Quan Khí​

Chương 214




Vương Trạch Vinh xác minh chuyện tiền liền báo cáo tình hình với Tiền Dịch Tài. Tiền Dịch Tài nghe xong đương nhiên rất vui vẻ, lập tức liền nói toàn bộ tài chính sẽ do Huyện Đại Phường sử dụng.

Tiền Dịch Tài đương nhiên vui vẻ. Hắn đã tỏ vẻ sẽ giúp đỡ Huyện Đại Phường trong hội nghị thường ủy. Lúc này chưa được bao lâu thì nhiệm vụ của hắn có thể đã hoàn thành. Hơn nữa từ tình hình bây giờ có thể thấy thành phố Quán Hà sẽ phát triển rất nhanh.

Vương Trạch Vinh cũng không biết số tiền sửa đường 4 triệu này ở thành phố Quán Hà là khoản khá lớn. Rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào số tiền này.

Đi trên con đường khá xóc, Vương Trạch Vinh về đến Huyện Đại Phường. Công tác vẫn cần phải làm, có tài chính cũng không phải giải quyết được tất cả vấn đề. Sửa đường không phải là một chuyện nhỏ, liên quan đến nhiều vấn đề. Vương Trạch Vinh vẫn lo lắng. Từ tình hình Huyện Đại Phường thì thấy các lãnh đạo huyện sẽ rất chú ý đến số khoản tiền lớn này. Từ chuyện Huyện Đại Phường có nhiều xe tốt như vậy là nghĩ ra đám người này thích ăn chặn tiền như thế nào. Hắn cũng không muốn tiền mình không dễ gì kiếm được bị chặn lại.

Bởi vì trên đường hắn đã báo cáo qua tình hình với La Trung Hoa, vì vậy hắn vừa về là La Trung Hoa gọi ngay Vương Trạch Vinh tới. La Trung Hoa cẩn thận lắng nghe Vương Trạch Vinh báo cáo.

La Trung Hoa có ấn tượng rất tốt đối với Vương Trạch Vinh. Thằng ranh này đúng là biết làm việc. Lần này lên tỉnh một chuyến chẳng những khiến cho đường cao tốc đi qua Huyện Đại Phường, còn kiếm được 4 triệu.

- Trạch Vinh, vất vả rồi. Cậu lần này đã lập công lớn cho Huyện Đại Phường. Tôi thấy nên triệu tập mọi người rồi thông báo tình hình.

La Trung Hoa cũng có suy nghĩ của mình. Thông qua chuyện này hắn có thể thấy Vương Trạch Vinh là người đến Huyện Đại Phường rèn luyện. Đối với người như vậy dù muốn bài xích cũng không thể. Nếu không được thì vì sao không lợi dụng. Chỉ cần Vương Trạch Vinh không ngừng mang tới chỗ tốt cho Huyện Đại Phường, thì dù cho hắn ta chiếm công đầu thì La Trung Hoa là Bí thư huyện ủy cũng không thiếu công lao.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Việc này nếu như triển khai thì Huyện ủy sẽ có rất nhiều công tác cần làm. Tôi thấy nên triệu tập hội nghị thường ủy để bố trí.

La Trung Hoa cười ha hả nói:

- Cậu thấy đó, tôi cao hứng quá nên quên mất chuyện này. Đây là chuyện lớn, cậu suy nghĩ xem lát nữa trong hội nghị sẽ nhắc đến việc này. Huyện Đại Phường có thể phát triển hay không là phải dựa vào cơ hội lần này. Chúng ta nhất định phải nắm bắt cơ hội thật tốt.

La Trung Hoa càng nghĩ càng hưng phấn. Bởi vì Huyện Đại Phường vẫn luôn khó khăn nên hắn muốn phát triển cũng không có hy vọng, hắn chỉ mong giữ chức mà thôi. Nhưng bây giờ có cơ hội, suy nghĩ của hắn đã thay đổi nhiều. Có lẽ nhân cơ hội này phát triển kinh tế của Huyện Đại Phường, có chiến tích thì Bí thư huyện ủy không phải là cuối cùng của hắn.

Chiều hôm đó hội nghị thường ủy được diễn ra. Các thường vụ nghe được chút tin tức đều nhiệt tình chào hỏi Vương Trạch Vinh.

- Chủ tịch Vương, nghe nói lần này anh thu hoạch rất lớn.

Phó chủ tịch Mã Giới Yên bắt chặt tay Vương Trạch Vinh rồi nói.

- Chủ tịch Vương, mau nói cho mọi người xem rốt cuộc có chỗ tốt gì.

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Đặng Lực Khôn cũng cười nói.

Vương Trạch Vinh cười cười chào mọi người.

La Trung Hoa mặt mày tươi tắn đi vào. Thấy mọi người đã đến đông đủ, hắn vui vẻ nói:

- Hôm nay triệu tập hội nghị chắc mọi người cũng đã biết. Chuyện tốt thưa mọi người. Huyện Đại Phường có thể phát triển rồi. Lần này chính là cơ hội rất lớn. Sau đây xin mời Chủ tịch Vương nói tình hình trên tỉnh với mọi người.

Vương Trạch Vinh nhìn mọi người rồi nói:

- Đây đúng là cơ hội của Huyện Đại Phường. Lần này sau khi tôi đến tỉnh vừa lúc nghe nói trên tỉnh muốn tiến hành làm đường. Vì vậy tôi đã tìm quan hệ mời giám đốc, phó giám đốc sở Giao thông tỉnh đi dùng bữa. Sau đó tôi lại thông qua một ít quan hệ, cuối cùng chính là làm cho đoạn đường vốn không thông qua Huyện Đại Phường, bây giờ đã đi qua một đoạn. Hai ngọn núi cản đường đi thông giữa Huyện Đại Phường và thành phố Quán Hà sẽ được phá bỏ.

Nghe đến đây các thường vụ đều hưng phấn. Ai cũng biết khó khăn lớn nhất trong sự phát triển của Huyện Đại Phường chính là hai tòa núi lớn đó. Mấy đời lãnh đạo đều muốn phá hai ngọn núi này nhưng kết quả không thực hiện được. Không ngờ Vương Trạch Vinh vừa đến đã biến chuyện này thành sự thật.

Phó bí thư Mao Hiếu Lễ vui vẻ nói:

- Tôi là người địa phương, nằm mơ tôi cũng muốn cắt đôi hai ngọn núi này ra. Bây giờ thì hay rồi, chỉ cần đi thông hai ngọn núi, đường từ Huyện Đại Phường lên thành phố Quán Hà sẽ giảm đi ít nhất một nửa. Hai nơi cũng sẽ thuận tiện đi lại hơn nhiều. Tôi coi như đã thấy sự phát triển của Huyện Đại Phường.

Chánh văn phòng Huyện ủy Mão Văn Tuấn thở dài nói:

- Mỗi lần lên thành phố Quán Hà, tôi đều sợ. Đoạn đường núi đó đúng là quá nguy hiểm. Bây giờ có hy vọng rồi.

Các thường vụ ở đây đều nghĩ đến những lúc đi lên thành phố như chịu tội.

Ai cũng nghĩ Vương Trạch Vinh dù sao cũng là người trên tỉnh. Nhiều vấn đề làm khó mọi người mà hắn ta dễ dàng hoàn thành như vậy.

Trong cuộc họp, mọi người bắt đầu kính trọng Chủ tịch trẻ tuổi này.

Nghe các thường ủy thảo luận, Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Sau khi đường cao tốc toàn tỉnh xây xong, Huyện Đại Phường sẽ không còn ngăn cách với bên ngoài nữa, đến lúc đó kinh tế huyện ta sẽ tăng mạnh về chất. Bây giờ chúng ta cũng nên suy nghĩ một vấn đề khác. Đường trong nội bộ Huyện Đại Phường cũng là một vấn đề. Vì vậy tôi đã xin thêm khoảng 4 triệu để sửa đường trong huyện. Khoản tiền này lập tức sẽ được cấp.

Nghe thấy vậy, mọi người càng thêm kính trọng Vương Trạch Vinh hơn. Người ta một lần lên tỉnh làm ra đường cao tốc đi thông Huyện Đại Phường, còn lấy được 4 triệu. Đây chính là thành tích, mọi người bắt đầu suy nghĩ nếu sau này Huyện Đại Phường thật sự phát triển thì chẳng lẽ Vương Trạch Vinh thiếu một chân sao?

Thấy mọi người đang bàn tán, La Trung Hoa nói:

- Thưa các đồng chí, Huyện Đại Phường có cơ hội tốt như vậy nếu không thể phát triển thì mấy triệu nhân dân Huyện Đại Phường không chửi sau lưng chúng ta mới là lạ. Tôi cho rằng việc này rất quan trọng nên đề nghị do đồng chí Vương Trạch Vinh toàn quyền phụ trách chuyện sửa đường.

La Trung Hoa đã nghĩ thông suốt bằng cách buông tay cho Vương Trạch Vinh đi làm. Hắn dù đứng phía sau cũng được một phần công lao mà.

Mai Vinh Trân nói:

- Tôi tán thành ý kiến của Bí thư La. Làm đường cao tốc và khoản tài chính 4 triệu không phải chuyện nhỏ. Không có một tổ chức nghiêm ngặt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công tác.

Điền Hoài Trụ cũng đồng ý mà nói:

- Khoản tiền này do Chủ tịch Vương tìm được. Hơn nữa Chủ tịch Vương cũng rất quen bên ngành giao thông, vì vậy do Chủ tịch phụ trách là nên làm.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tài chính phải thông qua thành phố Quán Hà. Bí thư Tiền đã tỏ rõ thái độ tất cả tiền sẽ dùng cho Huyện Đại Phường. Điều này nói rõ sự ủng hộ của Bí thư Tiền đối với Huyện Đại Phường chúng ta. Tôi không hy vọng thấy vì việc này xuất hiện tình huống nào.

La Trung Hoa nói:

- Mọi người phải coi trọng lời Chủ tịch Vương nói. Đừng xem thường khoản tiền 4 triệu này, nhưng có không ít người nhìn chằm chằm số tiền này.

Nói đến đây, La Trung Hoa liền nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, tôi thấy nên quyết định về cơ cấu và nhân viên trong hội nghị. Anh thấy thế nào?

Vương Trạch Vinh dù sao cũng chỉ có một mình nên gật đầu nói:

- Vâng.

Trải qua nghiên cứu, cuối cùng quyết định do Vương Trạch Vinh giữ chức tổ trưởng tổ chỉ huy làm đường Huyện Đại Phường. Mã Giới Yên là phó tổ trưởng, Chánh văn phòng do Miêu Chương – Chánh văn phòng Ủy ban huyện đảm nhiệm. Các thành viên bên dưới được điều động từ các cơ quan chuyên môn.

Hội nghị thường ủy kết thúc chưa lâu thì toàn Huyện Đại Phường đã biết nội dung. Chủ tịch Vương mới tới đúng là người có bản lĩnh.

Nghĩ đến chuyện giải quyết vấn đề của nhà máy Dệt, danh tiếng của Vương Trạch Vinh tại Huyện Đại Phường lập tức tăng mạnh.

Dân chúng quan tâm là ai mang đến lợi ích cho họ, họ sẽ ủng hộ người đó. Vương Trạch Vinh mặc dù không phải người địa phương, nhưng hắn làm vì Huyện Đại Phường. Mấy chuyện đã làm đều vì sự phát triển của Huyện Đại Phường, lãnh đạo như vậy tự nhiên được quần chúng nhân dân ủng hộ.

Quần chúng nhân dân Huyện Đại Phường lúc này đã không còn vẻ buồn chán như trước nữa, khắp nơi đều bàn tán chuyện sửa đường.

Vương Trạch Vinh đang ngồi ở trong một quán cơm. Hắn không thích ăn tiệc mấy.

- Lão Lưu, có nghe được không, Huyện Đại Phường sẽ phát triển.

Một người đàn ông ngồi ăn cơm nói với người cùng bàn.

- Ha ha, chuyện lớn như vậy sao tôi có thể không nghe được. Chủ tịch Vương đúng là có bản lĩnh, lên tỉnh một chuyến đã làm xong.

- nói cũng đúng, ai tạo chỗ tốt cho mọi người thì chúng ta ủng hộ người đó.

- Tôi nghe nói Chủ tịch Vương mới là Quyền Chủ tịch. Sang năm có nhiệm kỳ mới không biết có trúng cử không nữa.

- Anh nói như vậy là không được rồi. Chủ tịch như vậy tôi rất hoan nghênh, đến lúc đó tôi sẽ bỏ phiếu cho Chủ tịch Vương.

....

Nghe hai người này nói chuyện, tâm trạng Vương Trạch Vinh tốt hơn nhiều. Chỉ cần làm tốt là mọi người sẽ ủng hộ.

Vừa ăn, Vương Trạch Vinh vừa nghĩ đến chuyện làm đường. Bây giờ mọi chuyện đã sẵn sàng, quan trọng là sửa như thế nào. Lần trước hắn đã điều tra tình hình toàn huyện. Đường ở Huyện Đại Phường rất kém. Nếu muốn tận dụng tốt tài chính này thì phải huy động lực lượng tất các thôn xã. Huy động lực lượng quần chúng nhân dân để làm đường. Vương Trạch Vinh dự định triệu tập hội nghị các chủ tịch xã, một lần nữa tiến hành động viên và nhấn mạnh kỷ luật. Hắn không hy vọng có chỗ nào làm giả dối để ăn tiền.