Quan Lộ Trầm Luân

Chương 465: Bắt cóc, chứng cứ bị xóa bỏ (p3)




Dưới sức mạnh tấn công của Từ Dịch Lãng, "Lông rậm" và Trịnh Hổ lần lượt mất đi sức chiến đấu, té trên mặt đất nhúc nhích không nổi một cái. Ngô Lão Hòe và Cương Nha trong xe vừa kinh vừa sợ. Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến lấy cô gái trong xe làm lá chắn. Đối phương không phải cảnh sát nhân dân sao? Vậy nhất định phải suy xét đến an nguy của nhân dân

- Đừng qua đây.

Đưa dao găm kề sát trên cổ cô gái, Ngô Lão Hòe và Cương Nha lớn tiếng đe doạ nói:

- Còn qua đây thì tao sẽ giết cô ta.

Từ Dịch Lãng quay đầu, ánh mắt nhìn về phía ánh đèn xe Jeep. Rất rõ ràng, anh hướng về sếp đang trong xe xin chỉ thị phải làm sao.

- Thả cô gái ra, bọn mày xéo đi.

Cục trưởng đại nhân trong xe Jeep vọng ra một câu.

- Được các ông lui ra trước.

Ngô Lão Hòe đưa mắt ra hiệu với Cương Nha. Người sau hiểu ý gật gật đầu, một người xuống xe, đem "Lông rậm" ở xa xa cùng với Trịnh Hổ trên mặt đất chia ra đỡ lên xe. Cương Nha ngồi ở chỗ điều khiển bắt đầu khởi động máy, xe tải chậm rãi lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với xe cảnh sát và cảnh sát trẻ ở ngoài.

- Thả người!

Nhìn chỗ cửa xe rộng mở, người đàn ông vạm vỡ trốn phía sau cô gái, Từ Dịch Lãng lạnh lùng phun ra hai chữ. Như sau lưng của anh từ từ giương cung, như đang căng ngang một mũi tên trên cây cung, lại như con báo đang chờ thời cơ đánh úp về phía con mồi.

- Cho này.

Trên mặt Ngô Lão Hòe lộ ra một nụ cười nhe răng độc ác, dao nhọn sáng loáng đâm mạnh về phía cổ cô gái. Y đúng là đồng ý thả người, nhưng thả sống hay là thả chết thì không nhất định à. Cô gái này rõ ràng là mối họa, nếu bắt đi không được, thì đơn giản nên trực tiếp giết đi.

"Pằng" tiếng súng vang lên trong trẻo. Trên mặt Ngô Lão Hòe vẫn đang duy trì nụ cười nhe răng độc ác đầy sát khí, nhưng giữa ấn đường cũng xuất hiện một lỗ máu nho nhỏ, dao găm đang đâm vào cô gái cũng mất đi sức lực và phương hướng, "cạch" một tiếng rớt xuống thùng xe.

Tôn Tiểu Lôi cũng bị hù dọa bởi tiếng súng chợt từ đâu đến, nhưng theo sau cô liền cảm giác được cánh tay kia đang kẹp giữ cô dường như đã không còn sức lực. Cô không lo nghĩ gì liều mình nhảy khỏi xe, mắt thấy sắp phải té ngã, lại bị một cánh tay có lực ôm lấy

Cương Nha đánh tay lái, giẫm mạnh lên chân ga, xe tải giống phát cuồng hướng về trước mà chạy trốn. "Pằng" tiếng súng thứ hai vang lên cắt ngang bầu trời đêm. Lốp xe sau của xe tải đang lao nhanh chạy trốn bỗng nhiên xoẹt ra một tia lửa, thân xe đột nhiên nghiêng ngả, "ầm" một tiếng đâm sầm vào một gốc cây đại thụ bên quốc lộ.

Vương Thụ Ba ngồi trên ghế bành nhíu mày trầm tư, cũng bị hai tiếng súng liên tục vang lên này cả kinh ngồi dậy. Ông ta cất bước đi về phía trước cửa sổ nhìn về phương hướng có tiếng súng truyền đến. Nhưng mà ngoại trừ màn đêm và đèn đuốc ra, cái gì ông ta cũng không nhìn thấy.



Phó Chi đội trưởng Lô Dũng đang cùng mấy người bạn đánh mạt chược, chợt nghe được điện thoại mình vang lên. Thoáng nhìn qua dãy số cuộc gọi đến, Lô Dũng vội vàng ném con cờ mạt chược xuống, phản xạ có điều kiện liền đứng dậy, nhanh như bay tiếp nhận cuộc gọi

- Vâng, sếp Lương, tôi đến ngay!

Lô Dũng nghe xong điện thoại liền nói với mấy người bạn:

- Trong cục có việc!

Sau đó cấp tốc chạy biến đi.


Buổi tối đúng chín giờ, phòng họp lầu bốn văn phòng làm việc cục Công an thành phố ánh sáng đèn đuốc sáng trưng. Phó cục trưởng Vương Thụ Ba, Bao Hoa, Lý Phúc Trụ, Hạ Liên Tuấn, có thêm bí thư ban kiểm tra kỷ luật Tiền Đức Dân, chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung, Chánh văn phòng Nhâm Hướng Bình vây quanh họp bàn tròn. Đương nhiên, ngoại trừ bọn họ ra, còn có chủ trì hội nghị là Phó cục trưởng thường trực Lương Thần.

Đám người Phó cục trưởng Bao Hoa, Lý Phúc Trụ, Hạ Liên Tuấn nguyên là rất bất mãn đối với Lương Thần vì mở hội nghị Đảng uỷ vào lúc này. Tuy rằng cũng không khuya khoắt cho lắm, nhưng có chuyện gì không thể để ngày mai nói sao? Cho dù Lương Thần phá được án lớn, là người có công đầu, vậy cũng không thể cậy thế ép người như thế.

Nhưng sau khi tập hợp lại, nghe xong nguyên nhân triệu tập hội nghị lần này, các thành viên Đảng uỷ đều im lặng. Có kẻ bắt cóc một cô gái đến báo án trước đó ngay tại cổng lớn cục Công an thành phố. Hơn nữa khi bị cảnh sát phát hiện lại có ý đồ sát hại con tin để trốn chạy nhưng may mắn thay bọn bắt cóc không thành công. Nếu không, Cục công an thành phố vừa được nở mặt nở mày lại tự bôi tro trát chấu lên mặt mình.

- Đúng là càn rỡ ngang ngược coi trời bằng vung

Phó cục trưởng Vương Thụ Ba phẫn nộ nói. Thái độ của ông ta lập tức được thành viên Đảng uỷ khác phụ họa theo. Phó cục trưởng Hạ Liên Tuấn cũng mở miệng nói theo:

- Đây đúng là sự khiêu khích của phần tử tội phạm đối với cơ quan công an chúng ta.

Lương Thần phất tay, ngăn lại tình cảm xúc động phẫn nộ của đám Ủy viên đang ngồi, hắn đảo mắt qua mấy vị thành viên Đảng uỷ, chậm rãi nói:

- Đêm nay tạm thời triệu tập cuộc họp này, một là muốn nói qua với mọi người, xét thấy dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng của phần tử tội phạm ở thành phố chúng ta, tôi sẽ báo lại xin ý kiến Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Khâu và Phó Chủ tịch thành phố Trương, sắp tới tổ chức một trận đàn áp càn quét. Cần phải đánh một trận phủ đầu vào bọn phần tử tội phạm này vì dám khiêu khích uy phong cơ quan chấp pháp. Nếu được cấp trên phê chuẩn, vậy chúng ta có thể tiến thêm một bước tự mình bàn bạc phân công.

-Còn một việc khác, chính là vào khoảng bảy giờ rưỡi, tại khu căn hộ phân cục công an khu phát triển Vạn Hưng xảy ra một vụ án bắt cóc. Một nữ đồng chí tên Tôn Tiểu Hồng, cùng với chồng của cô là Lý Bình bị một đám người bắt cóc tại nhà riêng. Qua người chứng kiến, cũng chính là cô em họ Tôn Tiểu Lôi của Tôn Tiểu Hồng xác nhận, trong đó có bốn tên, cũng chính là bọn bắt cóc vừa nãy có ý đồ bắt cóc cô.

Nói đến đây, Lương Thần đưa ánh mắt nhìn về phía phó cục trưởng Vương Thụ Ba, giọng điệu thản nhiên hỏi:

- Phó cục trưởng Vương, Tôn Tiểu Lôi nói, cô ấy từng cung cấp một phần chứng cớ video quan trọng cho ông, có chuyện này không vậy?


- Có, đó là một đoạn video dài khoảng mười phút.

Vương Thụ Ba gật gật đầu, rất là nghiêm túc nói:

- Có thể làm vật chứng rất quan trọng.

- Vậy xin phó cục trưởng Vương đưa ra đây

Lương Thần mỉm cười nói. Hắn cũng muốn coi, vị Phó cục trưởng Vương này còn muốn giở trò hề gì nữa.

Vương Thụ Ba gọi điện thoại, hình như kêu viên cảnh sát đem máy tính notebook của ông ta tới. Chỉ một lát sau, cửa phòng họp liền mở ra, một viên cảnh sát tuổi còn trẻ trên mặt đầy mồ hôi, đang cầm notebook đi đến, đặt máy tính notebook lên trên bàn hội nghị. Mấy vị thành viên Đảng uỷ khác lập tức đưa đầu nhìn qua, đều muốn xem cái gọi là chứng cớ video rốt cuộc có nội dung gì. Chỉ có Lương Thần yên vị một chỗ, bởi vì hắn biết, cho dù là đem cả cái đầu nhét vào trong cái máy tính notebook kia, cũng sẽ không thấy một tí hình ảnh nào của video.

Sau khi khởi động máy, trên màn hình máy tính rất nhanh hiện ra giao diện windows 7. Đúng lúc này, Vương Thụ Ba vẻ mặt cũng biến đổi, nhìn cảnh sát viên đưa máy tính lạnh lùng nói:

- Sao lại thế này, hệ thống ban đầu trong máy của tôi rõ ràng là indows7?

- Sếp Vương, tôi vừa mới quét virut dùm ông, thấy notebook của ông hiện màn hình xanh. Tôi liền cài đặt lại hệ thống cho ông. Tuy nhiên xin ông yên tâm, chỉ định dạng có ổ đĩa C, ổ đĩa D, E, F không bị gì cả. Tài liệu của ông sẽ không bị mất gì.

Trên mặt viên cảnh sát hơi mập mạp hiện ra một nụ cười ngây ngô, không có ý kể công trả lời.


- Khốn kiếp!

Vương Thụ Ba bại hoại hổn hển rống lên, ánh mắt ông ta không chớp một cái dính chặt vào màn hình máy tính. Quả nhiên, đập vào trong mắt ông ta là một giao diện điều hành gọn gàng sạch sẽ.

-Tiêu rồi!

Vương Thụ Ba bất lực tựa lưng vào ghế ngồi, duỗi tay bưng kín mặt mình.

- Lão Vương, đây là...

Phó cục trưởng Bao Hoa mở miệng hỏi.


-Tôi đã đem cái file giải nén kia trực tiếp tải xuống ổ đĩa C.

Vương Thụ Ba giải thích một câu, sau đó đột nhiên đứng dậy, hướng về viên cảnh sát sắc mặt lo sợ không yên hét lớn:

- Ai xui khiến cậu, chưa xin ý kiến của tôi đã dám đụng vào máy tính của tôi?

- Sếp, sếp Vương, tôi sai rồi, tôi thật sự không biết…

Sắc mặt viên cảnh sát trẻ tuổi trắng bệch, dường như biết rõ đã rước họa vào thân sắp gặp rắc rối lớn, giọng điệu gần như nghẹn ngào sắp khóc.

Diễn xuất này đúng là trên cả tuyệt vời. Lương Thần gần như muốn dành cho một tràn pháo tay nhiệt liệt. Bất kể là Vương Thụ Ba, hay là viên cảnh sát kia, đây gọi là một màn ca kịch đun sôi cho nước nó tràn. Nếu hai người đổi nghề làm diễn viên, phỏng chừng đạt cả giải Kim Tượng cũng không chừng.

Các thành viên Đảng uỷ khác không kìm nổi ngơ ngác nhìn nhau, sao lại có thể trùng hợp đến vậy? Bỏ công mở cuộc họp, chứng cớ trong máy tính Vương Thụ Ba thì bị cấp dưới có lòng chỉnh sửa nhưng làm hỏng việc đã xóa mất không phải là không có ai sinh nghi. Nhưng một là không nghĩ ra động cơ của Vương Thụ Ba, hai là, thấy vẻ mặt Vương Thụ Ba và viên cảnh sát kia cũng không giống như đang giả vờ.

- Thôi vậy chỉ có thể nói là ý trời không thể tránh. À, sai rồi, chỉ có thể nói là tai nạn, cũng không ai cố ý cả.

Lương Thần rộng lượng vẫy vẫy tay, ra hiệu chuyện này dừng ở đây, không cần truy cứu nữa. Nhưng cách nói và cách ngắt câu của hắn, cũng khiến viên cảnh sát trẻ tuổi kinh hãi chợt lạnh sống lưng.

Hết sức lo sợ hướng về phía Phó cục trưởng Lương nói cảm ơn, viên cảnh sát trẻ tuổi có chút xấu hổ bối rối rời khỏi phòng họp. Còn Vương Thụ Ba thì đứng lên, tự phê bình mình kịch liệt trước các thành viên Đảng uỷ khác, tự nhận là do sơ suất của chính mình mới dẫn tới làm mất chứng cớ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

- Cái video kia không phải từ trong hòm thư tải xuống sao? Chúng ta tìm tới bản gốc vậy là được phải không?

Bí thư ban kỷ luật Tiền Đức Dân bỗng nhiên mở miệng nói. Phát hiện chính mình nghĩ ra cách xoay chuyển tìm ra chứng cớ trước đã vượt qua mặt các ủy viên thường vụ khác không khỏi khiến ông ta có chút đắc ý.

- Đúng rồi, bí thư Tiền nói rất đúng.