Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 201: Nơi tình thâm (1)




Khi Lạc Tiểu Xuyên nhanh chóng đem mấy thứ cất xong, lướt mắt liếc qua, người đàn ông xinh đẹp đang nghiêng người đi hôn mặt người phụ nữ trên giường.



Cả khuôn mặt người phụ nữ trừ môi và chỗ vừa nãy bị phỏng phải đỏ lên môi, những địa phương khác, lộ ra ngoài, đều là hoàn toàn trắng bệch, không thấy được huyết sắc. Hình như nửa tháng này, họ mỗi ngày tỉ mỉ chế biến thuốc căn bản chưa từng vào miệng của nàng. *



Thậm chí cô như chưa từng mở mắt.



Nhưng Lạc Tiểu Xuyên biết, người phụ nữ nằm ở trên giường hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là cô không nguyện ý mở mắt mà thôi.



Mánh khoé bị người nhẹ nhàng kéo hạ xuống, Lạc Tiểu Xuyên cả kinh ngẩng đầu, thấy quản gia đối diện nháy mắt với cô. Lúc này cô mới hồi tỉnh, cuống quít đi theo quản gia rời đi.



Ra cửa, quản gia giảm thấp xuống thanh âm liền cảnh cáo, "Không được để cho thiếu gia nhìn thấy cô thiếu phu nhân như vậy!"



Lạc Tiểu Xuyên liền vội vàng gật đầu.



"Đi, vội vàng lần nữa chịu đựng."



Lạc Tiểu Xuyên lập tức rời đi, mới vừa đi hai bước, lại bị người gọi lại, "Sao đó."



Lạc Tiểu Xuyên đứng lại, quản gia theo kịp, lại ý vị sâu xa nói, "Phục vụ thiếu phu nhân cần để tâm, nhưng là không nên quá để ý. Đây chính là một cảnh cáo, kết quả của cô cũng sẽ không giống cô nghe đơn giản như vậy, đây chẳng qua là nói cho thiếu phu nhân nghe."



Lạc Tiểu Xuyên thấy quản gia tang thương trên mặt khó có vẻ nghiêm nghị cùng cảnh báo, trong bụng rét lạnh, vội vàng gật đầu.



Đến phòng bếp, nhắc tới tâm rốt cuộc mới thoáng để xuống.



Cẩn thận phối tốt dược liệu, đem lửa điều chỉnh vừa đủ, cô đứng ở một bên, mới hơi rảnh rỗi.



Buồn bực





Cô và Lâm Tử đồng thời tiến vào Dịch gia. Cùng một ngày tới phỏng vấn, lại đồng thời bị người đàn ông kia chọn trúng.



Lạc Tiểu Xuyên không biết tình huống của Lâm Tử này là như thế nào, chính cô là người đứng đầu Trung y viện trong nước mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, ở bệnh viện thực tập thì được bệnh viện nói bác sĩ Phong đang cần người nên đề cử tới.



Đề cử tới đây làm hộ công. . .



Chăm sóc người phụ nữ nằm trên giường kia.




Công việc hàng ngày chỉ là dựa theo yêu cầu của bác sĩ Phong vì cô ấy nấu thuốc, thỉnh thoảng lúc người đàn ông đó không có ở đây lúc đút cô uống.



Không phải là không có cảm thấy đại tài tiểu dụng qua, chỉ là, cô cần tiền, mà người đàn ông kia ra tay hào phóng, một tháng tiền lương so với một năm còn nhiều hơn.



Còn có một nguyên nhân, cô nghĩ muốn nhìn người phụ nữ này trông như thế nào một chút.



Lâm Tử này mục đích tới nơi này cũng không đơn thuần, trừ tiền ở ngoài, cô ta còn coi trọng cái người đàn ông yêu mỵ kia.



Nghĩ tới đây, Lạc Tiểu Xuyên bật cười.



Lâm Tử này thật sự có chút không tự lượng sức, mặc dù cô ta diện mạo thanh thuần dịu dàng, rất có khả năng hấp dẫn nam sinh cầu ái, nhưng so với người phụ nữ trên giường kia luôn là thiếu chút gì đó. Rõ ràng là hình thái giống nhau, người phụ nữ nằm ở trên giường thậm chí không có mở mắt ra. . .



Hơn nữa, cô nhìn ra được, Dịch gia thiếu gia, trừ vợ anh ra, nhìn những người phụ nữ khác ánh mắt đều là giống nhau . —— nói khó nghe một chút chính là, không nhìn là người.



Nhìn người luôn là sẽ có tình cảm, mà người đàn ông kia, anh không có.



Trong lòng không phải là không có tức giận bất bình, chỉ là, không tìm được lý do tức giận. Lạc Tiểu Xuyên nghĩ, lột vỏ ngoài vinh quang dối trá, cái thế giới này đúng là cần đàn ông như vậy, trừ một ít phụ nữ, anh không lấy thêm chút tình cảm nào đối với người khác.




Nghĩ như thế, lạc Tiểu Xuyên cũng liền nghĩ thông suốt.



Nhưng Lâm Tử này không có, cô ta cùng với cô cùng nhau chuẩn bị thuốc, không có người khác thì Lâm Tử này thường thường lộ ra ý cười khinh thường, trong khinh thường còn có quá nhiều xem thường. Lạc Tiểu Xuyên biết, Lâm Tử này xem thường người phụ nữ nằm ở trên giường.



"Cô là tại sao!"



Đúng vậy a, cô là vì tại sao đây? Hôm nay cô nếu như không nhìn gần, thậm chí sẽ bị hiểu lầm đã người không có hô hấp.



"Hôn cô ta cũng là cần dũng khí chứ?" Lâm Tử này thường lộ ra nét mặt ghét bỏ.



"Cậu nói cô ta rốt cuộc là bệnh thật hay là giả bệnh? Dù là thật bệnh, mỗi ngày như vậy điều chế nhiều dược liệu, sơn trân hải vị cho ăn, nửa tháng cũng nên xong, cô ta mỗi ngày đốt tiền nhưng mặt cũng không hồng lên được a."



"Không bằng tớ đi nhìn thử cô ta một chút, nhìn tớ đem thuốc nóng đút cho cô ta, cô ta còn có thể dậy hay không!"



Lạc Tiểu Xuyên lúc đầu nghe được, cũng không có để ở trong lòng, chỉ cười nói, "Cậu cũng không có cơ hội a, hai ta nói khó nghe một chút, chính là người đưa thuốc, cậu ngay cả đến gần thân thể người ta cũng không được."




Thường là, họ đem thuốc đưa đến cửa, người đàn ông kia nhận lấy tự mình đút.



Lâm Tử cười lạnh, "Người đàn ông của cô ta luôn có thời điểm bận rộn đi, nếu không người nào làm ra tiền để cho cô ta đốt hả?"



Lạc Tiểu Xuyên chỉ coi Lâm Tử là nhất thời trong lòng không thăng bằng, buồn cười lắc đầu một cái, cũng không có suy nghĩ nhiều.



Cô nghĩ, cho dù ai cũng nhìn ra được, người đàn ông kia không dễ chọc, mà một khi chạm đến người phụ nữ của anh, anh càng thêm không thể chọc. Không nghĩ, cố tình đã có người như vậy không biết tự lượng sức mình, muốn đi tìm chết!



Quản gia nói, những lời đó chỉ nói là cho người phụ nữ kia nghe. Cho nên, người đàn ông kia cũng biết, thật ra thì cô ấy tỉnh táo?




Tại sao cô ấy không muốn mở mắt ra đây? Nhắm hai mắt như vậy, cả người xem ra rất tuyệt vọng, tựa như muốn nếu ngủ như vậy thì quá khứ sẽ chết đi.



Không giống với Lâm Tử này, Lạc Tiểu Xuyên cảm giác hứng thú hơn nhưng thật ra người phụ nữ đó gọi Tân Hoành.



Khi thuốc lại một lần nữa chế xong, Lạc Tiểu Xuyên bưng ra thì quản gia đang dẫn vợ chồng bác sĩ Phong vào cửa.



Phong Dương cùng Tang Nhuế mỗi ngày đều sẽ đến nhìn Tân Hoành, nhưng Tân Hoành cũng sẽ không để ý đến bọn họ, hình như phàm là có liên quan cùng người đàn ông kia cô đều không muốn để ý.



Phong Dương nhìn thấy Lạc Tiểu Xuyên, cau mày, rõ ràng không vui.



Lạc Tiểu Xuyên tiếp thu được tin tức này, cuống quít đem thuốc cầm trong tay đưa cho quản gia, "Làm phiền ngài đưa lên trước."



Quản gia gật đầu nhận lấy.



Phong Dương cười lạnh, "Cô thật ra có chút tự giác!"



"Lâm Tử là chuyện gì xảy ra? Cô là mù hay là cố ý để cho cô ta đi uốn tóc Tân Hoành như vậy hay sao?"



Lạc Tiểu Xuyên cúi đầu, "Thật xin lỗi. Chỉ là hoàn toàn không ngờ tới."



Người bình thường, tinh thần hơi bình thường một chút , cũng sẽ không đi làm chuyện như vậy chứ?



Vậy thì là cái gì để cho cô ta không bình thường? Là tình yêu sao? Hay muốn tiền bạc cùng địa vị?