Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 231 : Angel Heart




“Ây…!!!”

Thiên sứ đã bị nhổ sạch lông điên cuồng giãy giụa và gào thét, nhưng quả cầu ánh sáng màu đen cứ như cái miệng rộng khủng bố của ma vương, trực tiếp một ngụm nuốt lấy thiên sứ vào trong. Bất kể thiên sứ có giãy giụa theo cách nào, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là cá nằm trên thớt.

“Hừ! Còn muốn trốn?!”

Hừ lạnh một tiếng, Ye Jian giơ tay phải lên. Khí đen cuồn cuộn tuôn ra từ trong bàn tay phải của cậu và ập về phía thiên sứ như một con hung thú.

“Ah ————!!!”

Khí đen quay cuồng, tiếng gào thảm thiết tới lạnh cả sống lưng của thiên sứ không ngừng vang lên. Chỉ trong thời gian vài giây, cơ thể vốn cao chừng ba mét của thiên sứ đã nhanh chóng thu nhỏ lại và trở nên mờ dần; một lúc lâu sau, tiếng gào biến mất, và quả cầu đen bọc lấy thiên sứ trước đó đã co lại chỉ còn bằng một viên bi cỡ nắm tay.

“Không! Không thể nào! Không thể nào như vậy! Ngươi là ma quỷ! Nhất định là ma quỷ…!”

Tận mắt chứng kiến tín ngưỡng chí cao vô thượng của mình bị xử quyết, hai kỵ sĩ như muốn rách cả mí mắt, tín ngưỡng gần như sụp đổ mà hoảng sợ, nghẹn ngào rống lớn.

“Thiên… Thiên sứ bị… Bắt rồi?” Té trên mặt đất, Rudolf mặc dù không trở nên phát điên như hai kỵ sĩ, nhưng cũng cảm thấy sợ hãi tột độ. Đến tận lúc này, hắn vẫn khó mà tin được những gì vừa diễn ra trước mắt.

Phải biết rằng, với những giáo đồ như hắn, tín ngưỡng là tất thảy mọi thứ, là cây cột trụ tinh thần còn quan trọng hơn cả tính mạng. Nhưng bây giờ, bất luận là tín ngưỡng hay cột trụ tinh thần, đều bị kẻ trước mặt đập tan từ tận gốc rễ, hơn nữa còn là đập tan một cách triệt để như vậy. Chuyện này đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của Rudolf.

“Không… Không ngờ hắn lại lợi hại như vậy!”

“Ye-sensei thật sự rất mạnh.”

Trên gương mặt nhỏ treo đầy sự kinh hãi và ái mộ, Yukina và Sayaka hai mắt lấp lóe mà nhìn về phía Ye Jian đang đại phát thần uy ở phía xa.

Trước kia mặc dù cả hai đều biết rằng Ye Jian rất lợi hại, nhưng cụ thể lợi hại ra sao thì cả hai hoàn toàn không có nhận thức rõ ràng. Cho dù là Yukina cũng chưa từng biết được Ye Jian mạnh ra sao, bởi vì từ trước tới nay, kể cả lần ra tay với thân vương của tộc lang nhân, Yukina vẫn chưa có cơ hội được thấy Ye Jian ra tay thực sự.

Nhưng hiện giờ, cả Yukina và Sayaka đều được thấy rồi. Từ giờ trở đi, nếu ai dám nói rằng tên biến thái trước mặt này là người hiền lành, cả hai tuyệt đối sẽ nhảy ra mà dạy cho hắn biết cái gì gọi là sinh hoạt không thể tự gánh vác. Nói giỡn, kẻ tùy ý mà hành hạ với nhổ lông thiên sứ, sau đó còn giam cầm thiên sứ như vậy mà còn dám nói là người hiền lành? Não có vấn đề a?

Trong lúc bầu không khí dần trở nên cứng lại, Ye Jian rốt cục cũng có hành động. Cậu trực tiếp thò tay bắt lấy viên bi đen to bằng nắm tay kia và đưa nó lại gần trước mắt mình.

Viên bi này có cấu tạo là một lớp màng sáng màu đen cực mỏng bao bọc lấy một bóng người tí hon màu vàng bên trong. Nếu như quan sát kỹ, hoàn toàn có thể thấy được là bóng người tí hon màu vàng bên trong viên bi, có hình dạng hoàn toàn giống hệt với thiên sứ hai cánh bị cậu hành hạ trước đó: tóc vàng, mắt vàng, cùng với đôi cánh chim hoàn hảo như mới.

Chỉ có điều là khác với thiên sứ hai cánh trước đó, thiên sứ hai cánh tí hon bị nhốt trong viên bi này trông có vẻ phi thường hư ảo. Trạng thái này, nói thứ này là angel soul thì hẳn thỏa đáng hơn.

“Thứ thực sự được triệu hoán tới hẳn là cái này. Không sai!” Hơi tò mò mà nhìn kỹ bóng người tí hon bị nhốt trong bi đen, Ye Jian lầm bầm.

Đừng có thấy bóng người bị nhốt trong bi đen nhỏ hơn ban đầu rất nhiều, đồng thời hư ảo hơn rất nhiều mà lầm. Trên thực tế, chính cái thứ nhỏ xíu hư ảo này mới là hạch tâm thực sự của phép triệu hồi thiên sứ.

Cũng giống như các kenjuu được ma cà rồng triệu hồi, thiên sứ sau khi được triệu hồi tới thế giới này, chẳng qua chỉ là thể linh hồn thuần túy, không có bất cứ sức mạnh nào. Nếu muốn thiên sứ phát huy được sức mạnh, vậy thì cần có ma lực hoặc linh lực để ngưng tụ cơ thể, sau đó còn cần người triệu hồi cung cấp sức sống để chuyển hóa thành năng lượng cho thiên sứ, sau đó thiên sứ mới có thể phát huy ra sức mạnh của mình.

Nói thật lòng, phương thức triệu hồi thiên sứ này thật sự hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của Ye Jian, đồng thời cũng có bản chất hoàn toàn khác với những phương pháp triệu hồi thiên sứ khác mà cậu biết.

Phương pháp triệu hồi thiên sứ mà cậu biết, bình thường phải là dùng sức mạnh tín ngưỡng thuần túy để tạo thành cầu nối dẫn đường cho thiên sứ tới trần gian, đồng thời phải hiến tế sinh mạng để làm giá mở ra cánh cổng giữa trần gian và thiên giới. Phương pháp triệu hoán này, nếu làm đúng, vậy thì kết quả cuối cùng sẽ là chân thân của thiên sứ hoàn toàn giáng lâm xuống trần gian với tất cả sức mạnh hoàn chỉnh của bản thân.

Nhưng hiển nhiên là phương thức triệu hồi thiên sứ của thế giới này không dùng cách đó. Giáo đồ của thế giới này, khi triệu hồi thiên sứ lại chỉ có thể triệu hồi được ý thức của thiên sứ, nói đơn giản là một loại hàng linh thuật thuộc hàng tàn thứ phẩm, hoàn toàn không thể so được với hàng linh thuật thật sự.

Bất quá, nói thì nói như vậy, nhưng có một việc ngược lại phải khẳng định trước, đó là dù bất kể có dùng cách triệu hồi nào thì bản chất sức mạnh của thiên sứ được gọi tới cũng đều không thay đổi, điểm khác biệt chỉ là thiên sứ đó có thể phát huy được bao nhiêu, cùng với người triệu hồi phải trả cái giá bao nhiêu thôi. Nói chung, mặc dù thuật thức triệu hồi thiên sứ của thế giới này mỗi lần triệu hoán cũng đều phải trả cái giá rất lớn, đồng thời cũng có rất nhiều hạn chế, nhưng chung quy vẫn giữ lại được thứ quan trọng nhất là sức mạnh bản chất của thiên sứ.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dùng tính mạng của hai thành viên nòng cốt làm giá, nhưng lại chỉ có thể gọi ra được thiên sứ cấp ‘hai cánh’, thuật thức triệu hồi này cũng ‘tàn’ tới quá đáng đi. Phải biết là ở trong thiên giới, thiên sứ hai cánh chỉ là sinh mạng thể có cấp bậc thấp nhất, tối đa cũng chỉ có thể làm gác cổng hoặc tạp dịch.

Ác Ma có đẳng cấp sâm nghiêm, thiên sứ há không phải cũng vậy? Thậm chí nói theo nghĩa nào đó, khái niệm về cấp bậc giữa các thiên sứ với nhau thậm chí còn khắc nghiệt hơn cả ác ma, thiên sứ hai cánh đứng trước mặt thiên sứ bốn cánh, ngay cả tư cách để ngẩng đầu cũng không có, chỉ có thể khúm núm mà đợi đối phương ra lệnh.

Đương nhiên, nói thì nói như vậy, nhưng phép thuật [ Thiên Sứ Hàng Lâm ] của thế giới này cũng không phải là cái gì cũng tệ, tối thiểu thì nó cũng có được một ưu thế mà nhiều phép triệu hồi khác không có, đó là đảm bảo được sự tận trung của vật triệu hồi. Thiên sứ được triệu hồi tuyệt đối sẽ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của người triệu hoán.

“Cũng không biết giáo hội Tây Âu có thể triệu hồi được thiên sứ cấp cao nhất là bao nhiêu? Chắc không chỉ là bốn hoặc sáu cánh chứ?”

Nhìn người chim nhỏ ở trong viên bi đen một lần nữa, Ye Jian lẩm bẩm, sau đó thu lại tinh thần mà cất viên bi đi, đồng thời quay người lại mà nhìn về phía hai kỵ sĩ đang thoi thóp.

“Ma Quỷ? Ha ha, cái thứ gì đó? Chúng tối đa chỉ đáng làm lính quèn cho ta, ngươi lại đi so sánh ta với chúng?” Nói với giọng buồn cười, Ye Jian nhìn hai kỵ sĩ với ánh mắt châm biếm đùa cợt.

Nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách đang không ngừng lóe lên những tia lệ mang yêu dị của Ye Jian, hai kỵ sĩ lập tức cảm thấy tay chân lạnh buốt, ngay cả hô hấp cũng như bị nghẹt lại.

“————!”

“Ngươi… Ác ma! Chúa của ta nhất định sẽ báo thù cho chúng ta! Ngươi nhất định sẽ bị thần chế tài!”

“Ma quỷ chết tiết! Chỉ có dùng thánh hỏa đem ngươi thiêu trụi, mới có thể khiến ngươi được thanh tẩy!”

Ngoài mạnh trong yếu, hai kỵ sĩ dùng phần sức lực cuối cùng của mình để rống lớn, hơi thở thù hận và điên loạn bắt đầu tỏa ra từ trên người bọn họ.

“Quả nhiên đám cuồng tín đồ các người đều là một lũ điên đầu óc có bệnh, nhưng yên tâm, cho dù các ngươi có điên hay có bệnh đi nữa, ta cũng sẽ giúp các ngươi cảm nhận được thống khổ chưa từng có. Yên tâm, ta đã nói rồi, cái chết sẽ tới nhanh thôi, nhưng là trong sự tuyệt vọng và đau đớn đến tận cùng.”

Vốn dĩ sau một hồi trút giận lên người của thiên sứ, cảm giác tức giận của Ye Jian đã giảm đi không ít, nên Ye Jian cũng chỉ định hành hạ hai kỵ sĩ thêm một chút rồi giết luôn. Nhưng hiện tại, hai tên kỵ sĩ không biết sống chết này lại chọc giận cậu lần nữa, cậu quyết định, tuyệt đối phải cho hai kẻ này chết trong tuyệt vọng khôn cùng.

Hai tay giơ về phía hai kỵ sĩ. Ngón tay cong lại và khẽ siết một cái, hai kỵ sĩ đã bị nhấc lên. Như bị bóp cổ, cả cứ liên tục giùng giằng trên không trung, nhưng kết quả vẫn chỉ có thể bị treo lơ lửng.

“Ùng ~~ !!”

Bốn ngọn lửa màu trắng noãn đột nhiên bùng lên từ dưới hai chân của hai kỵ sĩ. Với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy, hai ngọn lửa nhanh chóng thiêu trụi bàn chân của hai kỵ sĩ, sau đó bắt đầu dần dần chạy lên và đốt trụi từng tấc cơ thể của hai kỵ sĩ với tốc độ từ tốn, đều đặn, nhưng rõ ràng.

“AAAAAAA…… Đây là cái gì… Chẳng… AAAAAAAA ——————!!!!!!!!!!!!”

“Chân của ta, không ———— Ác Ma, ngươi sẽ… AAAAAAAAAAAAA ————————!!!!!!!!!!”

Ngọn lửa màu trắng thuần cứ như là đang dùng máu thịt của hai người làm nhiên liệu, không ngừng bốc cháy và thiêu đốt, phát ra những tiếng ‘xì xèo’ khiến người nghe cảm thấy nổi hết gai ốc trên người.

Người ta thường nói là đốt thành tro, nhưng hiện giờ, bị ngọn lửa màu trắng thuần đốt cháy, cơ thể của hai kỵ sĩ thậm chí ngay cả tro cũng không để lại, chỉ có thể từ từ hoàn toàn biến mất trong ngọn lửa màu trắng thuần khiết.

“Đối với cuồng tín đồ như các ngươi, ta càng ưa thích tru tâm hơn là hành xác. Hành xác chỉ khiến các ngươi đau đớn, còn tru tâm sẽ khiến các ngươi ‘sung sướng’ vô cùng. Vui sướng mà nhìn xem tín ngưỡng của mình bị ma vương như ta khinh nhờn đi. Thiên sứ các ngươi thờ phụng bị ta nhổ lông rồi nhốt vào lồng như một con gà, còn các ngươi thì cứ tận mắt mà nhìn linh hồn và thể xác của mình bị ngọn lửa thần thánh mà mình thờ phụng tinh lọc từng chút một trong sự đau đớn tới vô biên nhưng không thể nào phát điên nổi. Cảm tạ ta đi, ta đang cho các ngươi cơ hội được ‘thanh tẩy’ đó. HA ~ HA ~ HA ~ HA ~ HA ~~~~~~”

Đây là những lời cuối cùng mà hai kỵ sĩ nghe được, sau đó, thứ còn dư lại cũng chỉ có đau đớn và tuyệt vọng vô cùng.

Hối hận? Phản kháng? Giãy dụa?

Không tồn tại! Thứ còn lại chỉ có cảm giác sống không bằng chết tưởng chừng như không bao giờ ngừng.