Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 140: Dịch thiếu phu nhân (3)




Editor: Tiểu Du



Beta: Meomai



Lúc Nghê Hồng mới lên nơi đô thị lớn này, những ánh đèn rực rỡ óng ánh một cách mỹ lệ mang theo vẻ kiêu xa, cũng có một loại cấm kỵ. Trái lại sự cấm kỵ đó càng làm cho con người thêm mê say.



Sâu trong thâm tâm con người, ai cũng có những dục vọng và nhu cầu thiết yếu. Ban ngày luôn luôn tinh tế ẩn giấu những ham muốn ấy. Nếu không cẩn thận bộc lộ ra, kẻ đó là kẻ thất bại. Thế nhưng ban đêm, khi đã được che lấp dưới màn đêm, dù công khai những thứ ấy, thì nó cũng có thể biến thành một thứ cực kì mê hoặc dưới bóng đêm mỹ lệ sáng bóng.



“Nếu anh ta yêu em, ngày đó nhất định sẽ không lấy người khác. Bây giờ anh ta đã có vợ, nhưng vẫn đến với em, cùng em dây dưa. Nghê Tranh, em xác định đây là điều em muốn?”



Di động màn hình sáng lên, một loạt chữ nhỏ với nội dung rõ ràng hiện ra.



Bỗng nhiên, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng di chuyển. Cuối cùng ấn nhẹ hai phím liên tiếp.



Xóa bỏ.



Lại một lần tắt máy.



Màn hình chợt tắt. Bên cạnh, không khí bỗng nhiên căng thẳng. Cô ngẩng đầu, ánh mắt của người nọ như chim ưng, mà ánh mắt ấy đang nhìn chằm chằm gương mặt cô, như đang suy đoán cô.



Cô cười hỏi, “Đã trở về rồi sao?”



Người nọ nhẹ giọng, lại tiếp tục chăm chú nhìn gương mặt của cô một lúc lâu. Không nói.



Trong lòng cô cả kinh. Vừa rồi anh đi ra cửa nói chuyện điện thoại, cô thừa dịp anh không có ở đây liền khởi động máy. Sáng sớm bỏ lại show nhạc kia, cuối cùng trong lòng có chút áy náy, muốn biết rốt cuộc tình hình thế nào. Khi khởi động máy lại thì chỉ có một loạt tin nhắn kia, trừ cái đó ra thì không còn gì khác.



Lại không biết khi nào người nọ sẽ quay lại, có thấy hay không.



Trong lòng cô đang chần chừ phải mở miệng như thế nào, người đàn ông kia đã thu hồi ánh mắt đang nhìn mặt cô, quay đầu, yên lặng đứng chờ Charlie bên cạnh, nhẹ giọng một câu, “Mang lên đi.”



“Vâng, Tân thiếu gia.” Charlie lập tức cùng một nữ nhân viên phục vụ đi xuống.



Nghê Tranh trong lòng cả kinh. Lúc này không hiểu tại sao anh lại đến chỗ cô, tâm tư của anh lại được che đậy quá thâm sâu nên cô cũng không hiểu anh là có ý gì. Đến nơi này, nhưng lại nhìn chằm chằm vào cô, chậm chạp không nói lời nào, sau lại phớt lờ cô, một mình ra ngoài nói chuyện điện thoại, cho tới bây giờ mới gọi Charlie đi lấy đồ.



Cô nhịn không được mà tò mò, nở một nụ cười trên gương mặt, hỏi, “Lấy cái gì? Cất cẩn thận như vậy, dường như rất luyến tiếc món đồ ấy.”





Dịch Tân nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô, chỉ nói, “Nếu thật sự không nỡ, cũng sẽ không kêu cô đến đây.”



Nghê Tranh thấy thần sắc lạnh lùng của anh, trong lòng nghi hoặc bất an. Lại nghe những lời này của anh, trong lòng lại nhịn không được mà vui vẻ.



Lúc này, hai tay Charlie cầm một chiếc hộp đen sẫm đi lên. Trong lòng cô thực sự nhịn không được hiếu kỳ, liền tự mình đi lên cầm lấy.



Mở chiếc hộp ra. Trong nháy mắt, não cô lập tức có một chút hỗn loạn. Một thứ gì đó rất dài, uốn lượn một cách tinh tế, cũng không rõ, những đường cong trông rất thích, quấn chặt chẽ với nhau. Sau đó, đầu óc cô liền trở nên đục ngầu.



Nhìn chằm chằm chiếc vòng tay sang trọng đơn độc kia, ánh mắt hoàn toàn cứng ngắc.



Không thể di chuyển được, trong lòng lại có cảm giác khó chịu. Cô đã hao tổn rất nhiều sức lực rốt cuộc mới có thể chuyển động cái cổ sớm đã cứng ngắc nhìn về phía người đàn ông kia.




Nhưng cuối cùng, con ngươi xinh đẹp của người đàn ông kia cũng không nhìn cô, chỉ hơi híp lại rồi nhìn sang món đồ trên tay cô. Anh thậm chí còn lười biếng ngồi trên sô pha, cũng không cầm lấy nhìn kỹ món đồ, ngay cả dịch chuyển thân thể cũng không. Chỉ dựa vào sô pha, híp con ngươi nhìn từ xa.



Tựa như đối với thứ này anh sớm đã quá quen thuộc. Nhưng mà, liếc mắt một cái là có thể biết được toàn bộ.



Thâm tâm lập tức như bị gai đâm vào, càng trở nên chua xót hơn. Đúng, thứ này, anh hẳn đã rất quen thuộc rồi!



Mà cô đã thấy qua một lần. Khi đó, ở trên cổ tay Tân Hành.



Đây chính là vòng tay của Tân Hành!



Ý nghĩ trong lòng kia quá mức xác định. Cô gái xinh đẹp rốt cuộc nhịn không được, lần đầu tiên khẩu khí dấy lên sự chất vấn đối với người đàn ông này, “Anh muốn đem chiếc vòng tay của Tân Hành tặng cho em?”



Dịch Tân nghe thấy giọng nói của cô, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía chiếc vòng, như cười lại như không mà đáp lại cô, “Thích nó sao?”



Anh nhẹ nhàng nói, trong nháy mắt lại khiến cô bối rối.



Đây là bản sao của món đồ ấy? Cô không biết nên trả lời như thế nào.



Lại có người thay cô đáp.



“Tân thiếu gia, thời gian gấp gáp, thật sự đã lường trước được việc không tìm thấy món đồ giống y như đúc theo lời ngài. Các thợ giỏi nhất đã dốc hết sức lực để làm ra món đồ này rồi.”




Charlie đứng một bên, hơi khom người giải thích, trong ánh mắt mang theo một chút thấp thỏm. Vị Tân thiếu gia này, hôm qua qua đây phân phó, nói rằng muốn một cái vòng tay ngọc bích, lại nói không cụ thể, cuối cùng chỉ bỏ lại một câu: càng nhanh càng tốt.



Charlie đương nhiên không dám chậm trễ, lập tức liền gọi điện thoại liên hệ nhà xưởng, cấp tốc tìm nguyên liệu, lại đi suốt đêm chế tạo gấp gáp nên hôm nay, ngay lúc này mới có thể đưa đến đây. Nào biết, vòng tay vừa tới, vị thiếu gia này lại gọi điện hỏi có làm thật thỏa đáng hay không. Anh ta kinh ngạc, một thân mồ hôi lạnh, thật may mắn mới có thể trả lời suông sẻ, “Đã làm thỏa đáng, Tân thiếu gia. Ngài muốn tôi mang đến nhà của ngài không?”



Nhưng anh ta lại không ngờ rằng, vị thiếu gia kia lại đích thân tới lấy. Càng không ngờ rằng, lại vẫn mang theo vị mĩ nhân lẳng lơ này như lần trước.



Chỉ là, ánh mắt mỹ nhân này dường như rất thâm độc. Hai lần nhìn thấy đều là bộ dạng khoác lên mình những loại châu báu tốt nhất, làm Charlie nhịn không được nơm nớp lo sợ.



Không ngờ rằng, vị đàn ông biếng nhác kia lại cười với anh ta, “Rất tốt, cậu làm rất khá.”



Liên tiếp hai tiếng “Rất tốt”, làm Charlie nhất thời vừa mừng lại vừa lo, cũng mang theo một sự khó hiểu.



Vị thiếu gia này, lúc vào cửa gương mặt vẫn còn u ám, rõ ràng là tâm tình không tốt, lúc này lại không chút tiếc rẻ nào khen anh. Trong lòng kinh ngạc nhất thời lại cuống quít nói, “Có thể khiến Tân thiếu gia hài lòng là tốt rồi.”



Dịch Tân cười, đưa tay cầm chiếc vòng tay trong hộp, ngón tay vuốt ve ở nơi ngọc thạch tinh tế, trong suốt, trơn bóng. Cuối cùng lại cầm lấy cánh tay mỹ lễ bên cạnh, hướng về phía cánh tay ấy.



Nghê Tranh hơi giãy giụa, nhìn anh, giọng nói có chút bất ổn, “Vì sao lại muốn đưa cho em vật này?”



Người đàn ông thấy cô bỗng nhiên giãy giụa, cười, “Bởi vì Tân Hành đã có một cái, không thể tặng cho cô, nên chỉ có thể làm tiếp một cái khác tặng cô.”



“Vốn dĩ anh biết rất rõ em đang hỏi gì mà.” Nghê Tranh nói, giọng nói cũng không tự chủ, cao vút, “Tại sao lại đem đồ của cô ấy làm một cái khác y hệt rồi đưa cho em?”



Cô hỏi như vậy, như đang chọc giận tới anh. Động tác của Dịch Tân hơi ngừng lại, một cái chớp mắt liền đem vòng tay ném trở lại trong hộp. Ném một cách chuẩn xác, động tác rõ ràng mang theo sự giận dữ.




“Đồ của cô ấy, cô không phải rất muốn có sao? Trước kia một bộ trang sức ngọc lục bảo, không phải cô cũng năn nỉ tôi làm tiếp một bộ cho cô?” Giọng nói vô tình, lạnh nhạt, “Hiện tại, tôi chủ động cho cô, cô lại nói không muốn?”



Con ngươi mỹ lệ híp lại, mang theo mấy phần kích động, lại có vài tia tàn khốc, “Nghê Tranh, tôi rất không thích những người phụ nữ già mồm.”



Vừa nói xong, đã không kiên nhẫn đứng lên, sửa lại quần áo, “Có muốn lấy hay không là tùy cô.”



Dứt lời, chân đã cất bước chuẩn bị rời đi.



Trong lòng Nghê Tranh quýnh lên, đưa tay ra vội vàng kéo tay anh, “Ý của em không phải như vậy.”




Thân hình anh tuấn dừng lại, trong lòng cô mới nhẹ nhõm. Cô đứng lên đi tới bên cạnh anh, mềm mại cười, “Anh có tâm tư tặng em thứ này thứ kia, em đương nhiên là thích còn không kịp. Trang sức ngọc lục bảo kia vốn dĩ chính là hai năm trước anh muốn tặng cho em, em đương nhiên không cảm thấy có vấn đề gì. Chỉ là lúc này, vòng tay này là của Tân Hành, nếu em đeo vào, cô ấy nhìn thấy, em chỉ sợ. . .”



Người đàn ông nghe xong, khoảnh khắc trước gương mặt còn rất lạnh lùng, lúc này lại ôn nhu cười với cô, “Cứ mang đi, trang sức này. . . Vốn dĩ là tôi muốn cho cô ấy nhìn thấy.”



Nghê Tranh ngẩn người khi nghe những lời Dịch Tân nói ra.



Muốn cho nhìn thấy? Là cho Tân Hành nhìn sao? Nếu là vì Tân Hành, vậy có phải đã nói rõ rằng kỳ thực trong lòng anh vẫn có Tân Hành hay không?



Đúng vậy, Dịch Tân có thể lấy cô ấy, chẳng lẽ còn không đủ để chứng tỏ rằng trong lòng anh có cô ấy sao? Chỉ là, nếu như trong lòng có cô ấy, nhưng lúc này lại đến đây, vậy có phải cũng có thể nói, kỳ thực tâm của anh có phải đã dao động rồi hay không?



Nghê Tranh nghĩ như vậy. Vậy thì đây cũng là cơ hội của cô, cô cần phải nắm chắc.



Cười một cách lẳng lơ, cô chăm chú nhìn người đàn ông kia, đôi môi kiều diễm mềm mại khẽ mở, “Tân thiếu gia, giúp em đeo vào đi.”



**



“Em sơ suất quá! Tại sao em có thể lấy loại thuốc này cho cô ấy dùng chứ?!” Phong Dương đứng ngoài hành lang, nhẹ giọng, trong giọng nói có chút trách mắng Tang Nhuế.



Tang Nhuế thấy Phong Dương biểu tình nghiêm túc, lại không giống như chỉ đơn thuần chỉ trích, nhất thời nhịn không được trong lòng rùng mình, cẩn thận hỏi, “Ý của anh là gì?”



Phong Dương khẽ thở dài một hơi, “Tân Hành vốn sinh ra đã ốm yếu, thân thẻ vốn dĩ yếu ớt, hơn nữa lần trước đã sanh non, lúc này, bất kể như thế nào cũng không thể dùng bậy, nếu không cẩn thận, cả đời này sẽ không thể sinh con được nữa.”



Tang Nhuế nghe được trong lòng liền trầm xuống, nhất thời nghĩ lại mà sợ. Cũng không tệ…



Lại bỗng nhiên ôm cánh tay Phong Dương, vội hỏi, “Dịch Tân có biết không?”



“Cậu ấy sao có thể không biết?” Phong Dương nhìn chằm chằm Tang Nhuế, “May là Tân Hành không có việc gì, nếu không anh chỉ sợ có chạy trốn tới chân trời góc biển với em, nhất định cũng không thể tránh được sự truy sát của Dịch Tân.”



Tang Nhuế nghe những lời anh nói, vốn dĩ tâm tình căng thẳng lúc này mới rốt cuộc buông lỏng, đấm nhẹ lên vai anh, cười.



Phong Dương lại nắm tay cô, nghiêm mặt nói, “Em mau đi đánh thức Tân Hành, lát nữa Dịch Tân sẽ trở lại ngay, nhất định không thể để cho anh ấy nhìn thấy Tân Hành ở trong phòng em.”



Anh vừa mới nói xong, liền nghe được tiếng nói từ phía sau truyền đến, mang theo một chút tà ác, “Tân Hành đang ở đâu?”