Quan Khí​

Chương 237




Mỗi ngày Mao Hiếu Lễ đều hỏi tình hình con mình. Tuy là con mình nhưng muốn tìm một công tác trong tỉnh là cực kỳ khó khăn. Kỳ thật y cũng không sợ kỳ thi nhân viên công vụ, nhưng sợ nhất chính là không có hậu trường. Bởi vì không có hậu trường, rất nhiều người có thành tích ưu tú trong cuộc thi nhân viên công vụ cũng không thể nào qua được cửa phỏng vấn. Kỳ thật rất nhiều người đều biết, có thể trở thành nhân viên công vụ hay không đều là ở vòng phỏng vấn. Nói chi tiết hơn một chút chính là có quan hệ hay không. Sở dĩ Mao Hiếu Lễ ngả về phía Vương Trạch Vinh chính là biết Vương Trạch Vinh có người trên tỉnh. Lão đã đặt toàn bộ tiền đồ của con mình lên người Vương Trạch Vinh.

Thấy con sắp tốt nghiệp, Mao Hiếu Lễ cảm thấy đã đến lúc Vương Trạch Vinh thực hiện lời hứa hẹn. Tuy rằng không biết Vương Trạch Vinh có bao nhiêu quan hệ nhưng ít nhất thì Vương Trạch Vinh cũng đã hứa hẹn. Việc này nói lên rằng Vương Trạch Vinh hẳn là có quan hệ đủ để xử lý việc này. Thừa dịp cuối tuần không có việc gì, đầu tiên cứ hẹn Vương Trạch Vinh lên tỉnh xem thế nào. Nếu không có quan hệ gì mạnh thì cũng có thể mau chóng tìm quan hệ mới.

Kỳ thật Mao Hiếu Lễ cũng không có ý tưởng gì quá lớn, chỉ hy vọng con mình có thể trở thành một nhân viên công vụ trong tỉnh mà thôi.

- Chủ tịch huyện Vương, ngày mai có thời gian lên tỉnh xem hay không?

Mao Hiếu Lễ gọi điện thoại cho Vương Trạch Vinh.

Ngày mai là thứ Sáu, thường thì chiều thứ Sáu sẽ không có nhiều việc lắm để sau hai ngày nghỉ lại làm việc tiếp. Mao Hiếu Lễ tính toán để Vương Trạch Vinh mang mình đi theo hoạt động một chút.

Hiểu ý Mao Hiếu Lễ, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Trưa mai anh đến chỗ tôi, chúng ta cùng đi một xe.

Việc nên làm thì nhất định phải xử lý, Vương Trạch Vinh rất trọng thị vị phó bí thư này.

- Cần mang cái gì không?

Mao Hiếu Lễ biết không thể thiếu mấy thứ quà tặng linh tinh. Đó là vấn đề cơ bản, chỉ có điều không biết giá thị trường trên tỉnh, sợ mang thiếu tiền.

Vương Trạch Vinh cười:

- Đi theo tôi là được, không cần mang gì cả.

Nghe vậy, tâm trạng Mao Hiếu Lễ ổn định lại một chút. Nếu Vương Trạch Vinh đã nói vậy, chắc hẳn hắn phải có chút quan hệ trên tỉnh.

- Ông xã, Trạch Vinh nói thế nào?

Bà vợ ngồi bên cạnh quan tâm hỏi.

- Không cần mang gì cả, đi tay không là được.

Mao Hiếu Lễ nói.

- Không cần mang gì cả?

Vợ Mao Hiếu Lễ hơi giật mình. Đây là lên tỉnh xin xỏ, nhờ vả. Vương Trạch Vinh chỉ là một người trẻ tuổi, cho dù là từ tỉnh xuống nhưng chắc hẳn cũng không có quan hệ quá mạnh, nếu không đã không phải điều xuống huyện nghèo khó này.

- Đi sẽ biết.

Mao Hiếu Lễ nói. Suy nghĩ một chút, lão nói thêm:

- Cứ mang theo một trăm ngàn để chuẩn bị sẵn.

Long Dũng Đình lái chiếc Mitsubishi rất vững vàng. Mao Hiếu Lễ cũng phải hơi hâm mộ Vương Trạch Vinh vì tìm được một lái xe giỏi như vậy.

- Phó bí thư Mao, con của anh học chuyên ngành gì? Có ý tưởng gì thì nói trước một chút để tôi bố trí.

Vương Trạch Vinh cười nói.

- Con tôi tên là Mao Vệ Quân, hiện đang học ở đại học của tỉnh, năm nay tốt nghiệp, học chuyên ngành văn.

Nói tới đây, Mao Hiếu Lễ thở dài một tiếng nói:

- Hiện tại học chuyên ngành văn rất khó tìm công tác. Ai bảo nó thích viết lách này nọ. Nếu là con gái học văn thì đã tốt, con trai thì khó tìm việc hơn nhiều.

Mao Hiếu Lễ vẫn khá bất mãn vì việc con trai mình học văn.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Không tồi nhỉ. Bất cứ ban ngành nào cũng cần có người học chuyên nghiệp. Nếu học ngành này cũng rất có nhiều chỗ có thể vào được. Đến lúc đó tôi mang cha con anh đi gặp vài người, xem nó thích ban ngành nào thì nói sau.

Vương Trạch Vinh vừa nói lời này, trong lòng Mao Hiếu Lễ liền hơi kích động. Xem ra Vương Trạch Vinh này cũng không chỉ có một mối quan hệ.

Sau khi tới tỉnh thành, Mao Hiếu Lễ liền gọi điện thoại cho con trai.

Khi xe tới cửa trường, Vương Trạch Vinh thấy một thanh niên diện mạo thanh lịch, đeo kính đứng chờ ở cửa.

- Đây là Vương thúc thúc (chú Vương).

Mao Hiếu Lễ nói với con mình.

Nhìn Vương Trạch Vinh cũng chỉ lớn hơn mình một chút, bất kể thế nào Mao Vệ Quân cũng không thể chào nổi như vậy. Y vốn chỉ luôn học ở trường, cũng không hiểu biết lắm tình hình huyện Đại Phường, cứ tưởng rằng Chủ tịch huyện Vương Trạch Vinh hẳn là một người cũng trạc tuổi bố mình.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Không cần gọi là chú, kẻo người ta lại bảo tôi già.

Mao Vệ Quân thuận theo nói:

- Vương ca.

Mao Hiếu Lễ vốn định nổi nóng nhưng thấy Vương Trạch Vinh không có gì, chỉ có thể thở dài một hơi.

- Lên xe đi ăn cơm.

Vương Trạch Vinh cười bảo mọi người lên xe.

Mao Vệ Quân nhìn đông nhìn tây một lượt, cũng không thấy có ai khác liền nói nhỏ với bố:

- Ba, chẳng phải ba nói mời Chủ tịch huyện Vương đến hỗ trợ sao?

Mao Hiếu Lễ cười khổ nói:

- Cái thằng này, chẳng phải bố đã nói, đây chính là mời Chủ tịch huyện Vương sao?

- Anh ấy, Chủ tịch huyện Vương!

Lúc này Mao Vệ Quân mới phát hiện ra người thanh niên chỉ hơn mình ít tuổi này chính là một Chủ tịch huyện, liền cảm thấy có chút ngượng ngùng.

- Phó bí thư Mao, tôi thấy nên tranh thủ thời gian, tôi hẹn một vài người nói chuyện một chút.

Thấy Vương Trạch Vinh vừa tới tỉnh thành đã bắt tay vào việc, Mao Hiếu Lễ cũng cảm thấy hứng khởi, liền cười nói:

- Vậy phiền toái Chủ tịch huyện Vương.

Hẹn vài người cũng không khó khăn, tuy rằng nhạc phụ của Vương Trạch Vinh phải rời đi làm nhưng thứ nhất là đi làm Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp, thứ hai là thủ hạ của ông vẫn nắm giữ thực quyền trong tỉnh, giữ quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh chính là việc mà tất cả các bạn học đều muốn.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn mời khách, Tào Hưng Hạo cười to nói:

- Chú em này rốt cục lại đến đây rồi. Đã tới tỉnh thành thì sao có thể để chú mời khách chứ? Thế này đi, ăn ở Tinh Không Ngân Lâu, tôi mời, hẹn thêm mấy người nữa tới.

Vừa nghe thấy Tinh Không Ngân Lâu, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Lão Tào, trước tiên tôi phải nói này, chỉ ăn cơm thôi, không có cái khác đâu nha.

Tào Hưng Hạo vừa cười nói:

- Được, không thành vấn đề, bớt được không ít tiền cho tôi.

- Tới Tinh Không Ngân Lâu, có người mời khách.

Vương Trạch Vinh cười nói với Mao Hiếu Lễ.

Mao Hiếu Lễ không biết chỗ đó nhưng Mao Vệ Quân lại biết rất rõ, giật mình nói:

- Rất đắt tiền!

Y nghĩ nhà mình phải trả tiền, trong lòng giật mình.

Mao Hiếu Lễ chẳng biết phải nói gì con mình nữa. Học nhiều quá thành hồ đồ, sao có thể nói ra lời như vậy chứ?

Dọc theo đường đi, Vương Trạch Vinh gọi điện thoại liên tục.

Thấy Vương Trạch Vinh hẹn rất nhiều người, Mao Hiếu Lễ cũng không chắc Vương Trạch Vinh hẹn dạng người thế nào. Tuy nhiên, y cũng tăng thêm tin tưởng với Vương Trạch Vinh mấy phần. Có lẽ có một chút quan hệ, mà đã có quan hệ thì tốt rồi. Chỉ cần thông qua bọn họ là có thể kết nối với các lãnh đạo chủ yếu.

Giao thông ở tỉnh thành rất đông đúc, cứ đi một đoạn lại dừng xe, khi đến nơi thì cũng mất một thời gian khá lâu.

Khi vào phòng đã đặt trước, Vương Trạch Vinh mới phát hiện mình xem như người tới cuối cùng.

Thấy Vương Trạch Vinh tới, mọi người đều nhiệt tình đón tiếp.

Tào Hưng Hạo cười nói:

- Tôi còn tưởng rằng Tinh Không Ngân Lâu làm chú sợ tới mức không dám tới!

Không khí lập tức sống động hẳn lên.

Vương Trạch Vinh kéo qua Mao Hiếu Lễ nói với mọi người:

- Tôi giới thiệu với mọi người một chút. Đây là đồng sự của tôi, phó bí thư Mao Hiếu Lễ của huyện Đại Phường.

Nghe thấy chỉ là một phó bí thư huyện ủy, mọi người cũng chỉ cười đón tiếp sơ sơ.

Mao Hiếu Lễ thấy biểu tình của mọi người, trong lòng còn có chút không vui, những người này đều là người thế nào? Sao lại có vẻ hoành tráng thế?

Vương Trạch Vinh nói với Mao Hiếu Lễ:

- Phó bí thư Mao, tôi giới thiệu với anh mấy người bạn của tôi.

Nói xong, hắn liền giới thiệu mấy người.

Vương Trạch Vinh không giới thiệu thì thôi, vừa giới thiệu đã khiến tim Mao Hiếu Lễ nhảy dựng lên, càng nghe càng giật mình.

Phó giám đốc Bưu điện tỉnh, phó giám đốc sở Công thương tỉnh, phó giám đốc sở Thuế tỉnh, trưởng phòng chính trị công an tỉnh, đội trưởng đội Cảnh sát giao thông tỉnh, Chánh văn phòng Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Tỉnh ủy...

Những người này đều là người Mao Hiếu Lễ trước kia muốn kết thân cũng không dám. Không ngờ Vương Trạch Vinh lại quen biết đủ loại người như vậy. Nghe giới thiệu tới chức quan của họ, thấy tất cả đều là những người nắm giữ thực quyền nhất định.

Đặc biệt khi giới thiệu tới Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Nhâm Trạch Hải, Mao Hiếu Lễ chỉ có thể thầm than bối cảnh của Vương Trạch Vinh thật sự không tầm thường. Thấy những người này dường như đều coi Vương Trạch Vinh là trung tâm, y lại càng cảm thấy tò mò về bối cảnh của Vương Trạch Vinh. Nếu không có bối cảnh lớn, sao những người này lại có thái độ như vậy?

Giới thiệu xong, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Lần này tôi tới làm phiền các vị đại ca. Con trai của phó bí thư Mao sắp tốt nghiệp, cậu ta cũng không sợ thi công vụ, hy vọng đến lúc đó các vị lão ca chiếu cố một chút.

Quách Cương cười nói:

- Hệ thống của tôi thì có lẽ cậu ta không hy vọng được gì. Tuy nhiên chỉ cần có thể thông qua cuộc thi nhân viên công vụ, muốn vào ban ngành nào thì có mấy người chúng ta hỗ trợ, hẳn là không có vấn đề gì.

Tào Hưng Hạo cười to nói:

- Ai dám không nể mặt Trạch Vinh chứ? Yên tâm đi, có việc tìm chúng tôi.

Trong tiệc căn bản là không có chỗ cho cha con Mao gia nói chuyện. Mọi người cứ mỗi người một câu, nói ra những chuyện trên tỉnh, mỗi tin tức đều khiến Mao Hiếu Lễ ngẩn người, trong lòng càng vui sướng vì đã đi theo phe Vương Trạch Vinh. Không ngờ mình đã già mà còn tìm được một gốc đại thụ!

- Trạch Vinh, nhạc phụ của chú lần này lên thủ đô rất được trọng dụng nhỉ! Tôi thấy lên thêm một bước nữa vẫn có thể.

Nhâm Trạch Hải nói nhỏ với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cũng không nói thêm gì, nâng chén nói với mọi người:

- Tiểu đệ phát triển ở địa phương nghèo khó kia, về sau còn phải làm phiền mọi người nhiều. Chén này tôi xin kính mọi người.

Lưu Á Động cười nói:

- Vẫn muốn chú tới phiền toái mà chẳng thấy động tĩnh gì cả.

Mao Hiếu Lễ ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh, nghe thấy Nhâm Trạch Hải nói nhạc phụ của Vương Trạch Vinh tới thủ đô, sự băn khoăn trong lòng rốt cục cũng được giải tỏa. Không ngờ Vương Trạch Vinh có quan hệ tới tận thủ đô. Xem ra về sau phải theo sát Vương Trạch Vinh, con trai mình cũng sẽ có rất nhiều ưu đãi. Xem ra mình vẫn biểu hiện chưa đủ, lẽ ra phải giương cao ngọn cờ đứng về phía Vương Trạch Vinh trong huyện ủy mới được. Không suy xét cho mình cũng suy xét cho con trai.

Vương Trạch Vinh căn bản không ngờ mình chỉ mời mọi người ăn một bữa cơm đã hoàn toàn kéo Mao Hiếu Lễ về bên mình.