Quan Lộ Trầm Luân

Chương 455: Đĩa CD bị mất tích và thẩm vấn(3)




Hơn bốn giờ chiều, hai xe cảnh sát một trước một sau chạy vào khuôn viên cục công an thành phố. Lô Dũng, Từ Dịch Lãng và Mưu Diệc Lâm, hai tiểu đội đi tìm chứng cứ cùng lúc trở về, đây cũng xem như một chuyện rất trùng hợp.

Hỏi han trong phòng, thân cao 1m82, thân thể vạm vỡ như gấu, Hứa Ngạn Bân không hề để ý mà ngồi trên ghế, ánh mắt vô cùng phần khiêu khích, đảo về phía cảnh sát trẻ ngồi đối diện cách đó không xa.

Y đã nhiều lần vào cục nên đối với chiêu của cảnh sát thì vô cùng quen thuộc, cho nên y rất nhẫn nại chờ đợi hắn đặt những câu hỏi thừa biết như là họ tên, tuổi tác…

Nhưng mà chờ đợi đã vài phút, dường như là vượt ra ngoài dự kiến của Hứa Ngạn Bân, người cảnh sát trẻ trên vai có hai gạch một sao mở miệng nói câu đầu tiên lại là:

- Trương Tú Ngọc đã khai, Trương Mặc đã khai, cho nên, cậu cũng khai đi!

Thân thể Hứa Ngạn Bân lập tức giống bị sét đánh, sau khi đơ người trong giây lát, không thể khống chế mà hiện ra vẻ run rẩy nhè nhẹ. Vừa rồi y chẳng hề để ý chỉ là che dấu dấu hiệu có tật giật mình, trên thực tế, từ khi bị áp lên xe cảnh sát, được biết cảnh sát bắt y đến từ Cẩm Bình, trong lòng y đã có một dự cảm không tốt. Mà hiện tại, dự cảm này bị một câu nói của hắn chứng thật.

Trương Tú Ngọc, Trương Mặc, nếu như người cảnh sát trẻ tuổi này không phải nắm trong tay manh mối quan trọng nào đó, thì sao có thể trực tiếp chỉ ra tên của hai người đồng lõa với y, chuyện này rốt cuộc là hỏng trên tay ai, là Trương Tú Ngọc? Hay là Trương Mặc? Hắn nói hai người đều khai ra, là thật, hay là đang lừa gạt y?

- Tôi nghe không hiểu anh nói gì, Trương Tú Ngọc, Trương Mặc là ai? Hai cái tên này tôi nghe cũng chưa từng nghe qua.

Ôm thái độ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, Hứa Ngạn Bân dùng thái độ không hợp tác, y ngẩng đầu, hướng về phía viên cảnh sát trẻ tuổi nói.

- Xảo biện, là một hành vi ngu xuẩn rất nhàm chán cũng rất lãng phí thời gian, đặc biệt là dưới tiền đề hai tên đồng lõa của cậu đã khai hết toàn bộ chi tiết liên quan đến vụ án giết người cướp của.

Viên cảnh sát trẻ tuổi cười cười, từ hộp thuốc trên bàn rút ra mộ điếu thuốc, đứng lên đến trước mặt Hứa Ngạn Bân đưa cho y.

- Biết vì sao tôi chủ động đưa điếu thuốc cho cậu không?

Không đợi Hứa Ngạn Bân mở miệng, viên cảnh sát trẻ tuổi mỉm cười hỏi.



- Không biết

Hứa Ngạn Bân nhận lấy điếu thuốc, trong mắt tràn đầy hoài nghi và cảnh giác. Y cảm thấy tư duy của y theo không kịp những đề tài mà hắn đưa ra. Khác với những quan viên cảnh sát trẻ tuổi lạnh lùng nghiêm khắc mà y từng gặp qua, người cảnh sát trẻ tuổi trước mắt lại đầy vẻ tươi cười, chỉ là tươi cười, nhưng lại tạo cho y một áp lực nặng nề và bàng hoàng.

- Cậu và Trương Tú Ngọc, Trương Mặc, trên tay dính đầy máu của người bị hại, những kẻ gian ác hung tàn như các người, cho dù là xử bắn một vạn lần cũng không đủ

Ngọn lửa màu xanh lướt qua, châm ngòi cho điếu thuốc đang rung rung không vững trên miệng Hứa Ngạn Bân. Lương Thần cất bật lửa đi, nhìn sắc mặt y tái nhợt, chậm rãi nói:


- Tôi cho cậu điếu thuốc này, là bởi vì tháng trước, cũng chính là đêm 20/7, khi Trương Tú Ngọc ý đồ bóp chết cô bé chưa đầy bảy tuổi, cậu nói, chỉ là một đứa trẻ, căn bản nói không rõ chuyện gì, thả nó ra đi.

Điếu thuốc vừa mới châm từ miệng rơi xuống, Hứa Ngạn Bân dùng ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn viên cảnh sát trẻ tuổi trước mắt, giống như thấy ma quỷ, ngay cả mồi lửa đốt cháy quần y, cảm giác đau đớn từ da thịt truyền đến y cũng mặc kệ. Cảnh tượng ngày hôm đó lại xuất hiện trước mắt y.

- Một đứa trẻ, căn bản nói không rõ chuyện gì, thả nó ra đi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ bé vô cùng hoảng sợ, sắc mặt chuyển sang đỏ tím, y lộ ra một chút trắc ẩn, hướng về phía Trương Tú Ngọc đang che lại mũi miệng của cô bé nói một câu.

- Ôi, thật không ngờ lão Hứa cậu lại là một chủ nhân thương hoa tiếc ngọc, nhưng mà đồchơi này có chút quá nhỏ, bằng không tôi thật sự tính rằng cho cậu chơi trước rồi giết.

Trương Tú Ngọc giễu cợt trong miệng, động tác trên tay không hề chậm lại.

- Đồ cầm thú, Trương Tú Ngọc, bản thân cô không có con gái sao?

Y không kiếm nổi mắng một câu, bởi vì chính lúc này, bắp chân duỗi đạp của cô bé không còn giãy dụa nữa, rõ ràng đã đứt hơi.


- Tôi cầm thú, Hứa Ngạn Bân, cậu có biết việc chúng ta làm là mua bán bỏ mạng, có một chút sơ suất thì đầu lìa khỏi cổ, cậu muốn chết, nhưng lão nương vẫn chưa chán sống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trương Tú Ngọc hung tợn mắng chửi, và quay đầu hướng về Trương Mặc ở một bên nói:

- Trương Mặc, làm xong vụ này, cậu về Phong Hà của cậu, tôi về Song Mộc Câu của tôi, lần sau đừng có liên hệ với kẻ nhu nhược như lão Hứa này.

- Ngọc tỷ, đừng nói lời tức giận. Lão Hứa, đừng để trong lòng, đợi tin đồn đi qua, cậu đừng ở nơi nghèo khổ như Giang Sở nữa, đến chỗ tôi, anh em chúng ta tìm vài cô vui vẻ, có nghe qua câu: Muốn mua vui, hãy đến Phong Hà, những cô em Phong Hà đặc biệt nhiều. Hai mươi tệ cởi quần áo, năm mươi tệ tùy ý sờ mó, một trăm tệ bao một đêm, đảm bảo cậu vừa ý

Tên Trương Mặc nói một cách đáng khinh, làm cho cơn phẫn nộ trong lòng y ngay lập tức bình phục không ít. Đúng rồi, chết thì chết, mạng người trong tay y quá nhiều, có tụng kinh nữa cũng không thể thành Phật.

- Tuy rằng, cô bé cũng đã chết rồi, nhưng mà câu này ít ra chứng minh trong trái tim cậu đã từng xuất hiện một chút nhân tính, chút nhân tính này, đáng giá một điếu thuốc.

Giọng nói của viên cảnh sát trẻ tuổi vang lên bên tai y, kéo y từ trong hồi ức quay trở về hiện thật.

- Ký tên đi


Đưa biên bản và bút máy đến trước mặt Hứa Ngạn Bân, viên cảnh sát trẻ tuổi nói với giọng thản nhiên.

Đưa tay run rẩy nhận lấy cây bút máy, trên biên bản ký tên của y xiêu xiêu vẹo vẹo, tâm lý phòng tuyến hoàn toàn bị suy sụp, Hứa Ngạn Bân ngẩng khuôn mặt trắng bệch đầy mồ hôi, gian nan nuốt một ngụm nước miếng, nói:

- Xin hỏi, ngài là viên cảnh sát nào?

Cầm lấy biên bản đã ký tên, viên cảnh sát trẻ tuổi nhìn thoáng qua, rồi đưa cho cấp dưới ở bên cạnh, hắn không dể ý đến nghi vấn của Hứa Ngạn Bân, xoay người đi ra phòng thẩm vấn. Nhưng người cảnh sát tiếp nhận biên bản mở miệng nói:


- Đó là cục trưởng Lương của cục chúng tôi

Sau khi Hứa Ngạn Bân bị giải đi, Mưu Diệc Lâm nhìn phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhìn ngang nhìn dọc đang cầm biên bản, cười hỏi:

- Sếp Lô, thế nào?

- Thần kỳ

Lô Dũng đưa ngón tay cái ra, không hề che dấu kinh ngạc và khâm phục trong lòng. Có khẩu cung của Hứa Ngạn Bân, vụ án này coi như phá được một nửa, chỗ hổng bị mở ra, cho dù Trương Mặc và Trương Tú Ngọc còn muốn chối cãi cũng không làm nên chuyện gì. Chính mắt thấy quá trình sếp Lương thẩm án, Lô Dũng mới hiểu được, vì sao hai người Mưu Diệc Lâm và Từ Dịch Lãng tin tưởng sếp Lương như thế.

Y không rõ sếp Lương làm thế nào xác định ba nghi phạm Trương Tú Ngọc, Trương Mặc, Hứa Ngạn Bân, cũng không rõ sếp Lương làm thế nào nắm giữ chi tiết hành hung giết người của ba nghi phạm. Nhưng đối với cả cục cảnh sát thành phố mà nói, quá trình như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả vụ thảm án giết cả nhà ngày 20/7, nếu như thuận lợi báo cáo đã phá án, vậy thì ý nghĩa mang đến cho cả cục thành phố cho đến Ủy ban nhân dân thành phố, ngay cả một cán bộ cấp phòng nhỏ nhoi như y cũng có thể vừa thấy là hiểu ngay. Hai năm nay, trên dưới cục công an thành phố quả thật đã gánh chịu áp lực quá nặng nề.

Tiến triển tiếp theo của vụ án, quả nhiên vô cùng thuận lợi, phi thường như Lô Dũng tưởng tượng. Sau Hứa Ngạn Bân, một nghi phạm khác Trương Mặc cũng không chống cự lại được thế công thẩm vấn của nhân viên hình sự, mà điều khiến cho nhân viên cục hình sự vui mừng chính là, nghi phạm Trương Mặc không chỉ thẳng thắn thú nhận sự thật phạm tội về vụ án thảm sát cả nhà ngày 20/7, mà còn chủ động thừa nhận vụ án đột nhập vào nhà giết người cướp của vô cùng lớn ở Cẩm Bình một năm trước, kể cả một loạt những vụ án giết người cướp của mang tính chất ác liệt ở thành phố khác.

Đây là một thu hoạch không ngờ, cũng là một tin vui cực kì lớn. Nếu nói trước đó, cục Công an thành phố Cẩm Bình luôn lâm vào trong tình cảnh bi thảm, sĩ khí thấp yếu, vậy thì, báo cáo phá án của vụ án thảm sát cả nhà ngày 20/7 chính là một bước ngoặt, một liều thuốc trợ tim, một tiếng kèn thắng lợi vang tận trời mây.

Một trong những người bị tình nghi, Trương Tú Ngọc trong đêm ngày 9, khi có ý đồ chạy trốn lần nữa bị cảnh sát trông coi bắt được. Sau đó, Trương Tú Ngọc bị áp giải về cục công an thành phố, đối mặt với lời khai của đồng lõa Trương Mặc và Hứa Ngạn Bân, người phụ nữ hung tàn xảo biện này cũng không thể chối cãi, đã thừa nhận quá trình phạm tội gây án lưu động không định kỳ bắt đầu từ năm 2009 của ả cùng Hứa Ngạn Bân, Trương Mặc.

Báo cáo phá vụ thảm án giết cả nhà, làm cho Lương Thần cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm. Sự thật chứng minh, ngoại trừ làm càn nghịch thiên, vận may của hắn cũng tương đối tốt. Nếu như ba người này trong quá trình hành hung không hề nói chuyện với nhau, vậy thì hắn cũng không thể biết được tài liệu tường tận của ba người, đương nhiên cũng không thể trong thời gian nhanh như vậy xác định mục tiêu, từ đó nhanh như chớp phá vụ án hình sự trọng đại này.

Sau khi nhận được điện thoại hồi báo của Lương Thần, bí thư ủy ban chính trị pháp luật Khâu Lĩnh Mai không để ý lúc ấy đã là đêm khuya, lập tức triệu Lương Thần đến nhà. Là lãnh đạo cơ quan chính pháp, Khâu Lĩnh Mai rất rõ phá vụ án này có ý nghĩa trọng đại thế nào. Bởi vậy cô cần một tài liệu báo cáo hoàn chỉnh tỉ mỉ, nói chuyện trong điện thoại rõ ràng không thể thỏa mãn yêu cầu của cô.