Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 146: Dịch thiếu phu nhân (9)




Nếu Mạc Thích Thanh ông ta muốn lấy chuyện cũ ra chèn ép thì Dịch Tân cũng sẽ không thua.



Quả nhiên, Mạc Thích Thanh nghe xong, sắc mặt nghiêm lại, suýt nữa không nhịn được. Hung hăng nắm thật chặt nắm tay, hai mắt híp lại nguy hiểm và trầm giọng nói: "Tân thiếu không nên cố thưởng thức máu người khác, nếu có tinh lực thì không bằng chính mình tự cẩn thận, không nên vì nhất thời liền bị người khác một quyền đánh trúng trái tim. Khi đó, có thể sẽ không chơi tốt."



Dịch Tân hừ lạnh một tiếng, rồi chuyển tiếp câu chuyện "Còn người chọc cô vợ nhỏ của người khác, cũng cần phải cẩn thận một chút Cố Viễn Chi cũng không giống người Dịch gia, hắn vì người nọ cũng sẽ không khoan dungvới ai dám cả gan nói đến chuyện ngăn cản hắn lấy thân mình ra đỡ mũi tên."



Mạc Thích Thanh nghiến răng nghiến lợi ken két, cũng không quên đem chuyện xưa của Dịch gia một lần nữa lấy ra nói móc một phen.



Cố Viễn Chi đó cũng không giống người Dịch gia kia. . . Rõ ràng là nhắc lại chuyện năm đó Dịch Ngưng vì quá yêu Mạc Thích Thanh nên có những hành vi điên cuồng ấy.



Mạc Thích Thanh quá yêu bản thân nên chính mình vứt bỏ phụ nữ một lần rồi hai ba lần lấy ra nói, lấy tư thái thắng lợi không ngạ̣i phiền hà mà khoe khoang, người như vậy, rốt cuộc là muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu mặt hạ tiện? !



Dịch Tân cười lạnh, nhìn bóng lưng Mạc Thích Thanh thẹn quá hóa giận đi xa, đáy mắt là một mảnh lạnh lùng lãnh khốc.



Quayngười đi, ánh mắt Dịch Tân đột nhiên ngưng lại, thân thể anh cũng cứng đờ.



Trong túi, có chút chấn động.



Ở trong đó có một chiếc di động, trong chiếc di động đó chỉ có một dãy số duy nhất.



Gần như ngay lập tức, anh đem ra và nhấn nút nghe, đặt lên bên tai.



Anh không nói gì, đầu kia cũng không nói, trong bầu không khí im lặng, đầu kia lại như là bị dọa đến mức lập tức cúp điện thoại, môi của anh lại không tự chủ được hơi câu lên.



Anh gần như có thể tưởng tượng ra được, đầu kia cô luống cuống tay chân đem điện thoại quăng đi, lại phát ra bộ dạng ảo não.



Tiểu ngốc nghếch!



Anh biết là cô không cẩn thận ấn tới nhầm tới điện thoại của anh. Thế nhưng, như thế ít nhất có thể nói rằng lúc này cô đang suy nghĩ đến anh, nhất định là cô rảnh rỗi đến buồn chán, trong lòng oán giận anh hoặc là rầu rĩ phun tức giận, kích động nên nhấn nhầm gọi cho anh đây mà.



Anh thích thú, môi giương lên, vui vẻ trở lại.



Đầu dây bên kia lại thật lâu không nghe máy. Tâm tình của anh ngày càng tốt, anh gần như có thể tưởng tượng ra được bộ dáng của cô khi nhìn thấy điện thoại của anh lúc này đang khiếp sợ như thế nào, mà lúc này, đại khái lại ở một bên nhìn điện thoại quấn quýt nghĩ có muốn nghe máy hay không. Chỉ là cô không biết, cô nhất định sẽ nghe.



Nghĩ tới đây, bên môi nụ cười không tự chủ tăng thêm.



Quả nhiên, cơ hồ lúc điện thoại chuẩn bị ngắt thì đầu dây bên kia đã có người nghe.





Ngay tức khắc, cô cẩn thận dè dặt nói, "Dịch Tân?"



Tân Hành người này, có phải lúc nào cũng đáng yêu như vậy, cô giận dữ với anh, thế nhưng chỉ cần cô cảm thấy trước mắt chính cô có lỗi, cô liền không đủ dũng cảm để nói chuyện với anh, thanh âm ủy khuất vang lên khiến anh càng muốn bắt nạt cô.



Anh giả vờ lạnh lùng nói:"Vừa rồi tìm anh là có chuyện gì?"



Tức khắc, cô lập tức giải thích, "Em là không cẩn thận nhấn gọi cho anh "



Quả nhiên. . .



Anh đúng thật là rất hiểu cô.




Trong lòng hắn vui mừngnhưng cũng không đáp lại.



Cô vừa căng thẳng vừa khẩn trương, lại vừa thăm dò vừa hỏi, "Có phải là em quấy rầy đến anh không?"



Trong lòng anh bỗng nhiên căng thẳng, anh biết, cô cho là hiện tại anh đang ở cùng một chỗ với Nghê Tranh.



Ma xui quỷ khiến, anh đáp lại cô, "ừ."



Ngay lập tức một trận trầm mặc, mang theo kiềm chế và khắc chế đau xót nổi lên.



Anh bất đắc dĩ, khẽ thở dài một cái rồi nói:"Em quấy rầy đến việc anh giết người. Anh và Mạc Thích Thanh vừa ở cùng một chỗ."



Tân Hành không biết rốt cuộc những căng thẳng cùng khẩn trương kia đột nhiên biến đâu mất,mới đau lòng lúc trước giờ tôn nghiêm của cô đã hung hăng ném trên mặt đất và giẫm lên người đàn ông kia.



Cô nghe thấy người đàn ông kia đang nhắc tới Mạc Thích Thanh thì lòng của cô như bị nhéo một cái, sau đó liền mềm nhũn ra.



Ngày đó cô ở Phương gia liền đã nhìn ra, Mạc Thích Thanh, chính là người cha thần thông quảng đại của Dịch Tân.



Ở trong điện thoại Dịch Tân nói với cô, anh và Mạc Thích Thanh ở cùng một chỗ, cô vừa vặn quấy rầy đến việc anh giết người. Lòng của cô thoáng chốc liền lặng đi, cái loại cảm giác ê ẩm nặng nề đó cô rất quen thuộc, nhưng chỉ là lần này, cô không vì mình mà là vì anh.



Sau đó, cô không kịp phản ứng, cô liền hỏi anh: "Anh đang ở đâu? Em đến tìm anh."



Cô vô thức hỏi, sau đó mới nhớ ra hiện tại cô đang bị nhốt ở đây, đâu có thể tùy tiện ra khỏi cửa? Cũng không có tư cách đi đồng tình với người khác?




Chỉ vì không muốn thấy người đàn ông kia buồn, bỗng nghe thấy anh nói:"Anh cho tài xế đón em qua đây."



Thế là, cô thậm chí không biết anh ở chỗ nào, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, liền một đường chạy thẳng ra cửa, đứng đợi tài xế đến đón cô tới chỗ của anh.



Cô thậm chí còn không biết mình gấp gáp vì cái gì nữa.



Ngồi trên xe, cô có chút tự giễu cười rồi lại lắc đầu. Tang Nhuế nói cô không phải thánh mẫu, cô nghĩ, cho dù bây giờ cô còn có chút không phải nhưng chỉ sợ là cũng cách không xa nữa.



Dịch Tân là một người đàn ông đáng ghét, cứ đối với cô như vậy, cô vẫn không khống chế được tâm của anh. Anh mới nói một câu, anh và Mạc Thích Thanh đang ở cùng một chỗ, cô lại giống như là lên dây cót, quản cũng không quản được chính mình, liền ba chân bốn cẳng chạy tới bên anh.



Kỳ thực, do cô đã từng trải qua cái loại đau khổ đó nên khi Dịch Tân nói anh muốn giết Mạc Thích Thanh thì cô cũng hiểu được. Chính cô đã trải qua, cô biết cái loại tư vị đó rất thống khổ, rất phiền muộn.



Cô, chẳng qua là không hi vọng anh khó chịu. Cho dù, cô cũng không biết mình bây giờ có còn lập trường của mình hay không.



Cô một đường lo lắng cho anh, xe cũng dừng lại, cô hướng ngoài cửa sổ nhìn, nơi này là một phòng trà cao cấp. Tài xế bước xuống và mở cửa xe cho cô.



Trong lòng cô còn nhiều nghi hoặc nhưng vẫn bước xuống xe cực nhanh và tiến vào phòng trà, trong lòng nghi hoặc càng sâu.



Đang nghĩ ngợi thì một người cũng đã nhanh chóng tới trước mắt cô.



Đó là Nguyên Thâm, "Thiếu phu nhân, mời đi bên này."



Tân Hành gật đầu và cho rằng Nguyên Thâm muốn mang cô đi gặp Dịch Tân. Không ngờ, Nguyên Thâm mang theo cô vào một phòng trà thưa thớt người đi vòng một vòng rồi ra từ cửa sau.




Tân Hành dừng lại ở trước mặt một chiếc xe khác, hơi nhíu mày, mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không có hỏi nhiều nhìn hắn mở cửa xe, Nguyên Thâm nhẹ gật đầu một cái, lên xe.



Trước kia hắn còn muốn mình cùng Dịch Tân không dính vào nhi nữ tình trường với Tân Hành. Bây giờ sau khi trải qua nhiều phương thức trốn chạy, nếu không phải là cô xác định chính mình chỉ có một người đàn ông là Dịch Tân, nói không chừng mình cũng muốn hoài nghi một chút cô rốt cuộc là đi trộm người hay không.



Dịch Tân, anh gặp chuyện gì sao? Hiện nay anh là thân phận gì, là chuyện gì lại có thể bức anh để ý và cẩn thận như vậy?



Dọc theo đường đi Tân Hành khẽ chau mày, Nguyên Thâm nhìn trong kính chiếu hậu thấy rõ nhưng cũng không nói gì.



Thẳng đến khi xe dừng lại trước một nhà hàng năm sao, lại trực tiếp đi thẳng xuống nhà để xe. Nguyên Thâm dừng xe lại, mở cửa cho Tân Hành bước xuống tiến đến thang máy rồi chính mình cũng theo đi vào.



Tân Hành trong lòng nghi hoặc, vẫn là nhẹ nhàng gật đầu và đi vào.




Thang máy này, chỉ có thể thông đến tầng cao nhấ́t.



Tân Hành trong lòng muốn gặp Dịch Tân và Mạc Thích Thanh, lại thấy một đường đi tới đây phải cẩn thận từng li từng tí, đáy lòng một trận lo lắng lập tức âm thầm nổi lên.



"Đinh." Tiếng thang máy mở ra.



Thang máy thẳng một đường lên đến tầng chót, cô mới hồi phục lại tinh thần, rồi nhấc chân bước ra.



Mới ra khỏi thang máy, cô liền cảm thấy ngang hông căng thẳng, thân thể bỗng nhiên ấm áp, những lo lắng trong lòng đã biến đi hết. Trong lòng cô khẽ động, còn chưa kịp phản ứng, trước mắt một bóng người đã hạ xuống môi hôn mãnh liệt, thoáng chốc chop mũi đã tràn ngập mùi quen thuộc. Mang theo kịch liệt và nhiệt tình, tựa hồ như chủ nhân nó đã khắc chế cực lâu rồi, lúc này bạo phát ra, liền không thèm giữ lại, để hết rơi xuống trên người cô.



Người nọ đem cô áp lên trên tường, đầu lưỡi đùa giỡn mấy lần, cô khẽ buông lỏng người, anh liền đã tiến dần từng bước, thuận thế mà vào, cấp thiết cuốn qua đầu lưỡi của cô, mang cô cùng anh dây dưa, nóng bỏng, ý tình dục rất rõ ràng.



Thân thể cường tráng nóng rực, áp ở trên người cô, cùng thân thể của cô chăm chú thân thiết. Nhất thời, trong không khí ái muội và kích tình cấp tốc bành trướng, vận sức chỉ cờ có cơ hội là phát động.



Động tác của anh cấp tốc mà kịch liệt, cô lại cũng trong khoảng thời gian ngắn bị anh đùa mà động tình. Vốn còn đang bị sự việc liên tiếp làm cô hoảng hốt ý thức bất định, lúc này lại đơn giản vì môi lưỡi của anh mà buông xuống hết thảy.



Thân thể cô vô lực, vô thức tay choàng qua cổ anh, làm cho cả người mình dựa vào người anh.



Hành động nho nhỏ của cô đáp lại sự kích thích của anh, anh dừng động tác lại, chợt cười, thân thể cong lên, liền đem cả người cô ôm lấy, đi nhanh đến phòng ngủ.



Anh bỗng dưng dừng lại nghỉ, rốt cuộc cũng nhắc nhở cô, cô thoáng thanh tỉnh lại, hơi mở con ngươi, hỏi anh, "Làm sao vậy?"



Anh đem cô đặt xuống giường lớn mềm mại, thân thể đặt lên người cô, yêu mị cười hỏi: "Vừa rất lo lắng cho anh?"



Cô không ngờ anh sẽ trực tiếp hỏi cô như vậy, nhất thời không biết nên trả lờithế nào, chỉ ngơ ngẩn nhìn anh với khuôn mặt đáng yêu.



Anh cũng không chờ, cười, cúi đầu, lại lần nữa hôn lên môi của cô nói "Anh thấy được ai đó nhíu chặt mày, ừm, ở đó đau lòng vì anh."



Cô tự hỏi: "Từ khi nào anh trở lên tự kỉ như vậy?”



Trong lòng cô nghĩ sẽ phải đẩy anh ra, cô muốn nghiêm túc nói chuyện với anh.



Anh giữ lấy cánh tay đang khẽ nhúc nhích của cô, liền đem cô chế trụ dưới thân mình nói: "Ngoan, trước hết để cho anh yêu em đã. Anh rất nhớ em"