Quân Hôn Ngọt Ngào: Kiều Thê Thần Y Của Lục Thiếu

Chương 30: Chương 30: đừng nghẹn








Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Nói cứ như là anh không yêu thương em, đúng là bạch nhãn lang!” Giang lỗi tức giận trừng mắt nhìn Giang Dao, nhưng nghĩ nghĩ vẫn không yên lòng lại hỏi, “Em thành thật nói với anh, em ở Lục Gia có tốt không? Lục Hành Tung đối với như thế nào? Lục gia có làm khó dễ em không? Anh nhìn em người em đều cảm thấy em gầy một vòng.”



“Không có! Thật sự không có! Lục Hành Tung, anh ấy đối với em rất tốt, ba mẹ chồng cũng đối với em rất tốt. Em gầy bởi vì việc học nặng, áp lực tâm lý lớn.” Giang Dao chỉ còn thiếu giơ tay thề trời với Giang Dao.



Nghe Giang Lỗi lải nhải nhắc mãi không hết quan tâm, Giang Dao trong lòng lại càng chua xót.





Người nhà hai bên, Lục gia đối với cô bao dung, Giang gia đối với cô yêu thương tận xương, đời trước cô đều thẹn với cả hai bên gia đình.



Nghe Giang Dao nói vậy Giang lỗi mới yên lòng, thế là ổn rồi, còn không quên bổ xung một câu, “ Nếu ở Lục gia không vui vẻ, đừng nghẹn, về nhà nói cho anh trai, biết chưa?”




Giang Dao bất đắc dĩ gật gật đầu xem như đáp ứng, rồi hỏi, “Đại ca về chưa? Em và Lục Hành Tung buổi tối ở nhà ăn cơm.”



“Trên đường trở về đi ngang qua quầy bán quà vặt đã gọi điện thoại báo cho đại ca, đại ca nói trước thời gian tan tầm một tiếng sẽ trở về nhà ăn cơm, vừa rồi những lời anh nói chính là đại ca nói, em đã đoán được đúng không?” Giang nỗi nói.



“Em đã biết, em đi về phòng.” Giang Dao gật gật đầu, xoay người bỏ Giang Lỗi ở giữa sân đi vào nhà.



Cô có chút ngoài ý muốn khi quay người lại nhìn thấy hình ảnh người nào đó dựa vào ven tường cách đó không xa. Là Lục Hành Tung, không biết hắn ra khỏi phòng từ bao giờ, đứng ở đó như ngắm phong cảnh giống như nghe lén cô và Giang Lỗi nói chuyện.



Người không còn ở trong phòng, Giang Dao thuận theo tự nhiên tiến về phía Lục Hành Tung đang đứng.



“Anh ra lúc nào?” Giang Dao thuận miệng hỏi một câu.



“Được một lát.” Lục Hành Tung thành thật trả lời, đối thoại giữa Giang Dao và Giang Lỗi hắn xác thật nghe rất rõ.



Sau khi trả lời xong, Lục Hành Tung nhìn cảm xúc trên mặt Giang Dao, thấy cô chỉ nhàn nhạt ah một tiếng không có phản ứng khác, hắn cong cong khoé môi, giơ tay xoa xoa đầu cô, cử chỉ nhẹ nhàng mang theo sự yêu chiều.



Chỉ lúc sau mẹ Giang cùng ba Giang về nhà, chiếc sọt trong tay ba Giang chứa ba trái dưa hấu rất to, mẹ Giang trong tay vác một rổ rau xanh tươi mới hái từ ruộng về.



Sau khi ba Giang trở về trực tiếp đem một trái dưa hấu thả vào trong giếng nước, nước dùng ở Lục gia đều từ trong núi chảy vào giếng, mùa hè nóng bức nước trong giếng vẫn lạnh lẽo, trước khi ăn dưa và trái cây đem ngâm trong giếng sẽ giống như bỏ vào tủ lạnh.





“Hai đứa ở nhà chờ một chút, trong thôn có bán mía, ba đi mua hai cân, mùa hè nóng ăn một chút có thể giải nhiệt.” Ba Giang mới hái dưa hấu trở về lại vội vàng ra khỏi nhà.



Mẹ Giang đem đồ ăn vào trong phòng bếp, rồi sai Giang Lỗi bắt cho bà một con gà, lúc này trong viện tràn đầy âm thanh đàn gà kêu khanh khách, còn xen kẽ tiếng cười của mẹ Giang và Giang Lỗi.



“Tiểu Lỗi, mau, chặn con gà hoa kia lại, nó lớn nhất, nuôi bảy tám tháng thịt con này khẳng định ngon!” Mẹ Giang chỉ huy Giang Lỗi, Giang Lỗi ở trong đàn gà đuổi bắt.



Nhìn Giang Lỗi chưa được mấy phút trên đầu liền dính một ít cọng lông gà, Giang Dao đứng ở bên cạnh nhìn cười ha ha, “Nhị ca, tay chân cần nhanh nhẹn chút nữa! Không bắt được gà cẩn thận lại biến thành gà.”