Quân Hôn Tỏa Sáng

Chương 34




Cố Thành Dĩ hết sức nhiệt tình nhận lấy balo trong tay cô rồi đưa cô vào trong lều. Trong căn lều chật hẹp kê liên tiếp mấy cái nệm đã ướt nhẹp vì nước mưa, có mấy cái còn là nệm cỏ, phía trên phủ sơ cái mền một. Gió bên ngoài vừa thổi căn lều đã rung rinh như ông già tuổi xế chiều.

"Chị dâu, chị đến đây chắc là không yên tâm về thủ trưởng hả."

"Ừhm." Thanh Ninh ngồi xuống một cái nệm rơm, nhìn chung quanh lều một vòng: "Vết thương của anh ấy vẫn chưa khỏi, tôi không yên tâm nên đến xem thế nào, xong rồi sẽ đi ngay."

Cố Thành Dĩ cảm thấy cô gái này cũng quá thành thực rồi, chỉ vì muốn xem một chút mà chạy đến tận khu vực xảy ra thiên tai, nếu bảo tình cảm không sâu thì có đánh chết anh ta cũng không tin. Có điều nhìn thấy cũng thật ghen tỵ, đến khi nào thì mới có một cô gái chịu vì anh ta như vậy đây, được vậy dù có chết cũng nhắm mắt. Nhưng nếu mà có chuyện đó thật, anh ta sẽ không nỡ mà bỏ cô ấy đi xa thế này, đừng nói gì là để cô ấy đến khu vực thiên tai nguy hiểm như bây giờ.

"Thủ trưởng một lát nữa sẽ về, chị uống tạm chén nước cho ấm bụng đã."

Cố Thành Dĩ rót một chén nước nóng đưa tới, Thanh Ninh thổi thổi uống vào. Ở đây nhiệt độ đã thấp hơn thành phố C mấy lần, cộng thêm quần áo trên người đã ướt cả, gió vừa thổi lạnh hơn cô đã bịt mũi hắt hơi một cái.

"Thế này thì chị dâu sẽ bị cảm mất." Cố Thành Dĩ đem lò chuyển lại bên cạnh cô cho ấm hơn.

"Chị dâu, chị cứ ở đây, tôi có việc phải đi một chút, thủ trưởng một lát sẽ về."

Cố Thành Dĩ dặn dò xong thì ra ngoài, hơi lạnh bên ngoài cũng bởi hành động của anh ta mà tràn vào. Thanh Ninh nhìn theo bóng lưng của Cố Thành Dĩ chỉ cảm thấy trong ngực thắt lại. Nơi này nguy hiểm trùng trùng, nếu sơ ý một chút thì hậu quả không lường.

Thanh Ninh lấy di động ra nhìn không hề có vạch sóng nào, mở balo ra kiểm tra thấy không bị ướt, cô lấy thuốc mang theo ra chờ anh về sẽ xoa bóp cho anh. Sau đó lại lấy ra thịt gói chân không mang theo từ nhà, nghĩ mấy ngày qua chắc là anh không được ăn uống đầy đủ nên mang thêm cho anh ăn.

Mới bật lò lên thì cửa lều bị vén ra, cô theo bản năng quay đầu lại.

Mục Lương Hòa vẫn còn duy trì tư thế một tay vén lều, một tay khác xuôi bên người, lưng vẫn thẳng tắp, mặt lạnh không cười quen thuộc, Thanh Ninh bỏ đồ trong tay xuống cười dí dỏm với anh.

"Thủ trưởng, em đem cơm cho anh."

Mục Lương Hòa sải một bước về trước rút ngắn cự ly giữa hai người, trong mắt có thứ ánh sáng khó hiểu, thả cửa lều xuống ngăn gió lạnh lẫn ánh mắt tò mò ở bên ngoài : "Tạ Thanh Ninh, em thật hồ nháo, nơi này là chỗ để em chơi hả?"

Mục Lương Hòa thấp giọng khiển trách, nụ cười trên mặt cô không xịu xuống mà còn trở nên tinh quái hơn như sớm đoán được anh sẽ như vậy "Thủ trưởng, đến cũng đã đến rồi, đừng làm mặt lạnh nữa mau già lắm đó."

Tạ Thanh Ninh người này thật có bản lĩnh khiến người khác tức chết mà vẫn phải vui mừng, Mục Lương Hòa cũng cảm thấy giờ mà la hét cô cũng vô ích, người cũng đã đến rồi, lý do anh giấu cô cũng chính là cái này, sợ cô biết rồi sẽ bất chấp tất cả chạy tới, quả nhiên tới thật rồi.

Liếc nhìn cô đang loay hoay với cái lò trước mặt, quần áo ướt nhẹp, tóc bết vào bên má, chân mày nhăn tít cả lại "Thay quần áo ướt đi, anh ở đây canh chừng cho em. "

Mục Lương Hòa nói xong lại đi ra ngoài, Thanh Ninh cười ngọt ngào, lấy quần áo khô trong balo ra thay, đem quần áo ướt vắt trên một cái dây, chờ cô thay xong anh mới đi vào.

"Thủ trưởng, anh cũng nên thay đồ đi." Dù anh có mặc áo mưa nhưng quần áo vẫn bị ướt, cả người giống như mới từ trong nước vớt ra, đi một bước lại lưu lại một vệt nước.

"Lát còn phải ra ngoài, thay hay không cũng thế."

"Nếu vậy thì dán một miếng cao đã."

Không đợi anh trả lời, đã đem miếng cao xé ra, sau đó tròn mắt nhìn anh. Mục Lương Hòa không cưỡng được, không thể làm gì khác hơn là nằm xuống vén áo lên cho cô dán cao.

Tay Thanh Ninh đặt ở trên chỗ eo bị thương của anh, phía trên đã sưng lên một mảng, cố ý ấn xuống một cái làm anh phải rên lên: "Cũng nghiêm trọng như thế rồi, thủ trưởng, anh đang liều mạng à."

"Dán nhanh lên đi."

Thanh Ninh đau lòng cho vết thương của anh, nhưng vì đã biết anh một lòng vì quốc gia và nhân dân nên cũng không tiện nói gì. Dán cao xong cô lấy thịt đã làm nóng cho anh nhưng anh không ăn.

"Thanh Ninh, đem đồ đi chia hết đi."

"Không muốn." Đây là đồ cô mang từ xa đến cho anh mà.

Mục Lương Hòa thâm trầm nhìn cô chằm chằm làm lông tóc cũng muốn dựng cả lên. Chợt anh đoạt lấy cái mâm đi ra khỏi lều, một lát sau trở lại, trong tay chẳng có gì cả, đó là cô đặc biệt chuẩn bị cho anh, kết quả người ta không nhận tâm ý của mình.

Thanh Ninh cảm thấy đến đây lần này đúng là tự mình đa tình, có lẽ người ta căn bản cũng không thích cô đến, tự mình chạy tới giờ biết trách ai.

Xoa đi giọt nước mắt trực trào, đem cái lò để lại chỗ cũ, gạt bộ quần áo ướt bỏ vào balo, không có tiền đồ đem thuốc đặt lên cái nệm rơm nói "Nhớ mỗi ngày dán một miếng, em về trước đây."

"Đứng lại, Tạ Thanh Ninh, bây giờ không phải là lúc em làm loạn, muộn thế này còn muốn đi đâu?"

"Em thích đi đâu thì sẽ đến đó, nếu em tới được thì sẽ về được."

Thanh Ninh lắc đầu với đôi mắt ửng đỏ, thái dương Mục Lương Hòa nhảy giật giật, đưa tay đoạt lấy balo trong tay cô "Tối nay ở lại, sáng mai anh bảo người đưa em ra ngoài."

"Dù sao em ở lại chỉ làm anh chướng mắt, không bằng đi luôn bây giờ."

"Anh bảo em chướng mắt bao giờ, không cho phép tùy hứng, hiện tại phải nghe anh." Thanh Ninh lắc đầu không cam lòng, anh lại gần: "Trở về rồi để cho em dùng gia pháp trừng trị không được sao?"

Cô nghe liền không có tiền đồ bật cười, đưa tay đánh một quyền lên ngực anh, Mục Lương Hòa cầm lấy tay cô, đặt balo xuống hỏi: "Đã ăn gì chưa?"

"Vẫn chưa, vì muốn gặp anh mà sắp đói chết nè."

"Chờ chút."

Mục Lương Hòa bỏ lại hai chữ rồi sải bước ra khỏi lều, không bao lâu trở lại cầm theo một hộp cơm và mấy cái bánh bao trắng, đem hộp cơm mở ra rưới thêm nước sôi mới đưa cho cô bảo : "Ăn đi." Thanh Ninh cầm bánh bao lên cắn từng miếng mà không cảm nhận được vị gì, muốn chia cho anh một nửa.

"Bánh bao rất thơm, ăn nhanh đi."

Mục Lương Hòa đưa tay lấy bánh, rất nhanh đã ăn hết hai cái, uống một ly nước quay lại đã thấy Thanh Ninh ôm hộp cơm hai mắt lưng tròng, giống như chú chó đáng thương không có nhà để về, thấp giọng nạt : "Khóc cái gì, nhân lúc còn nóng ăn nhanh lên."

Nước mắt vẫn nghẹn trong hốc mắt không rớt xuống, và một miếng cơm nhồm nhoàm hỏi: "Có phải vì có em nên anh chỉ có thể ăn bánh bao không."

"Đừng nghĩ lung tung, ăn xong thì ngủ đi."

Mục Lương Hòa chuẩn bị giường đệm ở tận cùng trong góc lều, lại tìm một miếng vải bạt căng lên làm rèm, lấy áo của mình gấp lại làm gối cho cô, xong xuôi anh lại đội mũ muốn ra ngoài.

"Đã trễ thế này còn phải đi ra ngoài ư?"

"Một lát sẽ về, em đừng chờ, cứ ngủ trước đi."

Mục Lương Hòa ngồi xe tải đi sang đập lớn bên kia, mực nước vẫn không ngừng tăng lên, theo tình thế trước mắt trừ dẫn lưu thì không còn cách nào.

"Thủ trưởng, chị dâu tới thăm, thật khiến người ghen tỵ." Cố Thành Dĩ là một người không tim không phổi, có sao nói vậy. Mục Lương Hòa ảm đạm nhìn nước sông chảy xiết gào thét dưới ánh đèn: "Sáng sớm mai đưa cô ấy đi, với tính cô ấy mà ở đây thì không thể bảo đảm an toàn."

"Thì đúng rồi, chị dâu cũng quá lợi hại đi, xa như vậy mà cũng có thể đến, khắp nơi đều là sóng nước mênh mông, nếu là một người phụ nữ bình thường khác thì đã sớm sợ phát khóc rồi."

"Cậu nghĩ cô ấy không khóc sao? Đoán chừng sớm đã khóc rồi."

"Thật à?"

Mục Lương Hòa đáp một tiếng không nói gì, màn đêm thâm trầm, bầu trời giống như bị xé toang một mảng gây ra lỗ thủng lớn, nếu không mưa sao có thể lớn như vậy, còn không có dấu hiệu khi nào thì chấm dứt.

Lúc Mục Lương Hòa quay về lều Thanh Ninh đã nằm trong cái giường tạm anh trải, trong lúc mơ màng thấy có người đụng chân, thấy là anh thì lại quay ra ngủ tiếp.

Mục Lương Hòa nhìn chằm chằm cái chân vốn trắng nõn xinh xắn bởi vì nước lũ mà trở nên trắng bệch, chỗ gót chân bị phồng cũng bong ra lộ thịt non có lẫn tia máu. Anh tìm miếng dán khử trùng rồi dán lại cho cô, đem cái chân lạnh lẽo ủ vào bụng mình cho ấm, còn mình thì tựa vào bên cạnh thiếp đi.

Nhiều ngày vất vả nên vừa nhắm mắt lại anh đã ngủ ngay, cảm giác cái chân trong ngực giật giật, anh lập tức tỉnh lại, không nói một lời nhìn cô, phát hiện áo đắp trên người cô bị tuột xuống lại đưa tay sửa lại.

Buổi sáng hôm sau Tạ Thanh bị một hồi còi đánh thức. Hôm qua mặc dù tiếng mưa rất lớn nhưng cô ngủ rất ngon. Mới nhấc áo khoác ra thấy Mục Lương Hòa vén rèm đi vào, một thân hơi nước, trong tay cầm mấy cái bánh bao "Chịu khó xíu, ăn xong anh bảo người đưa em về."

"Em tự về được." Thanh Ninh rửa mặt mũi qua loa rồi cầm lấy bánh bao ăn, tuy vẫn còn nóng nhưng khá cứng, không thơm ngon như Mục Lương Hòa nói.

Anh hơi nghĩ ngợi: "Mình em về anh không yên tâm."

"Có gì mà không yên tâm, chẳng phải là men theo đường thủy mà về thôi ư."

Tuy nói thế, Mục Lương Hòa vẫn kêu người đưa cô đi. Thanh Ninh không thể làm trái ý anh, đành ngồi lên sau xe nhỏ, mặc cho Mục Lương Hòa mặc cho hai lần áo tơi vì sợ cô ướt "Trở về ngoan ngoãn ở yên, nghiêm chỉnh một chút, đừng náo loạn nữa, xong việc anh sẽ về ngay."

"Đại khái là lúc nào?" Thanh Ninh lôi kéo ống tay áo anh, bị anh lườm cho thế là đành bĩu môi không cam lòng buông xuống.

"Rất nhanh sẽ trở về, đi đi."

Thanh Ninh cố chấp bắt anh hứa hẹn ngày về chính xác, kết quả chỉ lấy được hai từ "Rất nhanh", không vui đi theo lính của anh ra ngoài.

Sáng sớm mà bầu trời u ám, Mục Lương Hòa nhìn phương hướng bọn họ rời khỏi mới quay đi.