Quan Lộ Trầm Luân

Chương 306: Phỏng vấn và điều tra




Ngày 21 tháng 3, vào lúc mặt trời đã lên cao, nhân viên phụ trách của cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất tỉnh và thành phố Liêu Dương, Cục Quản lý Công nghiệp than đã đến mỏ than Hồng Tinh thuộc thị trấn Hồng Kỳ để điều tra nguyên nhân.

Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến và Chủ tịch Lý Minh Dương cũng đang quay trở về huyện Giang Vân. Một số lãnh đạo và nhân viên của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân có thể dễ dàng nhận ra thần sắc khác thường của hai người này. Bí thư An thì da mặt tái nhợt, hai mắt quầng thâm, cả người toát ra thần thái mệt mỏi, vừa thấy đã biết tối qua không ngủ được. Còn Chủ tịch huyện Lý Minh Dương thì tuy rằng trên mặt vẫn có chút mệt mỏi nhưng hai mắt vẫn toát lên được thần thái sáng lạng, biểu hiện được tinh lực tràn đầy và nhiệt tình bất khuất của người trẻ tuổi.

Có thể nhìn thấy, biến cố lần này vẫn chưa ảnh hưởng nghiêm trọng đến Chủ tịch huyện.

Trong hội nghị ủy viên thường vụ được tiến hành đột xuất trong cùng ngày, ý kiến của các lãnh đạo Ủy viên thường vụ đều đồng lòng nhất trí. Hội nghị tuyên bố thành lập tổ điều tra sự cố, lấy Chủ tịch huyện Lý Minh Dương làm tổ trưởng, phòng Than – Khoáng sản huyện, phòng Giám sát An toàn huyện, phòng Tài nguyên – Môi trường, Phòng công an làm thành viên. Cục Quản lý an toàn, Cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất than quốc gia, Tỉnh và thành phố Liêu Dương sẽ căn cứ vào kết quả điều tra này để làm rõ nguyên nhân.

Theo báo cáo của Trưởng phòng giám sát an toàn huyện có sự khác biệt đối với báo cáo ban đầu về mỏ than Hồng Tinh. Theo Trưởng phòng Cung thì sự cố lần này là do mật độ khí gas tại các mỏ than quá lớn, sau khi gặp chút mồi lửa thì bùng nổ. Còn chi tiết bên trong thì cần phải điều tra thêm.

- Anh muốn nói là mật độ khí gas quá lớn?

Chủ tịch huyện Lý Minh Dương cau mày hỏi:

- Trong tình huống mật độ khí gas lớn như vậy, nhưng quản lý mỏ than Hồng Tinh vẫn cưỡng chế thợ mỏ xuống dưới. Như vậy là thế nào?

Khụ! Nghe Chủ tịch huyện hỏi, Trưởng phòng giám sát an toàn huyện Cung Thụ Nhân ho nhẹ một tiếng, giải thích:

- Chủ tịch huyện Lý, tình huống lần này không phải là tuyệt đối. Theo như điều tra của chúng tôi thì lúc ấy, khi thợ mỏ bắt đầu xuống dưới thì nhân viên khí gas đã giám sát qua. Lúc đó mật độ khí gas thấp hơn 1%, được cho là mật độ an toàn. Chỉ có điều, vị trí thông gió cục bộ không đủ lớn sẽ làm tăng lượng dung môi và khiến cho dòng khí gas nghịch lưu dẫn đến việc khí gas trào ra. Khi mật độ khí gas tiến đến một giới hạn nhất định có thể phát nổ thì chỉ cần một tàn lửa nhỏ cũng có thể khiến nó bùng nổ.

Trưởng phòng Cung khoa chân múa tay giải thích sự việc. Tuy trong lời nói có dùng những từ chuyên môn nhưng biết rõ nội dung lời nói của đối phương thì lại không thành vấn đề gì. Ý tứ đơn giản của Trưởng phòng Cung là thợ mỏ khi xuống dưới vẫn chưa vi phạm quy định. Nguyên nhân phát nổ cũng không loại trừ khả năng xảy ra sự cố về kỹ thuật.

Sự cố kỹ thuật? Nếu đúng như lời Trưởng phòng Cung nói thì nguyên nhân gây nổ lần này có thể là bởi vì sự thay đổi động cơ thông gió khiến cho sức gió không đủ. Như vậy, nguyên nhân của sự cố lần này mọi người có thể chấp nhận như vậy.

Đương nhiên, Trưởng phòng Cung vẫn chưa nói rõ lắm nhưng cũng đủ cung cấp cho mọi người một hình dung mới.

Trên mặt Lý Minh Dương hiện lên một chút khác thường nhưng chỉ thoáng qua. Còn Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến thì tinh thần chấn động một chút. Việc khác thì không nói, nhưng tai nạn xảy ra do thiếu trách nhiệm và sự cố kỹ thuật là hai phạm trù khác nhau rõ ràng.

- Tại hiện trường xảy ra sự cố của mỏ than vào buổi chiều ngày hôm qua, một nhân viên khí gas tên là Mã Hồng Trung đã tức giận mắng ông chủ mỏ than Hồng Tinh là Ngả Liên Hỉ trước mặt mọi người.

Trầm mặc một lúc, Trưởng phòng công an huyện bỗng nhiên mở miệng nói:

- Theo những gì mà nhân viên khí gas này nói thì ngay ngày hôm trước, y đã báo cáo sự việc tụ khí gas tại giếng cho ông chủ Ngả Liên Hỉ biết. Nhưng ông chủ kia lại không thèm quan tâm, còn nói: "Bố mày mà ngừng khai thác một ngày thì sẽ tổn thất hơn một triệu. Chết một người thì chỉ cần bồi thường một trăm ngàn tệ là đủ. Chỉ cần cho bố mày làm bốn, năm ngày, chết vài người cũng không sao".

Nói tới đây, Lương Thần dừng một lúc, ánh mắt sắc bén khẽ lướt nhìn qua Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân, Trưởng phòng Than – Khoáng sản huyện rồi nói tiếp:

- Sau đó, ông chủ mỏ than Ngả Liên Hỉ đã sai bọn bảo vệ bao vây Mã Hồng Trung và gây nên xung đột với người nhà nạn nhân. Cảnh sát nhân dân phòng công an huyện chúng ta đã nổ súng cảnh báo, tách rời hai bên ra.

Lý Minh Dương liếc mắt nhìn sắc mặt không chút thay đổi của Trưởng phòng công an, không khỏi nhíu mày. Y biết người kia sẽ không nói dối, mà trên thực tế chuyện này cũng không đáng để nói dối. Hiện tại, toàn bộ phòng họp không hề dám nói lên sự thật. Chung quy cũng chỉ có một mình Lương Thần mà thôi.

- Thật sự tình huống xảy ra là như vậy sao?

Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến biểu lộ sự hoài nghi. Câu hỏi này chính là sự phản ứng từ trong tiềm thức của ông ta. Ông ta vô cùng hy vọng những lời Lương Thần vừa nói ra không phải là sự thật.

- Người nhà của nạn nhân và cảnh sát nhân dân phòng công an huyện chúng ta đều có thể làm chứng.

Lương Thần cau mày. Câu hỏi này của đối phương rõ ràng thể hiện sự không tín nhiệm đối với hắn. Ánh mắt hắn chuyển sang Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình ngồi một bên, nói tiếp:

- Người tên Mã Hồng Trung kia còn từng quỳ xuống chân Phó chủ tịch huyện cầu xin sự công bằng. Phó chủ tịch huyện Vương, Phó chủ tịch huyện Dương và Trưởng phòng Cung lúc ấy đều có mặt.

Nghe Lương Thần nói, Vương Ái Quân, Dương Nguyên Thanh và Trưởng phòng Cung đều lộ ra vẻ không bình thường. Sự thật đúng là như thế. Với thân phận hiện tại của bọn họ không thể phủ nhận điều này.

- Dù sao cũng là thân nhân của mình gặp bất hạnh. Tâm tình này có thể lý giải.

Phó chủ tịch huyện Cổ Bình khe khẽ thở dài nói:

- Tuy nhiên sự thật như thế nào thì cũng cần phải chờ kết quả điều tra. Còn bây giờ chúng ta không nên chỉ nghe một bên, tránh ảnh hưởng đến quá trình điều tra.

- Đúng vậy, trong quá trình công tác điều tra nhất định phải chú trọng đến việc thu thập sự thật, chứng cứ.

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật lên tiếng:

- Như vậy có thể mang lại một lời giải thích nghiêm túc cho người nhà nạn nhân và lãnh đạo cấp trên.

Lương Thần nhìn Cổ Bình và Khương Truyền An một cách chán ghét. So với kẻ tiểu nhân chân chính thì hắn càng khinh thường những kẻ luôn ra vẻ ngụy quân tử nói một đằng, làm một nẻo. Đối với dân thì nói khác, đối với Đảng và Chính phủ thì nói khác. Cái gì mà căn cứ vào sự thật, cái gì mà nghiêm túc giải thích. Tất cả đều chỉ là ăn nói bừa bãi.

- Đồng chí Cổ Bình và đồng chí Truyền An nói không sai!

Lý Minh Dương chậm rãi gật đầu tán thành rồi quay sang Lương Thần nói tiếp:

- Như vậy, đồng chí Lương Thần trở về phòng công an huyện, triệu tập nhân viên khí gas Mã Hồng Trung, bắt tay vào điều tra việc này.



- Tôi đồng ý!

Phó bí thư Huyện ủy kiêm Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Trịnh Ngọc lập tức tỏ vẻ, hướng về Lương Thần cười nói:

- Đồng chí Lương Thần về phương diện phá án rất là phong phú. Lần chọn người tham gia cuộc điều tra này, tôi xem cậu ấy chính là người thích hợp nhất.

Nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam cũng gật đầu nói:

- Sự việc của mỏ than vô cùng trọng đại. Có sự tham gia của phòng công an huyện, tôi nghĩ việc điều tra sẽ nhanh hơn.

Có chủ trương của Chủ tịch huyện, cộng thêm lời nói vô cùng trọng lượng của hai vị Ủy viên thường vụ, những người còn lại tuy là có ý tưởng khác nhưng cũng không tiện phản đối. Theo như lời của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam, sự cố lần này đã gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng. Việc tham gia của phòng công an huyện là danh chính ngôn thuận. Chỉ có điều, sau khi ra quyết định này, trong lòng rất nhiều người đều hiểu rõ lần này có sự nhúng tay của Trưởng phòng Lương, chuyện này chỉ sợ là khó có thể đơn giản như vậy.

Hội nghị Ủy viên thường vụ mở rộng chấm dứt. Lý Minh Dương rời khỏi phòng họp sớm một chút, sóng vai với Lương Thần:

- Tôi mặc kệ dụng tâm của anh là gì, mặc kệ anh đề cập đến ai. Nhưng tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay của tôi.

Nghe Lý Minh Dương thấp giọng nói ra những lời độc địa như vậy, Lương Thần bĩu môi, cũng thấp giọng trả lời:

- Đừng nên nói lời tạm biệt quá sớm. Chỉ sợ đến lúc đó không xử lý được lại giống như con rùa rút đầu. Không sợ mất mặt à?

- Đừng nói lời vô nghĩa!


Lý Minh Dương trừng mắt nhìn đối phương một cái, thấp giọng nói tiếp:

- Lần này là ý của chú Hai, anh có thể đoán được. Chỉ sợ đến lúc đó không điều tra được gì thì người mất mặt là anh chứ không phải là tôi.

- Tôi đâu có ý gì đâu, sao Chủ tịch huyện Lý lại lo lắng như vậy?

Lương Thần cười cười, hai mắt nhìn đối phương như ngầm đánh giá, rồi xoay người sau khi buông ra một câu lỗ mãng:

- Biết anh lâu như vậy nhưng hôm nay nhìn lại vẫn thấy không thuận con mắt chút nào.

- Không thèm! Tôi mà cần anh vừa mắt sao? Anh nghĩ anh là ai chứ?

Lý Minh Dương nhìn đối phương một cách xem thường, buông một câu khô khốc rồi ngay tại cầu thang bước thẳng lên lầu về phòng làm việc của mình.

Rời khỏi Huyện ủy, Lương Thần liền nhận được điện thoại của phóng viên Liên. Vừa nghe đối phương đã đến phòng công an huyện thì không khỏi có chút ngạc nhiên. Cô gái này trước đó đã không gọi điện thoại, không ngờ đã có thể tìm được văn phòng của hắn.

Khoảng cách từ văn phòng Huyện ủy đến phòng công an huyện chỉ tốn có mấy phút. Vừa đến cổng phòng công an huyện đã đụng phải cô bé lắm mồm Hứa Linh Linh làm tại phòng công tác chính trị và một số nữ cảnh sát khác.

Nhìn thấy Lương Thần, Hứa Linh Linh và những cô nữ cảnh sát khác không chút khiếp sợ nào mà còn hô to một câu "Xin chào Trưởng phòng", sau đó tất cả đều che cái miệng nho nhỏ đang cười khúc khích, vội vàng rời khỏi nhưng cũng không quên quay đầu lại nhìn lén.

Có cái gì không ổn sao? Lương Thần có chút khó hiểu, nhìn lại thân hình mình, dường như thấy không có vấn đề gì, vì thế lắc đầu đi lên lầu, đến thẳng văn phòng của mình.

- Liên tiểu thư, xin mời cô uống nước.

Trong phòng làm việc của Trưởng phòng, Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng mang một ly nước đặt lên bàn, vẻ mặt vô cùng cẩn thận. Thứ nhất, y không rõ cô gái có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp nhưng lạnh lùng này có quan hệ như thế nào với Trưởng phòng. Thứ hai, trên người đối phương tràn ngập khí chất kiêu ngạo và quý phái. Bất kể là nói chuyện hay là cử chỉ đều có chút gượng ép, không được tự nhiên.

Trước đây năm phút đồng hồ, khi cô gái xinh đẹp có vóc dáng cao gầy này bước vào phòng công an huyện, các nhóm cảnh sát viên được một phen thỏa mắt. Vốn là y tính lấy thân phận của mình giống như là lãnh đạo để tiếp đối phương nhưng khi nghe cô ấy buông một câu lạnh lùng "Tôi tìm Trưởng phòng Lương của các anh" thì mọi tâm tư của y đều biến mất. Dám gọi thẳng tên của Trưởng phòng thì ngoại trừ là cấp trên thì chắc hẳn phải là người thân cận lắm. Có lẽ là khả năng này nhưng độ chính xác cũng không được cao lắm. Cô gái tự xưng là họ Liên này cũng không nhất định là bạn gái của Trưởng phòng.

Mời đối phương vào trong phòng làm việc của Trưởng phòng, nhìn cô ấy không hề kiêng kỵ mà ngồi xuống chiếc ghế bành mà Lương Thần hay ngồi, trong lòng y cảm thấy ngày càng giống như những gì mình đã suy đoán.

Bất kể là quan hệ như thế nào với Trưởng phòng nhưng với khí chất biểu lộ ra như vậy, mình đều phải phục vụ cho thật tốt. Đột nhiên cửa phòng được đẩy ra, một bóng người bước vào. Trưởng phòng Ngô nói thầm trong bụng cũng may Trưởng phòng Lương đã quay trở về. Chứ nếu để y ở lại đây bên cô gái xinh đẹp họ Liên này thì y suýt chút nữa bị đông cứng mất.

- Trưởng phòng, Liên tiểu thư tìm sếp!

Trưởng phòng Ngô báo cáo đơn giản một câu, sau đó thức thời nói:

- Trưởng phòng, Liên tiểu thư, tôi xin phép ra ngoài.

Đợi cho Ngô Quốc Hùng đi ra khép nhẹ cánh cửa phòng, lúc này Liên Tuyết Phi ngồi trên chiếc ghế bành của Lương Thần nhẹ nhàng xoay trái xoay phải, hướng về chàng thanh niên mỉm cười nói:

- Trưởng phòng Ngô kia quả thật không tồi. Vừa thông minh, lại rất cẩn thận rất thích hợp làm công việc hầu cận.

- Làm thế nào mà cô đến được đây?

Chỗ ngồi của mình bị chiếm nên bất đắc dĩ Lương Thần đành phải ngồi ở ghế salon, nhìn cô gái xinh đẹp hỏi:

- Tôi cứ nghĩ là cô sẽ trực tiếp đến thẳng mỏ quặng ở xã Hồng Kỳ chứ?


- Đương nhiên tôi sẽ đi. Tuy nhiên, lần này tôi muốn Trưởng phòng Lương đi cùng tôi mới được!

Liên Tuyết Phi thoải mái dựa vào trong ghế bành, miễn cưỡng nói một câu.

- Lần này thì miễn đi. Tôi còn một đống chuyện cần phải giải quyết đây.

Lương Thần xua tay từ chối nói:

- Trong hội nghị thường vụ lúc sáng đã phân công cho tôi nhiệm vụ mới. Tôi bây giờ không rảnh đâu. Còn nữa, việc chỉnh đốn lại nhân sự cho phòng công an huyện cũng sắp sửa tiến hành. Tôi có thể đề cử hai nhân viên cảnh sát đắc lực đi cùng cô, hoàn toàn có thể đảm bảo an toàn cho cô.

- Tôi mà sợ không an toàn sao?

Phóng viên Liên liền nổi giận, tia cười trong đôi mắt đẹp lập tức chuyển thành băng tuyết, hướng về Lương Thần lạnh lùng nói.

- Nếu không muốn đảm bảo an toàn thì cô muốn tôi đi cùng để làm gì?

Lương Thần kinh ngạc hỏi. Kỳ thật hắn đang muốn hỏi tại sao cứ mỗi lần tiến hành phỏng vấn thì lại muốn có cảnh sát địa phương bảo đảm an toàn? Nếu quả thật là như vậy thì đây chắc hẳn là phóng viên có giá nhất trong tất cả các phóng viên.

- Tôi, tôi....!

Liên Tuyết Phi đột nhiên nghẹn lời, sau đó miễn cưỡng tìm được một lý do để biện hộ:

- Ý của tôi là bởi vì biết Trưởng phòng Lương ở huyện Giang Vân rất có tiếng cho nên muốn có anh cùng đi. Như vậy thì mặc kệ là có sự cố gì ở mỏ than hay là liên quan đến phòng Giám sát an toàn, Phòng Than- Khoáng sản, về phương diện phỏng vấn tôi không thể đi cùng lãnh đạo sao?

- Tôi ở Giang Vân này cũng chẳng là cái gì đâu.

Lương Thần gãi gãi cái mũi của mình, bật cười nói:

- Phóng viên Liên, lần này cô nói sai rồi. Tôi và các lãnh đạo khác của huyện cũng không hợp nhau. Nếu cô thật sự muốn tôi đi thì chẳng phải cô đến chỗ nào cũng sẽ bị đóng sập cửa vào mặt sao?

- Anh đúng là đang viện cớ mà.

Phóng viên Liên tỏ vẻ không tin mà trên thực tế cô cũng không tin. Dừng một chút, dường như cô nhớ tới một điều gì, đôi môi mọng đỏ khẽ nở một nụ cười nói:

- Trưởng phòng Lương, tôi cảm thấy tôi cần có một lời giải thích với bạn gái Diệp Thanh Oánh của anh.

- Giải thích cái gì?

Lương Thần hơi run lên một chút hỏi.

- Chính là vào cái ngày tôi và anh cùng ngủ trên một chiếc giường.

Nói đến việc cùng ngủ trên một chiếc giường, trong mắt Liên Tuyết Phi cũng hiện lên sự mất tự nhiên nhưng trên gương mặt vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, dùng lời nói có phần uy hiếp mà nhắc nhở đối phương.


- Liên đại tỷ, phải cẩn thận lời ăn tiếng nói chứ.

Lương Thần không khỏi cười khổ. Hắn không nghĩ đến đối phương lại nhắc đến chuyện cũ. Một việc nhỏ đôi khi cũng trở thành một nhược điểm. Nói thật, sự uy hiếp như vậy không khiến hắn tức giận mà lại khiến hắn có chút dở khóc dở cười.

- Anh nói đi, bây giờ có đi theo giúp tôi không?

Nữ phóng viên Liên bây giờ dường như trở nên cố chấp, đôi mắt đẹp nhìn đối phương truy hỏi không tha.

- Đi!

Lương Thần vỗ vỗ trán, bất đắc dĩ gật đầu nói. Bà cô này hắn không thể trêu vào. Không phải hắn sợ gì cô gái đó mà là cảm thấy đau đầu khi phải đối phó với một người không đạt được mục đích thì không thể bỏ qua.

Biết chàng thanh niên đã bị khuất phục, Liên Tuyết Phi trong lòng dâng lên sự sung sướng mà trước đây chưa hề có, khóe miệng không kìm nổi nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sự vui mừng:

- Đúng là anh cũng là người biết thức thời.

Bỗng nhiên phát hiện ra chàng thanh niên đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, trên mặt cô không khỏi nóng bừng lên, một lần nữa ngênh mặt lên nói:

- Nhìn cái gì vậy?

- Tôi đã từng nói phóng viên Liên không thể có bộ dạng như lúc này được.

Lương Thần cười nói:

- Vẻ mặt của cô hình như đã bị nét lạnh lùng chiếm hết. Người mà được cô phỏng vấn sớm hay muộn cũng bị cô dọa cho bỏ chạy.


- Đừng nhiều lời nữa. Đứng lên, tôi mời anh đi ăn cơm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Phóng viên Liên lại khôi phục sự lạnh lùng như ban đầu, chỉ có điều nét vui mừng trên gương mặt dường như cố giấu như thế nào cũng không giấu được. Cô đứng lên, hai tay cho vào túi quần, hướng về chàng Trưởng phòng công an trẻ tuổi lên tiếng mời dùng cơm trưa.

- Vậy làm phiền phóng viên Lương phải tốn tiền rồi!

Lương Thần cũng không từ chối, đứng lên cười nói.

Lương Thần và Liên Tuyết Phi rời khỏi phòng làm việc, tiến đến chỗ cầu thang. Cách đó không xa, Lương Thần nhìn thấy nữ Chính ủy Quách Ninh cũng từ một hành lang khác tiến đến chỗ cầu thang. Thật trùng hợp cũng là cầu thang mà Lương Thần đang đến.

Quách Ninh nhìn chàng chanh niên trẻ tuổi đẹp trai rồi nhìn qua cô gái xinh đẹp thì không kìm nổi sự ghen tỵ trên gương mặt. Bà ta ghen tỵ với tuổi thanh xuân tươi đẹp của cô gái. Bà ta biết mình có tô son trát phấn cỡ nào cũng không thay đổi được sự tàn phai nhan sắc. Hoa tàn thì ít bướm. Những gã đàn ông cưỡi lên người bà ta thì luôn sợ hãi cái tính dâm đãng của bà. Nếu không phải vì chức vụ hiện tại của bà cùng với bối cảnh của chồng thì đừng nói là đàn ông tuổi trẻ cường tráng, những người ốm yếu như Đặng Khánh cũng sẽ chạy trốn bà mà thôi. Cô gái trước mặt chắc chắn là bạn gái của họ Lương rồi. Thoạt nhìn thì khá đứng đắn nhưng không biết ở trên giường với tên họ Lương đó như thế nào? Chắc cũng là thứ thích thể hiện bản lĩnh của mình. Ánh mắt của nữ Chính ủy Quách Ninh lóe lên, trong lòng tràn đầy ác ý mà suy đoán.

Cảm nhận được ánh mắt không tốt của người phụ nữ trung niên, Liên Tuyết Phi lập tức lạnh lùng nét mặt, quét ánh mắt nhìn thẳng đối phương, cằm hơi nâng lên. Thân hình cao gầy là một loại ưu thế, kiêu ngạo nhìn đối phương một cách khinh thường, trong nháy mắt đã đập nát cái nhìn của người phụ nữ trung niên.

Gương mặt của nữ Chính ủy Quách Ninh chợt trắng bệch. Đối phương rõ ràng chưa nói câu nào nhưng lại lộ ra thái độ cả vú lấp miệng em. Thái độ đó còn hơn một trăm câu nói trào phúng vô nghĩa. Ánh mắt khinh thường đó khiến bà cảm thấy sự khuất nhục, tự ti và tức giận trước đây chưa hề có.

Ánh mắt của hai người phụ nữ chạm nhau. Có lẽ chỉ ngắn ngủi trong vài giây nhưng lại giống như vừa mới trải qua một thế kỷ. Không nghi ngờ gì nữa, người bị thua cuộc, bị "thương tích đầy mình", bị rơi vào thế hạ phong chắc chắn là nữ Chính ủy Quách Ninh.

Một nam một nữ bước ngang qua người Quách Ninh đi trước. Quách Ninh mơ hồ có thể nghe thấy khi đi xuống lầu, cô gái kia đã hỏi:

- Bà già mới nãy là ai vậy?

Thiếu chút nữa là Quách Ninh tức đến ói máu. Bà ta chỉ cảm thấy trái tim của mình đập kinh hoàng, ánh mắt tối sầm lại, gần như dồn hết khí lực toàn thân đè nén lửa giận trong lòng xuống. Nhưng mà như thế nào thì cũng đã khiến cho gương mặt của bà ta trở nên vặn vẹo khác thường.

- Đó là Chính ủy Quách Ninh của phòng công an huyện.

Nghe phóng viên Liên gọi Quách Ninh là bà già, Lương Thần không khỏi bật cười đáp:

- Người ta cũng chỉ mới hơn bốn mươi thôi mà. Đâu đến mức trở thành bà già như cô nói.

- Bà ta là người đứng đầu phòng công an huyện của anh à?

Liên Tuyết Phi nghiêng đầu qua một bên, đôi mắt đẹp nhìn chàng thanh niên nói:

- Tôi có thể cảm giác được bà ta đối với anh không được thiện cảm cho lắm. Dường như cũng thuận tiện mà quan sát đánh giá tôi. Vừa rồi ánh mắt của bà ta nhìn chúng ta rất nham hiểm.

- Trực giác của cô thật là chuẩn xác.

Lương Thần có chút kinh ngạc đối với sự nhạy bén của Liên Tuyết Phi. Rốt cuộc dựa vào nhãn lực và trực giác, nữ phóng viên kia đã đưa ra những lời phân tích suy đoán vô cùng chân thật.

Sau khi cùng với Liên Tuyết Phi dùng bữa cơm trưa xong, Lương Thần dựa theo sự đồng ý trước đó, nhất nhất nghe theo sự sắp xếp của Liên Tuyết trong suốt cả một buổi chiều, theo sau đối phương giống như một tên hầu. Tuy nhiên Lương Thần cũng vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Đầu tiên hắn gọi điện thoại yêu cầu Đại đội phó đại đội hình sự Trác Hiểu mang người đến mỏ than ở xã Hồng Kỳ, cùng với Mã Hồng Trung, người nhà nạn nhân và người còn sống sót tìm kiếm những chứng cứ còn sót lại. Tiếp theo hắn ra lệnh cho Đại đội trưởng Trị an Lưu Quân và hai cảnh sát nhân dân mặc thường phục đi theo, cùng với Liên Tuyết Phi đến bệnh viện nhân dân huyện.

Sau sự việc xảy ra tại mỏ quặng, mười một thợ mỏ bị thương đều được đưa đến bệnh viện nhân dân huyện để cứu chữa. Sở dĩ Lương Thần chọn nơi này làm điểm đến đầu tiên không chỉ bởi vì sự phối hợp phỏng vấn với Liên Tuyết Phi mà còn liên quan đến cái mà hắn cần điều tra.

Hỏi rõ vị trí nằm điều trị của các thợ mỏ đã được đưa đến ngày hôm qua, Lương Thần và Liên Tuyết Phi đi về phía sau của bệnh viên. Khi đến trước phòng bệnh, Lương Thần bị một đám đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế dựa ngoài hành lang chặn lại.

- Các người đến đây làm gì?

Một gã choai choai tóc húi cua nhìn đám người Lương Thần, Liên Tuyết Phi một cách không có thiện cảm. Từ sáng đến giờ, bọn họ đã đánh đuổi tám phóng viên. Mà trước mắt, dường như lại có một người nữa muốn đến tìm sự phiền toái.

- Tôi là phóng viên của đài truyền hình tỉnh. Tôi muốn tiến hành phỏng vấn những nhân viên bị thương trong sự cố nổ mỏ than ngày hôm qua.

Liên Tuyết Phi trình thẻ phóng viên của mình, lạnh lùng nói với đối phương.

Nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, hơn nữa lại có khí chất, thần sắc của mấy gã đàn ông không khỏi nghiêm trang lại. Bình thường thì hay ba hoa trêu đùa con gái đã trở thành thói quen, lần này lại thay đổi một cách kì lạ. Gã choai choai tóc húi cua chỉ phụng phịu lắc đầu:

- Hiện tại, tất cả những công nhân bị thương đều phải được cách ly trong phòng điều trị, không thể tiếp xúc được. Muốn phỏng vấn thì hôm khác hãy đến.

- Thế các anh ở đây làm gì?

Lương Thần tức giận nhìn đám thanh niên, nhíu mày hỏi.

- Chúng tôi là bảo vệ của mỏ than. Những công nhân bị thương kia đều thuộc mỏ than của chúng tôi. Chúng tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ cho họ được an tâm trị liệu mà không bị quấy rầy.

Tên choai choai tóc húi cua nói cũng có vẻ hợp tình hợp lý.