Quan Khí​

Chương 232




Vương Trạch Vinh dẫn đoàn thăm hỏi đến Thị trấn Vương Gia Bá. Nhưng hắn không ngờ trong đợt đi thăm hỏi nhân dân ở Thị trấn Vương Gia Bá lại xảy ra vấn đề.

Thị trấn Vương Gia Bá có tài nguyên than khá phong phú, trong thị trấn có một mỏ than. Mỏ than này trực thuộc một xí nghiệp lâu năm. Bởi vì vấn đề giao thông nên than khai thác ra không được đưa ra ngoài. Cứ như vậy mỏ than lại thành khó khăn của xí nghiệp. Rất nhiều gia đình công nhân vô cùng khó khăn nhưng may là chính quyền có tiền trợ cấp. Những gia đình nào khó khăn liền báo cáo lên.

Đừng xem tiền trợ cấp không cao, nhưng đây có thể coi là tiền cứu mạng của cả một gia đình.

Tiền trợ cấp là chuyện tốt, giải quyết vấn đề cuộc sống của mọi người. Nhưng mà Thị trấn Vương Gia Bá đã xuất hiện vấn đề.

Vương Trạch Vinh dẫn đoàn đi thăm hỏi công nhân khó khăn, khi đi tới một gia đình tàn tật; Vương Trạch Vinh thấy gia đình này rất khó khăn. Nhà này có hai vợ chồng và một đứa con đều tàn tật.

Thấy Vương Trạch Vinh đi tới, hai người tàn tật hơn 40 tuổi rất sợ. Bí thư thị trấn giới thiệu:

- Đây là Chủ tịch huyện Vương đến thăm gia đình anh chị.

Nghe thấy Chủ tịch huyện tới, người một nhà rất kích động, người đàn ông tên là Cát Tài Hỏa luống cuống tay chân mà nói:

- Chủ... Chủ tịch Vương mau ngồi.

Nói xong y nhìn quanh nhưng không thấy chỗ nào có thể ngồi vì thế liền vội vàng chạy xuống bếp lấy một chiếc ghế dài rồi dùng tay áo lau để mời Chủ tịch Vương ngồi xuống.

Vương Trạch Vinh là Chủ tịch huyện, đối với một mỏ than mà nói chính là lãnh đạo quá lớn. Lãnh đạo mỏ than rất coi trọng việc này, tất cả máy quay, máy ảnh có thể dùng được đều đã huy động. Mấy đồng chí nữ văn phòng còn không ngừng đi theo Vương Trạch Vinh xem có việc gì cần làm không?

Thú vị nhất chính là biểu hiện của các đồng chí rất nhiệt tình. Nói chuyện với vợ chồng Cát Tài Hỏa cũng không còn vẻ xem thường như trước nữa.

Vương Trạch Vinh bắt tay Cát Tài Hỏa rồi nói:

- Lão Cát, tôi đại biểu Ủy ban huyện đến thăm các anh. Năm nay các anh có gì khó khăn không?

Cát Tài Hỏa cười nói:

- Tốt, rất tốt.

Điền Tráng Cường ở bên nói:

- Chủ tịch Vương, các công nhân khó khăn ở mỏ đểu được tiền trợ cấp. Mỗi tháng bọn họ cũng có thể được ít tiền, chắc là có thể duy trì cuộc sống.

Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:

- Vậy là tốt. Thị trấn các anh có mỏ than là cơ hội phát triển rất tốt, cần phải quan tâm giúp đỡ các gia đình khó khăn như anh Cát Tài Hỏa đây.

Điền Tráng Cường nói:

- Thị trấn nhất định sẽ làm tốt việc này.

Vương Trạch Vinh cười nói với Cát Tài Hỏa:

- Cho tôi xem sổ lĩnh tiền trợ cấp của anh.

Hắn cũng muốn xem tình hình phát tiền trợ cấp ở địa phương.

Cát Tài Hỏa tai hơi kém nên không nghe rõ lời Vương Trạch Vinh nói, người vợ ở bên vội vàng lớn tiếng nói vào tai y:

- Chủ tịch Vương bảo ông lấy sổ lĩnh tiền trợ cấp cho ngài xem.

- Ồ.

Cát Tài Hỏa liền đi vào phòng ngủ, một lát sau cầm lấy một túi nilon nhỏ ra.

Cát Tài Hỏa mở ra lấy một quyển sổ nhỏ bìa đỏ đưa cho Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cười cười cầm lấy mở ra xem. Hắn lập tức nhíu mày.

Thấy Vương Trạch Vinh nhíu mày, người đi theo đều giật mình? Một ít đồng chí được bố trí an bài Cát Tài Hỏa càng lo lắng, chẳng lẽ mình làm không tốt, Cát Tài Hỏa lĩnh tiền trợ cấp không đủ điều kiện? Nhân viên công tác phụ trách việc này càng thêm lo lắng.

Vương Trạch Vinh đưa quyển sổ cho Điền Tráng Cường rồi nói:

- Anh xem một chút.

Điền Tráng Cườngvốn là người của La Trung Hoa, bây giờ đột nhiên thấy Vương Trạch Vinh có vẻ mặt như vậy, hắn liền lo lắng sợ mình làm gì không ổn nên bị Vương Trạch Vinh túm lấy. Điền Tráng Cường vội vàng cầm lấy quyển sổ mở ra xem rồi nói với Cát Tài Hỏa:

- Anh bao lâu thì đi lĩnh tiền trợ cấp một lần?

Điền Tráng Cường càng xem càng lo lắng, hắn đúng là muốn mắng chửi người.

Cát Tài Hỏa cười nói:

- Ba tháng một lần.

Hắn không biết có chuyện gì. Dù ba tháng mới đi lĩnh tiền trợ cấp một lần thì hắn cũng cảm thấy rất vui mừng rồi.

Đồng chí phụ trách phát tiền trợ cấp trong thị trấn khó hiểu hỏi:

- Chúng tôi một tháng đều phát một lần, sao anh ba tháng mới đi lĩnh một lần?

Hắn biết việc này có vấn đề rồi, nhưng không hiểu xảy ra chuyện gì. Danh sách nhận tiền trợ cấp ở mỏ than, bọn họ đã làm, tiền cũng gửi về cho mỏ than phát đến tay công nhân.

Hơn nữa hắn rất tin tưởng hai đồng chí phụ trách công tác này ở mỏ than.

Cát Tài Hỏa cười cười không hiểu.

Vương Trạch Vinh không lập tức phát tác ở đây. Hắn nghiêm mặt quản lý mỏ than Kiều Ứng Thanh.

Vương Trạch Vinh nhìn như vậy làm cho Kiều Ứng Thanh sợ hãi, nhưng hắn không biết xảy ra chuyện gì.

Kiều Ứng Thanh vội vàng nhỏ giọng nói với Điền Tráng Cường:

- Bí thư Điền, có chuyện gì vậy?

Điền Tráng Cường đưa quyển sổ cho Kiều Ứng Thanh:

- Anh tự xem đi.

Kiều Ứng Thanh nhìn mấy lần ký tên trong quyển sổ coi như đã rõ. Cát Tài Hỏa cũng không thể lĩnh hết số tiền trợ cấp, đây là nói tiền trợ cấp của hắn bị kẻ khác lấy một phần.

Kiều Ứng Thanh biết không ổn rồi. Mỏ than xảy ra chuyện này tức là có vấn đề. Hắn là người phụ trách mỏ than thì phải có trách nhiệm.

Mọi người không nói gì, Vương Trạch Vinh cũng đưa tiền mừng tết và quà đến tay Cát Tài Hỏa.

Đến trụ sở thị trấn, Vương Trạch Vinh vào phòng Điền Tráng Cường rồi nhìn các lãnh đạo. Hắn vỗ bàn:

- Không ngờ còn có người đi mạo nhận lấy tiền trợ cấp của Cát Tài Hỏa. Tôi không biết còn bao nhiêu công nhân khó khăn bị cướp đoạt trắng trợn như vậy. Các anh quản lý như thế nào vậy hả?

Vương Trạch Vinh nhìn quản lý mỏ than Kiều Ứng Thanh, rồi nhìn Điền Tráng Cường:

- Không biết thị trấn có bao nhiêu tình huống như vậy?

Lời này của Vương Trạch Vinh làm cho Điền Tráng Cường đổ mồ hôi lạnh. Hắn vội vàng nói:

- Xin Chủ tịch Vương yên tâm, tôi nhất định nghiêm khắc tra xét việc này, nhất định có câu trả lời thuyết phục với ngài.

Việc này ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của Vương Trạch Vinh. Từ sổ lĩnh tiền hắn đã nhìn ra vấn đề. Vấn đề nằm ở chỗ muốn lĩnh tiền là phải ký tên. Như vậy trong danh sách lĩnh tiền có kẻ đã giả chữ ký.

Vương Trạch Vinh thấy tình hình mỏ than rất kém nên không cần tự mình quản chuyện này. Hắn tin Điền Tráng Cường lo lắng hơn bất cứ ai.

Vương Trạch Vinh hỏi Kiều Ứng Thanh:

- Lão Kiều, bây giờ nhu cầu than trong nước là rất lớn. Tôi đoán rất nhanh sẽ đạt đến đỉnh cao. Tình hình xí nghiệp các anh rất nghiêm trọng, phải suy nghĩ biện pháp mới được.

Kiều Ứng Thanh cười khổ nói:

- Chủ tịch Vương, ngài cũng biết đó. Đường ở Huyện Đại Phường rất nghiêm trọng, chúng tôi khai thác than nhiều nữa cũng khó có thể chuyển ra ngoài. Hơn nữa đường như vậy thì giá thành lại cao. Xí nghiệp chúng tôi khó có thể gánh vác.

Vương Trạch Vinh nói:

- Sao khi đường thông sẽ xem một chút. Nếu không được thì các anh chuẩn bị một chút để các công ty có tài chính mạnh tiến vào.

Chuyện phát tiền trợ cấp hai ngày sau được báo cáo lên cho Vương Trạch Vinh. Chuyện thực ra rất đơn giản, hai người phụ trách phát tiền của mỏ than đã làm giả chữ ký. Ngoài ra còn có một sơ hở là người không đạt điều kiện để nhận tiền trợ cấp cũng vẫn được ghi vào danh sách. Kết quả đồng chí phụ trách mỏ than không kịp thời xem xét, cấp trên không biết tình hình nên hàng tháng vẫn rót tiền xuống. Khoản tiền đó hai người phụ trách phát tiền liền lén lấy.

Đọc được báo cáo, Vương Trạch Vinh đưa ra chỉ thị yêu cầu đưa hai tên này đến cơ quan công an. Hai là phải thay đổi cách phát tiền trợ cấp, phát thông qua ngân hàng.

Chuyện xảy ra ở mỏ than cũng làm La Trung Hoa rất coi trọng. Hắn tự mình đến Thị trấn Vương Gia Bá hỏi tình hình. Đương nhiên vì Điền Tráng Cường là người của hắn, hắn cũng không truy cứu đến việc này.

Chuyện nhỏ như vậy mà cũng khiến cho mưa bão rất lớn. Ngay cả Bí thư thị ủy Tiền Dịch Tài cũng tự mình hỏi đến.

Là người đầu tiên phát hiện vấn đề, Vương Trạch Vinh tự mình đến Thị trấn Vương Gia Bá để xử lý. Hai tên phụ trách phát tiền bị phạt hai năm tù. Vương Trạch Vinh cũng chỉ thị Điền Tráng Cường phải truy thu khoản tiền bị tham ô trả lại cho công nhân khó khăn.

Điền Tráng Cường là người của La Trung Hoa, hắn còn lo lắng Vương Trạch Vinh mượn việc này để xử lý mình, nhưng chuyện sau đó làm hắn rất ngạc nhiên. Vương Trạch Vinh không truy cứu mà còn tìm hắn nghiên cứu việc này, cố gắng hạ thấp ảnh hưởng xuống. Nhiều ngày làm việc chung khiến Điền Tráng Cường cảm thấy Vương Trạch Vinh là người một lòng vì công việc, hắn cũng có ấn tượng tốt đối với Vương Trạch Vinh.

Chuyện tiền trợ cấp ở Thị trấn Vương Gia Bá làm danh tiếng của Vương Trạch Vinh càng mạnh hơn.

Những người bị đoạt tiền trợ cấp càng thêm cảm kích Chủ tịch Vương. Chỉ cần nhắc đến Chủ tịch Vương là khen không ngớt. Bọn họ cho rằng Chủ tịch Vương là một người làm việc vì quần chúng nhân dân.

Vương Trạch Vinh bây giờ cũng rất vui vẻ. Chuyện cuối cùng đã được giải quyết.