Quan Khí​

Chương 353




Nghe Vương Trạch Vinh nói khóa học Thanh niên xuất sắc sẽ tổ chức họp lớp, Trương Tất Tường suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chú có thể tham gia.

Thấy Trương Tất Tường đã đồng ý, Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:

- Trương thúc có thể đi thì tốt quá.

Trương Tất Tường dựa lưng vào ghế. Từ sau khi lên làm trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, quyền lực của y cao hơn, mỗi ngày đều có người đến người đi. Hôm nay Trương Tất Tường phải hủy một cuộc hẹn để tiếp Vương Trạch Vinh. Trương Tất Tường nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Chú đã sớm muốn nói chuyện với cháu. Trạch Vinh, cháu đã gọi chú là Trương thúc, chú cũng không coi cháu là người ngoài. Hôm nay chú muốn nói chuyện với cháu.

Thấy Trương Tất Tường như vậy, Vương Trạch Vinh ngồi thẳng lưng mà nói:

- Trương thúc, cháu nếu có gì không đúng xin chú cứ chỉ trích.

- Ừ, Trạch Vinh, chú vẫn luôn để ý đến cháu. Nhớ lần đầu tiên sau khi bắt tay cháu, chú hy vong cháu có thể đi càng tốt hơn. Nhưng chú rất không hài lòng với tình hình của cháu ở Quán Hà. Từ bề ngoài thì thấy cháu quá mềm yếu, do dự. Cháu sợ gì chứ?

Vương Trạch Vinh cũng biết tình hình của mình, đúng là hắn luôn lo được lo mất. Trương Tất Tường nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:

- Trạch Vinh, tìm lợi tránh hại là đúng nhưng lại không thể dùng với cháu. Cháu biết không? Cháu cho rằng mình nhường thì người khác sẽ không làm gì cháu. Nhưng nếu là như vậy thì cháu không phải một quan chức đủ tư cách.

Trương Tất Tường nói như vậy chính là chỉ bảo Vương Trạch Vinh. Là trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Trương Tất Tường không phải ai cũng nói như vậy. Nhìn Vương Trạch Vinh một cái, Trương Tất Tường nói:

- Cháu là con rể của Bộ trưởng Hạng, lại có quan hệ với Trương Tất Tường này, thậm chí còn có quan hệ với Phó bí thư Chương Kiều Cương. Chỉnh cháu tức là động đến chúng ta. Nếu người khác thực sự dám làm gì cháu tức là không coi mấy người chúng ta vào mắt.

Lời này của Trương Tất Tường làm Vương Trạch Vinh ngạc nhiên. Hắn không ngờ Trương Tất Tường lại nói như vậy. Vương Trạch Vinh nghe xong không khỏi cảm kích mà nói:

- Ý của Trương thúc là nói mọi người đều biết quan hệ của cháu với các chú. Nếu còn dám đối phó cháu tức là nhằm vào các chú?

Trương Tất Tường gật đầu nói:

- Đối với loại người như vậy chỉ có hai tình huống. Một là kẻ có mắt không tròng, nếu bọn họ muốn đối phó cháu, cháu mà không đối phó được đó là làm mất mặt bọn chú. Tình huống thứ hai là biết tình hình của cháu mà còn dám đối phó, đó là người có thực lực thực sự. Cháu nghĩ mình dù nhịn thì cũng không có tác dụng gì đâu. Vậy cháu nhịn làm gì?

Vương Trạch Vinh đúng là không nghĩ đến chuyện này. Kẻ yếu hơn mình, mình hoàn toàn có thể đả kích lại đối thủ. Còn kẻ mạnh hơn mình mà còn biết chỗ dựa của mình, đó chính là nhằm vào người sau lưng. Đối với người như vậy Vương Trạch Vinh dù muốn tránh cũng không tránh được.

Trương Tất Tường châm thuốc hút. Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ một chút, mình lên chức nhanh như vậy không phải do năng lực mà do mọi người thấy lực lượng mạnh sau lưng hắn:

- Trương thúc, thời gian này cháu quá thuận lợi nên mới như vậy.

Vương Trạch Vinh nói. Cứ xuất hiện vấn đề thì hắn rất nhanh đối phó được. Người khác thấy lực lượng sau lưng hắn nên mới ủng hộ hắn. Nếu không có đám người Hạng Nam ủng hộ thì căn bản không ai đi theo hắn. Trương Tất Tường gật đầu nói:

- Không sai, cháu biết nguyên nhân mình thuận lợi chưa?

- Trương thúc, đạo lý này cháu biết. Cháu đúng là không suy nghĩ quá nhiều về việc này.

Trương Tất Tường nói:

- Hôm nay chú nói chuyện với cháu chính là việc này. Cháu thực ra rất thông minh, biết mượn xu thế. Chẳng qua cháu đến Quán Hà lại không biết cách vận dụng ưu điểm của mình. Từ trước đến nay, cháu vẫn hy vọng mình có thể tìm được điểm cân bằng giữa Đỗ Thủ Như và Trương Tùng, cháu làm như vậy là sai lầm lớn rồi.

- Cháu sai ư? Cháu không muốn các chú thêm phiền phức.

Trương Tất Tường một cái nói:

- Bọn chú sợ phiền phức sao? Quan trường là một nơi như thế nào? Đây là một nơi rất tàn khốc, không thể cho kẻ địch một cơ hội.

Những lời này của Trương Tất Tường như viên đạn nổ tung trong đầu Vương Trạch Vinh. Một lúc sau hắn mới bình tĩnh lại, cho đến bây giờ Vương Trạch Vinh cũng không ngờ Trương Tất Tường luôn tươi cười lại nói như vậy. Đưa cho Vương Trạch Vinh điếu thuốc, Trương Tất Tường nói:

- Những lời này cháu có thể cho là hơn quá. Nhưng chú phải nói cho cháu biết một vấn đề, cháu không thể chân giẫm hai thuyền, phải có một sự lựa chọn. Nếu như cháu cho rằng như vậy sẽ không có chuyện thì là sai. Nếu như cháu làm thế và khi thực lực của cháu yếu, cháu sẽ bị hai lực lượng mạnh đả kích.

Vương Trạch Vinh nói:

- Cháu bây giờ đã đứng về phía Đỗ Thủ Như nhưng Trương Tùng cũng muốn quan hệ tốt với cháu.

Trương Tất Tường nói:

- Cháu cho rằng Trương Tùng thật sự quên chuyện cháu dựa vào Đỗ Thủ Như sao? Quá sai làm. Đây là vì thực lực của hắn không thể làm gì cháu nên mới thỏa hiệp. Tương lai nếu có một ngày phe cánh của cháu xuất hiện vấn đề, hoặc là chỗ dựa của cháu không mạnh bằng chỗ dựa của hắn, đó là lúc hắn có hành động trả thù.

Trương Tất Tường không hổ là trưởng ban Tổ chức cán bộ, thấy được rất nhiều chuyện. Một câu nói của Trương Tất Tường làm cả người Vương Trạch Vinh đầy mồ hôi lạnh. Hắn đúng là không thể biết đám người kia có quá trung thành với mình không.

- Vậy cháu nên làm gì?

- Tình hình Quán Hà bây giờ rất phức tạp, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy nên Tỉnh ủy nhất định sẽ có điều chỉnh, rất nhanh sẽ có kết quả. Việc cháu vào thường vụ về cơ bản đã được xác định. Là thường vụ thị ủy, cháu chẳng lẽ cứ nhẫn nhịn như bây giờ sao?

Nghe Trương Tất Tường nói, Vương Trạch Vinh vẫn có chút khó hiểu mà nói:

- Cháu không phải Bí thư thị ủy hay Thị trưởng mà.

Trương Tất Tường nói:

- Có băn khoăn là tốt, nhưng không nên quá băn khoăn. Dù là Bộ trưởng Hạng hay chú đều hy vọng cháu thể hiện được năng lực của mình ở Quán Hà. Bí thư thị ủy và Thị trưởng là một vấn đề nhưng tình hình thực tế cháu vẫn có thể tiến hành.

Vương Trạch Vinh coi như hiểu ý của Trương Tất Tường nên gật đầu nói:

- Xin Trương thúc yên tâm, nghe lời chú, cháu biết nên làm như thế nào.

Trương Tất Tường cười nói:

- Hôm nay chú nói từng đó, cháu nên suy nghĩ cho kỹ. Quan trọng là cháu phải nhớ một điểm, cháu ở Quán Hà là đại biểu cho mấy người chúng ta. Làm tốt thì chúng ta càng dễ nói chuyện giúp cháu, làm không tốt thì chúng ta mất mặt.

- Cảm ơn Trương thúc đã chỉ điểm.

Trương Tất Tường đúng là rất quan tâm đến Vương Trạch Vinh.

- Chú không có con cái nên luôn xem cháu là con của chú. Chú hy vọng cháu sẽ phát triển mạnh.

Trương Tất Tường có chút buồn phiền mà nói.

- Trương thúc, chuyện họp lớp thì sao ạ? Chú còn tham gia không?

Thấy Trương Tất Tường đã nói rõ ràng, Vương Trạch Vinh nghĩ mình để Trương Tất Tường tham gia cuộc họp lớp cũng không phải chuyện tốt.

- Trạch Vinh, cuộc họp lớp này là chuyện tốt. Các lãnh đạo tỉnh ủy cũng cần có người ủng hộ. Một lãnh đạo có bao người ủng hộ sẽ đại biểu quyền lực bọn họ nắm giữ lớn đến đâu. Người bên dưới cần lãnh đạo cấp trên và ngược lại. Có thể có cơ hội ngồi với mọi người là rất có lợi cho chú. CHú tin rằng sẽ có vài thường vụ tỉnh ủy tham gia cuộc họp lớp này, cháu phải chuẩn bị chu đáo.

Vương Trạch Vinh nói:

- Cháu định lợi dụng lần này để tạo mạng lưới quan hệ.

Trương Tất Tường gật đầu nói:

- Vậy là đúng, vấn đề vòng tròn cháu nhất định phải giải quyết tốt. Phải mau chóng liên lạc những người có thể với nhau. Khi vòng tròn của cháu đạt đến một trình độ nhân viên, đó là mạng lưới bảo vệ cháu.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh nghĩ đến người vay nợ vậy. Khi mượn ít thì hắn luôn phải lo chạy vạy mà trả, tên chủ nợ rất kiêu căng. Nhưng khi khoản nợ rất nhiều thì tên chủ nợ sẽ hầu hạ hắn như vua vậy. Thấy Vương Trạch Vinh về cơ bản đã hiểu ý của mình, Trương Tất Tường không khỏi lắc đầu vì hôm nay y đã nói nhiều:

- Trạch Vinh, việc cháu vào thường vụ thì đừng nói ra vội. Việc này mặc dù đã xong nhưng còn mấy vị trí cần cân nhắc. Hơn nữa việc tuyên truyền ở Huyện Đại Phường của cháu cũng rất tốt, nhưng chỉ nên đến đây mà thôi.

Nghe đến chuyện này, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Trương thúc, chuyện tuyên truyền Huyện Đại Phường có vấn đề sao?

Vì tuyên truyền Huyện Đại Phường, Đỗ Thủ Như đã hạ quyết tâm lớn. Trương Tất Tường cười nói:

- Bố vợ cháu không nói với cháu sao? Công tác Luân chuyển đất đai dính dáng đến hai Phó thủ tướng, một người đồng ý, một người không. Mặc dù tuyên truyền của cháu làm một Phó thủ tướng hài lòng nhưng mà Phó thủ tướng kia sẽ nghĩ như thế nào?

Vương Trạch Vinh nghe xong liền thầm than trình độ của mình còn quá kém, vốn nghĩ rằng tuyên truyền sẽ tăng được danh tiếng và có lợi cho sự phát triển của mình, không ngờ chuyện gì cũng có lợi có hại. Hắn chỉ là một Phó thị trưởng, chẳng may làm Phó thủ tướng tức giận thì lãnh đạo chỉ cần ho nhẹ một tiếng là đủ để diệt hắn. Vương Trạch Vinh càng thêm sợ.

- Trạch Vinh, nhiệm vụ của cháu bây giờ là làm tốt căn cơ, tạo mạng lưới quan hệ, các chuyện khác cháu đừng quá lo lắng.

Trương Tất Tường vừa cười vừa nói.

Trương Tất Tường hôm nay đã rất kiên nhẫn phân tích từng chút một cho Vương Trạch Vinh. Điều này làm Vương Trạch Vinh có thu hoạch rất lớn. Từ nhà Trương Tất Tường đi ra, Vương Trạch Vinh ngồi ở bậc cầu thang hút thuốc và suy nghĩ lời Trương Tất Tường nói. Qua chuyện hôm nay có thể thấy rõ Trương Tất Tường rất quan tâm đến mình. Vương Trạch Vinh hôm nay đến đây là mời Trương Tất Tường tham gia cuộc họp lớp.

Theo hắn nghĩ đám bạn học đều là lãnh đạo các thành phố, nếu Trương Tất Tường có được lực lượng này thì sẽ rất có lợi cho y. Đương nhiên mời được Trương Tất Tường thì cũng là để tạo thế cho bản thân Vương Trạch Vinh. Nhưng Vương Trạch Vinh không ngờ đó là Trương Tất Tường không những đồng ý tham gia mà còn chỉ bảo cho hắn nhiều điều như vậy.

Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ tình hình của mình ở Quán Hà. Khi hắn đến Quán Hà thì Hạng Nam lên Bắc Kinh, hắn liền nghĩ mình chỉ là một nhân vật nhỏ bé. Vương Trạch Vinh nghĩ không có Hạng Nam ủng hộ, mình công tác ở tỉnh Sơn Nam phải rất cẩn thận. Vì thế đối mặt với đám người Đỗ Thủ Như và Trương Tùng, hắn liền chọn cách nhân nhượng, bảo sao Trương Tất Tường hôm nay lại phê bình hắn. Xem ra phương pháp làm việc của hắn đã sai rồi. Tình hình rõ ràng ở đấy, hắn tranh thì còn đỡ. Người ta cho rằng hắn có lực lượng mạnh, nếu làm không tốt thì người ta chỉ có thể coi như hắn không biết rõ tình hình. Sau khi hiểu được cái này, Vương Trạch Vinh mới có một chút hiểu biết về việc đấu tranh chính trị.