Mục Lương Hòa đẩy cửa đi vào, một tay khoác lên trên khung cửa, một tay bỏ túi quần: "Thanh Ninh, có thể có Kim Ốc Tàng Kiều?" Lời nói của anh mang theo nụ cười, rõ ràng là đang cười lời nói trước đó của cô. Thanh Ninh cũng không buồn, ôm lấy gối của anh nằm lên giường, áo khoác cô đã cởi ra ném trên vai anh, tự nhiên chui vào chăn ngủ.
Mục Lương Hòa đưa tay lên vai lấy áo khoác của cô xuống, mắt đen lại mấy lần, sau đó đem áo máng lên giá treo cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa sổ lại làm trong phòng chợt tối om. Thanh Ninh quấn chăn nhìn người đàn ông trong ánh sáng lờ mờ tất cả đều toát lên cảnh báo không thể trêu chọc, tự nhiên lại nghĩ đến lúc họ mới gặp nhau.
"Thanh Ninh, buổi tối cùng nhau trở về."
Cô bâng quơ "Ừm" một tiếng, một tay chống trên giường sai anh lấy di động trong túi xách cho mình, dí dỏm giơ tay kiểu quân đội: "Thủ trưởng, anh yên tâm đi đi, em tự lo được."
Mục Lương Hòa lấy điện thoại ra cho cô, dặn dò vài chuyện rồi đi ra đóng cửa phòng ngủ, không biết nghĩ đến cái gì lại gọi cho Trần Minh.
Vương Dịch Bằng đứng ở cửa phòng họp trái trông phải ngóng, cuối cùng cũng nhìn thấy vị thiếu tướng đến muộn kia, lập tức hắng giọng hô to với Cố Thành Dĩ, Cố Thành Dĩ cười hắc hắc, đem mấy bao thuốc lá Trung Hoa nhét vào túi, gian trá vỗ vai Khương Hoa: "Tiểu tử, thật xin lỗi, anh đây lại thắng, cậu xem thủ trưởng không phải đến rồi sao." Trong lúc Cố Thành Dĩ nói thì Mục Lương Hòa đã đi vào, Cố Thành Dĩ lại đẩy đẩy bả vai Khương Hoa: "Cậu xem, cây vạn tuế chính là cây vạn tuế, cũng không biết thương tiếc nụ hoa, đợi khi nụ hoa đậu sang cành khác lúc đó mới biết khóc." Lời so sánh này vô cùng hình tượng, mọi người đều thầm biết thiếu tướng Mục Lương Hòa là cây vạn tuế không nở hoa, giờ đột nhiên nghe nói cây vạn tuế này đã sớm bí mật kết hôn, trong lòng ít nhiều đều có chút ước ao ghen tị, cho nên lời Cố Thành Dĩ vừa nói ra mọi người đều cười rộ lên.
"Ngứa da cả đúng không, có cần tôi gãi cho các cậu không."
Mục Lương Hòa bình thường đối với Tạ Thanh Ninh đa số đều là mặt lạnh không cười, huống chi đây là ở chỗ huấn luyện, một câu quát lên thì không còn nghe âm thanh gì nữa, tất cả đứng thẳng lưng nghiêm chỉnh quay về chỗ ngồi, trong phòng lặng ngắt như tờ, Mục Lương Hòa đảo mắt qua mọi người rồi đi về phía trước nói : " Bắt đầu họp."
Sau khi Mục Lương Hòa đi Tạ Thanh Ninh ngủ một giấc, tỉnh lại đã là 3 giờ chiều, bên ngoài ánh nắng mặt trời rực rỡ, trước nhà có một gốc thuỷ sam xanh um, tia nắng xuyên qua tán cây tạo thành những vệt loang lổ chiếu xuống nền nhà, Thanh Ninh thích thú giơ chân lên nghịch ngợm. Khung cảnh đẹp thế này nếu có thể giống như con mèo làm biếng thì tốt, nếu có thêm chiếc ghế nằm thì càng tốt hơn.
"Chị dâu, chị dâu. . . . . ."
Nghe ra tiếng gọi của Trần Minh đứng từ dưới tàng cây vọng lên, Thanh Ninh chỉnh trang lại quần áo rồi như một làn khói chạy xuống. Trần Minh chờ cô xuống mới nói muốn đưa cô đi dạo xung quanh, cô cười đồng ý rồi cùng nhau đi ra ngoài. Trong lòng Thanh Ninh biết rõ đây nhất định là do Mục Lương Hòa sắp xếp, sợ cô ở đây nhàm chán, nên mới gọi Trần Minh đến đưa cô đi dạo.
Trong doanh trại không thể so với bên ngoài, kỷ luật vô cùng nghiêm khắc, đi tới đâu cũng đều nhìn thấy đồng phục quân nhân chỉnh tề, thậm chí trên sơ mi còn không thể nhìn thấy một nếp nhăn, nào có giống cô đi đứng xiêu vẹo. Chợt nhớ tới Mục Lương Hòa đã nói, Thanh Ninh, hãy cố gắng học làm vợ thủ trưởng đi, nghĩ tới đây cô đi chậm lại giữ thẳng người, đầu ngẩng lên trên mặt mang theo nụ cười đoan trang, cũng không còn phát ra tiếng động nữa. Trần Minh tò mò nhìn sang, vuốt đầu ngây ngốc hỏi: "Chị dâu, có phải thấy không thoải mái chỗ nào không, hay là quay về?"
"Đã đi được một nửa rồi, sao có thể bỏ dở được." Cô phát lên vai Trần Minh một cái rồi không tự chủ bước chân nhanh hơn: "Nhanh lên đi, còn lảm nhảm thì trời sẽ tối đấy."
Lúc họ đến trường bắn thì đang có vài người ở đó, Thanh Ninh đi xung quanh ngắm nghía quang cảnh một vòng. Trong lúc đó, Trần Minh mang từ trong kho ra một khẩu súng, sân tập bắn chỉ còn lại hai người, chỉ nghe Trần Minh lẩm bẩm: "Mẹ nó, lũ ranh con chạy thật là nhanh!"
Sân bắn rộng mênh mông nằm ở vị trí khuất, đi từ kí túc xá của Mục Lương Hòa tới đây hết nửa tiếng. Đây không phải lần đầu Thanh Ninh bắn súng, lần đầu là từ mấy năm trước rồi, khi đó cô đi theo Mục Lương Hòa đến một trường bắn ở ngoại ô, nơi đó điều kiện bình thường, đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ đường xi-măng đã phai màu, còn có mấy dãy phòng mái cũ rêu phong, những gốc cây cổ thụ nghe nói đã mấy trăm năm tuổi. Có điều cạnh trường bắn có một quán cơm rất được, lần đó cô ăn nhiều đến nỗi phải vào bệnh viện.
Nhận lấy súng Trần Minh đưa, chỉ cảm thấy rất nặng, nhưng sau khi chạm vào tự nhiên từ trong máu một dòng hưng phấn cuồn cuộn dâng lên, ngón trỏ vuốt chỗ gồ lên, vuốt từ bang súng đến nòng súng. Trần Minh trong tay cũng cầm một khẩu tiểu liên đi đến chỗ bia trung tâm làm mẫu, bộ vị ngay ngắn, súng gác trên vai, chuyên chú nhìn chằm chằm cái bia trước mặt trông rất cool, "Pằng” một tiếng tiếng đạn xé gió nhắm đúng vòng 10 trên bia.
Thanh Ninh vỗ tay, nhớ tới bộ dáng Mục Lương Hòa bắn súng tuyệt đối không kém Trần Minh, cô cũng vác súng lại gần điểm bắn.
"Chị dâu, giữ chắc chút, phản lực của loại này khá lớn."
Trần Minh đỡ súng sửa lại tư thế đứng của cô: " Khom chân một tí." Thanh Ninh làm theo, tự thấy mình rất ra dáng, nghe Trần Minh xác nhận đúng tư thế rồi và ra hiệu có thể bắn thì lập tức bóp có. Còn chưa kịp mừng thì bên kia Trần Minh đã giơ ngón cái lên, Thanh Ninh buông súng dựng trên đất, phủi phủi tay áo cứ như mọi chuyện vốn dĩ là thế.
"Chị dâu bắn rất cừ."
"Cũng tạm thôi, lần này anh đứng xa một chút nhé." Lần trước có Trần Minh nhắc nhở, lần này muốn dựa vào chính thực lực của mình, khiêng súng lên vai trong lòng nhớ lại mấy bước kỹ thuật, tập trung bóp cò, tiếng đạn ma sát không khí nhanh chóng ngân lên. Không khí trong nhất thời đông cứng, Trần Minh hít vào một hơi, phản ứng cực nhanh nói cười ríu rít: "Chị dâu thật tuyệt, để tôi đi xem đã chết chưa."
Trần Minh nói chưa xong người đã vọt ra trước với tốc độ cực nhanh. Thanh Ninh thả súng xuống tức giận xoay báng súng một vòng, nhưng thật không thể tin chuyện như vậy có thể xảy ra. Phát súng kia của cô không trúng bia, không trúng bia thì thôi không nói mà lại bắn trúng một con chim sẻ không may sà qua, cái này gọi là gì, vô tâm trồng liễu liễu thành cây ư (ý là mèo mù vớ cá rán)?
"Chị dâu, vẫn còn sống."
Cách đó không xa Trần Minh dùng bộ dạng như nhặt được đứa bé hưng phấn đem con chim chạy lại, giống như hiến vật quý phải con chim xấu số đến tận mắt Thanh Ninh. Cô liếc một cái, chim sẻ màu màu xám tro trong tay anh vùng vẫy đập cánh, làm thế nào cũng không bay lên nổi. Nó vốn thuộc về bầu trời, chỉ vì bị cô bắn một phát biến thành như vậy, Thanh Ninh cảm thấy áy náy nhận lấy con chim từ trong tay Trần Minh kiểm tra thương thế, nó bị đạn sạt qua cánh "Tôi muốn mang nó về nuôi mấy ngày, chắc là được chứ?"
"Ừ, coi như nuôi vật yêu."
"Trần Minh, nếu thủ trưởng hỏi thì biết nói sao?"
"Đương nhiên là chị dâu nhặt được trên đường rồi."
Thanh Ninh mím môi không nói nhìn Trần Minh rồi hai người cùng cười rộ lên. Anh chàng này rất lanh lợi, nói năng ngọt xớt, có điều rất hợp khẩu vị của cô. Trần Minh mang súng đi trả, cô cầm con chim đứng dưới tàng cây đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Lúc đầu con chim sợ hãi giãy giụa nhưng dần dần thấy cô không có địch ý nên thôi không động cựa nữa, móng vuốt nhỏ gãi gãi lòng bàn tay cô nhồn nhột.
Mục Lương Hòa nói hai người cùng nhau về, cứ tưởng là phải đợi thật lâu nhưng khi Trần Minh đưa cô từ trường bắn về kí túc xá thì anh đã quay lại, đang ngủ thiếp đi trên sa lon. Khiến cho cô thất vọng là khi đang định ngắm đôi lông mi dài của anh so xem của anh và mình ai dài hơn thì Mục Lương Hòa chớp mắt đã mở mắt ra nhìn, tầm mắt của bọn họ bất ngờ giao nhau cùng một chỗ. Tròng mắt anh rất đen lại rất sáng, tựa như bầu trời cao trong đêm. Đột nhiên có tiếng động vang lên, thì ra là con chim bị cô đánh rơi xuống bên chân, đập cánh phành phạch khiến không khí càng thêm quái dị.
Mục Lương Hòa chuyển mắt sang con chim đáng thương kia đang cố sức đập cánh mà không bay lên nổi, không chút để tâm hỏi "Nhặt được trên đường?"
"Ừm, em thấy đáng thương nên mang về, không phiền anh chứ."
"Tùy em."
Mục Lương Hòa bình thường rất dễ nói chuyện nên cũng không cần lo lắng khi đem con chim về nhà, cô nói "Khi về thì mua cho nó cái lồng nhé." Mục Lương Hòa gật đầu không bàn luận gì nữa mà vẫy tay gọi cô lại gần. Anh lướt mắt nhìn cánh của con chim rồi hỏi : "Đến trường bắn hả?"
"Ừm, súng thật là nặng." Nói xong cô xoa xoa chỗ vai tỳ súng khi nãy, anh đưa tay đè lại, mắt đen khóa chặt trên mặt cô, làm cô xấu hổ đỏ mặt muốn đưa tay gạt ra lại bị anh nắm lấy.
"Để anh xem." Anh nói rồi lưu loát cởi xuống áo trên người cô, qua áo sơ mi loáng thoáng có thể thấy được áo lót bên trong. Mặt Thanh Ninh đỏ cơ hồ muốn nhỏ ra máu, không biết là tức giận hay là ngượng ngùng, tiếng nói mang theo run rẩy: "Mục Lương Hòa, anh mà còn động em sẽ buộc anh tội cường gian."