Một đêm này Tạ Thanh Ninh ngủ không yên giấc, ban đêm tỉnh mấy lần, lại thiếp đi, đến khi mở mắt lần nữa trời đã sáng tỏ. Kéo một bên rèm cửa sổ để ánh mặt trời xuyên qua cửa kính vào phòng, hôm nay là một ngày đẹp trời. Theo bản năng cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh giờ đã trống không nhưng trên gối vẫn còn lõm xuống một chút. Cô không khỏi hoài nghi hôm qua có phải anh đã ngủ cạnh cô hay không.
Vén chăn xuống giường, cô đi đến mở ngăn tủ ra, bên trong một hàng quân trang ngăn nắp, áo sơ mi được ủi mới tinh treo lên, còn có quần lính, tưởng tượng đến lúc anh mặc vào trên thân thể cao to, lưng thẳng tắp, bộ ngực treo đầy huy chương rạng rỡ phát sáng, con ngươi đen nhánh trên khuôn mặt không tùy tiện nói cười, màu da so với màu đồng cổ thì lợt hơn một chút nhưng hoàn toàn không làm mất đi phong cách quân nhân cương nghị.
Cô không biết mình đã nhìn mấy bộ quân trang đến mất hồn, nếu không có âm thanh vọng đến từ phía cầu thang thì cô còn chưa tỉnh táo lại. Vơ vội một bộ quần áo vào phòng tắm thay đổi, cô nhanh chóng làm vệ sinh rồi chạy xuống lầu.
Tìm một vòng dưới lầu cũng không thấy bóng anh, cả người lính cần vụ hôm qua cũng không thấy. Ngược lại trên bàn ăn lại để sẵn bữa sáng hấp dẫn, nhìn là muốn ăn liền. Với lại tối qua chỉ ăn có một chén hoành thánh, bữa khuya mua về cũng chưa ăn được, bụng đã sớm réo ầm ầm.
Trong phòng cũng không có người, nuốt ực một cái, cô kéo ngay ghế ngồi xuống, cầm một cái bánh bao nhân thịt cua cho vào miệng, thứ nước ngon ngọt tràn ra trong miệng, cô vui thích nheo mắt lại giống như đứa trẻ, lại cho thêm miếng nữa vào miệng.
"Cô chủ, cô đã dậy rồi, lúc đi ông chủ có dặn không được kêu cô dậy để cho cô ngủ thêm, để tôi lấy cháo cho cô."
Bàn tay đang cầm bánh bao khựng lại, cái bánh tuột khỏi tay rơi xuống lăn đến chân bàn, tiếng nói của người phụ nữ trung niên kia vẫn văng vẳng bên tai. Hai chữ “cô chủ” giống như một tiếng nổ làm cô tan xương nát thịt, cô rũ mắt xuống lặng lẽ nhặt lại cái bánh bao rơi trên đất ném vào thùng rác, đột nhiên cô không còn muốn ăn uống gì nữa.
Người phụ nữ trung niên nhanh nhẹn bưng cháo từ phòng bếp ra đặt trước mặt cô, còn thêm mấy món ăn kèm, cô nói cảm ơn rồi cầm cái muỗng ăn vài miếng, cảm nhận vị ngọt của thứ cháo đặc vừa qua đầu lưỡi nhưng trong lòng lại có suy nghĩ, thế là cô bỏ muỗng xuống hỏi: "Khi nào thì anh ta trở về?"
Chị Ngô vừa lau bàn vừa đáp:"Ông chủ nói đi họp, buổi tối mới về, dặn cô không cần chờ."
Nàng gật đầu cười với chị Ngô một tiếng, ăn thêm vài miếng cô hạ muỗng đi lên lầu. Hôm qua trước khi ngủ cô đã định sáng nay sẽ phải nói chuyện với anh, giữa bọn họ về mặt pháp luật tuy là vợ chồng, nhưng về tình cảm e là chỉ hiểu nhau nhiều hơn người xa lạ một chút mà thôi. Mấy năm trước cũng chỉ trải qua 3 tháng yêu đương, đến bây giờ trong trí nhớ cũng chỉ còn thấy mơ hồ. Thậm chí cô còn không nhớ rõ được dáng vẻ khi ấy của bọn họ. Hay vốn dĩ 3 tháng kia chẳng qua cũng chỉ là trò chơi mà người chơi chủ yếu là cô mà anh cũng chẳng cự tuyệt tham gia.
Cô kéo cửa kính đi ra bancon, ở đó đặt một chiếc ghế mây, còn có cả khay trà bằng thủy tinh và vài cuốn sách. Cô có thể tưởng tượng cảnh anh thường ngồi chỗ này đọc sách, tắm nắng trong ánh ban mai hoặc chiều tà. Cô ngồi trên ghế mây nhìn xuống vườn hoa bên dưới, ánh nắng yếu ớt chiếu vào lan can sơn đen tạo thành những bóng loang lổ trên đất, cô đưa tay ra đón được ánh nắng đẹp đó.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở ngón tay chiếu xuống mặt đất, trên tường cũng phản chiếu bóng ngón tay. Cô tò mò đổi tư thế ngón tay, cái bóng cũng không ngừng thay đổi theo, sau một lúc thấy trò chơi không còn thú vị, cô bất giác thở dài.
Tạ Thanh Ninh của hiện tại đã không còn giống với trước kia, cô không thể không thừa nhận điểm này. Nên khi anh nói cô phải biết chịu trách nhiệm, trong lòng cô như có ma quỷ xui khiến trở nên hồi hộp lo lắng, nếu là trước kia, khẳng định cô đã cuốn hành lý bỏ chạy mất dạng một cách bốc đồng rồi.
Cô không khỏi tò mò muốn tìm hiểu xem mấy năm nay có phải cứ nghĩ đến cô thì anh sẽ hận đến cắn răng nghiến lợi không. Cô bỗng nhiên chạy trốn không một dấu vết sau khi kết hôn 2 tuần, quả thật là hành động rất bốc đồng, nhưng lúc đó cô thực tình phải cảm ơn anh.
Mải mê hồi tưởng cô không nghe thấy tiếng cửa mở, chị Ngô đứng ngoài cửa gọi mấy lần mà không thấy bên trong có phản ứng liền nhẹ nhàng đi tới vỗ nhẹ vào vai cô khiến cô giật mình suýt chút thì ngã khỏi ghế.
"Lão thủ trưởng tới, đang ở dưới lầu."
Người xui xẻo thì khi uống nước cũng bị nhét kẽ răng, chứ đừng nói là ăn cháo. Cô đi theo chị Ngô tới bên cạnh cửa thấp thỏm hỏi: "Lão thủ trưởng thường xuyên đến nơi này?"
"Cũng không thường xuyên, hôm nay đúng dịp có việc đi ngang nên tiện thể vào thăm."
Nghe vậy, cô đại khái đã nắm được tình hình, nói được rồi vươn người ra ngó một chút, rõ ràng là họ đã nghe phong phanh chuyện gì nên mới tới để thăm dò mà cô thì không thể trốn không gặp. Aizz, cái mũ bà Mục này đội trên đầu quả nhiên là mang áp lực khó chịu.
Đi theo chị Ngô xuống lầu, lia mắt ra bậc cửa liền nhìn thấy một bóng dáng thẳng tắp đang đứng trước hồ cá, trên người mặc quân trang, tóc đã lấm chấm bạc, thân hình cao lớn. Chỉ có điều chỉ nhìn bóng lưng cũng cho người khác cảm giác tấm lưng đó đã gánh vác nhiều tang thương. Khi ông xoay mặt lại, hiện rõ khí thế không giận mà uy tự nhiên tản mát ra, năm tháng đã lưu lại trên đó những dấu vết không phai mờ. Đôi mắt thâm trầm nhìn cô, tựa như đánh giá lại như cười, cô không tự nhiên quay mặt, ngón tay bất giác đưa lên vuốt tóc, vô cùng khẩn trương.
Trong lòng thầm đem Mục Lương Hòa ra mắng một trăm lần, nếu mà nhẩm lẩm cũng có thể giết người thì Mục Lương Hòa đã bị cô niệm cho thương tích đầy mình rồi. Nếu không phải anh cố ý bắt cô quay về thì cũng sẽ không xảy ra tình cảnh như hôm nay. Tạ Thanh Ninh từ nhỏ đã là một đứa bé thông minh, rất biết thức thời, ở trước mặt Mục Lương Hòa thì dám náo loạn làm càn chứ trước mặt vị cha chồng này thì đương nhiên không dám. Cô thận trọng hít thở, chờ đợi cha chồng mở lời.
Mục Hồng Quân bước một bước về phía trước, bước cũng không lớn, vẫn giữ một chút khoảng cách với cô gái đang cúi đầu trước mặt. Cô gái trước mặt này còn không phải là cái con bé đã kết hôn cùng con trai ông 3 năm trước sao. Nói đúng hơn là nàng dâu vừa lấy giấy kết hôn liền bỏ đi 3 năm trời.
"Lương Hòa đâu rồi, nó không ở nhà sao?" Ông cất tiếng, thanh âm hùng hậu.
"Vâng, anh ấy đi họp trong quân, buổi tối mới về ạ." Cô cẩn thận trả lời, đúng lúc chị Ngô bưng ra một bình trà Phổ Nhĩ*, hương thơm tỏa tứ phía. Cô nhân cơ hội mời ông rồi bước lại sofa ngồi xuống, Mục đại thủ trưởng luôn luôn đem cho cô cảm giác áp lực, mặc dù ông không có thể hiện vẻ không hài lòng nào ra, chắc cô tự mình chột dạ thôi.
"Tạ Thanh Ninh đúng không, ta đã nghe Lương Hòa nhắc về con."
Lời nói của Mục đại thủ trưởng như một viên đá ném vào trong nước, làm dâng lên gợn sóng lăn tăn, làm cô không thể nào giữ được bình tĩnh. Để phân tán sự chú ý của chính mình, cô bèn bưng chén trà màu trắng sứ lên nhấp môi, hương trà thơm liền xông vào mũi. Thật ra cô cũng không thích uống trà, càng không biết thưởng thức trà, so với thứ trà nổi tiếng màu sắc thanh đạm trong ngần này, cô lại ưa thích những thứ nước trái cây ngọt lịm mà nhiều màu sắc hơn.
Mục Hồng Quân không khó để nhìn ra Tạ Thanh Ninh đang khẩn trương thấp thỏm, tay đặt trên đầu gối nắm nhẹ thành quyền, ông bật cười, tiếng cười trầm thấp, lồng ngực phập phồng dưới quần áo, có vẻ không hợp với hình tượng nghiêm túc thường thấy. Ông cúi đầu xem đồng hồ đeo tay nói: "Con đang tò mò không biết Lương Hòa đã nói với ta về con thế nào đúng không? Đợi nó về con có thể hỏi nó. Cũng không còn sớm, ta phải đi đây."
Mục Hồng Quân nói xong liền đứng dậy, cũng nhanh chóng như khi ông đến. Tạ Thanh Ninh nghĩ nghĩ rồi cũng mở miệng mời ông ở lại dùng cơm trưa nhưng ông bảo còn bận họp, cô cũng không biết phải nói gì thêm đành tiễn ông ra cửa, nhìn lính cần vụ mở cửa xe cho ông cho đến khi chiếc xe chậm rãi ra khỏi đại viện.
Việc Mục Hồng Quân ghé thăm giống như một màn kịch, giờ màn kịch đã hạ mà diễn viên hình như còn chưa thoát được vai diễn. Nhịp tim của cô vẫn còn đập nhanh hơn bình thường nửa nhịp, một lúc lâu mới phục hồi lại. Chị Ngô dường như cũng nhận ra sự mất tự nhiên và bất an của cô nên nói vài câu an ủi. Cô chỉ cười cảm ơn rồi quay về phòng ngủ, chui vào chăn quấn thật chặt. Bên ngoài ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào, cô đứng dậy kéo rèm cửa sổ, bỗng chốc căn phòng chìm vào sắc tối như lúc chạng vạng.
Nằm ở trên giường mãi mà không ngủ được, trong đầu bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang như dây leo quấn chặt, cắt không được, bỏ không xong. Nếu vẫn phải đi lại vết xe đổ thì thà xương tan thịt nát cô vẫn cứ đi, không phải là không hối hận, mà do tính tình vốn thế.
Chỉ tiếc cho Mục Lương Hòa, lần nào cũng xui xẻo gặp phải cô, lại còn ấm đầu mà đồng ý đề nghị của cô. Làm một quân nhân, không nghi ngờ gì anh là người ưu tú nhất, là thiếu tướng trẻ tuổi nhất. Nhưng làm một người chồng, không phải anh không tốt, chẳng qua giữa bọn họ không có tình cảm, dưa hái xanh sẽ không ngọt, đành chờ anh trở về rồi nói chuyện thôi.
Trong giấc ngủ mơ màng, hồi ức như từng đợt thủy triều ập tới, làm cô cơ hồ không thở nổi. Trong mơ, cô cứ cố sức chạy về phía trước nhưng những hồi ức cứ như đầm lầy đặc quánh cuốn lấy chân cô, giãy giụa cách nào cũng không được, dần dần bị bùn lầy nuốt chửng.
Khi tỉnh lại, trong phòng ngủ tối om, cô ngồi dậy đưa đầu ngón tay quẹt ngang khóe mắt thấy ươn ướt, nháy nháy mắt, một giọt lệ như hạt trân châu rớt xuống rồi không thấy đâu nữa. Dưới nhà truyền đến những âm thanh huyên náo, cô vừa tung chăn vừa nghĩ có lẽ anh đã về.