Quan Lộ Trầm Luân

Chương 126: Khúc nhạc dạo sa đọa




Tử Hiên, anh có thể nói cho em biết tại sao anh muốn em làm điều đó không?

Vương Phỉ Hạm lộ ra vẻ mặt thảm thiết nói.

- Anh là vì muốn tra tấn em, muốn trả thù em nên cố tình khiến em không thể ngẩng đầu trước mặt con gái, có đúng như vậy không?

- Phỉ Hạm, em suy nghĩ quá nhiều rồi đó.

Lâm Tử Hiên chuyển hướng nhìn sang cửa sổ, mỉm cười một cách lạnh lùng.

- Tôi làm vậy chỉ có một mục đích. Diệp Tử Ngang năm đó đã cướp em trong tay của tôi. Bây giờ tôi muốn đoạt lại tất cả, cả vốn lẫn lời.

- Em thật sự không hiểu!

Vương Phỉ Hạm lắc đầu. Bà quả thật không hiểu tại sao đối phương muốn trả thù bà lại liên lụy đến Lương Thần, cũng không rõ sự trả thù đó có quan hệ gì với việc ông ta muốn bà làm không?

- Tôi đã nói qua với em, tôi không còn sống được bao lâu nữa đâu.

Lâm Tử Hiên khan giọng nói.

- Cho dù hiện tại tôi có đoạt lại em thì tôi cũng sẽ không cảm thấy vui sướng với thắng lợi này. Em cũng thấy đó, hiện nay tôi chỉ là một phế nhân. Ngoại trừ ngồi xe lăn ra, còn lại cái gì tôi cũng không làm được. Cho nên tôi cần một người thừa kế giống như là kéo dài sinh mạng cho tôi, thay thế tôi lấy lại những gì mà Diệp Tử Ngang đã có, bao gồm luôn cả em.

Vương Phỉ Hạm ngơ ngác đứng tại chỗ như hóa thạch. Thật lâu sau bà mới thở dài một tiếng. Cuối cùng thì bà cũng đã hiểu rõ ý của đối phương.

Bà cúi đầu thấp giọng nói:

- Tử Hiên, anh điên rồi!

- Chàng trai trẻ kia không phải là người tốt nhất cho sự chọn lựa của tôi sao? Dung mạo thì giống tôi, còn tính cách thì giống Diệp Tử Ngang.

Trong mắt của Lâm Tử Hiên hiện lên ngọn lửa điên cuồng, từ miệng thoát ra một nụ cười thâm trầm.

- Đây không phải là một sự kết hợp hoàn mỹ sao? Thẳng thắn mà nói thì tôi có sự ghen tỵ đối với Diệp Tử Ngang, nếu không nói là thù hận. Nếu cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ giống như y, dùng mọi thủ đoạn để đoạt lấy người đàn bà của mình.

Vớ vẩn, điên rồ! Đây là sự đánh giá của Vương Phỉ Hạm đối với Lâm Tử Hiên lúc này. Nhưng bi kịch nhất là bất kể ý tưởng và kế hoạch này có bao nhiêu sự điên rồ thì bà cũng đều không có quyền từ chối.



- Tôi đã nói là sẽ làm. Phỉ Hạm, em hẳn là hiểu được em không có sự lựa chọn nào khác. Tại sao công ty của em liên tục hai lần đấu thầu thất bại? Tại sao cái tên Tùy ngu ngốc kia lại to gan lớn mật lợi dụng em? Còn vì sao mà tên trợ lý kiêm vệ sĩ của em lại bị người khác mua chuộc?

Giọng điệu của Lâm Tử Hiên vẫn lạnh lùng.

- Chỉ cần là tôi muốn thì tôi có thể hủy diệt hết tất thảy những gì mà em đang có, bao gồm công ty của em, em và cả con gái của em.

- Anh không cần phải hao tâm tổn sức như vậy.

Vương Phỉ Hạm buồn bã cười, đôi mắt đẹp vẫn ẩn chứa những giọt nước mắt.


- Em đã nợ anh thì bất kể anh yêu cầu em làm điều gì em cũng sẽ làm cho anh, bao gồm cả lời đề nghị vừa rồi.

- Vậy thì hãy trở về chuẩn bị đi. Trong vòng ba ngày, tôi muốn nhìn thấy những kết quả đầu tiên.

Lâm Tử Hiên cảm thấy rối loạn trong lòng. Lời nói và việc làm của đối phương khiến cho ông ta cảm thấy không có sự thành công ở đây. Ông ta không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận. Trong tận sâu thẳm của trái tim vẫn còn tồn tại tình yêu đối với người phụ nữ này.

- Tử Hiên, chào tạm biệt.

Vương Phỉ Hạm nhẹ giọng nói. Bà đã biết chàng trai mặc đồ trắng đáng yêu trong quá khứ đã hoàn toàn biến mất. Trước mắt bà giờ đây chỉ còn tồn tại một người đàn ông cố chấp mất lý trí đến điên cuồng.

Nhìn hình bóng người phụ nữ khắc cốt ghi tâm rời khỏi, Lâm Tử Hiên chậm rãi nhắm hai mắt lại. Ông ta có thể hiểu thấu tâm trạng của người đó hiện giờ nhưng ông không cần quan tâm. Theo như lời của Vương Phỉ Hạm, chính là bà đã nợ ông. Có lẽ trong mắt người khác, kế hoạch của ông dường như điên rồ, biến thái, thậm chí là quá mức liều lĩnh. Lương Thần không phải là con ông, cũng chẳng có quan hệ huyết thống gì. Vì sao lại vô duyên vô cớ mà chọn hắn chứ?

Trong tuần thứ hai sau khi tỉnh lại tại bệnh viện quân đội nhân dân thủ đô, ông ta đã quyết liệt yêu cầu được đến Liêu Dương, rốt cuộc cũng đã được thỏa nguyện. Khi đó, ông cũng đã bắt tay vào điều tra những mối quan hệ của Vương Phỉ Hạm. Do đó đã biết được Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Ngang đã có một cô con gái xinh đẹp Diệp Thanh Oánh, đồng thời cũng biết Diệp Tử Ngang còn có một cô con gái riêng với người vợ trước là Diệp Tử Thanh. Đương nhiên, thông tin giá trị mà ông phát hiện được chính là chàng trai có tướng mạo vô cùng giống ông, Lương Thần.

Ông ta đã vận dụng nguồn nhân lực của mình để điều tra thông tin về Lương Thần từ thời niên thiếu cho đến khi thi vào làm nhân viên công vụ, trải qua hai năm rưỡi công tác tại đồn công an xã Hòa Bình, giải cứu cho Diệp Thanh Oánh rồi những trận phá án liên tiếp thời gian sau đó. Đồng thời cũng thu thập được nhiều tin tức từ Bí thư thành ủy Lương Khải Minh.

Kiêu ngạo và tự phụ nên điều kiện chọn lựa người thừa kế của ông rất là hà khắc. Ông ta không thể tha thứ một cách dễ dàng được. Thậm chí ông ta không thể lựa chọn một người có phẩm chất kém để giúp ông kéo dài sinh mạng, bất kể người đó có bao nhiêu phần giống ông.

Lương Thần chính là sự lựa chọn thích hợp nhất, đồng thời tướng mạo lại tương tự giống như ông đã tái sinh lại. Cư xử có tình có nghĩa, đối địch với bọn hung ác không bao giờ nương tay. Hết thảy đều hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của ông đặt ra. Căn cứ vào điều kiện tiên quyết này, ông mới hoạch định ra kế hoạch thế thân, khiến Lương Thần giúp ông đoạt lại những gì đã mất trong tay Diệp Tử Ngang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Cuộc gặp mặt tối hôm qua với Lương Thần càng khiến cho ông ta thấy sự lựa chọn của mình là đúng. Do đó đã quyết tâm bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.

Kiếp này, ông ta sẽ rất tiếc nuối nếu như không thể thực hiện được điều gì. Vì thế, ông sẽ thông qua Lương Thần để thực hiện nó. Ông ta giống như đang chơi một trò chơi mà Lương Thần chính là một nhân vật bị khống chế trong trò chơi đó.


- Bị người khác thao túng cuộc sống có lẽ sẽ làm cho cậu bị mất tự do. Nhưng cậu hãy tin tôi đi, cuối cùng cậu sẽ được nhiều hơn mất. Cho nên hãy cảm thấy là mình may mắn đi, tiểu tử.

Lâm Tử Hiên nhìn vào bức ảnh với chàng trai đang mặc cảnh phục, vẻ mặt dịu dàng nói một câu.

Lương Thần bỗng nhiên hắt xì một hơi liên tiếp. Hắn day day lỗ mũi của mình. Chắc là tối hôm qua bị cảm lạnh trong lúc ngủ. Hắn đi dạo một vòng cùng với hai cô gái, mua được một bộ quần áo ngủ. Diệp Tử Thanh đã chủ động trả tiền xem như là quà xin lỗi. Hai cô gái mua sữa rữa mặt, nước khoáng cho da, sữa tắm cùng những vật dụng đơn giản hàng ngày. Mỗi nơi đều dừng lại một chút nên bây giờ hoa cả mắt. Cuối cùng cả ba người đều leo lên chiếc xe BMW màu đỏ của Diệp Tử Thanh đến nhà hàng Tử Viên.

Đi vào trong phòng ăn được đặt trước đã thấy Vương Phỉ Hạm ngồi sẵn ở đó. Người phụ nữ ngày thường rất cao ngạo nay lại ngồi chống cằm suy tư một điều gì đó. Khi Diệp Thanh Oánh đến gần bên cạnh hô lên một tiếng mẹ thì mới bừng tỉnh trở lại.

- Mọi người đã đến rồi à?

Vương Phỉ Hạm ôn hòa cười. Nhưng tất cả mọi người đều thấy đây là một nụ cười miễn cưỡng.

Hơn nữa, điều mà khiến cho Lương Thần cảm thấy kì lạ là ánh mắt của cô Vương khi nhìn thấy hắn có chút gì đó bối rối.

Món ăn gồm có cá hấp, thịt dê, thịt gà dùng với bánh bao, tôm rang tỏi cộng với món cá nấu với quế. Nhà hàng Tử Viên là một nhà hàng lâu đời cho nên món ăn ở đây rất nổi tiếng và giá cả lại vừa phải. Diệp Tử Thanh đề nghị đến nhà hàng này không phải là vì giá rẻ mà là vì những món ăn ở đây rất ngon.

Lương Thần thì lại không có kén ăn. Hơn nữa, đúng như lời của Diệp Thanh Oánh đã nói, món ăn ở đây ngon cực kỳ. Nhất là món cá nấu với quế, lớp da bên ngoài thì giòn tan, còn lớp thịt bên trong thì vô cùng mềm mại, gia vị lại rất ngon khiến cho Lương Thần không ngớt lời khen ngợi.

Diệp Tử Thanh cũng vừa ăn vừa cười. Trong tất cả mọi người thì tâm trạng của Vương Phỉ Hạm là bất ổn nhất. Lúc thì cầm chiếc đũa ngơ ngác hoặc là chỉ chọn duy nhất một món ăn trên bàn với cảm xúc rất khác thường. Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh hỏi mẹ xem đã xảy ra chuyện gì thì bà cũng chỉ trả lời đưa đẩy là công ty gặp rắc rối mà thôi.


Sau khi ăn tối xong, Lương Thần nhìn đồng hồ thì thấy chưa đến 6: 30 nên đề nghị đi hát. Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh nhiệt liệt hưởng ứng, lôi kéo tay của Vương Phỉ Hạm nói:

- Mẹ, mẹ không biết Lương Thần ca hay như thế nào đâu, không thua gì minh tinh mà lại còn biết nhại giọng của họ nữa chứ.

- Mẹ hơi mệt một chút. Các con cứ đi chơi vui đi.

Vương Phỉ Hạm dường như không có chút hào hứng, tỏ ra mệt mỏi nói.

Nhìn thấy thái độ này của Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh có chút không yên lòng, khuôn mặt thanh tú hiện lên nét do dự.

- Vậy thì hôm nào đi chơi cũng được. Dạo này anh có nhiều thời gian rảnh mà.

Lương Thần hiểu ý nói.


- Tiểu Lương, công việc của cậu không bận rộn sao?

Vương Phỉ Hạm mặc dù hướng về Lương Thần hỏi nhưng ánh mắt lại liếc đi nơi khác. Sau khi đáp ứng yêu cầu của Lâm Tử Hiên, bà không còn cảm thấy bình thường khi đối diện với Lương Thần nữa. Cho nên lời nói và hành động có vẻ khác thường.

- Lương Thần bị tạm thời cách chức.

Diệp Tử Thanh chu cái miệng nhỏ nhắn nói, kể hết sự việc vì sao Lương Thần lại bị như vậy cho dì và em gái nghe, cuối cùng tức giận nói một câu.

- Quan lại bao che cho nhau. Đúng là xã hội bây giờ ngày càng đen tối.

Vương Phỉ Hạm liếc mắt nhìn Lương Thần, trong lòng thầm nghĩ đúng là chàng trai này có không ít ưu điểm.

Trong thời đại ngày nay vẫn còn những người kiên trì làm chính nghĩa như Lương Thần thật sự không còn nhiều lắm. Nhất là trong chốn quan trường này, Lương Thần vẫn còn giữ được phẩm chất đó thì càng đáng quý.

Diệp Thanh Oánh bây giờ cũng mới biết việc này. Cô cũng chỉ biết an ủi người yêu một hai câu và thầm quyết định sẽ nghĩ ra biện pháp giúp anh ấy một phen. Người mà duy nhất có thể giúp được Lương Thần là chị của mẹ, là Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp. Việc có được hay không thì cô cũng phải thử một phen.

- Nếu như vậy thì tối nay cậu không cần phải về nhà sớm đâu. Thôi về nhà cô chơi đi.

Vương Phỉ Hạm khẽ cúi xuống vuốt chiếc váy nhằm che dấu vẻ mặt khác thường của mình. Trong lòng bà đang nhảy loạn lên. Chẳng lẽ đây lại là ý trời sao? Lâm Tử Hiên muốn trong ba ngày phải có kết quả đầu tiên thì ngay lập tức một cơ hội lại xuất hiện. Tuy trong lòng không ổn nhưng bà vẫn mơ hồ làm theo quyết định của mình.

- Vậy thì phiền cô quá!

Lương Thần cũng không muốn chia tay sớm Diệp Thanh Oánh nên vui vẻ tiếp nhận lời mời của Vương Phỉ Hạm.

Trên đường lái xe trở về nhà, Vương Phỉ Hạm vừa lái xe vừa nhìn những ngọn đèn đang thắp sáng hai bên đường, trong lòng vô cùng phức tạp.

Tối nay đối với cô mà nói, có lẽ là một khúc nhạc dạo sa đọa.