Quân Hôn Tỏa Sáng

Chương 54




Ăn bánh mì lại uống thêm nước vào, bỗng chốc cả người cảm thấy uể oải. Mấy ngày qua bị nhốt thời gian ngủ nghỉ rất ổn định, bữa nay bị lôi dậy sớm như vậy có chút không quen, buồn ngủ mà thần kinh luôn căng thẳng.

Xe đang chạy chợt sóc nảy, bị lún vào một vũng nước, Vệ Đông cố khởi động xe nhưng chỉ phát ra mấy tiếng “u…u…” rồi chịu chết, hắn nắm quyền lại đánh vào vô lăng một đấm.

"Thế nào?"

Mạnh Kiết Nhiên cảnh giác liếc nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đã sáng, rừng rậm nhiệt đới mênh mông không một bóng người, chỉ có âm thanh gió thổi qua lá cây vang xào xạc vang vọng trong không khí.

"Xe hỏng, để tôi đi kiểm tra." Vệ Đông nói xong đẩy cửa xe đi xuống, bắt đầu kiểm tra tình huống, Mạnh Kiết Nhiên kéo cửa bên kéo Thanh Ninh xuống theo. Hắn mở cửa chiếc xe trước mặt nhét cô vào rồi trèo lên theo, Thanh Ninh nghiêng đầu nhìn thấy Vệ Đông lên một chiếc xe khác.

"Chạy thẳng rồi quẹo trái."

Sau khi lên xe, Mạnh Kiết Nhiên giống như hoàn toàn biến thành người khác, toàn thân tỏa ra hơi thở sắc bén đầy lệ khí. Thanh Ninh nhìn xe của Vệ Đông vẫn luôn dẫn đầu quẹo trái vào một con đường mòn gập ghềnh khúc khuỷu, ngồi ở phía sau bị lắc lư muốn đem mấy thứ vừa ăn cho ra hết.

"Sao chúng ta lại đi đường này?" Tạ Thanh Ninh không hiểu Mạnh Kiết Nhiên có ý gì, chỉ thấy hắn móc ở bên hông ra khẩu súng lục nhỏ cầm trong tay, cảnh giác nhìn ngoài cửa xe "Thanh Ninh, hiện tại chúng ta đang ngồi trên một con thuyền, em ngoan ngoãn một chút nếu không anh cũng khó mà bảo đảm an toàn cho em." Hắn lại lấy từ trong túi ra một con dao gấp nhỏ đưa cho cô "Cầm lấy, đề phòng bất trắc."

Thanh Ninh nhìn con dao gấp sắc bén trong tay, tim như muốn bắn lên cổ họng, trong lòng có một âm thanh càng ngày càng mãnh liệt, Mục Lương Hòa nhất định đã tới, Diêm Nhuận Hoa cũng tới, nếu không Mạnh Kiết Nhiên làm sao lại vội vã rời khỏi như thế.

" Mạnh Kiết Nhiên, một mình anh đi đi, mang theo tôi anh sẽ không đi được."

Cô cố gắng thuyết phục hắn, hắn đang quan sát tình hình bên ngoài chợt dữ tợn quay lại, thô lỗ đè cô ở trên ghế sau không thể động đậy tí nào. Mấy ngày qua hắn vẫn chưa đụng chạm cô, hiện tại hai mắt vằn đỏ, nụ hôn càng mất lý trí cắn xé giống như dã thú phát cuồng, đè thấp giọng nói: "Đừng tưởng rằng Mục Lương Hòa tới là có thể dẫn em đi, cũng phải xem anh có nguyện ý hay không, Thanh Ninh, em thông minh như vậy nên hiểu ý của anh chứ."

Mạnh Kiết Nhiên buông lời ngoan độc rồi lại quay nhìn ra cửa xe quan sát. Thanh Ninh đè chốt mở dao xuống, ánh sáng bén nhọn của lưỡi dao lóe ra, nếu trực tiếp đâm hắn thì cô cũng không có phần thắng, vẫn còn tên tài xế kia sẽ ngay lập tức đập chết cô.

Cánh rừng này rất rộng, xe chạy một hồi thì dừng dưới một cây cổ thụ để tiếp thêm nhiên liệu. Tạ Thanh Ninh dấu dao vào trong túi, quay sang nói với Mạnh Kiết Nhiên: "Tôi muốn đi vệ sinh." Từ lúc dậy đến giờ cô vẫn cố nhịn, khó lắm mới thấy xe dừng lại.

Mạnh Kiết Nhiên kéo cô đi đến một gốc đại thụ cách đó không xa, bên cạnh có mấy bụi cây chỉ vào đó "Anh ở đây chờ em, sau một phút mà không đi ra thì anh sẽ vào tìm."

Hắn vừa buông tay, Thanh Ninh đã như làn khói chạy đi, nơi hoang dã cũng không thể chọn điều kiện, vừa giải quyết ngay bên gốc cây vừa quan sát. Cô thấy Mạnh Kiết Nhiên đang đứng trước xe hút thuốc, tài xế đã ngồi vào trong xe, nhìn hoàn cảnh chung quanh, dù cô có chạy cũng không được mấy bước đã bị bắt trở về.

"Xong rồi, tới ngay."

Mạnh Kiết Nhiên đã đợi không kịp, đang muốn đi lại bên gốc cây, Thanh Ninh lập tức từ phía sau cây nhảy ra đi lại chỗ hắn.

Xe lần nữa khởi động, cây hai bên đường càng ngày càng rậm rạp, che đi ánh mặt trời trên đỉnh đầu, chỉ còn một vài vệt lốm đốm lọt được xuống dưới, trong xe tối xuống. Điện thoại của Mạnh Kiết Nhiên chợt vang lên, là Vệ Đông gọi tới.

"Chúng ta ở trước mặt tập hợp, các cậu cẩn thận."

Thanh Ninh không hiểu bọn họ sao phải tách ra mà đi, cũng không biết bọn họ muốn tập hợp ở địa điểm nào, trong lòng bất ổn, không thể ngồi chờ chết. Chẳng lẽ cô thật sự sẽ bị hắn đưa đi, sẽ không còn được gặp lại Mục Lương Hòa nữa.

" Mạnh Kiết Nhiên tôi khó chịu, muốn ói, xe có thể chạy chậm lại một chút không." Cô che miệng, sắc mặt tái nhợt, đúng là muốn ói, chỉ là không nghiêm trọng như vậy.

"Sao vậy, vừa rồi không phải còn tốt lắm mà." Tuy hồ nghi cô có phải đang nói dối không nhưng nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, Mạnh Kiết Nhiên vẫn kêu lái xe chạy chậm một chút.

"Đỡ chút nào chưa."

Hắn mở chai nước suối đưa cho cô, uống vài ngụm rồi mà cảm giác buồn nôn vẫn không giảm đi, chắc do xe rung lắc nhiều quá, đầu cũng hỗn loạn luôn "Chúng ta phải đi đâu, gần đây có chỗ nào bán đồ không, muốn ăn chút gì chua chua."

Mạnh Kiết Nhiên nghi ngờ nhìn cô, trong mắt có gì đó không rõ thoáng qua, kéo người cô tựa vào trong ngực hắn: "Một lúc nữa là đến, chịu khó nhịn một chút."

Tạ Thanh Ninh cũng bị ý nghĩ thèm ăn chua dọa cho sợ, cẩn thận tính toán, mấy ngày qua chu kì không tới, lúc ấy cô còn cho là ảnh hưởng của việc thay đổi môi trường, cộng thêm thần kinh căng thẳng nên mới bị chậm, với lại chu kì của cô trước nay cũng không đều, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ là. . . . . .

Rũ mí mắt xuống, không dám để cho mình suy nghĩ nhiều, tay lặng lẽ đặt ở trên bụng, lại sợ hắn hoài nghi, nắm thành quả đấm xuôi ở bên người.

"Ông chủ, cây cầu trước mắt hỏng rồi, chúng ta chỉ có thể đi đường vòng."

"Ừ, vậy thì đi đường vòng thôi." Tài xế còn chưa quay đầu xong, Mạnh Kiết Nhiên lập tức quát "Lập tức quay đầu đi đường cũ, nhanh lên một chút!"

Không khí chợt hết sức căng thẳng, tài xế hình như đã hiểu ra cái gì, lập tức quay đầu, đạp hết cần ga lao đi như mũi tên. Thanh Ninh bị tốc độ bất ngờ, ngồi không vững bị xô vào cửa xe, cánh tay đau muốn chết, còn chưa bình thường trở lại đã nghe một hồi tiếng súng dồn dập đặc biệt rõ ràng trong không gian rừng rậm tĩnh mịch. Sắc mặt Mạnh Kiết Nhiên đã trầm xuống, súng lục trong tay hướng ngoài cửa xe bắn mấy phát, quay lại quát Thanh Ninh: "Nằm xuống đi, chớ lộn xộn."

Cô bị Mạnh Kiết Nhiên kéo xuống gầm xe, không biết xe đã đi đến đâu, chỉ biết là tốc độ không chậm, không lâu sau xe bị lắc lư xóc nảy dữ dội, sau đó đâm phải thứ gì rồi bất động. Mạnh Kiết Nhiên chửi thề một câu, Thanh Ninh bị đụng đến choáng váng, từ phía dưới bò dậy ngóc đầu lên gặp ngay cảnh tượng máu me đầy mặt đang buông thõng tay gục xuống của tên tài xế, tất cả đều là máu, Tạ Thanh Ninh muốn nôn nhưng chưa kịp nôn ra đã bị Mạnh Kiết Nhiên kéo xuống xe.

"Đi, nhanh lên một chút."

Hắn đã đổi sang dùng súng trường, cổ tay Thanh Ninh bị cầm phát đau, vẫn lôi kéo chạy vào trong rừng, bước chân quá lớn, cô theo không kịp, khập khiễng chạy theo: " Mạnh Kiết Nhiên, anh buông tôi ra tự đi đi, cùng Vệ Đông tập hợp, các người muốn đi đâu thì đi đến đó."

"Vệ Đông? Phải làm em thất vọng rồi, hắn là nằm vùng, nuôi gián điệp bên người nhiều năm như vậy, em nói có phải quá buồn cười hay không, nếu không em cho rằng bọn Mục Lương Hòa làm sao có thể tìm ra."

Tạ Thanh Ninh quá kinh ngạc, Vệ Đông lại là nằm vùng, diễn cũng quá giống rồi, thái độ của hắn với cô luôn luôn đối nghịch, chỉ trừ đêm hôm đó. " Mạnh Kiết Nhiên, anh bây giờ quá nguy hiểm, mang theo tôi anh nhất định không đi được."

"Thử mới biết, em tự giữ sức mà chạy đi."

Rừng cây quá dày, Mạnh Kiết Nhiên cởi áo khoác choàng cho cô, đi phía trước mở đường, mặc dù như thế, tay cô vẫn bị cây cối quặc mấy vết thương rướm máu. Đi thật lâu, dưới chân lảo đảo trực tiếp té nhào xuống đất, đá lởm chởm cắt vào bàn tay và đầu gối, cảm giác buồn nôn lại trỗi dậy. Mạnh Kiết Nhiên kéo cô, Thanh Ninh ngã trên mặt đất không chịu dậy, mắt ngấn lệ: " Mạnh Kiết Nhiên, cầu xin anh tha cho tôi đi, tôi đã kết hôn, có gia đình, có lẽ sau này sẽ có con, nếu anh thực sự yêu tôi thì xin hãy chúc phúc cho tôi."

"Đứng dậy."

Sắc mặt hắn càng thâm trầm, cô ngẩng cặp mắt kiên định nhìn hắn như chém đinh chặt sắt "Tôi không dậy."

"Tạ Thanh Ninh, em chắc chắn tôi sẽ không tổn thương em." Yêu càng sâu thì trả giá trong tình yêu càng nhiều, mới đầu tình yêu của Mạnh Kiết Nhiên là hai bên tình nguyện, sau đó lại biến thành chuyện cười một người đơn phương, cũng thật bi kịch.

"Tôi biết anh chỉ là không cam lòng, nếu bây giờ tôi vẫn còn quấn lấy anh chắc gì anh đã có hứng thú."

"Thì ra em vẫn luôn nghĩ về tôi như thế, Tạ Thanh Ninh, tôi ở trong mắt em lại là người như vậy." Mạnh Kiết Nhiên giận dữ, đem cô từ dưới đất kéo lên, chợt trong rừng vang lên một hồi tiếng bước chân rất nhẹ, một người kinh ngạc mừng rỡ, một người hoảng sợ từ trong rừng bước ra, súng đã chuẩn bị tốt tư thế nhắm bắn.

"Là người của tôi, Thanh Ninh khiến em thất vọng rồi."

Mạnh Kiết Nhiên kéo cô từ sau gốc cây đi ra, mấy tên tay chân vây xung quanh, đều cầm trong tay súng có tầm xạ kích và uy lực mạnh như Mạnh Kiết Nhiên.

"Tiếp tục đi về phía trước, trước mặt đã sắp xếp xong xuôi."

"Ông chủ, Vệ Đông là nằm vùng, hiện tại đã tập hợp với phía cảnh sát, chúng ta tổn thất không ít người."

"Ừ, tôi biết, ra khỏi đây rồi nói tiếp."

Lần này Mạnh Kiết Nhiên không kéo cô theo mà giao cho hai thủ hạ phía sau kèm thật chặt. Cảm giác khó chịu trong người chưa tan đi, ngược lại càng ngày càng mạnh lên, nhào sang gốc cây bên cạnh nôn ra.

"Tạ tiểu thư, không sao chứ?"

"Tôi có thể nghỉ ngơi không?"

Không chỉ bọn họ do dự, ngay cả Mạnh Kiết Nhiên đi ở phía trước cũng quay đầu: "Hiện tại phải mau chóng ra ngoài, đi lên, anh cõng em."

Mạnh Kiết Nhiên ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, Thanh Ninh không chịu lên, lại bị thủ hạ của hắn trực tiếp lôi lên lưng hắn, mục đích của cô là muốn kéo dài thời gian.

Mạnh Kiết Nhiên cõng cô nhưng bước chân cũng không chậm lại chút nào, rừng rậm rất nhanh đã lùi lại phía sau, phía trước là một cái hồ lớn đã đậu sẵn một chiếc thuyền, mấy tên thủ hạ nhanh nhẹn lên thuyền, bọn họ tính đi đường thủy.