Sức chịu đựng của anh theo thời gian đã hao tốn hầu như không còn, càng không chịu nổi mỗi ngày đều có thể sẽ ngoài ý muốn mà mất đi cô, cả trái tim như nung nấu trong chảo dầu, không bao giờ nguyện ý chỉ nhìn khuôn mặt cô mà không nghe được giọng nói dí dỏm của cô từ phía sau nhảy ra hô to “không được nhúc nhích, giơ tay lên”.
"Bác sĩ, vợ tôi có phải sắp tỉnh lại không?" Mục Lương Hòa đứng ở bên cạnh khó có thể bình tĩnh, kích động nắm tay bác sĩ chủ trị.
"Chúc mừng cậu."
Một câu chúc mừng này anh đã đợi không biết bao nhiêu ngày đêm, đã tiêu hao hết tâm huyết, Lương Nhu Hoa ở bên cạnh nghe thấy, nước mắt trực tiếp tí tách rơi xuống, bà gạt nước mắt như hạt châu vỗ vai con trai: "Thanh Ninh tỉnh rồi, rốt cuộc cũng tỉnh."
Trong lúc Tạ Thanh Ninh dạo một vòng Quỷ môn quan, cả Mục gia cũng bao phủ một mảnh đen tối, nói chuyện đều phải cẩn thận, chỉ sợ đả kích con trai.
"Vâng, mẹ, mẹ về nghỉ trước đi, mấy ngày qua mẹ vất vả nhiều rồi."
Mục Lương Hòa tiễn Lương Nhu Hoa đến cửa thang máy rồi quay lại, trong phòng bệnh chỉ còn một mình anh. Anh ngồi xuống ghế, cầm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của cô sưởi ấm trong tay mình, hốc mắt dần dần đỏ lên, môi ấm áp chà sát ở trên mu bàn tay lạnh lẽo của cô. Thanh Ninh nằm trên giường mi mắt khẽ động, từ khe mắt nhắm chặt nước mắt chảy xuống rơi trên gối, Mục Lương Hòa luống cuống tay chân lau đi, tim đau không hô hấp nổi, cô nằm mơ thấy gì mà đau lòng như thế, thế mà anh lại không có ở bên cạnh.
"Thanh Ninh, có phải em trách anh nên mới không muốn mở mắt ra?" Ngón tay thô ráp lướt qua khóe mắt cô, dừng lại ở đuôi mắt rồi không chịu dời đi, tham lam nhìn ánh mắt cô, kì vọng một giây kế tiếp có thể mở ra nhìn anh.
Có lẽ sự khẩn cầu của anh đã cảm động đến trời xanh, con ngươi vốn đang nhắm giờ chậm rãi mở ra, nước mắt chảy càng nhiều làm ướt gối đầu. Mục Lương Hòa trực tiếp cúi người ôm cô vào trong ngực, lại sợ đè lên vết thương trên ngực cô nên nhẹ nhàng buông xuống, ghé mặt vào gọi đi gọi lại tên cô.
Cuối cùng cũng tỉnh khỏi cơn ác mộng đáng sợ, Tạ Thanh Ninh chăm chú nhìn người đàn ông râu ria xồm xàm trước mặt, trong mắt vẫn cảm giác như là mình đang có ảo giác. Trí nhớ của cô vẫn còn dừng lại ở Tam Giác Vàng, đau đớn cùng tất cả giác quan dần dần biến mất, cô vẫn nghĩ đời này không bao giờ còn được nhìn thấy anh lần nữa, "Oa" một tiếng khóc lên.
Mục Lương Hòa thấy cô vợ nhỏ hu hu khóc to, tâm cũng thít chặt lại một cục, hốt hoảng lau nước mắt ướt cả lòng bàn tay.
"Thanh Ninh, đừng khóc, có phải vết thương lại đau không, anh đi gọi bác sĩ liền."
Anh muốn đi, bị cô túm chặt lấy, bởi đã lâu không nói chuyện nên giọng bị khàn như bị cảm mạo "Thủ —— trưởng, đừng đi!"
Mục Lương Hòa ngồi xuống bên giường, tay cô nắm chặt ống tay áo anh bị anh trở tay cầm lại: "Anh không đi, sẽ không đi. . . . . ."
Sau khi bình tĩnh bốn mắt nhìn nhau, nói không nên lời những nhớ nhung cùng sợ hãi, hạnh phúc có lúc giống như cát chảy, nắm càng chặt thì cát chảy càng nhanh. Bọn họ nhớ nhung nhau, trong mắt cũng chỉ có lẫn nhau, không dung nạp được thêm gì khác nữa.
"Thủ trưởng, con của chúng ta có phải không còn nữa rồi ?"
Thanh Ninh thận trọng hỏi, một tay phủ lên bụng, cô mơ hồ cảm nhận nơi đó ít đi cái gì, rồi lại hi vọng nghe được anh nói, em không mang thai, như vậy cũng sẽ không vì mất đi mà khổ sở.
"Thanh Ninh, em còn trẻ, chúng ta sẽ còn có con." Bất đắc dĩ nhận được đáp án từ Mục Lương Hòa, ánh mắt lóe kỳ vọng vụt tắt, con ngươi tối lại. Mục Lương Hòa sợ cô nghĩ lung tung tổn thương thân thể, người vốn không giỏi ăn nói như anh cũng nhỏ giọng an ủi, một lần lại một lần nói ở bên tai. Tạ Thanh Ninh chớp mắt, lỗ mũi đau xót, nước mắt lại rơi xuống, Mục Lương Hòa trực tiếp hôn lên, nước mắt có vị xót xa.
"Thanh Ninh, em bây giờ không thể khóc, đối với thân thể không tốt."
Thân thể phụ nữ sinh non rất yếu, lại thêm cô bị trúng đạn mất nhiều máu như vậy, bây giờ thân thể đã sớm tiêu hao, chỉ có thể tĩnh dưỡng.
"Thủ trưởng, em không phải lính của anh."
Mục Lương Hòa sót ruột nên vô tình giở giọng huấn binh, bị chỉ ra thì rất ảo não, anh cũng là vì tốt cho cô mà thôi.
"Thanh Ninh, em hiện tại là bệnh nhân, cần tĩnh dưỡng thật tốt, chuyện khác không nên suy nghĩ nhiều, còn có anh."
Mục Lương Hòa vén lại chăn, không yên lòng vuốt ve khuôn mặt cô rồi đứng lên gọi bác sĩ kiểm tra toàn diện.
Tin Tạ Thanh Ninh tỉnh lại Mục Lương Hòa báo cho Tạ Đông Phong trước tiên, những ngày cô hôn mê, Tạ Đông Phong đến thăm vô số lần, mỗi lần tới cũng sẽ ngồi một lúc, tuy không nói gì nhưng khi ra ngoài hốc mắt ông rõ ràng đã ửng đỏ.
Tạ Đông Phong đến ngay lập tức, Tạ Thanh Ninh lại ngủ. Vừa mới tỉnh lại, thân thể rất yếu, ông ở bên ngoài do dự một hồi mới đẩy cửa vào, Mục Lương Hòa quay đầu lại thấy ông thì đứng dậy cùng ông đi ra ngoài.
"Lương Hòa, vất vả cho con rồi."
Những lời này cũng là sự thừa nhận của Tạ Đông Phong đối với anh. Ban đầu ông không coi trọng xuất thân quân nhân của Mục Lương Hòa, con gái của mình sao có thể đi theo anh chịu khổ, tìm dạng gì không được, nhất định tìm quân nhân, nhưng chuyện lần này đã làm thay đổi hoàn toàn cách nghĩ của ông.
"Đây là việc con nên làm, Thanh Ninh là vợ của con."
"Con gái ba về sau giao cho con chăm sóc."
Tạ Đông Phong vỗ vỗ bờ vai anh, là loại khẳng định không lời, Mục Lương Hòa gật đầu "Nhạc phụ, ba vào thăm cô ấy đi."
Ông nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt nói: "Giờ ba không vào được, để cho nó nghỉ ngơi thật tốt, lần sau ba lại vào thăm."
Tạ Đông Phong lúc đi cũng gấp gáp như lúc đến, bóng dáng rất nhanh biến mất trên hành lang, Mục Lương Hòa ở bên ngoài gọi mấy cuộc điện thoại, thông báo một số chuyện.
Buổi tối Lương Nhu Hoa và lão thủ trưởng cùng nhau vào thăm, Tạ Thanh Ninh đang ăn canh, Lương Nhu Hoa đem theo bao lớn bao nhỏ thuốc bổ để đầy cái bàn, Mục Lương Hòa phải đi thu thập lại đặt ở chân tường.
"Cha, mẹ, đã để hai người lo lắng."
Mục Lương Hòa bưng chén trong tay cô, tự nhiên giúp cô lau miệng. Lương Nhu Hoa càng xem càng hài lòng, lại nhớ đến đứa bé bị mất, nếu đứa bé mà còn thì tốt biết bao, bất quá ông trời đối với nhà họ cũng không bạc, chỉ cần người còn, chuyện về sau cứ từ từ đi.
"Không cần nói mấy lời khách khí, đều là người trong nhà, lần này là Lương Hòa không chăm sóc tốt cho con, đã dạy dỗ nó rồi." Lão thủ trưởng nói chuyện âm thanh phóng đại, thấy ông dạy dỗ Mục Lương Hòa, người nghiêm túc không dám ngẩng đầu.
"Ba, chuyện lần này không trách anh ấy."
"Con đừng bênh, ba biết cả, nó lớn như vậy mà làm việc không đáng tin, làm sao có thể chăm sóc tốt cho con, chờ xuất viện về nhà ở một thời gian, chờ thân thể con tốt lên rồi hẵng về bên kia."
Lương Nhu Hoa cũng đang có ý đó, hùa theo lão thủ trưởng nói: "Về ở đến khi khỏe hẳn, bình thường Lương Hòa rất bận, dễ dàng sơ sót, chúng ta cũng không yên tâm."
Mục Lương Hòa cảm thấy ba mẹ nói cũng đúng: "Thanh Ninh, chúng ta về nhà ba mẹ ở một thời gian cho đến khi em khỏe lại có được không?"
Một nhà bốn người, mà ba người lập trường giống nhau, hơn nữa cô còn là bệnh nhân, hình như không có quyền phát ngôn: "Vâng, vậy làm phiền mẹ."
Mục Lương Hòa đã suy tính, kế tiếp quả thật anh sẽ rất bận, hơn nữa lần này thân thể Thanh Ninh cần điều dưỡng thật tốt, ở nhà ba mẹ sẽ tốt hơn, về sau cũng sẽ không để lại mầm mống bệnh tật gì.
Cha mẹ chồng ngồi một lúc mới về, lúc đi dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, những cái khác đều không cần quan tâm.
Mục Lương Hòa tiễn ba mẹ về rồi vào phòng vệ sinh bưng chậu nước nóng ra ngoài, vắt khăn nóng lau người cho cô.
"Ngày mai anh phải đi làm à?"
"Ừm, buổi tối tan việc sẽ tới đây, nếu buồn thì ngủ nhiều thêm một chút." Bộ đội nhiều việc, số ngày nghỉ của anh cũng đã dùng hết.
"Em đã ngủ rất lâu rồi."
"Vậy thì xem tạp chí, trên tủ có cả đấy."
Thanh Ninh nghiêng đầu nhìn tạp chí trên tủ, là mấy quyển cô thường xem: "Em muốn ra ngoài đi dạo, ngắm mặt trời."
"Được, chờ anh trở lại sẽ đưa em đi."
Buổi tối, Mục Lương Hòa ngủ ở trên ghế sa lon, thân hình cao lớn cuộn lại, trên người đắp cái chăn mỏng, tuy trong phòng điều hòa mở lớn không lo bị cảm nhưng nếu ngủ cả đêm như thế thì hôm sau nhất định sẽ đau lưng.
"Thủ trưởng, anh sang đây ngủ đi, giường rất rộng."
Mục Lương Hòa "Ưmh" một tiếng, lật người nằm ngang trên sofa, chân rất dài, trực tiếp chòi ra ngoài.
"Ngủ đi, nhớ đừng đè lên vết thương, ngủ thế này rất tốt."
Thanh Ninh đã dịch sang bên cạnh mà anh không chịu lên, ôm chăn nhẹ nhàng lật người. Trong phòng không có ánh đèn, bởi vì ban ngày ngủ nhiều, buổi tối không thấy buồn ngủ, nghe tiếng hít thở vững vàng của anh, lại nhẹ nhàng lật người. Trong khoảng thời gian này chắc rất khổ cho anh, nghe Diêm Nhuận Hoa nói, hầu như mỗi đêm khi cô chưa tỉnh anh đều tự trách.
Cô không trách anh, ai cũng không trách, chỉ trách đoạn nghiệt duyên giữa mình và Mạnh Kiết Nhiên. Lúc tỉnh lại, cô cũng không hỏi tình hình của Mạnh Kiết Nhiên, dự tính xấu nhất là hắn chạy không thoát, đó cũng là hắn nên chịu tội, trên tay hắn đã dính quá nhiều máu tanh.
Trằn trọc trở mình mấy lần rồi mơ màng ngủ mất. Buổi sáng tỉnh dậy Mục Lương Hòa vẫn chưa đi, cầm trong tay chậu nước rửa mặt cùng bàn chải đánh răng, chờ cô rửa mặt ăn sáng rồi anh mới đi. Hôm nay chị Ngô đến chăm cô, dọn dẹp lại phòng bệnh, người đến thăm nhiều, đồ biếu cũng nhiều, chị phân loại lại rồi đi mở cửa sổ cho thông gió.
"Cô chủ, có bạn cô đến thăm."
Chị Ngô ra ngoài lấy nước, Tạ Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, không ngờ lại có thể lần nữa thấy Vệ Đông, lại còn trong tình huống này.
Vệ Đông đã đi vào, anh mặc một cái áo khoác màu trắng, thái độ ôn hòa Thanh Ninh chưa từng được thấy, một chút bén nhọn sát khí cũng không có, không thể không than thở kỹ xảo của anh.
"Tôi nên gọi một tiếng anh cảnh sát nhỉ, chỉ là không biết anh họ gì?"
"Vệ Đông là tên thật của tôi, rất xin lỗi, không thể đưa cô an toàn trở về." Vệ Đông đứng thẳng tắp, bản lĩnh và năng lực của anh đều là Mạnh Kiết Nhiên tán thưởng, chỉ là hắn không ngờ mình đã nuôi bên cạnh một quả bom.
"Cám ơn ý tốt của anh."
"Đây là chức trách của tôi, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể hoàn thành, thân thể như thế nào?"
"Rất tốt, cám ơn đã quan tâm."
Vệ Đông lưỡng lự hai giây: "Cái này là hắn bảo tôi giao lại cho cô."
Vệ Đông từ trong túi tiền lấy ra một lá thư, đưa tới tay cô, sau đó nói mấy câu liền rời đi.