Quan Khí​

Chương 207




Sự việc của nhà máy dệt tiến triển rất nhanh. Việc thu hồi một số cửa hàng mặt phố cũng được đảm bảo. Đồng thời, bởi vì các công nhân nhà máy dệt tập trung ở khu phố này trong bốn tuần khiến cho các kinh doanh trong hộp đêm căn bản không thể triển khai. Tuy rằng có một số cơ quan có chút liên hệ lợi ích muốn có động tác nhưng nghĩ tới lời Vương Trạch Vinh đã nói, ai dám lộn xộn gây phiền toái sẽ bị hắn tìm tới hỏi thăm, cuối cùng chỉ có thể lo lắng đứng nhìn.

Sự việc ở Trung Quốc vốn đều như vậy, chỉ cần lãnh đạo cấp trên lên tiếng, cấp dưới cho dù có năng lực lớn bằng trời cũng không dám vi phạm. Hơn nữa, Vương Trạch Vinh là người mới tới, không ai biết tình hình của hắn thế nào, càng không dám gây lộn xộn, tránh việc bị Vương Trạch Vinh đưa ra giết gà dọa khỉ.

Sau vài ngày kiên trì, mấy khu ăn chơi rốt cục không chịu nổi. Gây náo loạn như vậy khiến họ bị tổn thất rất lớn, càng ngày càng có ít người tới. Những người kinh doanh ở đó đành phải tới tìm nhà máy dệt, chủ động yêu cầu tăng cao tiền thuê.

Nhà máy dệt và những người thuê cuối cùng tiến hành thương thảo lại một lần nữa, căn cứ theo giá cả thị trường, tăng tiền thuê lên khá cao.

Sau khi ký hợp đồng lần nữa, giám đốc nhà máy dệt Vương Liên Hỉ đặc biệt chạy đến huyện mời Vương Trạch Vinh đi tới nhà máy dệt một chuyến. Hơn mười đại biểu của nhà máy dệt lôi kéo Vương Trạch Vinh đi uống rượu. Tuy rằng hiện tại nhà máy dệt có vẻ cũ kỹ nhưng mọi người vẫn hy vọng, mỗi tháng thu vào mấy trăm tệ là có thể giải quyết vấn đề của cả nhà rồi. Có thêm khoản tiền thu vào từ các cửa hàng mặt phố, nhà máy dệt tạm thời xem như vượt qua cửa ải khó khăn, ít nhất mọi người cũng có cơm ăn.

Theo lời Hồng Đại Hải, Vương Trạch Vinh đã cứu rất nhiều gia đình công nhân khó khăn của nhà máy dệt.

Vương Trạch Vinh cũng không biết mình đã trở thành một hình tượng vì dân phục vụ đối với quần chúng của nhà máy dệt. Ít nhất đại đa số người của nhà máy đã chấp nhận hắn chính là Chủ tịch huyện.

Khi ăn cơm, Trịnh Bân, một đại biểu nhà máy dệt, kính rượu với Vương Trạch Vinh, nói:

- Chủ tịch huyện Vương, tuy rằng anh tuổi trẻ nhưng tôi rất phục anh. Tôi đã thấy anh chính là người vì dân phục vụ.

Hôm sau, Vương Trạch Vinh bắt đầu đi xuống các xã, thị trấn. Huyện Đại Phường có tám thị trấn, ba xã, phân biệt là thị trấn Liên Sơn, Vân Xuất, Khê Thủy, Vương Gia Bá, Thạch Kiều, Ánh Hồng, Trà Thụ, Đào Lâm, và các xã Ngõa Phòng, Kim Hương, Đại Phong. Nếu không thể nắm được tình hình toàn huyện thì không thể công tác tốt được. Vương Trạch Vinh tính toán mau chóng hòa nhập vào huyện. Hàng ngày, Chu Vi Hợp đều gọi điện thoại báo cáo cho hắn tình hình nhà máy dệt. Mình cũng chỉ có thể hậu thuẫn cho họ, giúp họ giải quyết một ít phiền toái không cần thiết, cụ thể thực hiện như thế nào thì phải dựa vào lãnh đạo nhà máy.

Sau nửa tháng xem xét, rốt cục Vương Trạch Vinh cũng có một ít hiểu biết về tình huống toàn bộ huyện Đại Phường. Đi lại trong toàn huyện, Vương Trạch Vinh cảm thấy giao thông là quan trọng nhất. Nếu không giải quyết vấn đề giao thông của huyện Đại Phường, muốn phát triển căn bản là không có khả năng.

Đường kết nối các xã, thị trấn trong huyện Đại Phường không có vấn đề gì lớn, chỉ cần cải tạo một chút là được. Nhưng đường nối với thành phố Quán Hà lại không được như ý.

Cũng phải nói thật, huyện Đại Phường cũng có rất nhiều điểm đặc biệt. Trừ phong cảnh rất tốt, còn rất nhiều nơi có các loại tài nguyên phong phú. Không chỉ có đặc sản trà, bông, còn có cả các loại tài nguyên khoáng sản như đồng, vàng, đá... Tài nguyên nước cũng rất phong phú có thể làm thủy điện rất tốt.

- Bí thư La. Nửa tháng nay tôi đã đi các nơi, cảm thấy hiện tại huyện Đại Phường quan trọng nhất là phải sửa đường thật tốt. Nếu không có giao thông tốt, muốn phát triển huyện Đại Phường ta sẽ rất khó khăn.

Vương Trạch Vinh thành khẩn nói với La Trung Hoa.

- Trạch Vinh, tất cả mọi người đều biết là đường của huyện Đại Phường không tốt, cũng không ngừng cố gắng, kết quả đều rất nhỏ bé. Hiện tại chút tài chính nhỏ bé vất vả lắm mới xin được từ trên tỉnh thì đều bị người khác cướp mất trước. Có lẽ cậu còn không biết, mỗi huyện đều phái người chuyên gia canh giữ trên thành phố, chủ yếu là để nghe tin tức.

La Trung Hoa cười khổ lắc lắc đầu. Muốn xin được tiền để sửa đường là cực kỳ khó khăn. Ở thành phố cũng chỉ có thể chi một khoản tài chính rất hữu hạn để sửa chữa đường cũ.

- Bí thư La. Nếu trên tỉnh trực tiếp điểm danh cấp một khoản tài chính xuống, vậy khoản tiền đó có thể tới tay không?

La Trung Hoa lập tức sáng ngời hai mắt:

- Cậu có phương pháp gì?

Sửa đường xem như thành tích rất quan trọng. Nếu thực sự có biện pháp sửa đường, La Trung Hoa cũng sẽ có chiến tích rất lớn.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh cứ nói xem, liệu khoản tiền đó có thể trực tiếp tới huyện chúng ta hay không?

La Trung Hoa nói:

- Chắc chắn sẽ bị ngăn trở lại một chút. Nếu thật sự có thể từ tỉnh chỉ thẳng xuống huyện ta, tôi nghĩ có thể 70-80% số tiền đó tới được huyện.

Nói xong, La Trung Hoa hỏi:

- Trạch Vinh, cậu là người trên tỉnh điều xuống, có biện pháp như vậy hay không? Nếu có phương pháp như vậy, cho dù chỉ được tám trăm hay một ngàn tệ cũng đã là cống hiến cho huyện Đại Phường ta.

Vương Trạch Vinh nói:

- Nếu có thể tới được huyện là tốt rồi. Cụ thể có xin được tiền hay không thì tôi cũng khó nói trước. Để tôi liên hệ đã rồi nói sau.

La Trung Hoa cười nói:

- Đương nhiên, không ai dám nói trước được. Tôi thấy gần đây cậu cũng rất vất vả cho công việc. Nếu thực sự có thể sửa được đường, đừng nói là tôi, toàn bộ nhân dân huyện đều mang ơn cậu.

Vương Trạch Vinh nói:

- Mang ơn thì tôi không nghĩ tới, tôi chỉ muốn làm chút gì đó cho huyện Đại Phường.

Đã thấy rất nhiều người nghèo khó, Vương Trạch Vinh càng mãnh liệt ý tưởng dẫn dắt mọi người thoát khỏi đói nghèo.

Trở lại trong phòng làm việc, thư ký Hác Duệ Bân của Vương Trạch Vinh tiến vào đưa cho hắn một chén nước ấm:

- Chủ tịch huyện Vương, nhà của ngài đã có thể vào ở được rồi. Ngài thấy có nên chuyển tới chưa?

- Ừ, chuyển tới đi. Ở nhà khách cũng không tốt lắm.

Nhìn những cô gái ở nhà khách luôn muốn quyến rũ mình, Vương Trạch Vinh vẫn hơi sợ hãi. Các cô gái huyện Đại Phường rất đẹp nhưng điều kiện kinh tế gia đình họ cũng không tốt lắm. Nếu có thể câu được một lãnh đạo, tốt nhất là sinh một đứa con cho vị lãnh đạo đó, vậy là có thể một bước lên trời.

- Ha hả, Duệ Bân, cậu cũng tới vài ngày rồi. Đã quen chưa?

Gần đây Vương Trạch Vinh bận tối mắt tối mũi, Hác Duệ Bân cũng đã tới làm thư ký cho hắn nhiều ngày, đến lúc này hắn mới nhớ ra, hỏi thăm tình hình Hác Duệ Bân một chút.

- Quen rồi. Tôi vốn là người huyện Đại Phường, cha mẹ đều ở đây, còn thoải mái hơn cả ở huyện Khai Hà. Về nhà là có thể ăn cơm nóng.

Nghe được Hác Duệ Bân nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Cậu đang ở đâu?

Hác Duệ Bân nói:

- Huyện cấp cho tôi một căn nhà, đại đa số thời gian tôi ở tại nhà cha mẹ.

Vương Trạch Vinh gật đầu không nói gì nữa, lại chuyên tâm nghĩ tới việc sửa đường.

Tuy rằng La Trung Hoa nói tài chính từ trên tỉnh cấp xuống sẽ không tới tay huyện toàn bộ, nhưng chỉ cần có việc này, cũng sẽ có một phần tới được huyện.

Nghĩ tới từng người quen ở tỉnh, người có thể giúp đỡ nhiều nhất trong việc sửa đường đương nhiên là nhạc phụ đại nhân, nhưng, việc này không thể đi tìm ông được. Nhớ lại đám bạn cùng học, Vương Trạch Vinh cảm thấy có lẽ Tổng đội trưởng cảnh sát giao thông tỉnh Quách Cương có lẽ giúp được một chút trong việc này.

Vương Trạch Vinh lập tức bấm số gọi cho Quách Cương, sau đó cười nói:

- Quách ca, đang làm cái gì thế?

Nghe thấy giọng Vương Trạch Vinh, Quách Cương cũng phá lên cười:

- Trạch Vinh, cảm giác tới vùng núi non thế nào?

Vương Trạch Vinh nói:

- Rất không tốt, đường từ Quán Hà tới Đại Phường làm tôi điên cả người, đau hết toàn thân.

- Thằng ranh này, biết ngay là chú tìm tôi chẳng có chuyện gì tốt cả. Có phải muốn sửa đường hay không?

Quách Cương rất thông minh, chỉ nghe Vương Trạch Vinh nói một chút đã cảm nhận được ý tứ.

Vương Trạch Vinh nói:

- Quách ca quả là cao nhân, đoán ngay được điều tôi đang nghĩ.

Quách Cương cười ha ha nói:

- Người lên tỉnh yêu cầu sửa đường nhiều lắm. Tỉnh có chút tiền muốn cấp cho ai cũng không dễ dàng.

- Quách ca, nói thật anh có quan hệ gì không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Quách Cương nói:

- Việc này chú có thể tìm Điền Quang Minh một chút. Hiện tại hắn được điều tới Sở giao thông làm Chánh văn phòng.

Vừa nghe vậy, Vương Trạch Vinh nói:

- Để tôi lên tỉnh một chuyến vậy.

Quách Cương nói:

- Sửa đường không phải việc nhỏ, hắn cũng không thể quyết định được, tuy nhiên có thể có một chút tin tức.

Nghe được Vương Trạch Vinh xin phép lên tỉnh tìm nguồn sửa đường, La Trung Hoa cao hứng nói:

- Lần này cậu đi hoạt động tốt một chút. Nếu có thể làm thành công, chính là công lớn cho huyện Đại Phường.

Vương Trạch Vinh hiểu ý La Trung Hoa. Nếu việc này thành công, La Trung Hoa cũng sẽ được chiến tích lớn, đương nhiên y sẽ rất vui mừng.

Lái xe của Vương Trạch Vinh tên là Cổ Chấn Hải. Sau khi quan sát một thời gian, đặc biệt là tình huống quan khí của y, Vương Trạch Vinh cảm thấy y cũng không phải hạng người gây bất lợi cho mình, bởi vậy để y lại. Cổ Chấn Hải vốn nghĩ Vương Trạch Vinh sẽ thay mình, đang rất bất an, đến khi nghe được Vương Trạch Vinh quyết định dùng mình, lại càng phục vụ Vương Trạch Vinh cẩn thận hơn.

Mang thư ký Hác Duệ Bân, đi chiếc xe Mitsubishi, Vương Trạch Vinh ly khai huyện Đại Phường.

Tối hôm qua, Vương Trạch Vinh đã lên mạng tra xét tài liệu một đêm mới phát hiện sửa một con đường không hề đơn giản như trong tưởng tượng. Chưa nói tới các loại thủ tục, chỉ riêng tiền sửa đường đã là một con số rất lớn. Theo tình huống của huyện Đại Phường, một km đường không thể ít hơn một trăm hai mươi ngàn tệ. Nếu không đào hầm thì phải 40 km, nếu đào hầm thì chỉ còn 20 km. Nhưng nếu muốn đào hầm xuyên hai ngọn núi kia, phí tổn cũng cực kỳ lớn. Xem ra chỉ có thể sửa đường hiện có mà thôi.

Đi trên con đường xóc nảy toàn ổ gà ổ trâu, Vương Trạch Vinh quan sát cẩn thận tình huống của đường. Tổng thể mà nói thì mặt đường này khá rộng, chỉ có điều chất lượng mặt đường rất tồi, các điểm hỏng, ổ trâu, ổ gà không chỉ một, hai chỗ. Muốn vận chuyển hàng hóa ra khỏi huyện Đại Phường, hiển nhiên số lượng xe tải lớn đi qua đây cũng sẽ tăng lên rất nhiều.

Nếu chỉ vẻn vẹn rải một lớp nhựa đường lên mặt, vậy thì quá đơn giản, nhưng vừa nghĩ tới việc chỉ cần đào thông hai quả núi, toàn bộ lộ trình có thể ngắn lại hai mươi km, Vương Trạch Vinh liền có chút không cam lòng.