị, nên mới có ý định dùng anh để thu thập tin tức. Ôi, xem như sau này anh không được yên ổn rồi.
- Sao em lại cảm thấy, anh nhìn thấy chị họ của anh giống như chuột thấy mèo vậy nhỉ?
Tiếu Na mở to đôi mắt, vừa buồn cười vừa tò mò hỏi:
- Anh sợ chị họ của anh đến vậy ư?
- Anh…Không phải anh sợ, đây gọi là người đần ông tốt thì không so đo với phụ nữ. Nam tử hán đại trượng phu, tính toán chi li với một người phụ nữ thì sao có thể khá lên được?
Vương Hâm tỏ vẻ đàn ông mà tự biện bạch cho chính mình.
- Vậy tương lai khi anh lấy vợ, anh cũng sẽ nhường cô ấy ư?
Tiếu Na dường như nhớ ra cái gì, khuôn mặt đỏ lên, cắn môi thấp giọng hỏi một câu.
- Đó là chuyện đương nhiên rồi!
Vương Hâm không từ bỏ bất kỳ một cơ hội nào để tự quảng cáo hình tượng người đàn ông tốt của mình:
- Vợ anh nói hai, anh tuyệt đối không nói một, vợ anh nói đông, anh tuyệt đối không nói tây. Không hút thuốc, không uống rượu, nghe lời vợ nói, đi cùng vợ, một trái tim hồng, trung trinh bất diệt.
- Được rồi, chỉ sợ người nào đó ngoài miệng nói thật dễ nghe.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiếu Na khẽ mỉm cười nói.
- Anh nói thật, em không tin cũng được!
Vương Hâm cười tự giễu. Lúc nhỏ cha anh ta đối xử với mẹ anh ta không tốt, không đánh thì mắng, mẹ anh ta đã trở thành nơi trút giận chủ yếu của cha anh ta. Mỗi lần nhìn mẹ len lén rơi nước mắt, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Khi đó anh ta đã nghĩ, nếu như anh ta cưới vợ, nhất định sẽ đối xử thật tốt, bảo vệ cẩn thận. Nhưng tiếc rằng, mấy người bạn gái cũ của anh ta đều cho rằng anh ta không có khí khái nam nhi.
- Em tin!
Tiếu Na liếc nhìn xung quanh, mặt đỏ bừng lên, nhỏ giọng hỏi:
- À, Vương Hâm, ngày mai em có buổi họp mặt với bạn học cũ, ai cũng đưa người yêu đi cùng. Vậy anh có thể đi cùng em được không?
- Đóng giả bạn trai của em sao?
Vương Hâm sợ run lên, sau đó nhận ra dụng ý của đối phương. Tuy nhiên anh ta rất nghi hoặc, Tiếu Na xinh đẹp như vậy, chỉ cần giơ một ngón tay, ước chừng cũng có thể gọi đến một đám đông những kẻ đẹp trai, giàu có để làm hộ hoa sứ giả, tại sao phải nhờ một người cả dung mạo lẫn gia thế đều không xuất chúng như anh ta? Nghĩ tới đây, anh ta ngượng ngùng cười nói:
- Em không sợ anh làm em xấu hổ à?
- Đừng nói nhảm nữa, anh có đồng ý hay không? Nếu anh không đồng ý, em sẽ nói ra chuyện anh lén lút ghi âm.
Sắc mặt Tiếu Na bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, buông đôi đũa đang cầm trên tay xuống nói.
- Em muốn nói thì cứ nói đi, dù sao chuyện đó em cũng biết rồi, anh có muốn cản cũng không cản được.
Giọng nói đầy uy hiếp của đối phương khiến trong lòng Vương Hâm cảm thấy vô cùng không thoải mái. Tính cách ôn hòa của anh ta không phải là giả, nhưng không phải anh ta sẽ không có nguyên tắc mà để một người phụ nữ vênh mặt hất hàm sai khiến.
- Vương Hâm, anh đúng là đầu heo.
Tiếu Na đứng dậy, lớn tiếng mắng Vương Hâm một câu, sau đó không thèm để ý đến ánh mắt của những người khác trong nhà ăn, giậm "Cộp! Cộp!"đôi giày cao gót nhanh chóng bỏ đi.
Thấy cảnh tượng như vậy, không ít người trong lòng thầm lộ vẻ vui mừng. Vốn là thời gian gần đây Vương Hâm và Tiếu Na rất hay đi cùng nhau, không ít người vô cùng ghen tị với Vương Hâm. Hiện giờ thì tốt rồi, trước mặt mọi người người đẹp Tiếu giở giọng mắng Vương Hâm, có thể thấy được trong lòng người đẹp Tiếu, địa vị của Vương Hâm cũng không có gì đặc biệt, đơn giản chỉ là một tên ăn mày mà đòi xôi gấc.
Khi sắp ra khỏi nhà ăn một phút, có một người đang đi tới trước mặt. Tiếu Na đang tại nổi nóng vội vàng dừng bước, chỉ còn chút nữa là đâm phải đối phương.
- Phó cục trưởng Lương!
Nhìn thấy người đang đi tới, Tiếu Na vội vàng cúi đầu, áy náy nói:
- Rất xin lỗi, thiếu chút nữa là đụng vào ngài.
- Không sao!
Lương Thần rộng lượng khoát tay. Hắn nhận ra cô gái xinh đẹp này. Trong mấy buổi hội nghị trước, đều là do cô phụ trách ghi chép hội nghị. Tha thứ cho tội 'Suýt nữa đụng phải" của cô gái, Lương Thần đang chuẩn bị bước đi, nhưng lại thấy cô gái tên gọi Tiếu Na này vẫn đang đứng tại chỗ, dáng vẻ trông như sắp khóc, không nén nổi liền dừng lại hỏi:
- Tiểu Tiếu, cô sao vậy…?
- Phó cục trưởng Lương, Vương Hâm bắt nạt tôi.
Đôi mắt Tiếu Na đỏ lên, quay lại chỉ vào Vương Hâm đang ngây ra như phỗng, nghẹn ngào nói.
- Từ từ nói, từ từ nói, anh ta bắt nạt cô như thế nào?
Nhìn thấy trong nhà ăn cũng không thiếu nhân viên cảnh sát đang ăn cơm, Lương Thần cảm thấy bất kể là vì nguyên do gì, việc này tốt hơn là không nên làm lớn chuyện. Vì vậy liền chỉ Vương Hâm đang đứng bên cạnh bàn nói:
- Chúng ta qua bên kia nói chuyện!
- Phó cục trưởng Lương, tôi không bắt nạt cô ấy!
Nhìn Tiếu Na đang ngồi bên cạnh, lại nhìn Phó cục trưởng Lương đang ngồi đối diện, Vương Hâm tức giận nói. Trước kia anh ta còn cảm thấy Tiếu Na là cô gái xinh đẹp dịu dàng, nhưng không nghĩ đối phương lại càn quấy không nói đạo lý như vậy.
- Anh có bắt nạt!
Tiếu Na lập tức nói một câu, sau đó nhìn Lương Thần bằng vẻ tội nghiệp, dường như muốn Lương Thần phân xử cho cô.
- Tôi thật sự không hề bắt nạt cô ấy, là cô ấy bắt nạt tôi. Mới vừa rồi trước mặt mọi người cô ấy còn mắng tôi là heo đây này!
Vương Hâm tức giận nói.
- Đã có chuyện gì xảy ra, hai người nói rõ xem nào, tôi sẽ phân xử cho.
Bỏ qua thân phận mà nói, lại đều là người trẻ tuổi, cho nên Lương Thần thật ra rất thích thú với chuyện ầm ĩ trước mắt, đảm nhận làm quan tòa cho hai người giống như 'Vợ chồng son' này.
- Em nói trước, anh đi mua cơm cho Phó cục trưởng Lương đi!
Tiếu Na dùng khuỷu tay huých Vương Hâm một cái, rất hống hách nói.
Vương Hâm nhịn, hỏi:
- Phó cục trưởng Lương, ngài ăn gì?
Sau khi có câu trả lời liền đứng dậy đi về phía cửa mua cơm của nhà ăn. Anh ta vừa bước đi, Tiếu Na nhỏ giọng thì thầm một tiếng:
- Đồ ngốc!
- Nói đi, là cô bắt nạt anh ta, hay anh ta bắt nạt cô?
Lương Thần cười hỏi.
Tiếu Na đỏ mặt, đang muốn đem chuyện vừa rồi kể lại, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Vương Hâm dùng điện thoại ghi âm trong hội nghị là trái với công tác kỷ luật, nếu để vị Phó cục trưởng Lương này biết được thì Vương Hâm sẽ bị đuổi việc mất.
Nhìn cô gái muốn nói lại thôi, Lương Thần cảm thấy có chút kỳ lạ, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt cô gái vài giây đồng hồ, sắc mặt không khỏi có chút biến đổi. Mà lúc này, Vương Hâm đã bưng một đĩa cơm về chỗ ngồi.
- Vừa rồi tôi nghe tiểu Tiếu nói, việc này quả thực là anh không đúng, phạt anh không được cãi lại mà làm ô-sin cho Tiểu Tiếu một tháng.
Lương Thần nhìn qua bát canh, trịnh trọng đưa ra quyết định cuối cùng.
- Phó cục trưởng Lương, rõ ràng chính là cô ấy...
Vương Hâm trong lòng đầy uất ức, nhưng vừa nói một câu đã bị động tác đung đưa chiếc đũa của Phó cục trưởng Lương cắt lời. Chợt nghe thấy vị Phó cục trưởng lời ít ý nhiều bình luận mấy chữ về anh ta:
- Đúng là đầu heo!
Vì thế, cả Vương Hâm và Tiếu Na đều ngơ ngác.