Nguồn:
Bộ Khắc Kỷ buông điện thoại xuống, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Y thế nào cũng không ngờ Phó giám đốc sở Lâm của Công an tỉnh có thể nhận điện thoại của Đinh Trác. Phó giám đốc Lâm giọng điệu có vẻ nghiêm khắc hiếm có, không chút khách khí gọi thẳng tên của hắn:
- Bộ Khắc Kỷ, cậu thân là Cục trưởng cục Công an thành phố Liêu Dương, dựa vào cái gì mà vượt quyền can thiệp vào công tác của cơ quan công an huyện thị khác? Nâng đỡ cháu trai mình đến tận thành phố Long Nguyên, cục trưởng cục công an như cậu quyền lực thật lớn đó!
Hôm nay là ngày gì vậy? Tại sao lại không thuận lợi như vậy? Cháu trai Bộ Phàm hôm qua ở Tây Phong bị một tên cảnh sát trị an nho nhỏ đánh đã đến khóc lóc kể lể với ông chú làm Cục trưởng cục Công an. Hôm nay đầu tiên là y gọi điện thoại cho Cục trưởng cục Công an thành phố Long Nguyên Trương Học Binh, trước đây y cũng có chút tình cảm qua lại với Trương Học Binh cho nên thế nào gã cũng phải giữ thể diện cho y. Không ngờ, khi y đề xuất việc nghiêm trị tên cảnh sát trị an Lương Thần thì Trương Học Binh lại trở mặt.
- Cục trưởng Bộ không nghĩ mình đi quá xa sao? Đây là Long Nguyên chứ không phải là Liêu Dương. Muốn động đến người của tôi sao? Không có cửa đâu.
Đây là những lời Trương Học Binh nói. Hơn nữa sau khi nói xong tuyệt nhiên không để cho y có cơ hội trực tiếp tắt máy. Y tức giận đến run cả người, lập tức gọi điện thoại cho anh trai Bộ Khác Thủ. Nhưng không may là anh y đang họp, chờ không được nên y đã xin số điện thoại di động của trưởng phòng công an huyện Tây Phong Đinh Trác từ chỗ thư ký Triệu.
Sau khi gọi được điện thoại, gã đi thẳng vào vấn đề, nhân tiện nhắc đến anh trai, cứ tưởng nắm chắc mười phần đồng thời cho Trương Học Binh một bạt tai. Nhưng thật ngoài dự đoán của y, chẳng những không được giúp mà còn bị phó giám đốc sở Lâm của công an tỉnh đột nhiên răn dạy.
Lương Thần! Lương Thần! Bộ Khắc Kỷ bình tâm lại. Bỗng nhiên y cảm thấy sự việc có chút gì đó không ổn. Trương Học Binh cho dù có bao che khuyết điểm cũng không đến mức vì một tên cảnh sát nhỏ nhoi mà trở mặt với mình. Phó giám đốc Lâm bình thường rất nghiêm khắc, nhưng nay trong giọng nói rõ ràng khẳng định việc che chở cho tên cảnh sát nho nhỏ đó.
Chẳng lẽ mình không cập nhật được tin tức? Cái tên tiểu cảnh sát Lương Thần kia lẽ nào có một lai lịch ghê gớm? Bộ Khắc Kỷ càng nghĩ càng thấy có thể liền gọi điện thoại:
- Ông Lý, điều tra lai lịch giúp tôi một cảnh sát có tên Lương Thần, phòng Công an huyện Tây Phong, thành phố Long Nguyên.
- Hả, anh biết sao? Nói cho tôi chi tiết đi. Ừ ừ, hóa ra là như vậy. Được rồi, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.
Buông điện thoại, Bộ Khắc Kỷ sắc mặt lộ rõ vẻ bừng tỉnh ngộ ra, chẳng trách Trương Học Binh và Phó giám đốc sở Lâm lại bao che cho cái tên cảnh sát đó như vậy. Hóa ra tên Lương Thần này chính là tên cảnh sát đã bắt được hai gã tội phạm trốn trại cấp A của bộ công an nên được sở công an tỉnh khen ngợi, tặng cho huy chương chiến công hạng nhất. Chẳng trách y nghe cái tên này quen quen, như nghe ở đâu rồi.
Xem ra đành để đứa cháu trai buồn thôi. Chung quy thì cũng chẳng phải là chuyện lớn chi. Trương Học Binh thì y không thèm để mắt tới nhưng không đáng vì việc này mà phải đắc tội với Phó giám đốc sở Lâm. Ngẫm nghĩ một chút, ylấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho cháu trai Bộ Phàm.
Lúc này, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo, Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn tổng cộng năm người đang ngồi tại lầu một của một khách sạn ở Tây Phong uống trà.
Chu Tiểu Mạn vẻ mặt buồn bực, tối qua cô không về nhà, mà cùng với Lý Hinh Đình, Đinh Lan ở khách sạn. Ba cô gái nói chuyện đến nửa đêm. Biết rõ sự việc, Lý Hinh Đinh và Đinh Lan nhìn nhau thở dài tiếc nuối. Quen biết nhau bốn năm, các cô đương nhiên biết Chu Tiểu Mạn tính cách yếu đuối. Khuyết điểm này trong những lúc thuận lợi thì không nói làm gì nhưng một khi gặp nghịch cảnh, chẳng hạn như áp lực cha mẹ thì Chu Tiểu Mạn sẽ khó mà giữ vững lòng tin. Do đó mới dẫn đến cơ sự khó có thể cứu vãn nổi hôm nay.
Lý Hinh Đình và Đinh Lan hai cô không thể trách cứ Chu Tiểu Mạn đáng thương. Dù sao thì cũng là chị em đồng cảm, Chẳng qua là có chút phê bình kín đáo cha mẹ Chu Tiểu Mạn tham phú phụ bần. Bộ Phàm và Âu Dương Hạo không hiểu sự tình nên dường như vì Chu Tiểu Mạn mà ôm nỗi bất bình trong lòng. Bộ Phàm dùng giọng điệu chắc chắn nói:
- Tiểu Mạn, em đừng buồn nữa. Hôm nay, anh sẽ dạy cho tên họ Lương kia một bài học.
- Bộ Phàm, anh đừng đừng làm điều xằng bậy. Chuyện của chị em chúng tôi không cần anh phải quan tâm.
Đinh Lan nhíu mày. Cô quá hiểu rõ gia thế của Bộ Phàm. Chú Hai của gã là Phó thị trưởng thành phố Long Nguyên; chú Ba là Cục Trưởng cục công an thành phố Liêu Dương. Dựa vào những mối quan hệ như vậy thì muốn gây sự với Lương Thần không phải là chuyện khó.
- Ra tay đánh người thì bọn anh có thể không tính, nhưng món nợ ức hiếp em gái Tiểu Mạn thì tụi anh nhất định phải tính với hắn.
Bộ Phàm tỏ ra phong thái trượng nghĩa.
- Anh phải đem trình tự hai câu nói này đảo lại một chút.
Lý Hinh Đình ngồi bên cạnh cười lạnh lùng nói:
- Không có cái gì gọi là ức hiếp Tiểu Mạn cả, nhưng động thủ đánh người thì nhất định phải tính sổ. Nói như vậy mới là đúng.
- Hinh Đình, em đúng là thích trêu chọc người khác.
Bộ Phàm cười mỉa mai, nâng tách trà lên uống, sau đó đắc ý nói:
- Anh đã gọi điện thoại cho chú Ba. Không chừng hôm nay, cái tay Lương Thần đó nếu không bị khai trừ thì ít nhất cũng bị xử phạt.
- Anh, sao anh lại có thể làm như vậy được chứ?
Sau khi Bộ Phàm nói, Đinh Lan không khỏi biến sắc, đột nhiên đứng dậy chỉ tay vào tên thanh niên đang dương dương tự đắc giận dữ hỏi.
- Cho dù Bộ Phàm không gọi điện thoại thì anh cũng phải đánh. Không phải chỉ là một tên cảnh sát tiểu tốt sao? Có gì mà kiêu ngạo. Trước mặt mọi người dám ra tay đánh người thì đúng là không biết trời cao đất dày mà.
Âu Dương Hạo đứng bên cạnh âm trầm nói.
- Hai anh đúng là rất có tinh thần trượng nghĩa nhỉ. Xem ra tôi cũng phải học hỏi theo, cũng phải gọi điện thoại mới được.
Lý Hinh Đình nở nụ cười rất đẹp, làm say mê lòng người nhưng lại lộ ra sát khí khiến cho hai gã kia khiếp sợ.
Bộ Phàm và Âu Dương Hạo gia cảnh đều có chút thân thế. Tại Liêu Dương tuy không nổi tiếng vào bậc nhất nhưng nói chung là cũng được nhiều người biết đến. Nhưng nếu so với Lý Hinh Đình thì thua xa, nếu không nói là không đáng nhắc đến.
Lý gia có quyền, Đinh gia có tiền, lại thêm khí chất và dung mạo của hai cô cũng thuộc vào hạng nhất. Tại Liêu Dương này, những người theo đuổi chắc phải xếp hàng từ cửa nhà đến trung tâm thành phố. Bộ Phàm và Âu Dương vất vả lắm mới có được tư cách làm ứng cử viên bạn trai, đương nhiên phải vắt óc tìm trăm phương ngàn kế để làm vui lòng hai vị tiểu thư, qua đó có thể chính thức trở thành bạn trai của hai người, cuối cùng được đưa mĩ nhân về!
- Đình tỷ, chị phải giúp anh ấy!
Chu Tiểu Mạn nhẹ lay cánh tay Lý Hinh Đình khẽ khẩn cầu. Cô biết chị quyền hành rất lớn. Lúc đi học mặc dù rất khiêm tốn nhưng thực ra là con cháu quan lớn. Chỉ cần Đình tỷ mở miệng, nhất định có thể giúp được Lương Thần
- Yên tâm đi, không vấn đề gì.
Lý Hinh Đình vỗ vai Trương Tiểu Mạn an ủi. Sau đó lạnh lùng nhìn hai gã đàn ông rồi móc điện thoại trong túi ra. Đúng lúc đó, di động của Bộ Phàm rung lên.
Nhìn thoáng qua số điện thoại hiện lên di động, nét mặt Bộ Phàm lộ ra vẻ tươi cười, cố ý nói:
- Điện thoại của chú Ba. Chắc hẳn tên Lương Thần đó đã được xử lý xong.
Nói xong gã liền nghe điện thoại.
- Tiểu Phàm, về chuyện của cháu thì bỏ đi. Nghe lời chú Ba, đừng tìm cái tên Lương Thần gây sựvới hắn nữa. Nếu không, cháu quay về Liêu Dương đi.
Nghe những lời chú Ba nói trong điện thoại, Bước Phàm muốn sụp đổ.
- Chú Ba, chú không nói giỡn đấy chứ? Có phải chú không muốn giúp cháu không? Nếu chú không giúp cháu thì cháu sẽ đi tìm chú Hai.
Bộ Phàm vốn không thể chấp nhận sự thật này. Chẳng phải Lương Thần chỉ là một tên cảnh sát tiểu tốt hay sao? Chỉ cần chú Ba lên tiếng thì Cục Công an thành phố Long Nguyên phải nể mặt thôi. Bây giờ chú ba đột nhiên nói không được, chắc chắn là không muốn giúp gã...
- Tiểu Phàm, cháu đừng bướng bỉnh nữa. Nếu có thể giúp thì chẳng lẽ chú ba không giúp cháu sao? Nhưng nói thật với cháu, cái tay Lương Thần kia là người có công bắt được hai tên tội phạm trốn trại cấp A của bộ công an. Hiện tại rất được kính nể ở Long Nguyên. Chú ba vì chuyện của cháu mà bị Phó giám đốc sở Lâm Công an tỉnh phê bình. Cháu còn muốn chú ba làm gì bây giờ?
Bộ Khắc Kỷ biết đứa cháu của mình được nuông chiều từ nhỏ nên đâm ra hư hỏng. Nếu không cho nó một lí do thỏa đáng thì nó tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Chú Hai cũng không được sao? Chú Hai dù gì cũng là phó thị trưởng của thành phố Long Nguyên mà.
Bộ Phàm thất lễ lớn tiếng. Gã không thể chấp nhận sự thật này. Chẳng lẽ mình phải nhận thua?
- Tai họa đến mình chú là được rồi, đừng gây phiền phức cho chú hai nữa.
Giọng nói trong điện thoại trở nên nghiêm túc:
- Chú đã điều tra rõ rồi. Lương Thần đã được bổ nhiệm làm Đại đội trưởng đội trị an do Phó bí thư Thành ủy kiêm Bí thư Đảng ủy Công An thành phố Long Nguyên Hàn Lôi đề bạt. Cháu hẳn đã rõ như vậy là thế nào rồi chứ? Đừng chỉ nghĩ đến ngoài cháu thì người khác không có hậu thuẫn. Chú hai xét cho cùng cũng chỉ là Phó thị trưởng, còn thua xua Hàn Lôi. Nếu chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà chú hai của cháu và Hàn Lôi trở mặt thì không đáng. Cháu hãy suy nghĩ kĩ càng lại đi.
Nghe tiếng tít tít trong điện thoại, Bộ Phàm ngồi ngây ra. Trên gương mặt đẹp trai của gã hiện lên vẻ xấu hổ và giận dữ. Gã trước mặt mọi người luôn tỏ vẻ tự cao tự đắc, nhưng kết quả giờ thì ê mặt, làm một kẻ tính cách cao ngạo như gã bất luận thế nào cũng không thể nuốt được cơn giận
- Chú Ba của cậu nói như thế nào?
Tuy rằng đã đoán ra được vài phần nhưng Âu Dương Hạo vẫn hỏi một câu, y có chút không dám tin. Dựa vào thế lực trong mối quan hệ công an của chú ba Bộ Phàm mà lại không thể làm gì được một tên cảnh sát nhãi nhép ở phòng công an huyện.
- Không được! Cái tay Lương Thần kia trước đây không lâu có công bắt được hai tên tội phạm trốn trại của bộ công an, nên tạm thời lúc này không làm gì được hắn.
Bộ Phàm rít lên nói. Gã đương nhiên không thể kể hết sự việc mà chú Ba đã nói cho những người này nghe. Nếu không chút thể diện cuối cùng gã cũng không thể giữ được.
- Anh không phải là còn có một chú Hai làm Phó thị trưởng sao? Tại sao lại không được?
Lý Hinh Đình đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ quẫn bách, thất vọng của Bộ Phàm liền không khỏi cười mỉa hỏi. Trên thực tế, cô và Đinh Lan đều thấy kỳ lạ. Dựa vào quyền lực của chú ba và chú hai Bộ Phàm, muốn xử lý một tên cán bộ cấp phó phòng thì không có gì khó. Nhưng sự việc tưởng chừng như nắm chắc trong tay lại đột nhiên đổ bể.
- Một việc cỏn con như vậy không đáng làm phiền đến chú Hai của tôi.
Bộ Phàm nói không đúng theo những gì nghĩ trong lòng. Nói xong gã quay sang Âu Dương Hạo:
- Hết thuốc rồi! Âu Dương, cậu và tôi ra ngoài mua hai bao thuốc đi.
Nhìn hai gã thanh niên dường như muốn rời khỏi phòng, Lý Hinh Đình và Đinh Lan lắc đầu, cái xác đã không ra gì rồi, khí phách, lòng dạ cũng chẳng ra sao.
- Đình tỷ, có cần gọi điện thoại nữa không?
Đinh Lan khẽ hỏi.
- Không cần thiết! Nhưng chị thật sự rất tò mò, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến cho Tiểu Thần tránh được tai kiếp này.
Trên mặt Lý Hinh Đình lộ ra nét suy tư, sau một lúc lâu vẫn mở điện thoại ra.
- Không phải nói là không cần sao?
Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn nhìn Lý Hinh Đình với ánh mắt nghi hoặc.
- Tôi chỉ gọi cho Tiểu Thần xem hắn có thể đến ăn với chúng ta một bữa cơm không. Dù sao thì ngày hôm qua tôi cũng đánh người ta một bạt tai, cũng phải có cái gì để mà tạ lỗi chứ?
Lý Hinh Đình thoáng nhìn qua gương mặt khổ sở đáng thương của Chu Tiểu Mạn, thở dài nói:
- Em đó nha, muốn chị nói như thế nào nữa đây. Có một số việc có thể yếu đuối, có thể thỏa hiệp. Nhưng có những chuyện không thể rút lui, phải kiên trì đến cùng. Bởi vì chỉ cần lung lay một chút cũng đánh mất hạnh phúc trong tầm tay, không tìm lại được đâu.
Chu Tiểu Mạn đôi mắt đỏ hoe, chậm rãi cúi đầu, đôi vai nhỏ rung lên, khe khẽ khóc.
Khi nhận được cuộc gọi của Lý Hinh Đình, Lương Thần đang cùng với Phó giám đốc sở Lâm, Phó cục trưởng Phó, các vị lãnh đạo phòng công an huyện đi vào một nhà hàng. Sau khi tan cuộc họp, trước đề nghị của Đinh cục trưởng, Phó giám đốc sở Lâm quyết định mở tiệc ăn mừng tại một khách sạn ba sao duy nhất của huyện. Đồng thời cũng mời Phó Bí thư Huyện ủy kiêm bí thư đảng ủy Nghiêm Lực và Phó chủ tịch thường trực phòng phân công quản lý công an huyện Vương Trung Hoa.
- Không được đâu, lúc này em đang cùng ăn cơm với các lãnh đạo. Đình tỷ, chị và Lan Lan nhất định phải chờ mấy ngày nữa, dù thế nào cũng phải cho em một cơ hội thể hiện tâm ý. Khi nào em xong việc sẽ tìm chị và Lan Lan.
Lương Thần tắt điện thoại, vội vã theo chân các lãnh đạo. Nhưng khi vừa bước vào cửa nhà hàng, hắn lập tức nhìn thấy ba vị tiểu thư của hội Đình Đình. Ngoài ra còn có hai tên bị hắn đánh hôm trước.
Thật là khéo trùng hợp! Lương Thần nao nao, sau đó hướng về phía đám người Lý Hinh Đình vẫy tay, làm động tác nghe điện thoại, ý là khi nào rảnh sẽ gọi điện liên hệ. Nhưng mà hắn không ngờ rằng, sau khi Lý Hinh Đình cười với hắn thì đột nhiên bước đến nghênh đón những lãnh đạo công an huyện, thành phố, tỉnh.
Nhìn những thiếu nữ xinh đẹp bước đến nghênh đón, các lãnh đạo không khỏi ngẩn người ra. Đinh Trác muốn mở miệng nói nhưng đã nghe thấy Lâm phó giám đốc sở lên tiếng trước, giọng hơi kinh ngạc nói:
- Đình Đình?
- Lâm thúc thúc!
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Lý Hinh Đình đến bên cạnh phó giám đốc sở Lâm, nhẹ nhàng đáp.
- Tại sao cháu lại ở đây?
Phó giám đốc sở Lâm kinh ngạc, sau đó lộ ra nét ôn hòa cười hỏi.
- Cháu đến Tây Phong gặp một người bạn!
Lý Hinh Đình giương đôi mắt đẹp liếc nhìn Lương Thần, sau đó tiến lên hai bước, giữ chặt cánh tay Lương Thần nói:
- Chính là anh ấy, bạn học cùng đại học với cháu, Lương Thần.
- Tiểu Lương là bạn học của cháu?
Phó giám đốc sở Lâm ngạc nhiên, nhìn Lương Thần cười nói:
- Đình Đình, bạn của cháu cũng rất giỏi đó. Cháu có thể không biết, hôm nay mọi người đặc biệt mở tiệc là để ăn mừng chiến công của Tiểu Lương đó.
- Anh ấy cũng bảo với cháu, hôm nay dùng bữa với các lãnh đạo nên không thể ăn cơm với cháu được.
Lý Hinh Đình vẻ mặt trách móc nói. Thái độ tỏ ra vô cùng thân thiết với Lương Thần. Chỉ cần tinh mắt một chút thì có thể nhận ra quan hệ giữa hai người này có gì đó không bình thường.
Lương Thần cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên. Hắn không nghĩ đến Đình Đình và Phó giám đốc sở Lâm có quan hệ. Hơn nữa, Đình Đình đối với hắn cũng có chút khác thường, dường như thân thiết hơn so với trước kia.
- Nếu là như vậy thì chú phá lệ cho phép Tiểu Lương sau khi uống rượu mừng xong thì có thể ra ngoài tiếp cháu Đình Đình của chú. Thế nào, chú Lâm cũng hiểu chuyện đấy chứ?
Phó giám đốc sở Lâm cười nói sang sảng.
- Cám ơn chú Lâm, vậy cháu chờ ở bên ngoài.
Lý Hinh Đình gật đầu sau đó buông tay Lương Thần ra, rồi cố ý dặn dò:
- Chút nữa uống ít rượu thôi nha.
Lương Thần không hiểu gì nên chỉ biết ậm ờ một tiếng. Hắn thực sự không hiểu rốt cuộc Đình tỷ muốn cái gì đây?
- Cô gái này là...?
Sau khi nhìn Lý Hinh Đình rời khỏi, Phó cục trưởng Phó hỏi ý tứ một câu
- Là con gái của Phó bí thư tỉnh ủy Lý.
Lâm Phó giám đốc sở vẻ mặt trịnh trọng đáp.