Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânGiang Dao bĩu môi, muốn cãi lại hắn nhưng tìm không được bất cứ lời nào, ngay cả trang trí trong phòng ngủ hai người, Lục Hành Tung rõ ràng rất hiểu sở thích của cô, đối với chuyện của cô biết không ít.
“Vậy anh nói đi, hiện tại em tốt hay trước kia em tốt? Anh thích em hiện tại hay trước kia?” Giang Dao mỉm cười hỏi, cô không nghi ngờ Lục Hành Tung sẽ không do dự nói rằng cô của hiện tại tốt hơn.
Nhưng cố tình Lục Hành Tung không dựa theo ý cô bày ra.
Hắn trầm mặc vài giây, chuyển ngược lại câu hỏi cho cô, “Đều là em, vậy... có gì khác nhau sao?”
Câu trả lời của hắn một giọt nước đều không lọt, tuy cô là người phụ nữ không nói lý lẽ nhưng cũng tìm không được lỗi trong câu trả lời.
Giang Dao không nghe được câu trả lời mình cần, nghe hắn nói xong cô tức giận quay lưng, để lại đằng sau đầu cho hắn nhìn.
Nói rõ phải trò chuyện nghiêm túc, hắn có thể nói chuyện bình thường được hay không? Hỏi một câu thôi mà còn chơi tâm nhãn, nói chuyện gì mà giống như đánh Thái Cực quyền.
Thấy Giang Dao không vui, Lục Hành Tung mới mở miệng hỏi, “Vậy em hy vọng anh trả lời thế nào?”
Dù Giang Dao thế nào đều là Giang Dao của hắn, nên đối với Lục Hành Tung mà nói điều này không khác biệt quá lớn, chỉ cần là Giang Dao hắn đều thích, dù tốt dù xấu đều là người hắn yêu, hắn chấp nhận tất cả mọi thứ thuộc về cô.
“Em...” Giang Dao mở miệng muốn nói nhưng được một nửa không biết phải tiếp tục thế nào.
Đúng, cô thật sự muốn nghe Lục Hành Tung nói hắn thích cô của hiện tại bởi vì cô muốn biết, hôm nay cô thay đổi có làm hắn vui vẻ không.
Chỉ là, nếu Lục Hành Tung nói hắn thích cô của hiện tại, trong lòng cô thực sự hạnh phúc sao?
Rốt cuộc, trước kia sự thờ ơ lạnh lùng khiến người hắn tràn đầy vết thương, giờ chỉ cần nghĩ lại cô đều cảm thấy rất đáng sợ.
Cô ở trong quá khứ chẳng lẽ không phải cô sao? Những chuyện cũ đó không phải do cô làm?
Nếu Lục Hành Tung trả lời không chút do dự, trong lòng cô thật sự sẽ thoải mái? Chỉ sợ cô sẽ càng đau lòng, hối hận và hổ thẹn.
“Ngủ đi.” Thấy Giang Dao không nói gì Lục Hành Tung lên tiếng, đem chăn mỏng xốc lên, kéo một chút đắp qua người hắn, đợi vài giây không thấy Giang Dao nói gì, hắn yên tâm nhắm mắt lại.
Lục Hành Tung không phải cảm thấy lạnh, hắn chỉ muốn dùng phương thức này để thử cô. Cô có chán ghét hắn tới gần hay không, hai người ngủ cùng giường, đắp cùng một chiếc chăn mỏng, cùng chia sẻ hơi ấm cho nhau nhưng cô lại không có phản ứng gì.
Cả hai đều không nói chuyện, căn phòng trở về trạng thái tĩnh lặng. Cửa sổ trong phòng để mở, một cơn gió lùa vào làm rèm cửa tung bay theo nó, Giang Dao mở to mắt, nhìn vải rèm bay bay, mắt không chớp, cô cảm thấy thật chua xót, nhẹ khịt khịt mũi, đôi mắt khẽ nhắm lại.
Người bên cạnh đã ngủ hay chỉ đang nhắm mắt. Giang Dao đoán không ra, cô suy nghĩ rồi gọi tên hắn, “Lục Hành Tung.”
Giọng nói cô rất rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ như tiếng muỗi vỗ cánh, nhưng người đàn ông bên cạnh rốt cuộc vẫn nghe được. Anh ừm một cái coi như trả lời cô.
Giang Dao thầm nghĩ, quả nhiên là không ngủ.
Cô khẽ cắn môi, dịch dịch người sát về phía Lục Hành tung, đến khi cánh tay cô chạm vào cánh tay hắn mới ngừng lại. Cô tìm một vị trí thật thoải mái rồi ngẩng đầu nhìn Lục Hành Tung. Không biết hắn mở mắt từ lúc nào, đôi mắt sâu thẳm như con báo đen, nhìn chăm chú vào cô.