Bảy ngày sau, Dự vương phủ.
“… Vì thế, ngươi liền tới tìm ta?” Lạnh lùng nhẫn nại chờ ta nháo xong, trên mu bàn tay đang vuốt dây đàn kia của Phạm Cửu Hâm đã hiện rõ gân xanh, hung hăng gảy lên tựa như dây cầm mảnh mai tinh tế kia là cái cổ của ta, “Còn nhớ ngươi đã nói gì với ta không!? Ngươi cùng Lục đệ sẽ tranh đấu bằng bản lĩnh! Thế mà hiện tại, ngươi còn có thể không biết xấu hổ nói ta giúp ngươi bày mưu tính kế!?”
Ách, lương tâm lên tiếng làm ta cũng có chút đỏ mặt, bất quá không có cách nào khác, ta trước mặt Hình đại suất ca đã khoe khoang đến sướng miệng, khẳng định chắc chắn sẽ hoàn thành mục tiêu, “Ta đã lôi kéo được Uông Hằng Nghiệp cùng Mạc Ly, có hai người này giúp đỡ, chèn ép Linh Vương cũng đâu phải chuyện khó?”
“Hanh, ngươi văn võ đều đã có chuẩn bị, hà tất phải trở lại hỏi ta?” Trong nháy mắt cầm huyền bật ra một thanh âm thanh thúy, trên mặt Phạm Cửu Hâm cũng thoáng hiện một tia thỏa mãn, bất quá vẫn hoàn toàn không thể hiện ra ngoài, khuôn mặt kia vẫn là lạnh lùng như sương tuyết. Ta cũng biết có Uông Hằng Nghiệp cùng Mạc Ly, thì thắng lợi đã chắc được tám phần mười, thế nhưng giống như thủ đoạn khi Lưu Bang lên làm hoàng đế, văn hắn thua Trương Lương, võ hắn thua Hàn Tín, thế nhưng hắn lại có thể khiến bọn họ phục tùng tùy cơ sử dụng, thế nên hắn mới có thể làm đế vương. Ta thì ngay cả cách nào để sử dụng Uông Hằng Nghiệp cùng Mạc Ly cũng chưa rõ, bất quá, ta lại biết ai có thể khai thác tận dụng bọn họ một cách tốt nhất mà tìm đến.
“Với thế lực mà ngươi thu thập được lúc này, thì Lục đệ chắc chắn không phải đối thủ của ngươi, ta có nói thêm hay không thì cũng vậy, ngươi cứ tin tưởng chính mình đi.”
“Ta cũng không phải không muốn tự suy nghĩ a, bất quá, chuyện này hoàn toàn không thích hợp với ta.”
“…” Phạm Cửu Hâm hít sâu một hơi, ta trong mắt hắn có vẻ không khác một thằng vô lại là mấy.
“Nha, giúp ta đi, tam ca –” Ta cũng có kế hoạch sơ lược, nhưng ta vẫn cần một người nhanh nhẹn khéo léo giúp ta trau chuốt lại.
Cười nhạt một tiếng, Phạm Cửu Hâm y như nghe được cái gì buồn cười lắm, nhãn thần khinh thường: “Không cần gọi tam ca, ngươi cũng không phải tứ đệ của ta. Đó là ân oán của lão Lục với ngươi, ta không nhất thiết phải nhúng tay. Ta đã nói rồi, các ngươi ai chết ai sống ai thắng ai thua đều là nghe theo thiên mệnh, đâu liên can gì đến ta?”
“Vậy, ai làm Nhiếp chính vương ngươi cũng không quan tâm?” Ta nếu đã dám đến Dự vương phủ, thì chắc chắn sẽ không đến tay không. Mấy ngày nay ta một mực tự hỏi, phải làm thế nào để lợi dụng tiểu hoàng đế trấn áp mấy vấn đề tại kinh thành, kết quả lại moi ra được không biết bao nhiêu chuyện xấu trong nhà của Phạm Cửu Tiêu. Ví dụ như, giang sơn Phạm quốc nguyên bản lão hoàng đế truyền cho ai chẳng hạn:”Đừng nói năng khách khí như thế, tam ca. Ngươi ngay cả ngôi hoàng đế cũng không muốn, đó chẳng phải là vì đại ca sao? Nếu đại ca mất mà hậu nhân của hắn bị người khác cướp mất ngai vàng, chẳng lẽ ngươi lại bằng lòng?” Gia đình đế vương đích thực hay loạn, không chỉ có hoàng tử cùng phi tần làm loạn, lúc này đây, hoàng tử cùng thái tử cũng đều đã loạn.
Kỳ thực, lúc lão hoàng đế còn tại thế, thì người lão coi trọng nhất không phải là lão đại Phạm Cửu Thành con trai chính cung Hoàng hậu, mà là Phạm Cửu Hâm tính cách thờ ơ lạnh nhạt con trai Nhu phi. Thế nhưng phế trưởng lập thứ từ xưa đã là điều kiêng kị của các đại gia tộc, hoàng gia cũng không ngoại lệ. Lúc trước, lão hoàng đế đã từng tìm một lỗi lầm để phế đi Phạm Cửu Thành lúc đấy đang là thái tử, thế nhưng áp lực từ bốn phía không cho phép để Phạm Cửu Hâm thừa kế đế vị, kết quả, lão hoàng đế trước khi lâm chung đã nghĩ ra một biện pháp ngu xuẩn là lập di chiếu, lại còn ngu hơn nữa khi giao phó lại mọi chuyện cho các lão đại thần, phò tá Phạm Cửu Hâm lên ngôi, không để những huynh đệ khác làm khó dễ.
Nhưng mà cuối cùng, Phạm Cửu Hâm lại tự mình sửa lại di chiếu, giải quyết hết những cố mệnh đại thần kia, đem Phạm Cửu Thành từ một phế thái tử trở về ngai vàng đế vương, chính mình tự nguyện làm thần tử, trở thành tiêu dao Vương gia. Những huyền cơ trong đó, chắc là đã đủ để giải thích lý do vì sao Phạm Cửu Hâm đem thân thể chính mình ra mê hoặc Phạm Cửu Tiêu… Chẳng phải là để bịt miệng hắn hay sao. Con mẹ nó, thân gia huynh đệ cái kiểu gì đây!?
“… Thành cũng đã chết, ngươi còn muốn dùng hắn để uy hiếp ta?” Đè chặt cầm huyền, bàn tay trắng noãn của Phạm Cửu Hâm đã bị dây đàn tinh mảnh cắt đến ứa máu, núi lửa lãnh tĩnh đột nhiên bạo phát, khiến ta nhìn mà giật mình. Ta nghĩ có là dâm long, thì đối với vị tam ca này nếu tránh được thì đều tránh cật lực, thế nhưng hắn thì chỉ cần Phạm Cửu Hâm an vị là tốt rồi, nhưng ta, vì thành công của mình, thì còn cần hồ ly này trợ giúp.
Trước đây ta còn không thể tự lý giải, một người nam nhân làm thế nào có thể nảy sinh một thứ chấp nhất tới chết không tha với một người nam nhân khác, nhưng hiện tại, có vẻ ta cũng đã không có tư cách để tự hỏi chuyện này nữa…
“Đại ca đã chết, nhưng con hắn còn sống. Nguyện vọng của hắn là nhượng Túc nhi làm Hoàng đế, cho nên, ngươi chắc chắn sẽ không cho phép bất cứ ai đe dọa đến đế vị của Túc nhi, cho dù chính ngươi cùng Phạm Cửu Tiêu đều rõ, Túc nhi tính cách nhu nhược căn bản không có đủ tư cách ngồi trên vị trí này!”
“…Ngươi đến tột cùng đã biết bao nhiêu? Biết từ đâu? Ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?” Đấy đấy, rốt cuộc mấy lời thoại ngay tập đầu của mấy bộ phim truyền hình đến hôm nay ta cũng đã được nghe rồi. Không biết loại xúc động này từ đâu sinh ra, ta dụi dụi mắt, ta đột nhiên thấy lúc Phạm Cửu Hâm đẩy cầm đứng dậy có một tia yếu nhược khó nhìn thấy. Cái người từ trước tới nay hô phong hoán vũ, rốt cuộc cũng bị ta làm cho lòi đuôi rồi hay sao? Nhưng vì sao ta không thấy có chút vui vẻ nào cả… Càng đào sâu ký ức của hắn với Phạm Cửu Thành, người ngoài cuộc lại càng cảm thấy thêm thương tâm…
Bi kịch xảy ra rất đơn giản, Phạm Cửu Thành từ đầu đến đuôi đều là một nam nhân dị tính luyến, nhưng lại là một người vô cùng thanh tâm quả dục, Phạm Cửu Hâm từ nhỏ đã là một hài tử thông minh lanh lợi nhưng cũng không kém phần cô độc, nương hắn được sủng ái, nhưng lại vô cùng lạnh nhạt, căn bản không lo lắng về sự ghen ghét của các phi tử khác hay thậm chí là cả Hoàng hậu, nhưng cũng chẳng thèm để ý tới con trai duy nhất của mình có hay không bị hành hạ bởi mấy trò trả thù sau lưng. Cung cấm, chính là nơi mà câu nói “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng” tỏ rõ ý nghĩa nhất; thái giám cung nữ bị những phi tần khác mua chuộc, tự nhiên sẽ gây cho Phạm Cửu Hâm không ít cay đắng gian khổ.
Cho nên mới nói, vợ cũng không phải lấy càng nhiều càng tốt, cái phúc này cũng không phải ai cũng có thể hưởng được a…
Nói chung, lão hoàng đế đối với sự lãnh đạm của Nhu phi cũng là vô cùng yêu thích, chỉ là một nữ tử yếu đuối mà chẳng thèm bỏ hoàng đế cao cao tại thượng vào mắt. Cho nên, Phạm Cửu Hâm lúc nhỏ đều là chìm nổi giữa thất thế cùng đắc thế, thứ duy nhất hắn có thể có được, chính là sự quan ái của vị thái tử ôn hòa thiện lương Phạm Cửu Thành.
Nói tới vị đại ca đồng mẫu này của Phạm Cửu Tiêu, thì cũng thực là một hài tử thành thật hiếm thấy tại chốn cung đình. Hắn thân là con cả, lại có mẫu thân là chính cung hoàng hậu, tin chắc sẽ không bị mấy huynh đệ khác uy hiếp địa vị, lúc còn nhỏ luôn ra dáng là một hoàng huynh khoan dung hiền hậu, đem mấy đệ đệ tương lai sẽ giúp mình phụ chính sủng lên tới tận trời. Phạm Cửu Hâm chỉ là một tử số trong đám chúng sinh được hắn ban ơn mà thôi, nhưng đối với tử số này mà nói, mẫu số kia chính là duy nhất. Để giành được sự quý mến của Phạm Cửu Thành, Phạm Cửu Hâm đã nỗ lực làm tất cả những điều gì hay nhất, tốt nhất, đáng tiếc, phát hiện ưu điểm của hắn, lại vẫn là con mắt tinh đời của lão hoàng đế.
Phạm Cửu Hâm tuy đã quen với địch ý của những người xung quanh, nhưng chỉ riêng sự oán hận từ Phạm Cửu Thành là không thể chịu đựng, nên một thiếu niên chưa tới mười sáu tuổi, đã có sự quyết đoán bóp méo di chiếu, diệt trừ hết cố mệnh đại thần biết chuyện, khôi phục danh phận thái tử của Phạm Cửu Thành, danh chính ngôn thuận đăng cơ hoàng đế. Ta lúc mười sáu tuổi thì làm được cái gì? Chỉ sợ vừa vào cấp ba đã liền ngày ngày theo đám hồ bằng cẩu hữu xem sách đen, hay là trốn học đi chơi game online… không thể so nổi, không thể so nổi a…
Phục hồi lại tinh thần, ánh mắt ta nhìn Phạm Cửu Hâm đã có thêm một phần đồng tình cùng bội phục:”Ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ cần biết ta hiện giờ là Phạm Cửu Tiêu, là Tứ đệ của ngươi, vậy là đủ rồi. Ngươi sợ ta làm Nhiếp Chính vương lâu, đối với ngai vị Hoàng đế kia sản sinh tham vọng, nên mới giật dây cho lão Lục đâm ta sau lưng, nhưng ngươi có hay không nghĩ tới, một ngày ta buông tay, lão Lục lên nắm được vị trí Nhiếp chính, chắc chắn sẽ tuyệt đối không cam lòng chỉ làm một thần tử. Phạm Cửu Tiêu đối với nữ nhân không có cảm giác, đối với chuyện lưu lại hậu đại cũng không có hứng thú. Nhưng Linh Vương thì không như thế… Nghe nói cơ thiếp của hắn so với tiên đế chỉ có hơn chứ không có kém. Một mình hắn đời này làm Vương gia thì cũng không sao, nhưng liệu hắn cam chịu để con cháu mình đời đời kiếp kiếp đều chỉ là phong vương cư hầu sao? Nhất là khi vị trí cao nhất kia chỉ một bước sẽ tới được, hắn có thể không vọng tưởng ư?”
Ở thời hiện đại cũng vậy, có bao nhiêu bậc cha mẹ dốc sức cả đời vất vả mệt nhọc, chỉ để mong con cái có thể xuất sắc hơn hẳn mọi người?
“A… Ngươi có thể cam lòng buông tay mặc cho lão Lục muốn làm gì thì làm sao?” Trai cò đánh nhau, Phạm Cửu Hâm hiển nhiên là ngồi làm ngư ông đắc lợi. Chỉ là đáng tiếc, ta cũng không phải loại dễ dàng bị cuốn vào vòng danh lợi, một con trai sông ngu ngốc quen thói hiệu lệnh quần thần.
“Cũng khó nói, ta vốn cũng chẳng phải Phạm Cửu Tiêu, có rất nhiều chuyện ta muốn hay không cũng không thể thay đổi. So với ngồi nơm nớp lo sợ nửa đêm thích khách tới chém chỉ vì mình đang ngồi cái ghế Nhiếp Chính vương kia, thì ta cam tâm tình nguyện ly khai Phạm quốc hưởng thụ những ngày tháng tiêu dao dưỡng già. Không biết lão Lục có cái thú bỏ chút tiền mua một kẻ hoàng đế bù nhìn không a? Hắc hắc…”
“Ngươi cho rằng có ta ở đây, hắn sẽ có cơ hội làm như vậy hay sao?” Phạm Cửu Hâm đưa lưng về phía ta, dáng đứng thẳng tắp, tay áo đón gió tung bay, khiến thân hình càng thêm đơn bạc:”Chỉ cần ta còn sống, Túc nhi nhất định sẽ là Hoàng đế Phạm quốc, ai cũng không thể thay thế!”
“…Vậy nếu ngươi chết thì sao?” Đây không phải ta muốn nói xui, nhưng ai mà không phải chết? Kể cả kẻ kiêu ngạo như dâm long cũng chắc chắn không nghĩ tới mình sẽ chết như vậy a. “Túc nhi cũng không phải một Hoàng đế tự nắm hết được vương quyền, thân thể ngươi cũng không tốt, cứ cho ngươi giết được cả ta cùng lão Lục, chặt đứt hết mọi tai họa ngầm từ phía chúng ta, thế nhưng những thế lực chư hầu khác thì sao? Các đại tướng quân tay nắm binh quyền thì sao? Trước đây Phạm quốc ổn định, không phải cũng do Phạm Cửu Tiêu ngồi ở vị trí Nhiếp Chính vương một tay bá đạo trấn áp mới được hay sao? Ngươi trước đây trợ giúp Phạm Cửu Tiêu lên thành thế này, không phải cũng vì muốn đem cho Túc nhi một tấm chắn hay sao?” Lão hoàng đế cũng thật hồ đồ, hồi đó cứ đem thẳng Phạm Cửu Tiêu lên làm hoàng đế không phải tốt hơn rồi sao, đỡ được bao nhiêu việc a.
Cũng chỉ có thể trách Phạm Cửu Tiêu sinh không đúng thời, lúc lão hoàng đế băng hà hắn mới có mười một tuổi. Đương nhiên, chết cũng rất không đúng lúc, mới hai mươi ba tuổi, cái phúc của một Nhiếp Chính vương mới hưởng được một chút, kẻ thù cũng không diệt trừ được hết, chắc sinh thời chỉ biết có nam nhân cùng long dương đi.
“… Ta sẽ hối hận.” Lặng im một lát, thanh âm của Phạm Cửu Hâm đã hồi phục lại được sự lạnh lùng như cũ.
“Cái gì?” Mở to mắt nhìn, ta có chút không theo nổi tốc độ tư duy của hồ ly. Tiếp theo, khi đại não của ta vẫn chưa kịp phản ứng, Phạm Cửu Hâm lại làm thêm một hành động nữa, cánh tay gầy của hắn vươn ra, nắm lấy vạt áo ta, khi ta vẫn còn ngơ ngác, thì đôi môi lạnh lẽo đã áp lên, mãnh liệt liếm mút, như muốn hút cả ba hồn bảy vía đi từ trong miệng ta, thẳng đến khi chính hắn hư thoát không thở nổi mới kìm lại mà dứt ra.
“Ngươi –” Bị cường hôn chính là ta a! Đưa lên tay áo liều mạng lau miệng, giống như vừa đụng trúng thứ gì không sạch sẽ. Không để cho ta kịp có cơ hội oán giận, Phạm Cửu Hâm đã ưu mỹ thanh tao lịch sự ngồi lại bên cây đàn, trong nháy mắt đã trở về làm một thế ngoại cao nhân phần hương phủ cầm
( thắp nhang đánh đàn), chỉ có giọng nói là vẫn mang theo một tia phẫn ý tàn nhẫn, nhưng vẫn nghe như bàng quan đạm mạc:”Nói đi, ngươi có lợi thế gì, ngươi muốn có kết quả thế nào.”
“Cái này a, đầu tiên, ta cũng không muốn cái mạng nhỏ của Linh Vương…”
“Hanh, lòng dạ đàn bà, khó thành đại sự!”
“…” Ta van ngươi, người kia là huynh đệ của ngươi đấy có được không. Chử đậu nhiên đậu ki, oa tại bàng biên khấp.
( Củi đậu đun hạt đậu, nồi ở bên khóc than – Xuất phát từ một câu chuyện về hai đứa con của Tào Tháo là Tào Thực ( hay Tào Trực) và Tào Phi. Tào Thực bị anh trai là Tào Phi ép trong vòng bảy bước phải xuất khẩu thành thơ, nếu không sẽ bị trừng phạt. Tào Thực đã đọc ra bốn câu thơ ý nói cảnh huynh đệ tương tàn. Trong đây có thể coi là một dị bản. Ai muốn biết thêm thì tìm google về câu chuyện ‘bảy bước thành thơ’) Hai ngươi là con cháu một nhà, sinh cùng một gốc, muốn giết nhau thì cũng có phải gấp đến thế không? Ho nhẹ một cái đem tiếng cười không hợp cảnh nuốt ngược trở lại vào trong bụng, ta đưa mắt trừng lại ánh nhìn khinh bỉ của Phạm Cửu Hâm, tức giận bật lại:”Tuy rằng Phạm Cửu Sùng đối ta bất nhân, nhưng ca ca ta cũng không đối hắn bất nghĩa. Ngươi đừng quên, hắn dù sao cũng là huyết mạch Phạm gia, nói gở, tứ đệ ngươi chỉ có ‘hứng thú’ với nam nhân, ngươi thân thể ốm đau bệnh tật phỏng chừng cũng không tính toán lưu lại cái gì hậu tự. Phạm gia các ngươi ba người thì có hai người dính phải đoạn tụ, vạn nhất Túc nhi cũng bị lây theo… thì hoàng gia huyết mạch, hương hỏa Phạm gia, ngươi nghĩ có thể kéo dài được không?”
Tuy là ngựa đực, nhưng sự tồn tại của Linh Vương cũng rất có ý nghĩa.
“… Coi như ngươi nói có lý.” Đôi mi dài buông xuống, tròng mắt vừa chuyển, Phạm Cửu Hâm lảng khỏi chuyện ta đang nói, xoay câu chuyện trở lại trọng tâm chính. Nói giản lược với Phạm Cửu Hâm về ý nghĩ của chính mình, quả nhiên, kế sách chuyện đưa Hoàng đế ra khỏi hoàng thành đã khiến hắn cau mày:”Quá mạo hiểm, nếu đúng như tính toán của ngươi, Linh Vương rơi vào đường cùng vây kín hoàng cung, ngự lâm quân đa số đã đi theo hắn, địch nhiều ta ít, Túc nhi liệu có thể trốn tới nơi nào?”
“Ta không bắt các ngươi lấy đá chọi đá a, hoàng cung hẳn phải có cái gì hầm ngầm mật đạo chứ? Chạy theo đó chứ đâu?” Đây là thường thức trong võ hiệp tiểu thuyết a, không phải đại hộ nhân gia trong truyện thường lúc nào cũng có sẵn mật đạo mà trốn hay sao? Ta căn bản không tin Phạm Cửu Hâm không có cách nào giúp tiểu hoàng đế chạy trốn:”Huống hồ, với bản lĩnh của ngươi, cho dù hoàng cung không có địa đạo, ngươi cũng có thể đem hắn chạy trốn không phải sao? Hắc hắc…”
“…” Mím môi không nói, Phạm Cửu Hâm khoát tay áo, ý bảo mấy bước này cứ để hắn nghĩ thêm đã.
Nhưng mà, tia khôn khéo tính toán lóe ra từ trong đôi mắt kia nói cho ta biết, có sự hỗ trợ của hắn, không có nghĩa là từ nay về sau ta sẽ được nhàn tản ngồi mát ăn bát vàng:”Bất quá, muốn ta hỗ trợ hãm hại Lục đệ, thì ta muốn biết, ngươi vì thiên hạ Phạm quốc có thể hy sinh đến mức nào?”
“Ngươi…Ngươi muốn ta hy sinh cái gì?” Sau lưng theo bản năng mà phát lạnh, chỉ không biết cái bản năng lui bước trước Phạm Cửu Hâm này là của ta hay là của Phạm Cửu Tiêu nữa. Mà ta đoán cũng không có sai, giây tiếp theo, Dự vương tự dưng lại nở nụ cười hòa ái:”Muốn giấu được Lục đệ cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, cho nên, ta nghĩ lao ngục tai ương ngươi hẳn là không tránh được rồi.”
“Ách… Muốn ta ngồi tù sao?” Dân chúng bình thường nghe đến kiện cáo này nọ vốn có chút mâu thuẫn, ta cũng không ngoại lệ.
“Thế nào? Sợ rồi?” Âm trầm nheo mắt, khẩu khí cao cao tại thượng của Phạm Cửu Hâm mang theo chút khinh thường.
“Ai sợ!? Không phải chỉ là ngồi tù thôi sao? Ngồi thì ngồi!” Ai, thật không nghĩ tới một lương dân đồn công an cũng chưa từng đến như ta, qua tới đây chưa phạm pháp thì thôi, chứ vừa có ý định đã bay thẳng vào trong nhà lao ngồi. Chờ một chút, nói đến hoàn cảnh lao ngục, ta đột nhiên hồi tưởng lại mấy chuyện không hay trong ký ức của Phạm Cửu Tiêu:”Uy, phải nói trước, ngồi tù thì ngồi tù, nhưng ta tuyệt đối phải ngồi ở một gian đơn a —” Đừng đùa, đám tử tù trong thiên lao kia tồn tại vốn chỉ vì một mục đích, đó là khi dâm long đem một nam nhân không nghe lời đến tùy ý bọn họ cưỡng gian chà đạp, lấy đó làm niềm vui; hơn nữa hỗn trướng này còn có cái thú đem mấy người bạn giường vốn không nhiều nhặn gì của mình cùng đến xem, hình như Hình Huân sau khi thấy đã bị nôn ra liên tục ba ngày ba đêm, ngay cả Đường Mật cũng chán ghét cái màn này, có chút lương tâm xuất ra phúc xà
( rắn hổ mang), cho nam nhân lúc đó đã sống không bằng chết có thể thanh thản mà về thế giới bên kia.
Nếu như ta mà bị Linh vương ném vào nơi ấy… Trước không nói oan hồn của chính nhân chí sĩ có thể hằng đêm đến bên ta quấy phá, đám tử tù kia vạn nhất hăng hái muốn xông tới hưởng thử tư vị hoàng tộc thì…
Con mẹ nó! Phạm dâm long nhân thần cộng phẫn
( người và thần đều phẫn nộ) có bị cưỡng gian, thậm chí là gian đến chết thì vẫn là trừng phạt đúng tội. Nhưng mà — ta không muốn phải chịu tội thay hắn a!
“Tóm lại, không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, nhưng ta ngồi tù thì phải ở phòng đơn!”
Bám lấy vạt áo Phạm Cửu Hâm, ta dùng thanh âm giận dữ để biểu hiện ở phương diện này mình có bao nhiêu kiên quyết. Không khách khí đem móng vuốt ta hất ra, người kia cười lạnh lùng đầy châm chọc:”Thế nào? Không muốn tự mình thử ngoạn pháp của tứ đệ sao? A…”
“So với bị nam nhân làm, thì ta thà cắn lưỡi tự sát! Đến lúc đó ta thoát khỏi thân thể Phạm Cửu Tiêu rồi, phải đến chiếm thân thể của Túc nhi a, hắc hắc, dù sao ta cũng là yêu nghiệt, tin hay không là do ngươi a —” Chỉ cần không bị luân bạo, muốn ta giả làm người ngoài hành tinh cũng không vấn đề!
“… Ta đã biết, ngươi còn kiêng kỵ cái gì, nói hết một lần luôn đi.”
“Cái khác a, kế hoạch này tạm thời giúp ta giấu Hình Huân.” Chằng biết vì sao. ta cảm giác nếu cho Hình Huân võ công cao cường biết chuyện ta sẽ thi triển khổ nhục kế, dùng thân thể Phạm Cửu Tiêu ngồi ngu trong đại lao, thì kế hoạch sẽ rất khó mà tiến hành đi?
“Hình Huân? Bạch y thị vệ bên người Tứ đệ? A, ngươi thế nào lại giống với Phạm Cửu Tiêu, đối với cái tên đầu gỗ biểu tình cứng ngắc kia ngoạn từ nhỏ tới lớn vẫn chưa chán a?”
“Không đúng, căn bản là không giống. Phạm Cửu Tiêu có lẽ là đùa bỡn hắn, nhưng ta đối Hình Huân là nghiêm túc!! Làm sao? Ánh mắt ngươi thế kia là có ý gì? Không tin lời ta sao?”
“… Cũng không phải, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“… Đừng dùng mặt của Tứ đệ nói mấy lời hữu tình hữu nghĩa này, nhìn thật muốn nôn…”
“…”
—————————————
Chẹp, đọc xong chương này, mình phát hiện ra Phạm Cửu Hâm là một con người rất vĩ đại. Không biết được Phạm Cửu Hâm đối với Phạm Cửu Thành là ân nghĩa hay là tình yêu, nhưng dù là cái gì đi chăng nữa thì nó cũng là một thứ tình cảm hết sức to lớn. Vì Phạm Cửu Thành, Phạm Cửu Hâm chấp nhận từ bỏ ngai vàng, sửa di chiếu, giết trọng thần, đưa Phạm Cửu Thành lúc đó là phế thái tử lên ngôi cửu ngũ. Chưa hết, Phạm Cửu Hâm còn đem chính mình ra dụ dỗ Phạm Cửu Tiêu, đem một thằng bé nam thẳng bẻ thành nam cong, và đã là 1 nam cong, 1 tên đoạn tụ thì dĩ nhiên khả năng lưu lại hậu đại là gần như bằng không. Có lẽ cũng như Đồ Lâm đã nói trong chương này về Phạm Cửu Sùng,
“Một mình hắn đời này làm Vương gia thì cũng không sao, nhưng liệu hắn cam chịu để con cháu mình đời đời kiếp kiếp đều chỉ là phong vương cư hầu sao? Nhất là khi vị trí cao nhất kia chỉ một bước sẽ tới được, hắn có thể không vọng tưởng ư” , nếu không có con cháu, thì cũng sẽ chẳng còn dã tâm lên ngôi hoàng đế, vậy thì chẳng phải Phạm Cửu Hâm đã loại được một đối thủ rất mạnh để bảo vệ cho ngôi hoàng đế của Phạm Cửu Thành cùng Túc nhi hay sao? Thêm nữa, Phạm Cửu Hâm cũng đã khẳng định, chỉ cần mình còn sống, thì sẽ chẳng ai có thể cướp được ngôi vua khỏi tay hậu thế của Phạm Cửu Thành… Một sự bảo hộ tuyệt đối, hy sinh tuyệt đối… Nếu đây thực sự là tình yêu, thì Phạm Cửu Hâm, anh đã chính thức thành số một trong lòng em rồi… Chẳng có mấy người khi yêu có thể rộng lượng, cao cả và hy sinh được như anh đâu…
Đây chỉ là mấy lời nói lảm nhảm, không muốn đọc thì cứ cho qua nhé. Nhưng cái chính là bức xúc quá không viết ra không chịu được…