Truyện Sắc Hiệp -
Tề Vũ Nhu để lại tờ giấy, Lương Thần cảm thấy như trút được gánh nặng đồng thời sinh ra một chút bùi ngùi. Đây là một cô gái có cuộc đời rất trôi nổi, trải qua tuổi thơ bất hạnh, được bù đắp bởi một nhan sắc xinh đẹp, sống trong thế giới hắc ám và đầy mùi máu tanh của một sát thủ. Vì báo thù cho Tề Học Quy mà trở về từ ngàn dặm xa xôi, cuối cùng lại mang theo thân thể và tinh thần cùng bị thương tổn mà ra đi.
Có lẽ, Tề Vũ Nhu còn có thể tiếp tục kiếp sống sát thủ của cô. Hắn nhớ lại những chuyện đã xảy ra với Tề Vũ Nhu ở huyện Giang Vân. Mặc dù Tề Vũ Nhu xuất hiện không sâu đậm trong hắn nhưng Lương Thần hy vọng, cô gái đã trải qua bao bất hạnh này có thể thực hiện được nguyện vọng, trong mọi ngóc ngách của mình bắt đầu lại cuộc sống mới.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, lấy tờ giấy đặt xuống phía dưới gạt tàn thuốc lá. Tờ giấy này hắn phải đưa cho Đình tỷ, Lan Lan và Tiểu Mạn xem. Hắn có thể tưởng tượng được ba cô gái này khi đọc tờ giấy này sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Cầm lấy chiếc chìa khóa Tề Vũ Nhu để lại, Lương Thần xuống lầu, đi vào phòng ở của Tề Vũ Nhu. Hắn dùng chìa khóa mở cửa phòng rồi đi vào, mũi hắn dường như còn mơ hồ ngửi thấy hương thơm thoang thoảng. Nhìn xung quanh phòng khách, tất cả vật phẩm và mọi bài trí đều được đặt nguyên chỗ cũ, trên sàn nhà không có một chút bụi bẩn. Hắn lại đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy giường chiếu đều được sắp xếp gọn gàng, mọi nơi rõ ràng đều đã được quét tước sạch sẽ. Thần sắc Lương Thần có chút phức tạp. Hắn dường như có thể nhìn thấy cảnh Tề Vũ Nhu bị thương mà vẫn cắn răng, cố hết sức quét tước phòng ốc và sửa sang mọi thứ. Bỗng nhiên lúc đó hắn nghĩ đến chuyện Tề Vũ Nhu lúc này đang ở trạng thái suy yếu nhất, cứ như vậy mà rời khỏi đây, cơ thể căn bản không chống đỡ được, càng không có biện pháp ứng phó khi gặp nguy hiểm.
Do dự một chút, hắn rút di động ra gọi cho Tề Vũ Nhu. Nhưng quả như hắn đã định liệu, điện thoại Tề Vũ Nhu vẫn đang trong tình trạng tắt máy.
Cho dù phải đi thì dưỡng thương đã rồi hẵng đi cũng chưa muộn. Tuy nói Tề Vũ Nhu ở lại có chút phiền phức nhưng hắn ở Giang Vân địa vị đã khác xưa. Cho dù Chính ủy Quách Ninh có muốn đụng chạm cũng không làm gì được hắn. Hắn hơn phân nửa thời gian trong ngày là vắng nhà nên không ngại cho Tề Vũ Nhu nghỉ ngơi cho dù cả tháng. Có hắn che chở, ai lại dám nói một tiếng.
Bồi hồi một lát, hắn xoay người bước ra cửa phòng, bước nhanh xuống lầu, tới thẳng cửa phòng an ninh của tòa nhà. Hai gã bảo vệ phòng an ninh được vị Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật tiếng tăm lẫy lừng hỏi chuyện. Sau khi vểnh tai lên nghe Bí thư Lương hỏi han xong, một người vỗ đùi nói:
- Bí thư Lương, tôi nhớ ra rồi, khoảng nửa giờ trước quả thật có một cô gái xinh đẹp đi từ trong tòa nhà ra, tay băng vải, tôi có giúp cô ấy gọi xe taxi.
- Cảm ơn cậu.
Lương Thần hướng về phía hai người bảo vệ nói lời cảm ơn rồi lững thững đi ra khỏi phòng an ninh, vào cửa chính tòa nhà, nhìn xung quanh một lát rồi nhìn dòng xe qua lại không ngừng.
- Cứ như vậy đi, chúc cô thuận buồm xuôi gió.
Lương Thần trong lòng âm thầm nghĩ. Hắn lại đứng một lát rồi mới xoay người đi vào khu nhà.
Ở phía bên kia đường, trước cửa siêu thị có một chiếc xe thương vụ xa hoa, bên trong xe nữ huấn luyện viên Tây Á nhả một ngụm khói, hướng về phía Tề Vũ Nhu bên cạnh đang dõi mắt trông theo hình dáng Lương Thần, thản nhiên hỏi:
- Này, cô thích hắn đúng không?
- Ừ.
Đôi mắt đẹp vẫn nhìn theo bóng hắn đang mất hút vào trong tòa nhà, Tề Vũ Nhu ừ nhẹ một tiếng và gật gật đầu.
- Đúng là thích chứ?
Tây Á vẻ mặt khác thường, bắn điếu thuốc trong tay, tạo thành một vòng tròn hình cung rơi ra ngoài cửa sổ xe xuống mặt đất. Cô giơ tay đỡ lấy cằm Tề Vũ Nhu, quay mặt cô ta về phía mình rồi nhìn chằm chằm sóng nước trong mắt cô gái hỏi.
- Đúng!
Tề Vũ Nhu dùng bàn tay cố hết sức đẩy ngón tay đối phương ra, đáp bằng giọng thản nhiên.
- Người Trung Quốc các người có câu tục ngữ, có mới nới cũ. Tôi thương yêu Nhu, nhưng cô có người mới, có phải định chuẩn bị từ bỏ người cũ là tôi không? Cô có biết không, tôi ngay trong đêm đi trực thăng tới Liêu Dương chính là lo lắng cô rơi vào tay Anla. Tôi thích cô như vậy, mà cô đáp lại là phản bội tôi.
Đôi mắt Tây Á xanh như biển, mà giờ đây biển như đang nổi lên cơn lốc điên cuồng.
- Rơi vào tay Anla và rơi vào tay người đàn ông đó có khác nhau sao?
Tề Vũ Nhu nhếch môi cười châm chọc, miệng hỏi ngược lại.
- Đương nhiên là có.
Tây Á lạnh lùng đáp.
- Nếu bị Anla chiếm đoạt một đêm, tôi cam đoan, cô sẽ bị chảy nhiều máu, trong vòng vài ngày đừng nghĩ tới việc rời khỏi giường.
- Cô đã từng thử?
Tề Vũ Nhu vẻ mặt không hề thay đổi hỏi, giọng điệu bên trong rõ ràng có ý khiêu khích.
Tây Á trên mặt tức giận, liền tát Nhu một cái. Tề Vũ Nhu không lẩn tránh. Trên thực tế cô biết cơ thể mình đang suy yếu, cho dù có muốn tránh cũng tránh không được. Cô vẫn không nhúc nhích chờ cho bàn tay đối phương đưa lên má cô, vẻ mặt cô vẫn không thay đổi.
Ý tưởng tát một cái để Nhu im lặng, không ngờ ngón tay Tây Á sắp chạm tới gương mặt nõn nà của Tề Vũ Nhu thì lại thay đổi lực tác động, trở thành dịu dàng âu yếm vuốt lên má cô.
- Nhu, đừng chọc giận tôi. Như vậy không tốt cho cô đâu.
Vẻ giận dữ trong mắt Tây Á dần mất đi, vẻ mặt cũng dần dần trở lại bình thường, cô lấy giọng bình thản nói:
- Nhiệm vụ lần này rất trọng yếu, có vị khách hàng trả giá cao, yêu cầu chúng ta tiêu diệt hai mục tiêu. Sỡ dĩ cô và Helen phải đi chính là vì trong tổ chức chỉ có hai cô là phù hợp với yêu cầu lần này.
Nói tới đây, Tây Á tạm dừng một chút, dường như để sắp xếp lại ý tứ, một lát sau, cô hơi nghiêng người về phía trước, đôi môi đỏ mọng khêu gợi tiến sát đôi môi của cô gái, nhỏ giọng nói:
-Tôi có thể hứa, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ lần này thuận lợi, tôi sẽ cho cô muốn sống như thế nào thì sống.
Thân thể mềm mại của Tề Vũ Nhu không khỏi chấn động mãnh liệt, đôi mắt đẹp của cô trở nên rạng rỡ hẳn lên. Cô muốn một cuộc sống chính là ở một thị trấn nhỏ không phồn hoa, có một chỗ nho nhỏ dung thân, rời xa máu tanh và giết chóc, bình thản an tâm hưởng thụ cuộc sống an nhàn ngày qua ngày.
Người gia nhập tổ chức phải đạt tới bốn mươi tuổi mới có thể được rời khỏi. Mà đối với sát thủ các cô, luôn sống trong nguy hiểm cận kề cái chết, có mấy người bình an mà sống đến bốn mươi tuổi? Năm đó cũng ra lò bảy cô gái, bây giờ chỉ còn có bốn người, ba cô đã chết trong lúc chấp hành nhiệm vụ. Nhìn bề ngoài thì hằng năm một lần chấp hành một nhiệm vụ dường như cũng không hà khắc nhưng Tề Vũ Nhu lại biết rõ, trong mười năm, mỗi lần cô nhận nhiệm vụ thì đều gặp khó khăn tưởng chừng như không thể vượt qua được. Vì để hoàn thành nhiệm vụ, cô thường phải mất mấy tháng bày binh bố trận, tìm cách tiếp cận mục tiêu, cũng là tìm cơ hội tốt nhất để ra tay. Thời điểm thuận lợi chỉ chiếm một phần mười, còn đa số thời gian còn lại đều là nguy hiểm.
Không thể nghi ngờ gì nữa, lời nói của Tây Á đối với cô mà nói có sức hấp dẫn rất lớn.
Chỉ cần hy sinh thân thể một lần hoàn thành nhiệm vụ là có thể đoạt lại cuộc sống của mình, trao đổi như vậy kể ra cũng không hề thiệt, thậm chí phải nói là rất lợi. Tề Vũ Nhu không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đẹp quan sát cẩn thận ánh mắt của đối phương. Cô đâu phải là trẻ nhỏ nên trước hết cô cần xác định xem trong giọng nói của đối phương có thể hiện sự chân thật hay không.
- Không cần nghi ngờ lời tôi nói. Chỉ cần tôi còn là huấn luyện viên của tổ chức thì tôi có thể có quyền thực hiện lời hứa này, và nhất định sẽ thực hiện nó.
Đôi mắt xanh lam của Tây Á hiện lên chút giận dữ, hiển nhiên là cô cảm thấy bất mãn trước thái độ hoài nghi của Tề Vũ Nhu. Cô vỗ nhẹ vào hai má của cô gái, sau đó tra chìa khóa vào ổ, khởi động xe, lái xe vào đường phố.
Lương Thần quay lại chỗ ở, chán nản ngồi ở sô pha nhả khói thuốc. Cô tình nhân Liên Tuyết Phi chiều nay trở về Liêu Dương mà Tề Vũ Nhu cũng lặng lẽ ra đi để lại tờ giấy. Lương Thần phát hiện ra mình ngày càng không chịu nổi sự vắng lặng. Hắn cảm thấy ở nhà một mình thì trong lòng rất buồn bực.
Ủy ban Chính trị Pháp luật về cơ bản là nghiên cứu, họp, học tập, hội nghị cấp cao, kết hợp lý thuyết với thực tế, tiến hành công tác tổng kết, chế định mục tiêu chính sách công tác đầu năm. Nếu theo góc độ này mà nói thì Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật ai cũng đều có thể làm.
Về phần phòng công an huyện, Lương Thần còn giữ chức vị Trưởng phòng công an, các thành viên khác, ngoại trừ Chính ủy Quách Ninh, còn lại mặc kệ là khẩu phục hay tâm phục đều không hề ngoại lệ mà tỏ vẻ xem hắn như nhân vật số một. Công việc hằng ngày giao cho chủ quản hình sự, Phó trưởng phòng Lưu Gia Võ phụ trách, cho Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh, Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng hỗ trợ. Đại đội hình sự, đại đội trị an, đại đội cảnh sát tuần tra cũng có Diêu Tiểu Thuận, Trác Hiểu, Lưu Quân, Trương Duyên, Cao Ba, Sa Trí Hoa là những nòng cốt tinh anh đảm nhiệm. Thông qua cuộc thi nhân viên công vụ tuyển chọn được, Lương Thần có mười phần tin tưởng, sẽ biến phòng công an huyện Giang Vân thành một tập thể chấp pháp có tiếng tốt trong nhân dân.
Đang suy nghĩ chợt thấy điện thoại dưới tay rung lên, hắn giơ tay cầm lấy đưa đến bên tai, chợt nghe trong điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc êm tai:
- Tiểu Thần, nếu chúng ta có duyên gặp lại, em sẽ suy xét nhận anh làm tình nhân của em.
Ai đây nhỉ? Lương Thần cầm di động ngây ra suy nghĩ hồi lâu, âm thanh này hẳn là của Tề Vũ Nhu, chỉ có điều, cô gái này đang phát sốt nói mê sảng, hay là cố ý nói giỡn trêu chọc hắn?
Thấy giọng nói trong điện thoại có vẻ vội vàng, Lương Thần lắc lắc đầu. Phụ nữ là động vật khó nắm bắt nhất trên thế giới này, điểm này hắn đã sớm biết. Hữu duyên gặp lại? Ồ, điều này bao giờ mới xảy ra, nhưng nếu có sẽ có phần thưởng không nhỏ dành cho hắn.
Một tuần qua nhanh, chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ mừng thọ của Diệp lão. Lương Thần là người đầu tiên được mời ở huyện, nhưng không phải là người duy nhất. Ngoại trừ Lương Thần ra thì Chủ tịch Lý Minh Dương trong hội nghị buổi sáng cũng tuyên bố là hắn sẽ tới thủ đô giải quyết một số việc quan trọng. Công tác hàng ngày ở huyện tạm thời giao cho Phó chủ tịch huyện Dương Nguyên Thanh phụ trách.
Mười bốn tháng bảy, mặt trời đã đứng bóng, tại sân bay Liêu Dương, Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm cùng lên máy bay tư nhân bắt đầu hành trình đến thủ đô.