Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 187 : Sứ giả của Warlord




Trên một vùng biển cách đảo nhân tạo ước chừng 5 km, một chiếc du thuyền lớn đang chậm rãi mà tiến lại gần.

Chiếc du thuyền khổng lồ, nhìn từ xa tựa như một con quái vật biển mỹ lệ nhưng dữ tợn. Thân tàu xa hoa mà hùng vĩ, cho dù nói là một cung điện trên biển cũng không hề ngoa.

Chiếc du thuyền này có một vẻ ngoài ưu nhã, chỉ có điều tên của nó lại chẳng có chút ưu nhã nào: Oceanus • Grave ( ngôi mộ dưới biển sâu ). Đặt cái tên nghe ác ý tràn đầy như vậy, nhưng chủ nhân của nó lại chẳng thấy điều này có gì bất bình thường, trái lại hắn còn cảm thấy cái tên này rất phù hợp với thân phận của hắn.

“… Sao vậy, thưa quý cô? Bất mãn vì tên của chiếc thuyền này sao?”

Đứng trong căn phòng xa hoa nằm ở tầng cao nhất của chiếc du thuyền, chủ nhân của chiếc du thuyền một tay cắm trong túi quần, một tay bưng ly rượu đỏ cam thuần mà cười hỏi một người khác. Trên gương mặt anh tuấn treo một nụ cười hoàn mỹ, người thanh niên mắt xanh tóc vàng ưu nhã đứng bên cửa kính mà lẳng lặng nhìn về phía quần thể bóng đen ở phía xa xa.

“Sở thích của ngài, tôi không ý kiến.”

Đáp lời là một thiếu nữ đang đứng ở phía sau bên phải người thanh niên. Mái tóc đuôi ngựa màu nâu dài hầu như chạm đến mông, khuôn mặt tinh xảo tản ra khí lạnh như đang muốn cảnh cáo rằng ‘người sống chớ gần’. Trên người mặc một bộ đồng phục học sinh, sau lưng đeo một chiếc hộp nhạc dài màu đen, mặc dù khuôn mặt vẫn còn chưa trút bỏ được hết nét ngây thơ, nhưng đôi chân mày lại bắn ra vẻ nguy hiểm khiến người khác e dè.

“Vậy sao? Thật đúng là chẳng có chút thú vị vào cả.” Hơi thất vọng mà thở dài, người thanh niên cho thấy thái độ chẳng chút để tâm.

“Vào lúc 0h sáng nay, chính phủ đã chính thức xác nhận việc cho phép các hạ tới đặc khu ma tộc Itogami để phỏng vấn. Căn cứ vào Giao Ước Thánh Vực, các hạ sẽ được xem là đại sứ ngoại giao của Ikusaō Ryōiki, nhận sự tiếp đãi và giám thị từ chúng tôi.” Thiếu nữ khẽ nhíu mày vì thái độ của người thanh niên, sau đó nghiêm trang mà nói rõ mục đích của mình khi tới đây.

“Tốt! Yêu cầu thỏa đáng. Dù rằng nếu các vị muốn ngăn cản tôi thì kết quả nhận được cũng sẽ là tay không, nhưng quyết định này của các vị khiến tôi đỡ vất vả nhiều. Bất quá nói trở lại, quan giám sát của tôi lại là một cô gái xinh đẹp như vậy, người hạ lệnh này thật đúng là chẳng hiểu sở thích của người khác. Để cho một bé trai đáng yêu giám sát tôi chẳng phải sẽ có lợi hơn sao?”

Thái độ thở dài bất đắc dĩ của người thanh niên khiến cho thiếu nữ cảm thấy rất là bất mãn, nhưng đồng thời với đó thì cũng khiến trong lòng thiếu nữ thầm thở phào. Sư phụ của mình quả nhiên nói không sai, người này mặc dù là một đại công tước và là một ma cà rồng đầy triển vọng, nhưng bản chất cũng chỉ là một biến thái bệnh hoạn thích đàn ông. Có lẽ, đây cũng chính là nguyên nhân mà sư phụ cho mình tiếp nhận nhiệm vụ lần này, bởi vì nếu đối tượng giám sát mà là một nam tính trung niên xa hoa dâm dật sắc đảm bao thiên, phỏng chừng là mình sẽ nhịn không nổi mà đem đối phương đánh tới gần chết, thậm chí lỡ tay làm chết người cũng không phải là chuyện không thể nào.

“Các hạ, xin đừng nhìn tôi như vậy. Kirisaka Sayaka tôi dù sao cũng là attack mage được trao quyền sử dụng Der Freischutz ( Sword ) Bow ( Koukarin – Hoàng Hoa Lân ). Hơn nữa, cũng xin đừng quên, tôi được trao quyền có thể triệt hạ các hạ bất cứ lúc nào, dựa trên phán đoán của cá nhân tôi.”

Lời cảnh cáo của thiếu nữ vang lên, nhưng không tạo được ảnh hưởng gì quá lớn đối với người thanh niên, mà trái lại, những lời này còn khiến cho người thanh niên càng thêm vui vẻ.

“Ha ha ha, tốt! Cô thật sự là một người thú vị. Sayaka đúng không? Nếu muốn xưng hô, cô có thể dùng ‘Valter’ hoặc ‘Dimitrie’ để gọi tôi. Về cách xưng hô quá mức nghiêm túc như là ‘các hạ’ vừa rồi, tôi xin miễn.”

“… Tôi hiểu rồi, Ardeal công.”

Công ( Duke ), là cách gọi tắt của công tước. Tại Châu Âu, từ ‘Công’ này không phải là một cách gọi có thể dùng lung tung; nó là cách xưng hô chỉ có thể dùng cho một số ít người là các quý tộc có thân phận ‘công tước’, tựa như người thanh niên. Người thanh niên là một công tước tới từ Ikusaō Ryōiki, và lãnh địa của người thanh niên có tên là Ardeal, nên mới được thiếu nữ gọi là Ardeal công, tức là ‘Công Tước của Ardeal’.

Dimitrie • Valter, là tên đầy đủ của người thanh niên. Trong thế giới ma thuật, chỉ riêng cái tên này thôi cũng đã vô cùng nổi tiếng, vì nó là tên của một ma cà rồng có thể với sức của một cá nhân mà hủy diệt một thành thị.

“Mặt đất ngụy tạo được tạo ra từ ma thuật cùng sắt vụn sao, thật đúng là một đống phế thải khổng lồ. Cũng vì nhân loại luôn làm những chuyện vô nghĩa như vậy, nên luôn tạo cho tôi cảm giác thú vị.” Bất chợt, giọng của người thanh niên bỗng trở nên hơi kỳ lạ, đôi mắt màu xanh cũng dần phát ra những tia sáng màu đỏ.

Chẳng biết từ lúc nào, quần thể bóng đen ở xa xa đã trở nên vô cùng rõ ràng, đó là một hòn đảo nhân tạo được thiết kế vô cùng xảo diệu, hòn đảo có tên là Itogami.

“Ardeal công lần này tới thăm đảo Itogami là vì mục đích gì?”

“Mục đích? Ha ha, tạm thời xem như là tới tìm người, thuận tiện cũng xem một vở kịch vui.”

Trên mặt lại khôi phục nụ cười hoàn mỹ của một quý tộc, người thanh niên không hề giấu giếm mà trả lời thẳng câu hỏi của thiếu nữ. Nếu bỏ qua những tia sáng màu máu và ngọn lửa chiến ý càng lúc càng dày đặc trong mắt người thanh niên thì thái độ của người thanh niên lúc này quả thật là không thể chê.

“Tìm người? Công tước của Ikusaō Ryōiki lại cảm thấy hứng thú và muốn tìm người? Ngài có hứng với ai đó ở đây chẳng? Chẳng lẽ là Kūgeki no Majo?”

“Không! Không! Mặc dù cô ả phù thủy đó cũng không tệ, nhưng người ta muốn tìm là một thiếu niên đáng yêu nhưng mạnh mẽ. Đúng, nói không chừng Hội Sư Vương các người cũng sẽ rất hứng thú với hắn, nếu tôi nhớ không lầm thì hình như cậu ta và thánh nữ của Hội Sư Vương còn từng có một đoạn câu chuyện.”

“Ôi chao! Thánh nữ của cơ quan? Vậy là ai? Tại sao cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng nghe nói về việc này? Hơn nữa người kia rốt cục là thân phận gì? Tại sao lại có dính líu đến Bộ Máy Vua Sư Tử chúng tôi?” Đối với tình báo mà người thanh niên vừa tiết lộ, thiếu nữ bày tỏ sự kinh ngạc khá lớn. Rất hiển nhiên là trước đó, thiếu nữ chưa hề được biết tới sự kiện này.

Chỉ là không biết có phải là vì muốn đùa dai hay không, hay là chính bản thân của người thanh niên cũng không rõ ràng, người thanh niên chỉ cười một cách quỷ bí khi nghe được những lời truy vấn của thiếu nữ: “Đây là chuyện nội bộ của Hội Sư Vương các người, nếu cô muốn biết, có thể tự mình về rồi hỏi. Đúng rồi, người tôi muốn tìm gọi là Ye Jian, cũng có mối quan hệ mật thiết với Kūgeki no Majo. Tôi nghĩ Hội Sư Vương hẳn không lạ gì cái tên này chứ?”

“Cái gì!?”

Ye Jian? Cái tên này bất chợt xuất hiện khiến thiếu nữ thốt lên, thái độ gần như có chút mất kiểm soát.

“Ngài… Kẻ ngài vừa nói có phải là một tên biến thái lolicon vừa hạ lưu, vô sỉ lại ác liệt hay không?”

Thái độ đột nhiên trở nên kích động của thiếu nữ khiến cho người thanh niên cũng không khỏi có chút giật mình.

Híp mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trong chốc lát, dường như hiểu được điều gì đó, người thanh niên đột nhiên nở một nụ cười vô cùng sáng lạn: “Sao vậy? Cô cũng đang tìm cậu ta sao?”

Câu trả lời không thể xem như là trả lời này của người thanh niên khiến cho thiếu nữ lộ ra vẻ căm hận nghiến răng nghiến lợi: “Đúng! Tôi đúng là đang tìm một tên biến thái gọi là Ye Jian. Hơn nữa còn là bất luận giá nào cũng phải tìm được hắn.”

“Vậy sao? Nói như vậy là chúng ta có cùng một mục tiêu? Không biết cô tìm cậu ta là vì sao?” Người thanh niên tò mò hỏi lại.

“Bởi vì hắn là kẻ địch của Hội Sư Vương chúng tôi.”

“Kẻ địch?”

Nhìn vẻ phẫn nộ không chút giả bộ nào trên mặt của thiếu nữ, nụ cười trên mặt của người thanh niên trở nên càng thêm sáng lạn. Ánh mắt phát ra ánh hồng quang nhè nhẹ lướt về đảo nhân tạo cách đó không xa, người thanh niên cười và thấp giọng nỉ non: “Xem ra mọi chuyện trở nên thú vị hơn rồi đó, Ye à.”