Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 117: Tam đại gia tộc (8)




Môi của cô, sớm bị chính mình cắn, lúc này, đầu lưỡi anh liếm qua, một dòng máu tanh nồng đậm chảy ra. Đáy lòng, một cỗ ngoan ý mang theo tức giận. Động tác trên môi cũng là cẩn thận dịu dàng đến cực hạn, tỉ mỉ liếm láp môi người trong ngực, đem máu tanh trên môi cô toàn bộ hút hết, lại mang theo thương tiếc cùng với cô triền miên.* Cả người cô, lúc này mới rốt cuộc vì anh dịu dàng mà dần dần khôi phục tâm tình. Ngẩng đầu, nhìn trong mắt của anh mang theo yếu ớt, "Tang Nhuế, Tang Nhuế, chúng ta nhanh lên một chút trở về cứu cô ấy..."



"Ngoan, đừng sợ, Nguyên Thâm lập tức đến. Tang Nhuế không có việc gì, tin anh, có được hay không?" Anh bên tai cô thật thấp giọng nói, mang theo dịu dàng, cơ hồ chưa bao giờ như vậy, giống như là đã đem cô nâng lên, chắc chắn cả đời cẩn thận trân quý.



Cô nhìn anh, trên lông mi mơ hồ run rẩy đầy nước mắt, rốt cuộc, xác nhận trong mắt anh chắc chắn xong, mới nhẹ nhàng gật đầu một cái. Dịch Tân dìu cô xuống xe, lại đem cô ôm đến trong xe của mình, nhìn thấy mắt cá chân của cô sưng lên thật cao thì trong mắt lóe qua tia ngoan tuyệt sắc bén.



Nguyên Thâm động tác cực nhanh, không lâu sau liền dẫn theo người đến cùng bọn họ hợp lại, đồng thời đến, còn có Phong Dương mang một thân lệ khí. Phong Dương lúc này mắt đã phát hồng, cả người cả người sát khí dầy cộm nặng nề, Tân Hoành thậm chí có thể nhìn thấy quả đấm nắm thật chặt của hắn, tay nổi gân xanh.



Dịch Yân vốn là muốn cho Nguyên Thâm đưa Tân Hoành trở về trước, chính anh cùng Phong Dương dẫn người tới đem Tang Nhuế cứu ra. Tân Hoành lại lôi kéo tay của anh, đối với anh lắc đầu, trong mắt mang theo cầu xin, "Để cho em tự mình đi cứu cô ấy, có được không? Lúc em rời đi liền thề, nhất định em sẽ ở trong thời gian ngắn nhất trở về cứu cô ấy."





Dịch Tân trong mắt có chút đau lòng thoáng qua, đã đưa tay ôm chặt cô, ở bên tai cô nói thật nhỏ, "Được, anh để cho em tự mình cứu cô ấy." Chỉ cần là em muốn, anh đều cho.




Dịch Tân chính là Dịch Tân, mang theo sự quyết đoán, đến Phương gia,không có một tia do dự, trực tiếp liền lệnh người xông vào mà vào. không biết là người của Phương gia thấy người tới là Dịch Tân khiếp đảm, còn là Dịch gia quả thật cứ như vậy không thể đỡ, hai bên thậm chí không có giao phong kịch liệt, người Phương gia cũng đã liên tục bại lui, Dịch Tân lúc này mới đem Tân Hoành, ôm ra. sải bước vào Phương gia. Khí thế kia, rất có tướng lãnh đất chinh phục lại ngạo nghễ.



Tân Hoành được Dịch Tân ôm vào trong ngực, hồi tưởng trước đây không lâu, cũng ở nơi như vậy,trong lòng cô có phần lo lắng đề phòng, nơm nớp lo sợ, lúc này sợ hãi liền cứ như vậy rõ nét vừa vội vàng mà hướng cô ép trở lại. cô không nhịn được, đem chính mình hướng trong ngực anh dựa vào. Người đàn ông như cữ sải bước, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía trước, chỉ là cánh tay ôm cô đem lấy cô hướng ngực mình thu chặt hơn.



Bọn họ một đường đã xâm nhập vào đại sảnh Phương gia, Phương Vũ cùng Mạc Tương Đằng nhìn thấy bọn họ thì trên mặt là đều là kinh hãi giật mình, chỉ là lại đang nháy mắt sau đó đổi lại hung dữ cùng nguy hiểm. Nhất là Mạc Tương Đằng, ánh mắt của hắn hung hăng quét qua Tân Hoành, trong ngực Dịch Tân, hắn đại khái cũng không có nghĩ đến, hắn phái nhiều người như vậy đi ra ngoài bắt Tân Hoành, cô lại vẫn có thể ởdưới tình huống như vậy chạy đi, thành công tìm được Dịch Tân. Đối với lệnh truy kích người của cô mà nói, không thểbảo là không thất bại, không thể bảo là bị bại không thảm. Hơnnữa trước cô đối mặt với Mặc Phương hai người trêu... Mạc Tương Đằng cùng Phương vũ đang cùng Tân Hoành giao chiến ở bên trong, có thể nói là đến đây, bại hoàn toàn.




Tròng mắt híp lại, Mạc Tương Đằng thay đổi đưa mắt rơi vào Dịch Tân, cười lạnh, “Tân thiếu, ngươi định làm cái gì, như vậy là có ý gì hả?”



Dịch Tân cười khẽ. Lại lần nữa nhìn Tân Hoành, Dịch Tân bên môi cười nhạt, xinh đẹp lại tàn nhẫn,“Mạng của Ngươi và Phương Vũ, liền đủ để ta nghịch hả hê. Mạc thiếu gia, ngươi nói, phải làm sao cho phải đây?”




Tuyên chiến trắng trợn không hề trở ngại như thế, một câu nói, liền đem hai đại gia tộc hung hăng đẩy tới đối lập cao nhất, trong phút chốc, gió lửa tràn ngập. Trong nháy mắt Mạc Tương Đằng ngẩn ra, rất rõ ràng, hắn nằm mơ cũng không có nghĩ đến, Dịch Tân thế nhưng lại như vậy không chút kiêng kỵnhư vậy, tùy tiện đối với hắn tuyên chiến như vậy. Cho dù,Mạc gia cùng Dịch gia nhiều năm trước tới nay, quan hệ vẫn khẩn trương cùng cẩn thận, nhưng là, cũng không ai có can đảm đó, dám trắng trợn tuyên chiến. Bởi vì, cũng không có ai nắm chắc bảo đảm trận chiến này cái chết không phải là mình. Đạo lý này, Mạc Tương Đằng cho là, Dịch Tân không phải không biết. Lướt mắt lếc qua người phụ nữ trong ngực Dịch Tân, trong mắt Mạc Tương Đằng lại nhất thời sinh phong lưu, trêu chọc, “Chẳng lẽ là, nếu nói giận đỏ cả mặt vì hồng nhan? Cũng tốt, ta và ngươi đánh một trận, nếu như ngươi chết trước rồi, ta cũng vừa lúc có thể tận đưa người phụ nữ của ngươi tiếp thu. Hơn nữa ta bây giờ nhìn người trong ngực ngươi kia, lòng cũng đã ngứa ngáy rồi.”



“Vậy không bằng ta liền móc tim ngươi ra ngoài tốt lắm.” một tiếng tà tứ, mặc dù như cũ lười biếng, Tân Hoành cũng đã cảm giác được một cách rõ ràng Dịch Tân chơi liều. Hơn nữa, khi Mạc Tương Đằng mang theo lỗ mãng nhìn cô cái kia một cái. Mạc Tương Đằng lại giống như chưa tỉnh, cười đến phong lưu, ánh mắt mập mờ rơi vào trên người Dịch Tân, “Ta vốn là trong lòng mời ngươi là anh, cho nên liền khi ngươi hỏi ta muốn Nghê Tranh một thân phong tình mỹ nhân thì ta cũng không nói hai lời sẽ để cho ngươi. Lúc này, cái người này làm anh trai rồi lại không biết yêu mến em trai? Cũng chỉ là một người phụ nữ, làm em trai cũng chịu rồi, cái người này làm anh trai vẫn còn keo kiệt như vậy?”




Tân Hoành nghe, trong bỗng nhiên nhất trọng. Có cái gì, lập tức theo từ trong đáy lòng tản ra ngoài, đem trọn tráitim cô vừa trầm vừa đau.



Nghê Tranh.



Có chút cứng đờ nghiêng đầu nhìn gò má người bên cạnh, thế nhưng anh lại đột nhiên đối mặt tầm mắt của cô. Chỉ là nhìn cô, lại có thể thản nhiên như chẳng có cái gì, hướng về phía côcười khẽ. cô vốn là do anh ôm tựa vào trong ngực anh, lúc này, anh chỉ nhẹ nhàng đem cô giao cho Nguyên Thâm sau lưng. Còn đang nghi hoặc, chỉ nghephòng ngoài một hồi la hét ầm ĩ, âm thanh hơi hỗn loạn chém giết. Tân Hoành vội đè xuống tâm tình chốc lát lại không khỏi quay đầu lại, chỉ thấy Phong Dương hai mắt đỏ hồng, trong ngực ôm Tang Nhuế xụi lơ, một đường mang theo sát khí cuốn lấy mà đi qua. Tang Nhuế tóc lúc này hoàn toàn xốc xếch, cô bị Phong Dương ôm thật, chặt đè ở trong ngực, Tân Hoành, không thấy rõ mặt cô, chỉ là, trên người của Tang Nhuế, phi đắp áo khoác của Phong Dương.