Tân Hoành cuống quít chạy đến sô pha, cầm di động lên.
“Tân tiểu thư sao? Cô khỏe không? Tôi là Serena. Chính thức thông báo cho cô biết cô đã được công ty chúng tôi thu nhận. Ba ngày trước chúng tôi không liên lạc được cho cô, cho nên, mong cô nhanh chóng đến công ty, giải quyết các thủ tục liên quan.”
Tân Hoành nghe vậy, lập tức sửng sốt, đứng ngơ ngác tại chỗ, phản ứng không kịp.
“Tân tiểu thư, cô còn nghe máy không?”
Tân Hoành vội hỏi, “Này, chỉ là ta muốn hỏi một chút, mọi người có phải đã nhầm không? Tôi chỉ là...” Cô vốn dĩ muốn nói công việc của công ty các người chỉ là làm việc vặt vãnh, trong lúc phỏng vấn còn thiếu chuyên nghiệp đến mức để chuông điện thoại vang lên... Chỉ là, da mặt của cô vẫn không đủ dày, không nói được những lời như thế, cuối cùng chỉ nói, “Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua...”
Bên kia lập tức nghẹn cứng họng, một lúc sau mới phản ứng được, nói, “Tôi biết chứ. Lúc đó là tôi tự mình phỏng vấn, tôi rất yêu thích Tân tiểu thư, bất luận là lai lịch, tính cách hay là ngoại hình, tôi vẫn cảm thấy Tân tiểu thư là thích hợp nhất với công việc này”
Tân Hoành chau mày, vô thức nói, “Ý của cô là... Lai lịch, tính cách và ngoại hình đều rất thích hợp để làm việc vặt sao...”
Bên kia im lặng không nói gì.
Tân Hoành nói xong lập tức giật mình, kịp hiểu ra chính mình vừa nói cái gì, chỉnh đốn 囧, vội hỏi, “Tôi không có ý gì đâu, ý tôi không phải như vậy... Được rồi, một lát nữa tôi sẽ đến, được không?”
“Tốt, tôi sẽ ở đây chờ cô!” Đầu kia trả lời, giọng nói đặc biệt vui, hoàn toàn không có dấu hiệu gì là chỉ chốc lát trước mới bị Tân Hoành “chặt chém” 囧
Tân Hoành cúp máy, mới phát hiện trên điện thoại di động quả nhiên có hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là của công ty này. Cô nhịn không được 囧 Cái công ty này... Rốt cuộc là thiếu người đến mức nào, mới có thể ngay cả cô như vậy cũng được tuyển dụng a? Ba ngày nay, di động không ai bắt máy nhưng vẫn kiên trì không ngừng, liên tục gọi cho cô.
Cô đang suy nghĩ 囧 囧 Bỗng nhiên thân thể ấm áp của người nọ từ phía sau ôm lấy cô, đôi môi kề bên tai cô, khẽ hỏi, “Cái gì mà làm việc vặt?”
Cô để điện thoại di động xuống, lắc lắc đầu, “Trước đây em có đi phỏng vấn để nhận một công việc, là trợ lý, làm việc vặt.”
“Không phải công việc phiên dịch của em ở công ty đang tốt lắm sao? Vì sao đột nhiên muốn đi làm việc vặt... Hay là em muốn làm thêm một công việc nữa?”
Trong lòng cô khổ sở thở dài. Còn không phải tại anh sao? Lúc nào cũng khiến cho em không có cách nào tập trung làm việc.
Cô ở trong lòng anh xoay người lại, đối mặt với anh, “Em không muốn làm một công việc cần kỹ thuật cao, nội dung công việc nhiều, lại cả ngày không có việc gì làm, sau đó đột nhiên nghĩ rằng có lẽ bản thân em nên chuyển qua làm việc vặt thì sẽ thích hợp hơn.”
Anh nhíu mày, nhìn cô, “Không có anh, em cả ngày không có việc gì? Cho nên, em là đang ám chỉ, từ khi có anh, anh đã chiếm hết toàn bộ cuộc sống của em?”
Tân Hoành nhíu mày, “Không có, em không có ám chỉ gì hết, anh suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Anh cười, “Có thể làm cho người khác suy nghĩ quá nhiều về lời nói của mình, đó chính là ám chỉ.”
Tân Hoành không nói gì.
Anh hôn lên mặt cô, nói giọng khàn khàn, “Hiện tại anh đã trở về, em sẽ rất bận, đừng lãng phí thời gian.”
Cô liếc anh, “Rất bận? Em đột nhiên cảm thấy em rất thích hợp để làm việc vặt.”
“Vứt bỏ thời gian ở bên anh, em bỏ được sao?” Giọng anh khàn khàn ở bên tai cô nói, đôi tay ôm bên hông cô bắt đầu không thành thật chạy lung tung, môi cũng hôn liên tiếp vào da thịt của cô.
Tân Hoành bị anh làm cho vừa buồn cười vừa tức giận, “Em cảm thấy rõ ràng là anh đang ám chỉ gì đó.”
“Không có.” Anh vừa hôn vừa phủ nhận, “Anh không có ám chỉ, anh là công khai.”
Nói xong, anh đột không nhẹ nhàng đụng chạm nữa. Trên tay dùng lực, ôm chặt cô vào sát cơ thể anh, cúi đầu hôn lên môi cô. Không hề giống như lúc nãy đùa giỡn với cô, lúc này, theo như lời anh nói, anh dùng ngôn ngữ thân thể trực tiếp nói cho cô biết, anh muốn cô. Lấy động tác kịch liệt lúc người nam nhân muốn một nữ nhân cùng nhiệt tình và dục vọng nói cho cô biết.
Ở việc này, Tân Hoành làm sao là đối thủ của Dịch Tân được. Sau vài động tác, cô đã bị anh áp trên sô pha, ôn nhu để mặc anh hôn.
Cúc áo bị anh gỡ bỏ, môi lưỡi của anh làm càn trên thân thể của cô. Cô chỉ cảm thấy thân thể sớm đã mềm yếu, chỉ có thể mềm mại ngửa đầu, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Nhịn không được mà nhợt nhạt rên rỉ thành tiếng.
Ấm nóng trên da thịt đột nhiên rời đi. Cô tỉnh táo lại, có chút tức giận nhìn chằm chằm anh.
Anh nhìn cô cắn môi, con ngươi mang dục vọng, rõ ràng là đang bất mãn, nhịn không được mà cười khẽ, “Nhìn đi, anh đã rồi mà. Em và anh ở cùng một chỗ, em sẽ rất bận, lại còn tùy lúc tùy nơi không cố định. Cho nên, đừng đi làm nữa.”
Tùy lúc tùy nơi... Vốn dĩ bị anh đùa giỡn đến giữa đường lại đột nhiên dừng lại, trong lòng cô giận tái đi, vậy mà lúc này anh còn dám kiêu ngạo với cô...
Thế là, để trừng phạt Dịch Tân quá mức kiêu ngạo với cô, Tân Hoành đẩy anh ra, chỉnh lại quần áo, cầm túi xách đi một mạch ra cửa. Muốn chứng minh cho anh thấy, anh có giả vờ quyến rũ cô thế nào cũng không có tác dụng, Tân Hoành vô tội nhìn anh, “Em đã hứa với người ta phải lập tức đến công ty, nuốt lời là không tốt.”
Dịch Tân ảo não đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường >.