Quan Khí​

Chương 1426




Vệ Lâm Thanh sau khi bị đá đến huyện Tầm Sơn tỉnh Nam Điền đã không có cuộc sống tốt. Lúc mới tới thì đầy ý chí phấn đấu, nhưng khi chính thức đi làm thì y mới biết tình hình cơ sở còn phức tạp hơn y nghĩ. Thấy các cán bộ huyện đều khôn ranh, Vệ Lâm Thanh cảm thấy không biết bắt tay vào từ đâu. Y từ ngoài tiến vào, lại thấy các lãnh đạo huyện đầy hủ bại nên muốn làm gì cũng khó khăn.

Vệ Lâm Thanh được điều tới cơ sở nhằm rèn luyện, cho nên không được lộ thân phận. Dù là Vương Trạch Vinh cũng không thể giúp nhiều.

Bởi vì được dặn như vậy nên cuộc sống của Vệ Lâm Thanh mới khó khăn.

Vương Trạch Vinh khi bố trí Vệ Lâm Thanh đến huyện Tầm Sơn thì đã ra hiệu Mã Yến Đống giấu thân phận của Vệ Lâm Thanh. Vì thế Vệ Lâm Thanh tới huyện Tầm Sơn, không ai biết quan hệ của hắn và Vương Trạch Vinh.

Mới đầu bởi vì không biết rõ lai lịch của Vệ Lâm Thanh nên các lãnh đạo huyện khác còn tôn trọng. NHưng theo thời gian không thấy Vệ Lâm Thanh có quan hệ cứng rắn nào mấy khiến suy nghĩ của mọi người bắt đầu thay đổi.

Tình hình huyện là như vậy, chỉ cần anh không có chỗ dựa mạnh thì đó sẽ là đất của Bí thư huyện ủy.

Bí thư huyện ủy Bộ Triển Dân vẫn luôn khống chế hoàn toàn huyện Tầm Sơn. Y nghĩ Vệ Lâm Thanh có quan hệ nên còn coi trọng chút, chuyện gì cũng không phân công, coi như để một chút ngồi chơi.

Mấy mảng Vệ Lâm Thanh được phân công đều là phòng ban nghèo, mấy phòng ban người ta không muốn phụ trách đều đẩy vào tay y.

Vốn với lực lượng của Vệ Lâm Thanh thì hoàn toàn có thể thu hút đầu tư, nhưng Vệ lão gia tử không biết nghĩ sao mà không cho y dùng lực lượng gia tộc. Để hắn tự mình đối phó.

Từng ngày qua đi, Vệ Lâm Thanh cảm thấy mình đúng là rất buồn bực.

Cầm cặp, Vệ Lâm Thanh vào trụ sở Ủy ban huyện thì thấy Chánh văn phòng Hoàng Hiểu Hữu đi ra. Vệ Lâm Thanh nói với Hoàng Hiểu Hữu:

- Hôm nay tôi tới núi Quan Âm, anh điều tôi một chiếc xe.

Thấy là Vệ Lâm Thanh, Hoàng Hiểu Hữu cười nói:

- Chủ tịch Vệ, mấy chiếc xe đều đã đi có việc, chỉ còn chiếc Santana cũ, anh có phải nên chờ một chút không?

Nhìn Hoàng Hiểu Hữu, Vệ Lâm Thanh đúng là muốn đánh đối phương một trận. Tên này luôn cười cười nhưng mà không coi y vào đâu. Trước đó Vệ Lâm Thanh đã biết trong huyện còn xe, vậy mà dám nói thế.

Nghĩ tới mình ở Bắc Kinh đi toàn xe xịn, tới huyện không có một xe riêng nào, muốn xe còn phải hỏi ý kiến Chánh văn phòng Ủy ban nữa chứ.

Vệ Lâm Thanh sa sầm mặt đi vào văn phòng.

Tâm trạng Vệ Lâm Thanh rất không tốt. Y mặc dù là Phó chủ tịch thường trực huyện nhưng đến đây mới biết bị đá đít sang bên.

Nhiều lần Vệ Lâm Thanh muốn gọi cho Vương Trạch Vinh, nhưng y biết tính cách ông nội nếu ông biết hắn xuống không triển khai công việc được thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Càng nghĩ càng tức. Hắn cảm thấy mình là thường vụ huyện ủy mà tên Chánh văn phòng dám như vậy, Vệ Lâm Thanh không nhịn được nữa, đứng dậy đi đến văn phòng Chủ tịch huyện.

Chủ tịch huyện Khương Vĩ có nhiều người đến báo cáo hơn Vệ Lâm Thanh nhiều.

Thấy Vệ Lâm Thanh vào, Khương Vĩ nói:

- Tiểu Vệ, có việc gì?

Lời này hơi vô lễ, Vệ Lâm Thanh mặc dù ít tuổi hơn nhưng có người ngoài mà gọi vậy đúng là không tôn trọng y.

Vệ Lâm Thanh vốn đang tức giận nghe thấy Khương Vĩ nói thế liền tỉnh táo hơn. Mình chẳng lẽ trước mặt từng này người lại nhắc xe với Chủ tịch huyện sao?

Huyện Tầm Sơn khác các nơi khác, ở đây nghèo, bốn người xếp đầu có xe riêng, số còn lại đều dùng xe chung. Văn phòng bố trí cũng không có gì sai mà.

Vệ Lâm Thanh có nhịn mà nói:

- Chủ tịch Khương, kinh phí của phòng Chiêu thương vẫn chưa tới, tôi đến hỏi việc này.

Khương Vĩ nhìn Trưởng phòng tài chính Cao Vũ Phi mà nói:

- Lão Cao, anh ít nhiều cũng nên giải quyết kinh phí này cho Phòng Chiêu thương chứ?

- Chủ tịch Khương, ngài không phải không biết huyện ta vẫn sống nhờ tiền trợ cấp, đâu có nhiều tiền làm việc khác, rất khó khăn.

Vệ Lâm Thanh vốn tức giận, nghe thấy vậy liền trầm giọng nói với Cao Vũ Phi:

- Trưởng phòng Cao, kinh tế huyện muốn phát triển thì công tác thu hút đầu tư là rất quan trọng. Không có kinh phí thì anh nói mọi người làm việc như thế nào?

Mọi người vốn không coi Vệ Lâm Thanh vào đâu, Cao Vũ Phi cười nói:

- Phó chủ tịch Vệ, không thể nói như vậy. Tôi đương nhiên biết thu hút đầu tư là quan trọng, nhưng cũng phải suy nghĩ đến lợi ích toàn huyện chứ. Chỉ có từng đó tiền, ăn cơm là quan trọng nhất. Phòng Chiêu thương thành lập nhiều năm mà chẳng có tác dụng gì mà. Đưa tiền cho bọn họ có khác gì ném xuống nước.

Cao Vũ Phi là người theo sát Bí thư huyện ủy, y không sợ thường vụ huyện ủy như Vệ Lâm Thanh. Chỉ cần Bộ Triển Dân ủng hộ là được.

Khương Vĩ vẫn nhìn Vệ Lâm Thanh, trong lòng y đang thầm tính toán. Theo Khương Vĩ nghĩ thì một thời gian đã trôi qua, huyện giao Phòng Chiêu thương cho Vệ Lâm Thanh phụ trách chính là thử xem chỗ dựa của y. Bây giờ xem ra thực lực của Vệ Lâm Thanh không quá mạnh, nếu không đã có mấy công ty vào mà.

Nghĩ vậy Khương Vĩ nói:

- Tiểu Vệ, lão Cao nói có lý, các anh phải suy nghĩ, tự phát huy năng lực.

- Tôi không tin chút tiền đó cũng không có. Phòng Tài chính có tiền phát thưởng mà không có tiền cho Phòng Chiêu thương sao?

Vệ Lâm Thanh ở Bắc Kinh bao giờ phải nhịn như thế này. Con người càng chịu thì kẻ khác càng coi thường, y không nhịn nữa, cùng lắm về Bắc Kinh nhận tội.

Vệ Lâm Thanh nói như vậy, Cao Vũ Phi rất khó chịu mà nói:

- Chủ tịch Khương, ngài nói giúp tôi. Cán bộ phòng Tài chính chúng tôi vất vả như vậy, cũng chỉ là phát thưởng một chút mà có người đỏ mắt. Tôi không thể làm Trưởng phòng được nữa.

Khương Vĩ sa sầm mặt nói:

-Tiểu Vệ, đây là quyết định của huyện, tôi cũng đồng ý. Các đồng chí phòng Tài chính công tác tốt, phát chút tiền thưởng cũng không có gì không ổn mà.

Vệ Lâm Thanh trầm giọng nói:

- Các giáo viên của huyện chỉ nhận được 70% lương, phòng Tài chính suốt ngày nói không có tiền, tiền đó từ đâu mà có. Công tác thu hút đầu tư là chuyện lớn của cả huyện, không có tiền thì thu hút đầu tư làm thế nào? Không dùng tài chính có hạn vào việc cần thiết, kinh tế huyện sao có thể phát triển? Chẳng lẽ ăn tiền trợ cấp cả đời sao?

Lời này của Vệ Lâm Thanh làm mọi người tái mặt. Cao Vũ Phi hừ một tiếng mà nói:

- Phó chủ tịch Vệ, tôi biết anh có ý kiến với tôi. Tôi làm việc đều theo quyết định của Huyện ủy. Cao Vũ Phi tôi làm việc chưa hề có lỗi với lương tâm mình.

Vệ Lâm Thanh đập bàn nói:

- Lương tâm, em trai anh mở công ty bánh mì trong huyện kiếm tiền dễ như thế nào? Em vợ anh sửa đường trong huyện toàn là công trình cặn bã. Anh đi xem đường ở đó làm như thế nào, đường đó sao trả tiền nhanh như vậy?

Vệ Lâm Thanh bây giờ đúng là muốn làm loạn huyện Tầm Sơn, y cũng hiểu dù sao vấn đề của huyện Tầm Sơn rất lớn. Mình chỉ có thể làm loạn thì Vương Trạch Vinh mới có thể quản, đến lúc ấy mình cùng lắm về Bắc Kinh.

Nghe Vệ Lâm Thanh nói việc hủ bại ra, Khương Vĩ rất tức giận. Rất nhiều người trong huyện hiểu việc này nhưng có ai dám nói ra. Bây giờ Vệ Lâm Thanh không ngờ dám nói như vậy, Khương Vĩ quyết không cho phép.

Khương Vĩ sa sầm mặt nói:

- Tiểu Vệ, cậu là cán bộ lãnh đạo thì phải chịu trách nhiệm trong lời nói của mình, không có chứng cứ không được nói linh tinh.

- Hừ, chứng cứ, chỉ cần để Ủy ban kỷ luật thành phố điều tra là có chứng cứ ngay.

Vệ Lâm Thanh nói xong liền quay người đi ra.

Khương Vĩ đập bàn, y rất tức giận với Vệ Lâm Thanh này.

- Chủ tịch Khương, ngài xem Vệ Lâm Thanh đó, giống như tôi rất hủ hóa vậy. Cao Vũ Phi tôi cả đời chăm chỉ làm việc mà bị y nói như vậy. Mọi người biết tình hình công tác của tôi, huyện không có câu trả lời thuyết phục cho tôi, tôi sẽ không đi làm.

Nói xong Cao Vũ Phi đầy tức giận ra khỏi văn phòng của Khương Vĩ.

Khương Vĩ nhìn Cao Vũ Phi rời đi mà giận tái mặt. Huyện có một số chuyện không thể lộ ra, nếu không đó là chấn động mạnh. Nghĩ tới đây y cảm thấy mình nên trao đổi với Bộ Triển Dân. Xảy ra chuyện thì không ai thoát.

Vệ Lâm Thanh về văn phòng rồi cười cười một tiếng. Lão gia tử không phải không cho mình chủ động nhờ nhà sao? Được, mình làm chuyện để Vương Trạch Vinh chú ý. Chỉ cần Vương Trạch Vinh chú ý thì tình hình trong huyện sẽ khác.

Nghĩ đến Vương Trạch Vinh, Vệ Lâm Thanh cười khổ một tiếng. Y nghĩ Vương Trạch Vinh phát triển tốt như vậy là do có Hạng Nam, bây giờ xem ra Vương Trạch Vinh có được ngày hôm nay là do năng lực bản thân.