Quan Khí​

Chương 327




- Cô đi đi, tôi không đi, chỉ muốn ngồi ở đây một lúc.

Vương Trạch Vinh không thích đi hát karaoke, cái thú này đối với hắn đúng là một việc nhàm chán.

Hoàng Phủ Nhược Lệ nói:

- Nếu Vương ca không đi, tôi sẽ ngồi đây trò chuyện cùng Vương ca.

Khi nói chuyện, cô đã ngồi xuống bên cạnh Vương Trạch Vinh. Một mùi thơm dịu dàng phảng phất vào mặt.

Ngửi thấy mùi hương thơm từ cơ thể của Hoàng Phủ Nhược Lệ, đột nhiên Vương Trạch Vinh lại có ham muốn tình dục.

Nhìn thấy chỗ này, Vương Trạch Vinh biết là không thể ngồi cùng một người khác giới. Tuy rằng không quen ai, nhưng chính ở huyện Đại Phường mình cũng được coi như một danh nhân. Nếu có ai nhìn thấy mình và một cô gái ngồi đây, không biết rồi người ta sẽ nghĩ như thế nào.

- Nếu Phùng Phương không gặp được cô, cô ấy sẽ lo đấy, mau đi đi.

Vương Trạch Vinh nói.

- Hay anh không thích em ngồi cùng.

Hoàng Phủ Nhược Lệ nhìn về phía Vương Trạch Vinh, tỏ ra vẻ khổ sở.

- Tôi lo ngại cho mấy người chờ cô.

- Không sao đâu, chỉ có chị Phùng Phương và Thu Như mà thôi. Em gọi điện cho các chị ấy là được mà.

Bởi vì trong lòng bực bội cả ngày rồi, Vương Trạch Vinh cũng muốn có người cùng nói chuyện, suy nghĩ một lúc Vương Trạch Vinh noi:

- Tôi mời em uống trà nhé.

Hoàng Phủ Nhược Lệ vui vẻ nói:

- Thật tốt quá.

Hai người đi về phía một quán trà.

Tiến vào một gian phòng yên tĩnh, liền có người ra phục vụ ngay.

- Vương ca, anh một mình đến Đại Phường, sao không đem gia đình đi cùng.

Hoàng Phủ Nhược Lệ nói về tình hình của Vương Trạch Vinh mà không do dự.

- Chị dâu cô công tác trên tỉnh, tôi đành phải một mình đến Đại Phường.

Vương Trạch Vinh đang định rót trà thì Hoàng Phủ Nhược Lệ đã giành lấy.

Mái tóc buông xõa tự nhiên, khuôn mặt trái xoan rất đẹp với nước da trắng ngần, mịn màng còn lộ ra chiếc cổ trắng hồng như ngọc, tính nết lại dịu dàng, nhìn Hoàng Phủ Nhược Lệ rót trà rất đẹp mắt, Vương Trạch Vinh cảm thấy khung cảnh rất tao nhã.

- Vương ca, mời anh uống trà.

Hoàng Phủ Nhược Lệ hai tay ưng trà qua mời.

Vương Trạch Vinh giơ tay đón lấy, đột nhiên phát hiện ra bên trong cổ áo của cô lộ ra một mảng trắng toát, vẻ mặt hắn ngẩn ngơ.

Nhìn thấy ánh mắt của Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm về phía mình, Hoàng Phủ Nhược Lệ đỏ mặt nhưng không có ý định trốn tránh mà còn cố tình cúi thấp thân mình nữa, dường như muốn Vương Trạch Vinh nhìn kĩ hơn.

Vương Trạch Vinh nhanh chóng nhận lấy nước trà. Tuy chỉ có trong một nháy mắt nhưng khe rãnh kia của Hoàng Phủ Nhược Lệ đã in đậm vào đầu óc của Vương Trạch Vinh.

- Hoàng Phủ Nhược Lệ..

Vương Trạch Vinh đang định nói thì chợt nghe Hoàng Phủ Nhược Lệ nói:

- Vương ca, em muốn gọi anh là Vương ca, anh hãy gọi em là Tiểu Lệ hay Nhược Lệ cũng được.

Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy xưng hô có chút không phải với cô ấy, đành phải nói:

- Vậy tôi gọi cô là Nhược Lệ nhé.

Hoàng Phủ Nhược Lệ cao hứng nói:

- Thật tốt quá!

- Nhược Lệ, đoàn ca múa của em hiện tại thế nào?

Vương Trạch Vinh cũng không biết nhiều về tình hình của đoàn ca múa.

- Không tốt lắm, những người quan trọng đều đã đi rồi.

- À, lần trước tôi nghe Phùng Phương nói qua, nghe nói em và Trần Thu Như là trụ cột của đoàn ca múa.

Hoàng Phủ Nhược Lệ nói:

- Như thế có gì là tốt, nếu không cống hiến thì cũng đừng nghĩ đến có ngày hạnh phúc.

- Cái gì?

Vương Trạch Vinh nhíu mày, lời nói này dường như là nói đoàn ca múa cũng không có gì tốt lắm.

Nhìn thấy thái độ của Vương Trạch Vinh như thế, Hoàng Phủ Nhược Lệ có chút lo lắng, không ngờ Vương Trạch Vinh có uy thế lại sâu sắc như thế. Cô nghĩ như vậy nên càng muốn dựa vào Vương Trạch Vinh.

- Vương ca, bởi vì kinh tế của đoàn ca múa đình đốn, đã có nhiều người có liên quan đã nghĩ đến biện pháp cải tổ rồi. Chị Phùng Phương bây giờ rất biết ơn anh, có thể thoát khỏi nơi đây giờ là hi vọng của mọi người. Nhưng không có quan hệ với ai thì cũng sẽ ở mắc lại đây thôi. Vương ca, anh cũng biết rồi đó, trong đoàn ca múa nhạc, các cô gái ngoài vẻ bề ngoài thì cũng chẳng có tài năng gì đặc biệt cả, cũng vì danh tiếng mà ở lại. Mọi người nghĩ đến đoàn ca múa là chỉ nghĩ đến việc ở đó có mỹ nữ, cứ có tiệc tùng là không thể thiếu bọn em tiếp khách. Anh hãy nghĩ xem tiếp tân thì có gì tốt, nếu không chú ý thì trở thành người giành giật gia đình của người khác.

Lời này có chút nói quá, nhưng phải nói ra cũng là bất đắc dĩ.

Nhìn cô gái này rất đẹp, đột nhiên Vương Trạch Vinh nảy sinh một ý tưởng quái dị, không biết là các cô chỉ tiếp khách hay còn làm việc khác nữa.

Hoàng Phủ Nhược Lệ cũng không phải là loại con gái ngốc nghếch nên cũng nhìn thấy thái độ của Vương Trạch Vinh, e thẹn nói:

- Em chỉ có tiếp tân thôi chứ không có làm gì khác.

Vương Trạch Vinh vội vàng nâng trà lên uống một ngụm, cô gái này cũng khá thẳng thắn.

- Vương ca, anh có thể giúp em được không?

Hoàng Phủ Nhược Lệ cố lấy can đảm nhìn về phía Vương Trạch Vinh, cảm giác khi Vương Trạch Vinh giúp được cô, có thể cô sẽ hiến thân cho hắn.

Vương Trạch Vinh cũng biết, để chỉnh đốn đoàn ca múa cần thời gian và điều kiện, việc này không thể một hai ngày có thể làm được. Kinh tế thị trường phát triển nhưng đoàn lại không có tinh thần đổi mới nên không thích ứng được với thị trường, dẫn đến đoàn ca múa của huyện dần dần xuống dốc.

Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Vương Trạch Vinh, nghĩ rằng Vương Trạch Vinh đang tính toán thiệt hơn, Hoàng Phủ Nhược Lệ đi lại gần bên Vương Trạch Vinh nói:

- Vương ca, chỉ cần anh giúp em, em sẽ nghe lời anh.

Cô gái này thật là nóng vội, hiếm hoi lắm mới có cơ hội như vậy, hơi quá nhưng cũng không giống như gái điếm.

Vương Trạch Vinh nhìn thấy thái độ của cô ấy, liền hiểu ý cô ta rất nhanh, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.

- Nhược Lệ, chỉ nghe lời thôi là không đủ, em có thể làm được những gì?

Ý của Vương Trạch Vinh muốn hỏi xem là cô ta có năng lực gì, để có thể giúp sắp xếp cho cô ta một chút.

Hoàng Phủ Nhược Lệ đã nghe sai ý của Vương Trạch Vinh, cô nghĩ là Vương Trạch Vinh ngại rằng mình không hầu hạ được hắn, trên mặt càng đỏ ửng, thẹn thùng nhỏ giọng nói:

- Em đã tự tìm hiểu, cam đoan có thể làm cho Vương ca vừa lòng.

Vương Trạch Vinh nhìn về phía Hoàng Phủ Nhược Lệ, thấy ngay cả cổ của cô ta cũng đỏ lên, lúc này mới hiểu được, trong lòng hắn cũng rung động, cô gái nhỏ này chính là một thiếu nữ tuyệt vời.

Ngửi thấy mùi thơm trên người cô, Vương Trạch Vinh thiếu chút nữa đã không kìm nổi, hít một hơi nhằm khống chế tình cảm đang kích động, Vương Trạch Vinh nói:

- Như vậy đi, lúc nào có vị trí thích hợp tôi sẽ lưu ý.

Chính là hắn muốn giúp đỡ cô gái này một chút.

- Cảm ơn Vương ca, sau này em sẽ nghe lời anh, quyết không để anh thất vọng.

Hoàng Phủ Nhược Lệ cam đoan nói.

Chẳng lẽ các cô gái bây giờ đều vội vàng như vậy ư? Vương Trạch Vinh nhìn thấy Hoàng Phủ Nhược Lệ lúc nào cũng có thể tỏ vẻ gợi cảm, đành phải nói:

- Hôm nay muộn rồi, ta về nhé.

- Vâng!

Hoàng Phủ Nhược Lệ nhẹ nhàng đáp, liền đứng dậy lấy chiếc cặp da đen giúp Vương Trạch Vinh, giống như một một cô gái dịu dàng đi theo Vương Trạch Vinh ra ngoài.

Nhìn Hoàng Phủ Nhược Lệ đã ngồi vào xe taxi, Vương Trạch Vinh định quay đi thì chợt nghe tiếng Hoàng Phủ Nhược Lệ từ trong xe nói vọng ra:

- Vương ca, số điện thoại của em ở bên trong túi anh nhé.

Triệu tập hội nghị thường ủy, mọi người nghe Chủ tịch huyện Mao Hiếu Lễ thông báo hoàn thành chỉ tiêu kinh tế trước quý ba.

Không khí trong phòng hội nghị yên tĩnh. Nội dung mà Mao Hiếu Lễ thông báo làm mọi người thấy phấn khởi.

- Thưa các thường ủy, từ trước quý ba đến này, toàn bộ kinh tế của huyện đã khởi sắc trên diện rộng, các chỉ tiêu về các hạng mục kinh tế đều vượt quá chỉ tiêu nghèo đói, hết quý ba tài chính thu vào đạt 280 triệu tệ (DG: sao con số lại lớn thế nhỉ?), không kể các công ty tài chính, thu hút vốn đầu tư về tài chính đạt tới 500 000 tệ. Đây là một thành tích lớn từ khi triển khai công tác toàn diện. Tôi tin tưởng rằng, đến cuối năm kinh tế sẽ còn có bước đột phá lớn hơn nữa.

Trong giọng nói của Mao Hiếu Lễ biểu hiện ra vẻ hãnh diện. Cho đến nay, với huyện Đại Phường không chỉ có nói là đã thoát ra khỏi nghèo khó mà còn là một thành tích vượt trội.

Vương Trạch Vinh nói:

- Các đồng chí, theo thông báo của chủ tịch huyện Mao Hiếu Lễ, chúng ta đều biết sự phát triển của huyện Đại Phường. Tuy số liệu và thực tế sẽ có sự chêch lệch, nhưng từ số liệu này cũng đã chứng minh một điều rằng, toàn bộ nhân dân huyện Đại Phường đã đi đến tự cấp, không cần dựa vào khoản mà chính phủ trợ giúp người nghèo.

Sau khi Vương Trạch Vinh nói xong, trong lòng mọi người rất cảm thấy xúc động, việc này chứng tỏ thông qua sự cố gắng của bản thân, huyện Đại Phường đã thực sự có thể phát triển. Chiến tích, thực sự là một chiến tích lớn lao! Đối với người ở lâu trong chốn quan trường, hai chữ chiến tích rất mẫn cảm, nghĩ đến chiến tích là trong đầu lại xuất hiện nhiều ý tưởng