Nhìn Đàm Dật Trạch giả vờ ngủ, Cố Niệm Hề đột nhiên nở nụ cười tự giễu, Cô còn tưởng rằng, người đàn ông này sẽ ở bên ngoài chờ cô một đêm. Hiện tại xem ra, cô chẳng qua chỉ là tự mình nghĩ nhiều mà thôi
Người đàn ông này, ngay cả đến mặt cô cũng không hy vọng muốn nhìn. Biết cô đã đi ra khỏi phòng nhưng vẫn nhắm mắt. Cô cho rằng, hắn không muốn nhìn thấy cô
Thì ra, thủy chung chỉ là Cố Niệm Hề cô coi bản thân mình quá lớn!
Nhìn người đàn ông nằm trên ghế sa lon, cô tiến vào phòng bếp
Hôm qua bọn họ không ăn cơm
Hiện tại, Cố Niệm Hề cũng không cảm thấy đói bụng
Nhưng cô không đói, không có nghĩa là người đàn ông kia không đói, hắn cao lớn như vậy, mỗi ngày đều vì nước mà cống hiến, thể lực tự nhiên cũng khác người thường
Đây là lúc Cố Niệm Hề nướng bánh mỳ, không ngừng suy nghĩ
Ở trước máy nướng bánh mỳ không ngừng truyền đến trận hương khí, Cố Niệm Hề bắt đầu phết mứt trái cây mà Đàm Dật Trạch thích nhất lên bánh mỳ
Còn nhớ rõ, Đàm Dật Trạch nói không thích ăn bánh mỳ nướng, nói đây không phải là đồ ăn Trung Quốc, nhưng lại vô cùng thích mứt trái cây cô làm, mỗi một lần chỉ cần có mứt trái cây, hắn đều ăn rất nhiều
Làm xong bánh mỳ, Cố Niệm Hề thu dọn mọi thứ, liền rời đi
Mà người đàn ông nghe thấy phía cửa có tiếng vang, thản nhiên mở ra hai tròng mắt
Giống như Cố Niệm Hề nghĩ, hắn không ngủ
Hắn ngồi dậy từ trên ghế sa lon, sau đó đi tới chỗ hương thơm phát ra
Tối hôm qua không ăn cơm, hắn thật sự rất đói bụng
Khi hắn nhìn thấy mứt trái cây cùng bánh mỳ đặt trên bàn, hai tay của hắn đột nhiên nắm chặt
Khung xương của hắn rất lớn, tự nhiên cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng
Cho nên, tối hôm qua không ăn cơm, đến nửa đêm hắn liền chịu không nổi
Vì thế, ở phòng bếp tìm được gói bánh mỳ to để lót dạ. Ăn no một chút hắn mới đem bánh mỳ cất kỹ. Nếu Đàm Dật Trạch không nhớ lầm. Đêm qua hắn ăn chỉ để lại một phần sáu
Mà trong phòng ngủ hắn cũng biết rõ, bên trong đó không có gì để ăn
Nói cách khác, vật nhỏ của hắn liên tiếp không ăn hai bữa cơm, đã phải đi làm? Mà cô, rõ ràng còn tức giận với hắn, nhưng vẫn vì hắn chuẩn bị bữa sáng!
Mứt trái cây này không phải là thứ tốt nhất để chứng minh sao?
Một phút kia, Đàm Dật Trạch phát hiện, trận tuyến sâu nhất trong lòng mình, trong khoảng khắc này dường như sụp đổ
Hắn vội vàng túm lấy áo khoác của mình, ngay cả quần áo cũng không thèm thay, vội vã chạy ra ngoài
Lái xe điên cuồng, trong đầu Đàm Dật Trạch lại có ý niệm: Vật nhỏ, anh sai rồi!
____
Ai nói trên đời này, hạnh phúc nhất chính là có thể cùng lưu manh đùa giỡn. Nhưng chuyện bất hạnh của Tô Du Du chính là đêm hôm qua cô đã chọc phải một gã lưu manh!
Hôm qua Tô Du Du cảm giác mình như đang ở trong mơ
Trong mơ, cô cùng một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai vui đùa ầm ĩ một đêm. Bởi vì là mơ, nên Tô Du Du cũng mặc kệ nó
Cho nên khi người đàn ông kia cởi quần áo của cô, đem hai chân cô chuyển hướng, cô cũng hiểu được đây không phải là sự thật
Nhưng không phải là mơ sao?
Tình rồi cái gì cũng đều không có!
Mà khi ở trong mơ cô có thể gặp được một người đẹp trại như vậy, cô đương nhiên phải hưởng thụ thật tốt
Cho nên khi Tô Du Du tỉnh dậy, hội tụ rất nhiều cảm giác mà từ trước đến nay cô chưa có. Có đau đến tê tâm liệt phế, cũng có sung sướng đến cực hạn
Hơn nữa trong thoáng chốc, Tô Du Du còn nhớ rõ mình có thầm nghĩ: Pháo vang lôi trận cô là nữ lưu manh còn sợ ai! Phát hiện ngã vào người người đàn ông đẹp trai kia ngủ cũng có phần thoải mái. Cô điên cuồng đè hắn ở dưới thân
Thân thể của người đàn ông nào đó cũng rất nhanh cưỡi trên người cô
Lăng nhị gia có một nguyên tắc, chuyện giường chiếu chỉ có thể do hắn giữ quyền chủ động
Nhưng cô gái này cố tình lấy cớ say rượu, cố tình làm ra rất nhiều động tác lưu manh với hắn, công phu cả đêm thiếu chút nữa đưa hắn tra tấn
Tô Du Du lần thứ hai mở to đôi mắt, trong lòng cảm thán một tiếng: Cảnh trong mơ cũng giống thật quá đi
Mở mắt đánh giá một lượt căn phòng này, chỉ nhìn qua cũng biết chủ nhân nơi đây là người có tiền, cửa lớn kiểu châu Âu khắc hoa, sàn nhà còn trơn bóng như là được lát đá cẩm thạch. Trên đỉnh đầu còn có chùm đèn thủy tinh treo lơ lửng, TV cũng là thuộc dạng lớn nhất
Thật là muốn mãi ở trong mơ thế này cũng không tồi
Nghĩ vậy, Tô Du Du quay cuồng một lúc. Tay vừa lúc dừng lại ở chỗ ngủ bên cạnh
Nơi đây tuy rằng sớm đã không có người đàn ông kia, nhưng Tô Du Du vẫn có cảm giác ấm ấm
Mà vừa mới chạm vào lại làm cho Tô Du Du cảm giác có lại được ý thức. Đặc biệt vừa mới nhúc nhích, nửa người dưới lại truyền tới đau nhức
Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trước kia, Tô Du Du cô cũng rất nhiều lần mơ tưởng hão huyền, nhưng còn không có chân thật đến thế này
Chẳng lẽ, những chuyện tối hôm qua xảy ra, đều không phải mộng?
Nghĩ vậy, cô đột nhiên bật dậy. Nửa người dưới có cảm giác như bị xé rách, càng làm cho đôi mắt xinh đẹp của cô có chút bối rối
Xốc chăn lên, Tô Du Du phát hiện ở bên dưới thân mình không mặc cái gì, giờ phút này lại có nhiều vết tím hồng, hai chân cũng có chất lỏng quái dị nào đó chảy ra, trong đầu Tô Du Du vang lên tiếng vang thật lớn
Nhưng lúc này đây, cô vẫn còn ôm một hy vọng hão huyền rằng mình đang ở trong mơ
Cô hung hăng nhéo tay mình một cái, phát hiện trên tay truyền đến cảm giác đau nhói, chứng minh rằng đây không phải là mơ
Đúng vậy!
Đây là thật!
Rốt cuộc là người đáng chết nào, dám đối với Tô Du Du cô giở trò đồi bại như vậy?
Vừa vặn lúc này, bên ngoài có người đi vào phòng
Một người cô gái mặc bộ váy dài, đi tới phía giường lớn cô đang ngồi
Cô gái này cũng đã sớm qua cái tuổi ngây ngô, cho nên khi nhìn thấy căn phòng hỗn loạn chiến đấu như thế này, trên mặt cũng không có cảm giác kinh ngạc gì mấy. Cô gái đem quần áo được gấp chỉnh tề đưa đến trước mặt Tô Du Du
"Cô đã tỉnh thì đến phòng tắm rửa mặt, thay quần áo đi, chờ một lát tôi nói quản gia đưa cô một số tiền thù lao!" Gương mặt của cô ta không biến hóa gì, nhưng Tô Du Du nhìn ra được cô ta trong lòng đang khinh thường mình
Bằng không, tại sao ngay cả ánh mắt cũng không liếc cô đến một cái?
"Đây là nơi nào? Tại sao tôi lại ở đây?" Đối với sự khinh thường của cô gái trước mặt, Tô Du Du nắm chặt hai tay. Thế giới đã đủ loạn như vậy, cô gái này còn muốn giả bộ thanh khiết cho ai xem?
Hơn nữa, trong tiềm thức của Tô Du Du cũng hiểu được, phụ nữ ở nơi này cũng không phải là người tốt gì. Bằng không, tại sao khi thấy Tô Du Du cô bị xâm phạm, cũng không ra tay ngăn cản?
Nhìn người phụ nữ kia dùng ánh mắt châm chọc nhìn cô, Tô Du Du hận không thể tát cho cô ta một cái
Nhưng vì muốn tìm "Người gây họa" Cô vẫn là nhẫn nhịn đi xuống
"Đây là nhà của Lăng nhị gia, tối hôm qua không phải cô quấn quýt lấy Lăng nhị gia của chúng tôi, thế nên Lăng nhị gia mới đưa cô đến đây sao? Nhìn bộ dạng của cô như vậy, không phải là muốn tiền của Lăng nhị gia chúng tôi sao? Nếu như mọi chuyện đều đã làm, Lăng nhị gia của chúng tôi cũng sẽ cho cô thù lao! Cô cũng không cần giả bộ hối tiếc cho ai xem!" Cô gái lần thứ hai khinh thường nói
Chẳng qua lần này, hai tròng mắt của cô ta có chút không được tự nhiên
Thật ra, Lăng Thần cũng đã đem rất nhiều cô gái về nhà. Trường hợp như vậy cô cũng đã từng thấy qua nhiều lần. Chẳng qua là bình thường Lăng Thần mang phụ nữ về nhà, sẽ an bài ở phòng khách. Chưa bao giờ giống như cô gái này, có thể quang minh chính đại nằm trên giường của Lăng Thần
Hơn nữa, nói thật ra nếu là người phụ nữ bình thường, khi tỉnh dạy đều phân phó quản gia đưa cho người đó một tờ chi phiếu, bên trong sẽ là số tiền cả đời người đó không bao giờ nghĩ tới, để bồi thường
Nhưng đối với cô gái này, Lăng Thần cũng không có nhắc nhở gì, đã đi ra ngoài
Về phần cái gọi là đi đến quản gia lĩnh chi phiếu, chỉ là cô tự chủ chương. Bởi vì, thật ra cô cũng muốn trở thành người phụ nữ của Lăng nhị gia
Nhưng cho dù cô ta có đợi đến mùa khô, đều không thấy người đàn ông kia đả động cái gì. Đó cũng là lý do tại sao cô ta lại cảm thấy chán ghét Tô Du Du đến vậy
"Con mẹ nó cô coi tôi là hạng người gì? Ai muốn tiền của các người? Đi gọi gia gia gì đó của các người lăn đến đây, cho tôi hỏi rõ ràng!" Theo lý mà nói xét về trình độ cãi lộn, đại khái ai cũng so ra kém hơn với Tô Du Du
Đương nhiên, lời nói như vậy làm cho cô gái trước mặt trong lúc nhất thời chịu không nổi đỏ mặt nói: "Lăng nhị gia đã đi ra ngoài, nếu có chuyện gì, cô vẫn là trực tiếp gọi điện thoại cho ngài ấy, hoặc ở nơi này trực tiếp chờ ngài ấy trở về!"
"Không cần. Xem các người dữ dằn giống cẩu như vậy, chủ nhân của các người cũng không phải là cái loại tốt gì!" Hung hăng trừng mắt nhìn cô gái kia liếc mắt một cái, Tô Du Du mở miệng
Vô cùng đơn giản một câu như vậy, lại làm cho cô ta nháy mắt tức giận. Tô Du Du thế nhưng lại dám chửi cô
Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Tô Du Du, giống như là đợi thời cô xông lên chuẩn bị đánh cô một cái
"Cô đừng có mà có ý nghĩ đánh nhau với chị đây, chị đây chính là đai đen quyền đạo! Nếu muốn biết chị đây có phải là văn võ song toàn hay không, cô cứ việc thử!"
Lúc trước trung học báo danh, Cố Niệm Hề đăng kí vũ đạo, nhưng Tô Du Du cảm thấy môn học kia không phù hợp với mình, vì thế cô liền báo danh quyền đạo
Đương nhiên, cô cũng không phải đai đen. Sở dĩ nói dối, chẳng qua là muốn ra đòn phủ đầu với cô gái này mà thôi
Cầm lấy quần áo từ trên đệm, chậm dãi bước vào trong phòng tắm
Không thể không nói, Lăng nhị gia này dường như hiểu được số đo của cô. Phái người đến đưa quần áo cho cô đúng là vừa khít. Vải áo choàng đỏ thẫm như vậy, lại đem da thịt cô ngày càng trở nên trắng nõn. Ngay cả đến phụ nữ nhìn cũng muốn đui mù, nói gì đến đàn ông
"Cô muốn rời đi?" Tô Du Du từ trong phòng tắm đi ra, liền bắt đầu mang giày, đeo túi xách. Mà cô gái kia thấy cô hành động như vậy, cũng có chút giật mình, không biết nên làm thế nào cho tốt. Dù sao ngay từ đầu Lăng nhị gia cũng không nói để cho cô gái này rời đi. Hắn thậm chí còn làm cho người ta đưa quần áo đến cho cô, cô gái này đối với Lăng nhị gia mà nói có lẽ rất đặc biệt
Nếu không phải vừa nãy cô đố kỵ, chắc chắn cục diện sẽ không như bây giờ. Nhưng bây giờ nên làm như thế nào mới tốt?
Lăng nhị gia vốn không nói muốn để cho cô ta rời đi, nếu như Lăng nhị gia trở về tìm cô gái này, vậy cô phải nên nói như thế nào mới tốt?
"Tôi nói cô có muốn ở lại chờ Lăng nhị gia về giải quyết hay không?" Thấy Tô Du Du đã sớm mặc quần áo chỉnh tề, đang chuẩn bị rời khỏi phòng, người phụ nữ phía sau liền đi tới trước mặt chặn Tô Du Du lại
"Tôi nói rồi, không cần. Các người đi nói với gia gia gì của các ngươi là tôi không có hứng thú với anh ta! Nếu hắn chơi đùa không dậy nổi, kia..." Nói xong lời này, Tô Du Du mở ví móc ra hai tờ tiền có giá trị lớn nhất và hai tờ năm mươi đồng. Đây là số tiền Tô Du Du mang đến quán bar ngày hôm qua. Bình thường cô trả tiền đều là quẹt thẻ. Cho nên rất ít khi mang theo tiền mặt. Nhưng cho đến bây giờ cô rốt cuộc cũng đã biết cái tốt của tiền mặt
Tổng cộng cũng chỉ có ba trăm nghìn tiền mặt, cũng không thể đưa hết cho bọn họ, khiến cho mình ngay cả tiền xe không có mà đi
Nghĩ vậy Tô Du Du rút lại ba mươi đồng, còn lại vứt hết toàn bộ trên mặt giường lớn kia
"Nếu như cẩu chủ nhân của cô trở về, liền nói cho hắn biết đây là phí phục vụ, coi như chị đây hôm qua chơi hắn!" Nắm chặt nắm tay, Tô Du Du cất bước rời đi, tuy rằng bên dưới thân thể giống như bị xé rách vô cùng đau đớn, nhưng cô cũng chỉ có thể cố gắng ưỡn ngực rời khỏi chỗ này...
Đợi đến khi Lăng Thần cầm theo túi nhỏ trở về phòng, bên trong chỉ còn lại một người phụ nữ. Mà người đáng lẽ còn trên giường, đã sớm biến mất dạng
"Đây là chuyện gì? Cô ấy đâu!" Tuy rằng giọng nói của hắn vẫn bình thản như thường ngày, nhưng câu cuối đề cao âm điệu, làm cho người phụ nữ trong phòng hiểu được, đây chính là điềm báo Lăng nhị gia sắp tức giận
Quản gia thấy Lăng nhị gia sắp tức giận, nên cũng vội vàng chạy tới
"Vị tiểu thư kia nói có việc, cho nên..." Người phụ nữ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Lăng nhị gia
"Tôi nói để cho các người thả cô ấy đi sao? Chết tiệt!" Lăng Thần tức giận, ngồi xuống giường lớn, đương nhiên cũng chú ý tới, trên đệm có hai tờ một trăm cùng một tờ năm mươi đồng
"Đây là cái gì?"
"Tiền!"
"Tôi đương nhiên biết đây là tiền, con mẹ nó tôi hỏi các người tiền này lấy tới làm gì?" Lăng Thần tức giận cũng không để ý đến cái gì
Trong chốc lát, người phụ nữ trước mặt mới cảm thấy được, Lăng nhị gia cùng với cô gái vừa rời khỏi kia quả đúng là trời sinh một cặp
"Tiền này... Là vị tiểu thư vừa mới đi khỏi kia, nói tôi giao cho ngài. Nói là... Nói là phí phục vụ đêm qua, coi như là chơi ngài!"
Nói xong người phụ nữ cũng nhìn thấy biểu tình ngàn năm không đổi của vị quản gia đứng cách đó không xa kia, khóe miệng cũng có chút run rẩy. Càng không cần phải nói, là người lúc này đang ngồi ở chỗ giường kia
Lăng Thần chưa bao giờ nghĩ tới, Lăng Thần hắn được mọi người gọi là phong lưu phóng khoáng, thế nhưng bị một cô gái ngốc nghếch nói chơi!
Nhìn chằm chằm chỗ Tô Du Du hôm qua nằm, Lăng Thần cảm thấy vô cùng chói mắt
Chói mắt làm cho hốc mắt hắn có đầy tơ máu
"Cô rốt cuộc nói cái gì với cô ấy?" Vốn định giá họa hết tất cả trên người cô gái kia, chính mình một thân nhẹ tội. Lại thật không ngờ, Lăng nhị gia lại hỏi một câu như vậy
"Tôi không nói gì..." Cô thầm mến Lăng nhị gia, mỗi ngày đều hy vọng có thể cùng ngài ấy tiến thêm một bước, nhưng chưa bao giờ sợ ở cạnh Lăng nhị gia như ngày hôm nay
Bởi vì giờ phút này, tròng mắt của Lăng Thần đỏ ngầu vô cùng bất mãn, trong con ngươi lóe lên từng mảnh vụn, giống như là lưỡi dao bén nhọn, lộ ra thê lương
Hắn như vậy, cùng sứ giả địa ngục không khác nhau là mấy. Có thể làm cho người ta cảm giác, ngay cả hơi thở cũng có thể dẫn đến tử vong cho người bên cạnh
"Con mẹ nó, nếu như cô không nói cái gì, cô ấy cũng không rời đi nhanh như vậy!" Mặc dù là thề thốt phủ nhận, như trước vẫn không thể qua mắt được Lăng Thần. Hắn lúc này giống như sư tử rít gào tràn đầy lửa giận
"Quản gia, đem người này đuổi cho tôi!"
"Không, Lăng nhị gia tôi thật sự không nói cái gì!" Người phụ nữ cầu xin bắt lấy ống quần Lăng Thần, hy vọng mình cầu được hy vọng cuối cùng, cô không phải không có công việc tốt khác, nhưng vẫn muốn cam tâm tình nguyện ở lại Lăng gia, vì muốn người đàn ông này có thể liếc nhìn cô một cái
"Cút, tôi không nói hai lời!"
Lời ít ý nhiều, nghiễm nhiên chính là mệnh lệnh
Lăng Thần hắn từ trước đến nay, muốn làm cái gì, người nào cũng không thể thay đổi được.
Chương 81.2: Vật nhỏ, anh sai lầm rồi
Tuy rằng hắn cùng Tô Du Du đêm hôm qua đã có tiếp xúc, nhưng lấy hiểu biết của hắn đối với cô, cô tuyệt đối không kiên cường giống như vẻ bề ngoài. Hơn nữa, đêm hôm qua hắn là người đàn ông đầu tiên của cô...
Nghĩ đến đây, tầm mắt của Lăng Thần không tự giác nhìn đến vệt màu đỏ trên đệm kia. Tuy rằng trải qua thời gian ngắn, đóa hồng này đã sớm không còn nở rộ xinh đẹp như lúc ban đầu, nhưng khi hắn chạm đến vẫn có được cảm giác mềm mại như tối hôm qua. Hắn không phải là chưa từng chạm qua cô gái ngây ngô, nhưng không có người nào có thể giống như Tô bé nhỏ này, mỗi lần hắn đều không tìm được lý do tại sao lại đối xử tốt với cô. Như là hôm trước, Tiểu Lục nói qua chuyện của Tô bé nhỏ và Lục Tử Thông, bề ngoài Lăng nhị gia hắn dường như không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy đau đớn hoảng loạn. Đêm hôm qua, phát hiện Tô bé nhỏ vẫn còn nguyên vẹn không hao tổn gì, mặc dù Lăng Thần đã thầm mắng chính mình lợi dụng lúc người ta say rượu mà giở trò xấu xa, nhưng trong lòng quả thật nói không được biết bao sung sướng
Nếu không phải người phụ nữ quỳ trên mặt đất này nói điều gì đó với Tô bé nhỏ. Cô tuyệt đối sẽ không lỗ mãng ngu ngốc nói cô chơi hắn, sau đó vỗ mông bỏ chạy lấy người
Nghĩ đến cô gái ngốc nghếch kia, Lăng Thần lại tức giận
Cô gái chết tiết, thế nhưng dám coi hắn là đồ ngốc
Lăng Thần hắn từ lúc sinh ra đến hiện tại, chưa ai dám nhục nhã với hắn như vậy. Cũng chỉ có Tô Du Du cô là người đầu tiên
Đêm qua nhiều lần đùa giỡn với hắn còn không nói, hiện tại thế nhưng còn trở thành cô chơi hắn
Sáng sớm tỉnh dậy thấy cô cả người sưng đỏ, hắn vội vã đến hiệu thuốc mua thuốc giảm sưng cho cô!
Hắn tốt như vậy, thế nhưng lại bị cô xem thường
Nhưng Lăng Thần hắn cho đến bây giờ cũng không phải là người thích bị chịu thiệt, tối hôm qua Tô bé nhỏ kia dám to gan đùa giỡn hắn, nên phải dự đoán trước được hậu quả
Cô nói cô chơi hắn, tiếp theo nếu như Lăng Thần hắn gặp lại cô tuyệt đối sẽ bắt cô trở về. Nghĩ vậy Lăng Thần cười lạnh lùng, trong mắt lóe ra âm ngoan
Thứ Lăng nhị gia muốn, ai dám tranh giành?
____
Từ trong nhà bước ra, Cố Niệm Hề liền bắt tay vào làm việc
Việc đầu tiên chính là bắt đầu với kế hoạch Xí Hoa Án của công ty
Cô cùng với mấy người ở tập đoàn Minh Lãng hợp tác
Bởi vì lần trước Cố Niệm Hề ký tên trên hợp đồng, làm cho tổng giám đốc của tập đoàn Bác Á rất vừa lòng, vì thế lần thứ hai dùng cô làm việc
Thật ra Cố Niệm Hề không muốn tiếp tục là người đứng ra nhận hợp đồng hợp tác với tập đoàn Minh Lãng, bởi vì cô không muốn người khác đối với cô có bất cứ hiềm nghi nào. Nhưng trên mặt sếp tổng lúc này ý muốn nói là, cô nhất định phải đi
Rơi vào đường cùng, Cố Niệm Hề vừa đến công ty, liền bắt đầu đi đến tập đoàn Minh Lãng nói chuyện hợp tác
Lạnh, thật sự rất lạnh
Tuy rằng hiện tại đã là đầu mùa xuân, nhưng sáng sớm vẫn rất lạnh. Hơn nữa, Cố Niệm Hề cũng chưa ăn cơm, tới tập đoàn Minh Lãng, sắc mặt của Cố Niệm Hề đã trở nên tái nhợt
Mà một này, vừa lúc xuất hiện trong mắt của Đàm Dật Nam
Vừa thấy được Cố Niệm Hề, Đàm Dật Nam cảm thấy thế giới của mình đột nhiên bừng sáng. Mấy ngày liền hắn đều cảm thấy tối tăm, chán nản
"Niệm Hề..." Không bận tâm đến những người xung quanh, Đàm Dật Nam nhanh chóng đi tới trước mắt của cô. Bộ dáng vội vàng vui sướng, làm cho mọi người nơi đây đều cảm thấy bất ngờ
Bởi vì, trong mắt bọn họ, phó tổng giám đốc đều là người trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nói hắn ngụy trang cũng được, nói hắn vốn dĩ như vậy cũng có thể, tóm lại người đàn ông này ở công ty chưa bao giờ cười, đặc biệt sau khi hắn kết hôn, nụ cười hiếm có trước kia ngẫu nhiên có cũng biến mất hoàn toàn
Nhưng hôm nay, lại vì người phụ nữ này xuất hiện mà tươi cười
Tất cả, rất khó không cho những người ở đây nói bọn họ không có quan hệ gì...
Đối mặt với người đàn ông trước mặt, Cố Niệm Hề khinh thường nói: "Em chồng, xin chào!"
Một câu vô cùng đơn giản, nháy mắt hóa giải nghi vấn của những người xung quanh, cũng làm cho sắc mặt của Đàm Dật Nam cứng lại không ít
Hiện tại thứ hắn ghét nhất, chính là thân phận này!
Mà Cố Niệm Hề vừa xuất hiện liền đề cập tới. Điều này làm cho Đàm Dật Nam nhất thời không biết trả lời thế nào
"Niệm Hề, đừng gọi anh như vậy được không?" So với "Em chồng" Đàm Dật Nam càng muốn Cố Niệm Hề gọi hắn là "Đàm tổng" hơn
Ít nhất, sẽ không để cho hắn nhớ đến thân phận hiện tại này
"Không gọi như vậy, vậy phải gọi thế nào? Em chồng, hiện giờ tôi đã lấy anh của anh, anh cũng nên gọi tôi một tiếng chị dâu, mà không phải gọi tục danh giống như bây giờ! Này khó trách làm cho người ta nghĩ linh tinh!" Nói đến lời này, Cố Niệm Hề lại âm thầm đánh giá những người xung quanh
Khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, đôi mắt trong suốt thoạt nhìn làm cho cô giống như tiểu bách hợp. Nhưng ánh mắt sắc bén này của cô, cũng khiến cho cả thiên hạ đổ mồ hôi lạnh
Tuy rằng cô gái này tuổi tác không lớn. Nhưng xung quanh cô có hơi thở khiến cho người ta không rét mà run. Đặc biệt, ánh mắt rõ ràng mang theo hàm xúc cảnh cáo
Giờ phút này, Đàm Dật Nam hiểu được, Cố Niệm Hề không phải là một con mèo không có móng vuốt. Một khi cô tức giận, mặc kệ đối thủ có là cái dạng gì, cô đều có thể đem móng vuốt ra tổn thương họ vài phần. Nhưng lúc trước bởi vì thích, nên cô ở trước mặt hắn đều che dấu mà thôi
Nghĩ đến đây, Đàm Dật Nam nội tâm càng thêm hoảng loạn. Trời biết, hiện tại hắn có bao nhiêu hoài niệm hồi tưởng đến năm tháng kia
"Mọi người đứng đây làm gì? Không có chuyện gì làm sao? Tập đoàn Minh Lãng chúng tôi chẳng lẽ đều trả tiền cho những người rỗi việc sao?" Bởi vì buồn khổ, nhưng Đàm Dật Nam không thể phát tiết lên người Cố Niệm Hề, cho nên chỉ có thể đổ lên đầu của những người nơi đây
"Nếu như không có việc gì để làm, vậy toàn bộ đến phòng tài vụ lĩnh lương tháng này, rồi cút khỏi tập đoàn Minh Lãng!"
Không thể không thừa nhận, lời nói này của Đàm Dật Nam rất hiệu quả
Một câu, đều làm cho mọi người biến mất dạng
Tiếp theo, nơi đây chỉ còn có mỗi Cố Niệm Hề và Đàm Dật Nam, cùng mấy thư ký tiếp đãi và bảo vệ
"Niệm Hề, em xem hiện tại không còn ai chỉ trỏ! Đến phòng làm việc của anh ngồi một chút đi, nơi này tuy có máy sưởi, nhưng không ấm bằng bên trong!"
Đàm Dật Nam cố ý hạ thấp tư thái, cùng cô nói. Hoàn toàn không giống như thường ngày trong trẻo lạnh lùng. Ngược lại là cực lực lấy lòng
Nhưng đối mặt với hắn lấy lòng bao nhiêu, thì Cố Niệm Hề càng cười lạnh duy trì khoảng cách bấy nhiêu: "Không cần, tôi đến đây để làm việc, không phải hưởng thụ. Làm xong chuyện, tôi sẽ rời đi!"
Nhưng bất đắc dĩ, mặc dù cô đối với hắn vô tình, hắn vẫn luyến tiếc không muốn để cô rời đi, bởi vì Đàm Dật Nam hiểu rõ, Cố Niệm Hề mới là người Đàm Dật Nam hắn yêu nhất trên đời. Cho nên, lúc này đây, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng buông tay, bằng không thứ mà hắn mất đi không phải chỉ một mình Cố Niệm Hề mà còn là cả sinh mệnh của hắn nữa
"Niệm Hề, sắc mặt em không được tốt! Anh lo lắng cho em! Đến phòng làm việc của anh, thời tiết lạnh như vậy, bên ngoài phỏng chừng là rất lạnh. Em rất sợ lạnh, anh không phải là không biết. Đến phòng làm việc của anh, nơi đó rất ấm, hơn nữa còn có đồ uống, so với nơi này ấm hơn rất nhiều!"
Đàm Dật Nam u mê bối rối, đau khổ dãy dụa, có vài thứ một khi đã bỏ qua, thì vĩnh viễn không thể lấy lại được. Giống như là tình yêu...
"Anh không thể tỉnh táo một chút sao? Chúng ta từ lúc bắt đầu tách ra, đã không còn quan hệ gì. Cơ thể của tôi ra sao, bên cạnh tôi là ai, anh đều không có tư cách quản! Cho nên, phiền toái em chồng, làm tốt bổn phận là được!"
Chỗ bọn họ đang đứng lúc này là trung tâm sảnh tiếp khách của tập đoàn Minh Lãng. Bên cạnh đó còn có cửa lớn ra vào
Ngoài cửa, gió lạnh đầu mùa xuân thổi
Cố Niệm Hề nói ra lời kia, đúng lúc gió lạnh vừa mới thổi qua. Mái tóc trên vai của cô bay phấp phới
Có mấy sợi không nghiêm chỉnh thôi qua gương mặt tái nhợt của cô. Chỉ có đối mắt xinh đẹp kia vẫn bình tình, chiết xa vô số quang mang động lòng người. Nhưng cũng là cho Đàm Dật Nam, lấy lại tay của mình. Đốt ngón tay trở nên trắng bệch, giống như là hắn đang tức giận
Trước kia, mặc kệ đối thủ có cao cường đến mức nào, Đàm Dật Nam cũng có thể đem cảm xúc của mình giấu tốt. Sau đó, phía sau cố gắng nâng cao thực lực của mình, chờ ngày nào đó phản công. Giống như đối với Đàm Dật Trạch!
Hắn đương nhiên biết, anh cùng cha khác mẹ của hắn thực lực rất cường đại, cũng là đối thủ kế thừa Đàm gia lớn nhất. Cho nên đối mặt với Đàm Dật Trạch, Đàm Dật Nam luôn đem tâm tình mình che dấu kín đáo. Ý đồ tương lai đem Đàm Dật Trạch ép xuống
Đối với Đàm Dật Nam mà nói, thế giới này thật sự không có việc gì gọi là khó. Nhưng hôm nay lần đầu tiên Đàm Dật Nam cảm giác được thì ra trên cái thế giới này, có chuyện hắn cảm thấy vô lực như vậy
Mặc kệ hắn có hay không để ý đến vẻ bề ngoài như thế nào, mặc kệ hắn biểu hiện thấp kém ra sao, cô gái của hắn cũng sẽ không quay trở về bên hắn...
Trong lúc nhất thời, Đàm Dật Nam cảm thấy vô cùng lạnh. Tại thái dương tìm không thấy độ ấm, không khí lạnh như băng phảng phất giống như là muốn hung hăng chọc thủng da của hắn, khiến hắn không thể động đậy!
Mà nói Đàm Dật Trạch theo tới đây, vừa lúc thấy được một màn như vậy
Cố Niệm Hề đứng đối diện Đàm Dật Nam, đang nói cái gì đó
Khoảng cách có điểm xa, nên Đàm Dật Trạch cũng không thể nghe rõ, nhưng theo ánh mắt của hắn, còn có sự do dự cùng nhục nhã của Đàm Dật Nam, Đàm Dật Trạch xác định hắn nhất định đã bị đả kích gì đó
Bằng không, Đàm Dật Nam từ trước đến nay ngụy trang tốt như vậy, sao có thể dễ dàng đem con người thật của mình lộ ra?
Lại nhìn Cố Niệm Hề...
Trong đám người, người đầu tiên Đàm Dật Trạch nhìn thấy cũng chính là cô
Cô ở trong thế giới của Đàm Dật Trạch hắn, vĩnh viễn là một dạng tồn tại đặc thù. Vô luận đi đến đâu, cô luôn có thể dễ dàng chiếm cứ ánh mắt hắn. Rối loạn tâm trí của hắn
Rõ ràng ngày hôm qua cãi nhau, hắn còn vô cùng tức giận. Nhưng vừa thấy cô, hắn liền vì cô mà phá bỏ quy tắc của mình. Hắn chậm rãi tiến lên, ngay cả Đàm Dật Trạch cũng phát hiện, tay mình thậm chí có chút run rẩy
Mặc dù là đối mặt với tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng sẽ không sợ hãi đến như vậy, thế nhưng đối mặt với cô, hắn lại cảm thấy bối rối đến thế
Nhưng Đàm Dật Trạch hắn, cũng không phải sợ hãi bởi vì Cố Niệm Hề sẽ cùng người đàn ông kia rời đi. Bởi vì hắn biết rõ, ánh mắt của cô bên dưới không chứa một hạt cát nào. Lúc Đàm Dật Nam cùng Hoắc Tư Vũ ở một chỗ, cô cũng đã đâm một nhát trong bức tranh tình cảm của bọn họ. Chi dù hiện giờ Đàm Dật Nam có quỳ xuống, cầu khẩn van xin Cố Niệm Hề, cũng không có khả năng thay đổi kết quả. Cho nên về điểm này, Đàm Dật Trạch cũng không lo lắng
Điều hắn thật sự sợ são là,. nếu như một ngày hắn làm sai, Cố Niệm Hề có đối xử với hắn giống như với Đàm Dật Nam hay không!
"Niệm Hề..." Đàm Dật Trạch đi tới gần, Đàm Dật Nam lại mở miệng. Tay hắn lần thứ hai giật giật, sau đó cất kỹ
Bộ dạng do dự, làm cho Cố Niệm Hề có chút buồn cười
Nhưng tươi cười còn chưa kéo dài, cô đã phát hiện em mình có một vòng tay ấm áp
Ngay sau đó, lại bị ngã vào lòng ngực rắn chắc
Mới đầu, cô còn có chút cứng nhắc
Nhưng ngửi thấy được mùi hương quen thuộc kia, cô cũng dần dần thả lỏng
"Vật nhỏ!" Làm trò trước mặt Đàm Dật Nam, trước mặt mọi người, lần đầu tiên Đàm Dật Trạch ôm cô vào lòng, đem mặt mình vùi vào cổ của cô. Đàm Dật Nam ngửi thấy hương vị hắn thích nhất, hắn biết Cố Niệm Hề thích nhất là dùng sữa để tắm. Mà điều này, chỉ có thể có hắn mới có đặc quyền được ngửi
Một màn này làm cho Đàm Dật Nam bởi vì xúc động mà giận dữ, cũng làm cho mọi người đi ngang qua, nhịn không được mà khâm phục
Xem người đàn ông trên người mặc quân phục xanh biếc, không khó làm cho người ta đoán ra được thân phận của hắn. Mà điều này, cũng làm cho bọn họ đối với cô gái được người đàn ông xuất sắc như vậy ôm vào ngực, có một phần sùng kính
"Sao anh lại tới đây?" Chờ Đàm Dật Trạch rốt cuộc cọ đủ, Cố Niệm Hề ngẩng đầu hỏi. Hắn đi tới đây có điểm vội vàng, cô đều nhìn ra được. Tuy rằng trên người hắn vẫn là quân phục xanh biếc, nhưng cô vẫn nhận ra được bộ này là bộ hôm qua hắn mặc. Sợi tóc đen như mực có chút hỗn độn, giống như là vừa mới rời giường, ngay cả sửa sang lại cũng không có. Đặc biệt trên cằm vẫn còn chưa cạo râu, khiến cho cô cảm thấy nhồn nhột
Nhưng mà toàn bộ đều không ảnh hưởng đến khí chất của hắn. So với ngày thường, mọi thứ của hắn đều thả lỏng hơn rất nhiều, đại khái là vừa rồi ở trước mặt nhiều người như vậy, còn cọ cọ cổ cô. Con ngươi đen phát ra nhu tình, so với ngày thường còn rạng rỡ hơn vài phần. Hắn lúc này không chỉ dùng hai chữ đẹp trại ngày thường mà có thể miêu tả được
Nhìn hắn, Cố Niệm Hề cảm thấy được tim của mình có một trận co rút
Nhưng vừa nghĩ tới, người đàn ông này đêm hôm qua rống giận với cô, đôi mắt của Cố Niệm Hề lại lạnh xuống
"Anh đi đi, em còn phải làm việc!"
Cố Niệm Hề chậm rãi kéo tay của Đàm Dật Trạch ra, sau đó xoay người rời đi
Đàm Dật Trạch hắn không phải đã nói sao, Cố Niệm Hề cô không phải quả hồng mềm, mặc cho người ta nhào nặn. Chẳng lẽ, hắn nghĩ chỉ cần đến tập đoàn Minh Lãng đón cô, thì cô có thể dễ dàng tha thứ cho hắn sao?
Nhưng chưa đi được vài bước, tay của hắn lại kéo cô lại
Lúc này đây, tay của hắn kéo lại không phải là tay cô, mà là hông của cô
"Đàm Dật Trạch, nơi này là nơi công cộng, không được động tay động chân, được chứ?" Lần thứ hai bị tiến vào vòng tay của hắn, chóp mũi của Cố Niệm Hề bắt đầu khởi động chua xót. Giọng nói rõ ràng còn có run rẩy
Giọng nói như vậy, cũng làm cho Đàm Dật Nam đứng đối diện đột nhiên tiến lên
"Anh, anh buông tay! Niệm Hề không thích anh lôi kéo cô ấy như vậy!" Đàm Dật Nam ánh mắt oán độc nhìn chỗ tay Đàm Dật Trạch đang ôm ấp Cố Niệm Hề. Nếu có thể, hắn thật sự muốn đem người Cố Niệm Hề đoạt lại từ tay người đàn ông này
Nhưng thân phận của Cố Niệm Hề hiện tại không thể để cho hắn tùy tiện hành động. Bằng không, không chừng cô sẽ hận hắn cả đời
"Đây là chuyện vợ chồng của chúng tôi, câu không có liên quan gì!" Lạnh lùng nhìn lướt qua Đàm Dật Nam, Đàm Dật Trạch dùng ngữ điệu tương tự Cố Niệm Hề, nói chuyện với hắn
Này không chỉ làm cho Cố Niệm Hề kinh ngạc, đồng thời còn làm cho Đàm Dật Nam trong nháy mắt ngã xuống vực sâu tuyệt vọng
"Vợ chồng"...
Này vốn là lời Đàm Dật Nam hắn cùng Cố Niệm Hề nên nói mới đúng, thế nhưng lại bị người đàn ông khác cướp mất! Cũng làm cho Đàm Dật Nam nháy mắt không thể phản bác
Mà cũng không thể không thừa nhận, Đàm Dật Trạch chính là một cao thủ công tâm
Ổn định với Đàm Dật Nam xong, Đàm Dật Trạch liền rất nhanh chóng bế Cố Niệm Hề lên
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Vì thế Cố Niệm Hề bắt đầu giãy dụa
Nhưng người đàn ông vô sỉ nào đó, lại tùy tiện vỗ mông cô
"Em nếu như còn lộn xộn, anh sẽ tiếp tục đánh!" Nhìn cô gái trong lòng ngực, gương mặt nhỏ nhắn lúc nãy nguyên bản tái nhợt không giọt máu, lúc này đã giống như trái cà chua chính, Đàm Dật Trạch liền biết, ra chiêu này đối với cô rất hữu dụng
Thừa dịp cô không giãy dụa nữa, liền đem cô ôm về phía xe của mình
Đem Cố Niệm Hề nhét vào xe, hắn nhanh chóng cũng ngồi lên. Chẳng qua, lúc hai người ngồi lên xe, lại bắt đầu trầm mặc
Trầm mặc như vậy, tim hắn cảm thấy áp lực, đồng thời cũng nhói tim cô
"Đàm Dật Trạch, nếu như anh không có chuyện gì để nói, vậy trở về trước đi. Chờ em làm xong chuyện..." Không biết bọn họ đã im lặng trong bao lâu, rốt cuộc Cố Niệm Hề cũng mở miệng trước
Nhưng cô còn chưa nói hết, liền thấy người bên cạnh cắt lời: "Vật nhỏ, anh sai lầm rồi!"