Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 167: Tình yêu mỏng manh (1)




Tại vô số vô số buổitối, hoặc là ban ngày. Cô cùng với anh tất cả triền miên, kết quả lạirất châm chọc. Người phụ nữ duyên dáng xinh đẹp đứng cùng anh chung mộtchỗ, bọn họ mới là danh chính ngôn thuận. Ngày xưa ân ái cùng cô, thoáng chốc trở nên mỏng manh, hèn mọn, thậm chí ti tiện.



Tân Hoànhcảm thấy mắt chua xót đến phát đau nhức, cô mở to mắt nhìn Dịch Tân:"Anh nếunhư quả thật yêu cô ta như vậy, cần gì phải mỗi ngày bên em?"



"Em có ý gì!"



Dịch Tân hung hăng nắm lấy cánh tay của Tân Hoành, dùng lực mạnh cầm cổ tay mảnh khảnh của cô. Sau đó, thấy cô đau đến nhíu mày. Anh khôngbuông, chỉ là hơi híp con ngươi chăm chú nhìn cô, tiếng nói trầm thấp âm ngoan.



Tân Hoành nhịn đau, như cũ nhìn thẳng anh, cười nhạt:"Anh không cảm thấy anh hỏi em có ý tứ rất châm chọc sao? Tốt, em choanh biết em có ý gì! Dịch Tân, ý của em là. Em không nên cùng anh mộtchỗ, em không muốn một lần nữa làm người phụ nữ của anh! Anh thích aithì đi với người nọ cùng một chỗ. Từ nay về sau anh cùng em, hai takhông quan hệ gì!"



Cô nói xong, không khí thoáng chốc ngưng tụ. Trông nháy mắt yên tĩnh đến gần như tan vỡ.



Sau đó, bên môi Dịch Tân xuất hiện một nụ cười đẹp đẽ đến cực hạn: "Em lập lại lần nữa."



Tân Hoành lạnh lùng nhìn anh một cái, với thái độ khinh thường .



Cằm bị anh nắm không chút nào thương tiếc. Đem mặt của cô nhìn về phíaanh, cô liền bị bức bách nhìn vào sự ôn nhu đến hủy diệt trong đôi mắtanh. Rồi anh lại hung ác lên tiếng: "Tân Hoành, em lập lại lần nữa. Em tin hay không anh hiện tại sẽ phá hủy em!"



Buồn bực.



"Tốt!" Tân Hoành bị anh kích thích, thanh âm cũng thoáng chốc hunghãn. Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm anh nói không chút do dự, dứt khoác:"Có bản lĩnh anh bây giờ liền phá hủy em! Nếu không, em nhất định sẽ rời khỏi anh. Em chính là chết ở bên ngoài, em nhất định cũng sẽ không ởcùng với anh."



"Em!"



Dịch Tân chỉ cảm thấy tất cả máutoàn thân chỉ trông nháy mắt xông thẳng lên đại não, mạnh mẽ mà kịchliệt làm cho cơ thể anh hầu như tê liệt . Đau đớn khiến đầu óc của anhdừng lại. Tay đã vô ý thức cầm cái cổ xinh đẹp của Tân Hoành.



Bất quá trông nháy mắt khuôn mặt Tân Hoành vốn tái nhợt đã đỏ thẫm, rồitừ từ thành màu tím dần. Cô giơ taylên, muốn cố sức gỡ cánh tay anh. Thế nhưng ngay cả giơ lên cũng vô lực liền như thế rũ xuống.



Mắtdần dần khép lại, để lại một kẽ hở. Cô nhìn anh lại không lộ ra một chút tâm tình. Đại não một mảnh sương trắng đã bắt đầu bay xa.



"Dịch tiên sinh!"



"Dịch tiên sinh!"



Lúc này, kèm theo hai tiếng thét chói tai. Hai vị tiếp viên hàng khôngmang giày cao gót nhanh chóng dẫm lên đá cẩm thạch trên sàn nhà, thanhâm rõ ràng gần như kịch liệt một đường cấp tốc hường hai người mà đến.



Hai vị tiếp viên hàng không nhìn thấy trong tay Dịch Tân chính là người phụ nữ lúc này gần như không có sức sống. Sợ hãi hấp tấp kéo cánh taycủa Dịch Tân ra: "Dịch tiên sinh, dừng tay!"



"Dịch tiên sinh, không nên như vậy! Cô ấy sẽ chết."



Cô sẽ chết. . .



Dịch Tân nghe được câu này trong đầu trong phút chốc rốt cục rõ ràng.Như bị nóng đến giống nhau, trong mắt anh đầy sợ hãi. Rốt cục cuống quít thả cô ra.



Anh buông tay ra, thân thể của cô sớm đã vô lực liền ngã xuống.



Anh cuống quít đem cô ôm vào trong ngực thật chặt. Lại luống cuống tay chân giúp cô thuận khí: "Xin lỗi, xin lỗi. . ."




Anh một bên vỗ lưng cho cô, một bên tại bên tai cô thấp giọng nói. Lờikia giống như là không có thần trí, chỉ là theo tiềm thức lặp đi lặplại.



Tân Hoành từ từ nhắm hai mắt. Chậm hồi lâu, mới có thể kịch liệt ho khan.



Cô đẩy anh ra, đưa lưng về phía anh. Đỡ lấy ngực kịch liệt ho khan, khuôn mặt đỏ thẵm.



Tiếp viên hàng không thấy cô rốt cục bình thường trở lại, rồi vội vàng đưa ly nước qua.



Tân Hoành chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc. Vội vàng nhận lấy ngụm lớnuống xong, mới cảm thấy khá hơn chút. Rồi chống nửa người ngồi xổm trước người của cô tiếp viên hàng không suy yếu cười: "Cảm ơn."



Tiếp viên hàng không nhìn cô một cái, lại nhìn về một cái phía sau vẻ mặt âm trầm của Dịch Tân một cái nhìn rồi bối rối.



Tiếp viên hàng không không được tự nhiên. Tân Hoành thấy đáy lòng mộtmảnh lạnh lẽo. Cô chắc hẳn là nên cảm ơn hai người này dám ngăn cản Dịch Tân, cứu nàng một mạng. Chỉ là hai người lúc này e rằng cũng rất thấpthỏm đi.



Tân Hoành chậm rãi nhắm mắt, hít sâu một hơi hỏi nàng: ” Phải lên máy bay?"




Tiếp viên hàng không sửng sốt, hơi suy nghĩ một chút liền phản ứng kịp vội hướng cô gật đầu: “Đúng vậy, phải "



Lại nhìn về phía Dịch Tân, cẩn thận nói: "Dịch tiên sinh, chúng tôiđi vào chính là nhắc nhở ngài, máy bay sẽ cất cánh, thỉnh ngài và. . ."



Tiếp viên hàng không cẩn thận nhìn Tân Hoành một cái. Nhất thời không biếtnên xưng hô như thế nào người phụ nữ trước mắt này. Bọn họ tranh cãi ầm ĩ đến kịch liệt như vậy, thậm chí động thủ. Tiếp viên hàng không tronglòng quýnh lên, cái khó ló cái khôn cấp tốc nói: "Thỉnh hai vị lênmáy bay.”



Tân Hoành không nhịn được nghĩ cười, một câu "Hai vị"triệt để thân phận địa vị với cô. Thật muốn khen nàng một tiếng "Thậtthông minh!"



Gật đầu. Tân Hoành đứng dậy, lại như cũ đưa lưng về phía Dịch Tân. Cũng không xoay người chỉ nhẹ giọng nói: "Đi thôi, đitrở về."



Cô nói, chống thân thể có chút như nhũn ra liền hướng ngoài cửa đi.



Tay chợt bị người từ phía sau cầm thật chặt: "Tân Hoành. . ."



"Về trước đi, được không?"



Tân Hoành sắc mặt lúc này hoàn toàn bình tĩnh trở lại, thanh âm lại rõràng không kiên nhẫn. Đưa lưng về phía anh liền đem lời của anh cắtđứt: "Ở bên ngoài làm những việc này, đối với Dịch gia danh tiếngcũng có lúc tổn hại đi."



Dịch Tân tim đau sắc bén, như là bịngười nắm lại không chút kiêng kỵ ngắt một cái. Anh nhìn cô lạnh lùnglưu lại bóng lưng, run rẩy vì hối hận.



Anh thấp giọng nói: "Xin lỗi."



Anh vừa mới nói xong. Nguyên bản cầm lấy tay cô rồi lại bị cô dùng lực hất ra.



Cô dứt khoát đem tay anh hất ra. Dùng lực mạnh thế nên cuối cùng thân thể không ổn định, lảo đảo một chút.



Anh theo bản năng đưa tay muốn đỡ cô, cô lại nhanh chóng rời đi. Từ đầu tới cuối không liếc anh một cái.



Dịch Tân nhìn bóng lưng yếu ớt của cô, lại hết lần này tới lần kháccũng đủ làm anh hoảng sợ vì sự lạnh lùng và quyết tuyệt. Đôi mắt trongnháy mắt liền mất đi tiêu cự. Như là nguyên bản bền chắc không thể pháđược trang bị. Bỗng nhiên trong lúc đó tan thành mây khói. Một khắc kiakhiến anh trở tay không kịp.